Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 30

CHƯƠNG 7

Tác giả: Phong Lộng

Người dịch: Đài Lạc

Dưới sự chỉ dẫn của Quy Sâm, đoàn người cứ thế tiến về phía nam chừng nửa canh giờ thì đã tới phủ tam công chúa.

Tam công chúa hiển nhiên phải được Phồn Giai Vương cưng chiều hết mực, phủ đệ của nàng bề ngoài so với hoàng cung Phồn Giai không kém hơn là mấy. Trước cửa, một cặp sư tử lớn tựa hồ tạc từ bạch ngọc được xếp đặt ngồi chầu hai bên, ngoài đại môn cũng có đến hơn mười mấy tên lính dáng vẻ vênh vênh váo váo đứng trấn thủ.

Phượng Minh bước xuống xe, hơi ngẩng đầu ngắm cấu trúc của phủ, tức thì trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ quái, nhưng không bình thường chỗ nào lại không thể nói ra được.

Quy Sâm mở lời giới thiệu: “An Hà thái tử, nơi đây chính là phủ đệ của tam công chúa. Hoàng đế rất cưng chiều nàng, nên từ việc tìm nơi xây phủ đến việc giám sát công chúa đều một tay lo liệu. Nơi đây thế dựa sơn đối hồ, đình đài lầu gác cũng theo vận khí đất trời để đón những con gió tự nhiên thổi tới, khiến người người không ngớt lời tán thưởng. Tam công chúa là kỳ nữ Phồn giai, tiếc thay vương phu An Tuần sớm qua đời, khiến một tuyệt thế giai nhân như nàng phải lênh đênh phiêu dạt một đời.” Nói hoài nói mãi, cư nhiên lại nhất thời ngẫu hứng cao giọng ngâm lên một đoạn văn thơ lai láng.

Phượng Minh đối với kiến trúc đã không mảy may biết gì, đến cả những câu thơ Quy Sâm ngâm một chữ cũng không hiểu, chỉ có thể nhất nhất nghe lời chỉ dạy của Dung Vương, dù nghe có không hiểu cũng phải giả bộ gật gù thông thạo, cười ngây ngốc tán thưởng, thầm nghĩ: Phồn Giai Vương yêu thích tam công chúa như thế, ngươi vui vẻ cái gì chứ? Không khéo hắn đem vương vị truyền lại cho phu quân đã mất của tam công chúa, thì ngươi cứ chờ đấy mà khóc thét lên đi.

Đợi tất cả xuống xe hết, Quy Sâm mới tề chỉnh y phục, cùng phượng Minh hiên ngang theo cửa đại môn tiến đến.

Không dè đâu vừa đến trước cửa, đã bị lũ thị vệ trông giữ cản lại.

“Đại vương phu xin dừng bước, tam công chúa có lệnh, hôm nay có thượng khách bất ngờ tới, tam công chúa không còn thời gian để tâm đến những chuyện khác, thỉnh đại vương phu hãy thay người khoản đãi An Hà thái tử, hẹn ngày khác gặp lại.”

Quy Sâm sửng sốt: “Ta hôm qua đã thể theo ý nguyện công chúa, ước định hôm nay, Tây Lôi thái tử cũng đã tới trước cửa, sao có thể tự nhiên thay đổi thế được?”

Tên thị vệ lộ vẻ khó xử, hành lễ mà nói: “Xin đại vương phu đừng nên tức giận, giờ thượng khách cũng đã tới rồi, tam công chúa không làm sao phân thân cho được.”

Mới tinh mơ đã đóng cửa phủ không tiếp khách, Phượng Minh cùng cả đám người đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, Đồng tướng quân lại càng tức điên lên, lạnh lùng nói: “Tam công chúa nếu đã muốn đãi thượng khách, vậy thái tử Tây Lôi ta từ xa ngàn dặm lặn lội đến đây, lại là loại khách rẻ mặt ư?”

Liệt Nhi hôm nay cũng đi theo thị hậu bèn bật cười khúc khích, toát ra một vẻ kỳ quái nói: “Đồng tướng quân, người việc gì phải tức giận, không sao cả, chúng ta có thể khiến đại vương phu thân hành tiếp đón đã là tốt lắm rồi.”

Nói như vậy, chẳng khác nào lên tiếng chễ giếu Quy Sâm chỉ chuyên tiếp đãi khách nhân mà không có tý trọng lượng nào.

Ba vị vương phu của Phồn Giai tương lai đều có hy vọng đoạt được vương vị, nên từ sớm đã đấu đá tranh nhau như nước với lửa, chẳng qua chỉ còn dư chút giao tình bề mặt.

An tuần chết đi, tam công chúa thành goá phụ, Quy Sâm lại đang nhăm nhe chuẩn bị kế thừa vương vị Phồn Giai, giờ nghe Liệt Nhi nói, bao mối hận cũ lập tức nối đuôi nhau ùa về, hắn cho rằng tam công chúa cố ý bày trò trước mặt mọi người để làm bẽ mặt mình, nộ khí bùng lên, nghiến răng cười lạnh nói: “Hà hà, từ xưa đến nay kẻ nào hẹn trước thì gặp trước, nay không hiểu thượng khách phương nào, lại quan trọng đến mức khiến tam công chúa có thể bội ước cùng An Hà thái tử, Quy Sâm này thật muốn khai mở nhãn giới.” Hắn ngừng lại một chút, quát lớn: “Cút ra.” Liền một mạch xông thẳng vào phủ.

Lũ thị vệ cũng biết sau khi An Tuần chết đi, khả năng trở thành vương hậu của tam công chúa cũng không còn nữa, rồi một ngày kia, cái ngai vàng ấy một trong hai vị vương phu còn lại cũng sẽ ngồi lên. Giờ phút này nếu đắc tội với Quy Sâm, kẻ có hy vọng trở thành tân vương nhất, quả thực không nên, chúng do dự trong phút chốc, rồi cuối cùng cũng tránh ra.

Phượng Minh tận mắt trông thấy, thầm lắc đầu, thở dài: nữ nhân thời xưa thật đáng thương, một khi lang quân chết đi sẽ bị người đời bắt nạt khi dễ, ngay đến thị vệ canh cửa cũng không chặn lại đc, thử hỏi nếu vậy thì có được vua cha yêu chiều còn ích lợi chi đây? Nhưng thế này cũng tốt, tam công chúa và Quy Sâm, cãi nhau càng gay gắt, càng dễ bề thuyết phục nàng theo về Tây Lôi.

Đoàn người theo Quy Sâm tiến vào phủ đệ công chúa, vội vội  vàng vàng bước qua một sân mai hoa đương rộ nở.

Liệt Nhi nhanh chóng bám sát theo chân Phượng Minh, thấp giọng thì thầm: “Người tới gặp tam công chúa chính là Ly Vương Nhược Ngôn, hắn mới chỉ đăng cơ được chừng hai năm, nhưng đã đem Ly Quốc chỉnh đốn gọn ghẽ, là một kẻ cực kỳ lợi hại, tiểu nhân còn nghe nói vương hậu Ly Quốc mới chết, chỉ e lúc này hắn âm thầm tới thăm hỏi tam công chúa có ý cầu thân.”

Phượng Minh hạ giọng hỏi: “Sao ngươi biết đích xác là Nhược Ngôn?”

“Đoàn xe đang dừng ngoài phủ tam công chúa, trên càng của mỗi chiếc đều có khắc hình vương kỳ nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không đoán được xuất xứ.”

Phượng Minh lè lưỡi, cậu chỉ đơn giản là không thèm chú ý gì tới đoàn xe dừng bên cạnh, đoạn ngẩng đầu liếc Quy Sâm đương đùng đùng nổi giận dẫn đường, quay sang liệt nhi nói: “Nếu cứ thế này mà xông vào, chẳng phải sẽ chạm mặt Ly Vương sao?”

Liệt nhi nhìn có chút hả hê nói: “Đáng kiếp tên Quy Sâm xúi quẩy đấy.”

“Liệt Nhi, Quy Sâm vừa rồi đâu có đắc tội gì với ngươi, sao phải như thế?”

“Thái tử, người còn chưa thấy cái vẻ mặt lúc hắn nhìn người đâu, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.”

Phượng Minh hoang mang cau mày: “Ngươi nhìn nhầm rồi? Ta có thấy gì đâu.”

“Hừm, loại ánh mắt nam nhân như vậy tiểu nhân thấy nhiều lắm rồi, như chó săn thấy mồi vậy.”

Phượng Minh rùng mình, vội vội vàng vàng tự nhắc nhở bản thân phải cảnh giác hơn.

Đi được một đoạn, đoàn người bước vào một đình viện khá thanh nhã, bốn phía sân vườn bạch hắc hồng mai đan xen tương giao, nở rộ rực rỡ, nhàn nhạt một vị mai hương lan toả trong không gian. Tiếng nước chảy róc rách, êm tai nhè nhẹ, không biết từ nơi nào vọng đến.

Xem ra nơi này nhất định là phía sau nơi tam công chúa ngụ. Quy sâm khi đến đây, cũng không còn dám xuồng sã như trước, bước chân từ từ chậm lại. Mọi người xung quanh nghĩ đến chuyện gặp mặt tam công chúa người quyết định sự thành bại của chuyến đi lần này, nét mặt không tránh khỏi lộ vẻ nghiêm túc.

Không gian an tịnh, chiếc rèm tinh xảo thêu phượng vừa dày vừa nặng đối diện với lối đi duy nhất đột nhiên bị kéo lên, một tiểu tỳ nữ vận y phục màu xanh biếc bước ra. Cô gái này mi thanh mục thú, ánh mắt như thuỷ ngân lay động qua lại, đem tất thảy mọi chuyện xảy ra thu vào đáy mắt, mỉm cười nhẹ nhàng đi tới bậc thềm, hành lễ với Quy Sâm: “Tham kiến đại vương phu. Tam công chúa hiện đang tiếp khách từ phương xa tới, thỉnh đại vương phu cùng An Hà thái tử ở phòng bên cạnh đợi một chút.”

Quy Sâm biết rõ thị nữ này là Phân Nhạn, tâm phúc bên cạnh của tam công chúa, quỷ kế đa đoan, miệng mồm lanh lợi, sớm biết bọn họ rồi sẽ xông vào, mới theo lời tam công chúa che bên ngoài để thành phòng đợi phía sau, không bày thêm trò cùng nàng ta, mỉm cười: “Sao? Cư nhiên lại có thể để An Hà thái tử đứng bên chờ đợi, thật không hay thượng khách phương nào, lại khiến tam công chúa nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy?”

Phân Nhạn để lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, đáp lời: “Tiểu nữ cũng không hay, chẳng qua chỉ có hai kẻ quái dị, vừa bước vào đã rải cát đầy ra nền sàn. Nhưng tam công chúa lại nói đó là thượng khách, vậy thì nhất định là thượng khách rồi.”

Ánh măt Phượng Minh và Liệt Nhi chạm nhau, cả hai đều cùng cho rằng tiểu thị nữ này nói năng quá sắc bén, rõ ràng kẻ là khách này không thể đắc tội, vậy mà có thể đem Quy Sâm ra chửi cho té tát.

Quy sâm quả nhiên mắc lừa, hừ mũi một tiếng: “Một khi đã như vậy, chúng ta chẳng ai kém ai, cùng đến gặp mặt hai kẻ dị nhân đó vậy.” Liền vung tay, tiến lên phía trước
Bình Luận (0)
Comment