Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 57

CHƯƠNG 8

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Pin

Phủ đệ của Tam công chúa tọa ngự nằm ở ngoại ô thành đô, tất cả đều do một tay nàng tuyển chọn chỉ định. Trong vương cung còn thái hậu, thái hậu đối với vương phu An Tuần đã khuất của Tam công chúa có vài điều khuất tất, nên hiển nhiên ra ngoài ở vẫn thoải mái dễ chịu hơn.

Bản tính nàng yêu thích sơn thanh thuỷ tú, địa điểm tuyển lựa cũng gần núi kề sông, phủ đệ tuy chẳng sánh được vẻ uy nghiêm trang hoàng như tẩm cung thái hậu, nhưng lại có phần tao nhã thanh u hiếm có.

Đêm đã khuya, một đám khách quý ào đến khiến mọi người trở tay không kịp, Tam công chúa vội vã sai người chuẩn bị phòng khách.

Bọn Thu Lam luống cuống tay chân hầu hạ Phượng Minh với Dung Điềm, Dung Điềm lại hầu Phượng Minh tắm rửa, dẫu gì thoải mái nhất vẫn là kẻ đang say bí tỉ Phượng Minh kia, không chỉ co kéo Dung Điềm, ca hát om xòm từng khúc, từng khúc nhạc thịnh hành, thậm chí còn bất chấp cả da mặt mỏng mảnh mà liên tục hôn hít Dung Điềm, mãi sau rốt mới mê mệt thiếp đi dưới sự vỗ về của Dung Điềm.

Sáng sớm hôm sau, ngủ đến lúc mặt trời vươn cao hơn ba con sào mới mở mắt. Dung Điềm bên giường đã sớm tề chỉnh xiêm y: “Từ khi lên ngôi Đại vương đến giờ lần đầu tiên bỏ lỡ nghị sự, Minh vương phải làm sao đền bù ta đây?”

“Hả?” Phượng Minh ngồi dậy, chớp chớp mắt ngái ngủ: “Đây là chỗ nào?”

Thu Nguyệt bưng nước ấm đi vào, cười nói: ” Minh vương đêm qua say đến hồ đồ, chỗ này là phủ đệ Tam công chúa mà người đêm qua la hét đòi tới a.”

“A, té ra là chỗ Tam công chúa.” Phượng Minh ngượng ngập cười.

Sau ấy liền thay đổi y phục, cùng Dung Điềm tới gặp chủ nhân.

Tam công chúa từ sớm đã sai người làm rất nhiều những món điểm tâm tinh xảo, đặc biệt dụng tâm sai bày biện bữa sáng bên bờ suối.

“Minh vương dậy rồi?” Mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân, một nụ cười thôi cũng đã làm lòng người ấm áp. Ngón tay ngọc ngà của nàng chỉ sang hướng một tảng đá tự nhiên được chạm khắc thành hình một chiếc ghế tựa, cười nói: “Mau ngồi đi, điểm tâm đã được chuẩn bị lâu rồi.”

“Phiền nhiễu công chúa rồi.” Phượng Minh kéo kéo Dung Điềm ngồi xuống. Cậu hiện giờ không còn là thái tử Tây Lôi, tự nhiên cũng chẳng thể mở miệng gọi vương thẩm, đành phải quay sang xưng công chúa.

Bên suối phong cảnh tuyệt đẹp, tựa như cách xa thật xa vô vàn những tranh đấu mưu mô nơi vương cung, khiến trong người tức thì nhẹ bẫng thoải mái không ít. Mấy người bọn họ vừa thuận tay nhấm nháp những món điểm tâm nghi ngút khói, vừa nhàn tản chuyện trò.

“Đêm qua Minh vương say rượu, hôm nay đầu có đau không?”

Dung Điềm đáp: “Đã uống tuý tửu dược trong cung.”

Tam công chúa khe khẽ cười: “Đại vương đối với Minh vương tận tình săn sóc, chẳng trách ngày ấy Minh vương lại chịu dấn thân mạo hiểm, giả mạo thái tử lặn lội tới Phồn Giai.”

Phượng Minh ngượng ngùng, chắp tay nói: “Ngày ấy giấu diếm công chúa, thỉnh người thứ tội.”

“Nếu nhắc đến chuyện che giấu thân phận Minh vương ngày ấy, thì cũng chẳng có gì. Nhưng nếu đề cập đến một chuyện khác, bổn cung liền hỏi tội Minh vương ngay đây.”

Lời này bên trong tựa như ẩn hàm ngụ ý, Dung Điềm với Phượng Minh quay sang nhìn nhau một hồi.

Phượng Minh lộ vẻ mù mờ, hỏi: “Chẳng hay công chúa muốn hỏi tội chi?”

“Minh vương ngày ấy từng cam đoan có thể thỉnh giáo thuật diễn toán của Đại vương, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa…”

“A!” Phượng Minh đột nhiên bừng tỉnh, vỗ vỗ trán nói: “Phải, sự tình xảy ra dồn dập quá, tự nhiên quên mất chuyện này, hi hi, phải tạ lỗi với công chúa lần nữa. Dung Điềm kỳ thật không biết thuật diễn toán, ta lúc ấy vì không muốn để công chúa bị gả cho gã Ly Vương đáng ghét kia, nên mới bịa đặt nói dối.”

Tam công chúa thất vọng: “A..”

Phượng Minh ngày ấy vì an nguy Tây Lôi mới dùng thuật diễn toán thiên hạ vô song với danh tiếng hàng đầu của Dung Điềm ra lừa Tam công chúa đến Tây Lôi.

Tam công chúa tốt xấu gì cũng là công chúa một nước, lại là mỹ nhân trứ danh, tiếc thay mệnh khổ, phu quân chết đi lại đến phụ thân nối gót, vì tranh chấp vương vị mà ngay đến quốc gia quê hương cũng không thể nán lại. Thậm chí còn bị mình lừa gạt. Giờ nghĩ tới, không khỏi có chút áy náy.

Phượng Minh vội vã bổ sung: “Nhưng công chúa an tâm, ta biết diễn toán, phủ Tam công chúa vừa thanh nhã vừa rộng rãi, ta sẽ nán lại đây vài ngày, cùng nàng bàn luận kỹ lưỡng một phen.”

“Được đó.” Tam công chúa đương nhiên rất phấn khích, mắt sáng long lanh, vừa định gật, ánh mắt chợt quét ngang qua sắc mặt nặng trịch sa sầm của Dung Điềm. Nàng vốn là người thông minh, tức thì đổi đề tài nói: “Nhưng nơi này nằm vùng ngoại ô, không được an toàn như trong vương cung. Thân phận Minh vương quý trọng, cần phải cẩn thận một chút mới được. Chẳng bằng đợi khi nào Minh vương rảnh rỗi hãy tới đây ngồi chơi một lát, chúng ta lại tiếp tục bàn luận.”

“Được.” Phượng Minh ưng thuận một tiếng.

Dùng xong bữa điểm tâm, đoàn người cáo biệt trở về vương cung.

Phượng Minh ngôn nhi hữu tín*, hôm sau đợi lúc Dung Điềm thượng triều liền dẫn bọn Liệt Nhi Dung Hổ đến thăm Tam công chúa.

Cậu trong bụng tích luỹ biết bao tinh hoa học vấn đúc kết ngàn năm, mỗi lần phun ra một thứ định lý lại khiến Tam công chúa cảm thán kinh ngạc.

Dù đã có Dung Điềm, mỹ nhân rốt cuộc vẫn cứ là mỹ nhân, cười một tiếng lại khiến người thưởng ý vui cảnh đẹp. Tư tưởng Tam công chúa ở thời đại này đã vô cùng tân tiến, Phượng Minh trao đổi cùng nàng rất thoải mái dễ chịu, cuối cùng cứ vậy mà nán lại đến tận khi tối mịt.

Vội vàng chạy về vương cung, quả nhiên bị Dung Điềm mắng té tát một hồi.

Bọn Thu Lam cũng co đầu rụt cổ đứng một bên nhìn Phượng Minh bị ăn mắng, Liệt Nhi nói: “Minh vương ra ngoài cho khuây khoả cũng tốt, mấy tháng nay dù rất quy củ, nhưng ta chỉ e người dồn nén nhiều quá mà lâm bệnh mất.”

“Phải a.” Thu Nguyệt gật nhẹ, còn nhíu mày: “Nhưng Tam công chúa là một mỹ nhân, chỉ e Minh vương ở cạnh nàng ta lâu ngày, khó tránh…”

“Chuyện này khỏi cần lo lắng, ngươi xem Đại vương cũng đâu có cấm Minh vương gặp nàng, thế là đủ biết Tam công chúa chẳng có chút ảnh hưởng gì với Minh vương rồi.”

Thu Tinh cũng ậm ừ một tiếng, hiền lành nói: “Ngoại trừ Đại vương, ta thấy chẳng ai có thể tác động ảnh hưởng đến Minh vương của chúng ta.”

Cả bọn bốn người cứ đứng đó mà khục khặc cười một hồi, Dung Hổ trầm mặc lặng lẽ, ngồi bên trong, quẳng ra một câu: “Các ngươi thật không có nề nếp, ngay đến Đại vương với Minh vương mà cũng dám cười cợt.”

Liệt Nhi che miệng nói: “Đại ca, đợi huynh hầu hạ Minh vương lâu, cũng sẽ thành như chúng ta thôi.”

Dung Hổ bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.

Phượng Minh bị Dung Điềm mắng một chặp, đến khuya còn bị Dung Điềm tham lam giày vò trên giường đến như chết đi sống lại, qua tinh mơ muốn bò dậy cũng không nổi. Sau khi Dung Điềm đi nghị sự, cậu nằm ì trên giường ngọ nguậy vùng vẫy cả nửa ngày trời, tự hỏi có nên ngoan ngoãn rời giường thực hiên lời hứa hẹn với Tam công chúa không.

Hôm qua cùng Tam công chúa bàn luận đến những ví dụ về định luật vật lý được ứng dụng nơi dân gian, thu hoạch được rất nhiều. Té ra ban đầu có rất nhiều thứ có thể áp dụng những tri thức vật lý để thiết kế tạo nên những công cụ nâng cao hiệu suất lao động, thật sự là một việc lợi nước ích dân.

Nhưng công cụ cũng chưa bắt tay vào thiết kế trù bị, hôm qua cậu đã bị Dung Điềm phủ đầu quở trách không thể đem những thứ thành quả kia nói ra.

Hừ, phải để Dung Điềm kia kinh hãi mới được, bằng không cả ngày chỉ có mình ta sợ hãi thon thót còn hắn không chút ngạc nhiên, quá là mất mặt đi. Trong đầu chợt loé lên hình ảnh lá cờ Minh vương đón gió tung bay phần phật, khí phách tức thì trào lên.

Nghĩ đến ấy, khí lực toàn thân vốn bị Dung Điềm tước đoạt dường như cũng thu lại đến được năm phần, Phượng Minh từ trên giường đứng dậy, thay đổi y phục.

“Liệt Nhi, đến chỗ Tam công chúa.”

“Hôm nay còn đi?”

“Đương nhiên, bản lãnh Tam công chúa so mấy lão sư trong vương cung còn lợi hại hơn nhiều, ta mỗi ngày đều phải đi.”

Dẫn theo Dung Hổ, Liệt Nhi, lại lên đường xuất phát.

Trong lòng tràn ngập cao hứng chạy đến phủ đệ Tam công chúa, ba người tức thì kinh hoảng.

Hôm qua nơi này vẫn còn tràn ngập ánh sơn quang thuỷ sắc, còn phủ đệ lúc nào cũng thoang thoảng vị tao nhã tĩnh mịch như trên người vị chủ nhân, vậy mà giờ đây đột nhiên dày đặc mây đem ảm đạm thê lương u tịch. Tất cả gia nhân thị tòng đều vận bạch y, vẻ mặt u sầu tư lự, khắp nơi giăng mắc những tấm màn vải bố trắng toát, trước đại môn cao cao cũng treo lên đôi đèn ***g trắng, mặt trên còn thắm đỏ hằn lên một chữ – Cừu rất lớn.

Sắc mặt Phượng Minh thốt nhiên thay đổi, khẽ giọng lẩm nhẩm: “Đã xảy ra chuyện gì thế này?” Vội vã nhảy xuống ngựa, rảo bước tới đại môn.

Thị nữ tuỳ thân cạnh Tam công chúa, Phân Nhạn đang đứng dưới hàng hiên gạt lệ, thấy Phượng Minh đi tới, mới hành lễ mà rằng: “Bái kiến Minh vương. Hôm nay công chúa không khoẻ, không thể tiếp đãi, thỉnh Minh vương mấy ngày nữa hẵng quay trở lại.”

“Phân Nhạn, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phượng Minh hỏi: “Bên ngoài nơi nơi đều chăng vải màn trắng, trước cửa cũng treo đèn ***g… rốt cuộc là…”

Phân Nhạn vừa nghe Phượng Minh cất lời hỏi, nhịn không được mà cắn cắn môi, hai hàng lệ lại ào ạt tuôn rơi.

“Công chúa thì sao? Tam công chúa đang ở đâu?”

Liệt Nhi ở bên ngoài kéo một tên hầu khẽ hỏi, vẻ mặt từ từ nghiêm lại, đến cạnh Phượng Minh rì rầm: “Minh vương, Phồn Giai đại tang.”

“Đại tang? Long Thiên chết?”

Long Thiên là vương phu của Nhị công chúa Phồn Giai. Phỏng đoán của Dung Điềm ngày ấy quả không sai, kẻ kế thừa vương vị không phải Quy Sâm, mà là kẻ vẫn luôn giấu giếm hành tung Long Thiên.

Liệt Nhi lắc đầu: “Không phải, Long Thiên hắn…” Đang muốn rỉ tai tỉ mỉ tình hình, tiếng Tam công chúa đột nhiên từ trong phòng vọng ra.

“Minh vương nếu đã đến, mời vào phòng đi.”

Phượng Minh liếc Liệt Nhi, bước vào trong.

Trên người Tam công chúa đang khoác một bộ y phục trắng toát, không chút trang sức điểm xuyết. Nàng tựa như đau thương quá sức, có chút thất thần lơ đãng, đôi mắt sưng đỏ sâu kín nhìn Phượng Minh u uẩn, khẽ nói: “Ta nên xin Minh vương thứ lỗi mới phải. Hôm qua đã bàn thảo rất tốt những thứ công cụ dùng để canh tác, vậy mà hôm nay vẫn chưa kịp chuẩn bị.”

“Không phải vội, không phải vội.” Phượng Minh ngồi xuống, nghiêng người về phía trước quan tâm lo lắng hỏi: “Công chúa đã phát sinh chuyện gì vậy?”

“Thảm sự nơi Phồn Giai, đối với Minh vương mà nói không chút liên can.”

“Công chúa nói cho ta biết, để ta có thể gánh vác sẻ chia cho người một chút.”

Tam công chúa thở dài một tiếng, dáng hình tiều tuỵ khốn khổ, giọng nói chất chứa buồn thương bi phẫn hỏi: “Minh vương ngày trước từng phái Đồng tướng quân tới báo cho ta, bệnh phụ vương có thể đã bị người hạ độc. Minh vương có còn nhớ chăng?”

Phượng Minh gật đầu: “Phải, ta có nhớ.”

“Độc phụ vương trúng phải, tên là Nhiếp Mạn, là một trong những thiên hạ kỳ độc.” Phượng Minh quay đầu, trao đổi ánh nhìn với Liệt Nhi. Lão Phồn Giai Vương trúng độc Nhiếp Mạn, bọn họ sớm đã biết, chẳng qua vẫn luôn giấu giếm Tam công chúa. Giờ Tam công chúa đã biết được chân tướng, nhất định phải có chuyện gì đó xảy ra rồi.

Tam công chúa than nhẹ một tiếng, từ từ trình bày mọi chuyện: “Sau khi Phụ vương đại tang, Phồn Giai gặp nạn hồng thủy, vương mộ bị nhấn chìm trong nước. Để bảo vệ di thể phụ vương không bị thương tổn, các thị vệ canh giữ mộ đã chiếu theo tục lệ truyền đời ngàn xưa tạm thỉnh quan mộc rời đi nơi khác. Có lẽ phụ vương ở trên trời có linh có thiêng, quan mộc vừa bị nâng lên đã tức thì bật mở, lộ ra di thể người. Thi thể từ đầu đến chân, đen kịt một mảng, cứng đờ như gỗ, chỉ có vùng yết hầu còn nhàn nhạt một màu tím đọng lại.” Nàng tức thì ngừng lại, sau ấy mới nói tiếp: “Chỉ có những kẻ trúng độc Mạn Nhiếp, mới có những triệu chứng như vậy.”

Té ra là bị vạch trần như vậy. Phượng Minh thở dài nói: “Lưới trời ***g lộng, có lẽ Phồn Giai vương có oan hiển linh. Nhưng chẳng hay đại tang là…”

“Chuyện này vừa truyền ra, trên dưới Phồn Giai đều kinh hoàng hoảng sợ, vương thất lại càng đề xuất phải nghiêm trị tên nghịch thần tặc tử, Đại vương phu Quy Sâm dẫn đầu, âm thầm tìm cách xử lý tên soán vị. Long Thiên có tật giật mình, hắn nắm binh quyền Phồn Giai trong tay, có thể mặc sắc tuỳ ý ra oai thị uy, kết quả…” Tam công chúa thê lương nhìn đau đáu qua khung cửa sổ, nức nở nói: “Kết quả Long Thiên một tay che trời, đang đêm khuya khoắt đã áp cái danh mưu phản mà truy nã lùng bắt Phồn Giai vương thất trên dưới già trẻ hơn ngàn nhân mạng.”

Phượng Minh trừng trừng mắt: “Hắn… hắn bắt toàn bộ Phồn Giai vương thất là để…”

“Ngoại trừ Nhị vương tỷ bị giam lỏng nơi tẩm cung vương hậu, những người khác…” Tam công chúa nghiến răng, rít lên hai âm tự lạnh lùng khắc nghiệt: “Tận trảm.”

“Tận trảm?” Phượng Minh đột nhiên bật dậy.

Gió độc từng đợt từng đợt, mang theo những tiếng gào thét thê lương thảm thiết nơi Phồn Giai xa thẳm, thổi bùng lên quét thẳng vào phủ đệ Tam công chúa.

Ngàn nhân mạng của Phồn Giai vương thất, giữa đêm đen như mực, những tiếng kêu thét gào khóc từ những căn phòng xa hoa lộng lẫy bị đẩy bật ra ngoài, bất kể làm nam nữ già trẻ phụ nữ có thai hay trẻ nhỏ, máu tươi đều bắn tung phun trào dưới những ngọn đao trắng tối tăm.

Lần đầu tiên, Phượng Minh biết sự tàn nhẫn tanh mùi máu của những màn tranh đấu chốn cổ đại này.

Chỉ thương thay cho Tam công chúa, mới tang tảng sáng bặt hơi lặng tiếng đã phải tiếp nhận thứ tin tức nước mất nhà tan này. Chẳng những một vương tộc khổng lồ một mai tận diệt, mà ngay đến người nhị tỷ được cái danh phận phu thê bảo trụ tính mệnh cũng đã không chịu nổi đả kích mà phát điên phát dại.

Phượng Minh khinh miệt: “Không thể nghĩ được Long Thiên lại cuồng dại như thế. Hắn nhất định chết cũng không yên lành.”

Tam công chúa thình lình bật dậy, nhìn về hướng Phồn Giai, trong mắt hừng hực cơn thịnh nộ ngút trời, nghiến răng líu ríu: “Long Thiên, ta thề phải giết ngươi.”

Tam công chúa bất chợt gặp thảm cảnh, Phượng Minh không thể tiếp tục mạn đàm chuyện công cụ canh tác. Từ tận sâu thẳm trong tâm cậu vô cùng thương cảm với cảnh ngộ Tam công chúa, mới lưu lại trong phủ đệ để an ủi nàng, Liệt Nhi khuyên can dăm lần bảy lượt, mãi mới rời đi mà lòng còn lo ngay ngáy, trước khi đi Tam công chúa nói với Phượng Minh: “Minh vương không cần lo cho ta. Long Thiên một ngày không chết, ta cũng phải tiếp tục sống. Nơi này chỗ nào cũng rải đầy màn trắng giấy tiền, âm khí nặng nề u ám, Minh vương thân phận quý trọng, không nên lui tới thường xuyên thì tốt hơn.”

“Không sao cả.” Căn cứ vào tâm lý học, những kẻ gặp phải thảm sự bi uất đều cố gắng tỏ ra kiên cường mạnh mẽ, nhưng nếu không có một ai ra sức xoa dịu an ủi, rất dễ có khả năng suy sụp tan vỡ. Phượng Minh khăng khăng nói: “Ngày mai ta lại tới thăm người.”

Dọc đường trở về vương cung tâm trạng lại càng lúc càng trĩu nặng, Dung Điềm đã ở tại thái tử điện.

“Dung Điềm, có thể khởi binh tiến đánh Phồn Giai không?” Vừa thấy bóng Dung Điềm, Phượng Minh đã lập tức hỏi.

Dung Điềm ban sáng cũng nhận được tin này, cau mày nói: “Ngươi hôm nay lại đi gặp Tam công chúa.”

“Phải.” Phượng Minh nhìn hắn hỏi: “Có thể khởi binh đánh Phồn Giai không?”

“Ngươi muốn báo thù cho Tam công chúa.”

“Không phải báo thù cho ai, mà là không thể không trừng trị Long Thiên, thật không còn đạo lý tự nhiên nào nữa.” Phượng Minh xắn tay áo, phẫn nộ bất bình: “Giết người như ngoé, không còn nhân tính. Hắn phải nhờ đến sự hỗ trợ dẫn dắt của Phồn Giai vương thất mới có thể lên làm Đại vương, hừ, đoạt lấy vương vị, lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt cạn tàu ráo máng.”

Dung Điềm trầm ngâm trong phiến khắc: “Binh lực Phồn Giai không phải yếu kém, giờ Long Thiên thậm chí đã nhổ cỏ nhổ tận gốc những kẻ phản đối thế lực của hắn, binh quyền càng thêm thống nhất, Hơn nữa, chiến tranh biên giới Tây Lôi với Đồng quốc vừa chấm dứt, binh sĩ cần phải tĩnh dưỡng.”

“Vậy…”

“Phượng Minh, ngươi không cảm thấy Long Thiên đã cả gan bất chấp cả thiên hạ, một đêm đem tất cả Phồn Giai vương thất tận diệt, là vô cùng kỳ quái hay sao?”

Phượng Minh nhíu mày, ngồi thụp xuống lẩm nhẩm: “Không sai, vương quyền trong tay, hẳn là có thể từng bước từng bước đốn gục. Chẳng lẽ…” Cậu quay ngoắt lại nhìn Dung Điềm.

Hai người cùng lúc bật ra: “Nhược Ngôn!”

“Nhưng Nhược Ngôn tại sao lại phải giật dây Long Thiên?” Phượng Minh lắc đầu khó hiểu: “Để Long Thiên có thể giúp hắn kiềm chế kiểm soát Phồn Giai hay sao?” Ánh mắt dò hỏi rơi rớt lên người Dung Điềm.

Dung Điềm tập trung suy nghĩ một hồi lâu, mới lắc đầu nói: “Nhược Ngôn này bước đi cao thâm hiểm hóc khó dò, ta tạm thời chưa nghĩ ra chuyện gì. Chẳng lẽ hắn muốn nhanh chóng thực hiện kế hoạch thôn tính thiên hạ, ra tay với Phồn Giai trước?”

Phượng Minh mím môi suy xét, ngẩng đầu lên hỏi: “Phải chăng Long Thiên bắt đầu không chịu sự khống chế cuả hắn nữa, Nhược Ngôn mới sắp xếp tấn thảm kịch này, để khiến Long Thiên phải chịu sự lên án của các nước khác, như thế Long Thiên bắt buộc phải dựa vào sự bảo trợ của Ly Quốc để giữ vương vị, không thể hai lòng phản bội Nhược Ngôn.”

Hai người cứ thế thảo luận bàn bạc cả buổi, những vẫn chưa đưa ra được kết luận nào.

Note:

Tử Hạ viết, Hiền hiền dịch sắc, sự phụ mẫu năng kiệt kỳ lực, sự quân năng tri kỳ thân, dữ bằng hữu giao, ngôn nhi hữu tín, tuy viết vị học, ngô tất vị chi học hỹ.

Tử Hạ, cao đệ Khổng tử nói: Ai đổi lòng háo sắc ra mộ ngưòi hiền, thờ cha mẹ hết lòng, lấy thân ra làm việc vua, giao tiếp bạn bằng lòng tín thật, người như vậy nếu ai bảo là chưa học, chứ tôi nói rằng người ấy đã học rồi đấy.

Ngày tiếp theo Dung Điềm tuyên bố khắp chốn tổ chức đại khánh, vì đề xuất về ruộng bậc thang và guồng nước của Phượng Minh khiến Tây Lôi mùa vụ bội thu, nên cả nước tổ chức đại lễ chúc mừng.

Phồn Giai mây đen vần vũ thê lương thảm thiết, nhưng Tây Lôi lại vừa khéo tương phản, nơi nơi chốn chốn hân hoan vui mừng.

Phượng Minh đêm qua vì thảm kịch của Phồn Giai mà bàn chuyện với Dung Điềm đến tận khuya, giờ mới tinh mơ đã bị Dung Điềm cương quyết dựng dậy.

“Mau thay y phục, chúng ta phải ra ngoài tiếp kiến bách tính.”

“Tiếp kiến bách tính?”

“Hôm nay khánh điển, đương nhiên phải lộ mặt ra ngoài. Ngươi là Minh Vương, cũng phải đảm nhiệm một chút trách nhiệm.” Dung Điềm đem Phượng Minh lười nhác từ trên giường kéo dậy, giúp cậu đổi nội y, không thiếu điều lưu lại trên làn da săn chắc kia mấy dấu tích nho nhỏ.

Bọn Thu Lam cũng đổi sang xiêm y dùng cho khánh điển, muôn hồng ngàn tía, bưng nước ấm cùng một chút điểm tâm đi vào, cười nói: “Minh Vương cuối cùng cũng dậy, may có Đại vương trong này, bằng không chúng tiểu nữ có kêu thế nào cũng không nổi.”

Dùng xong bữa điểm tâm, lại cùng Dung Điềm xuất cung.

Đại môn vương cung vừa mở, tiếng reo hò chấn động xôn xao truyền tới.

“Đại vương vạn tuế!”

“Minh vương vạn phúc!”

“Tây lôi vạn tuế!”

. . .

Bên ngoài hàng ngàn người đang chuyển động, Phượng Minh ngồi trên lưng Bạch Vân nhìn ra xa xa, khắp nơi người đông nghìn nghịt, tiếng cười nói hoan hô reo hò không dứt, sự bi thương thê thiết ở chỗ Tam công chúa hôm qua, tựa như đã bị những tiếng reo hò kia thổi văng đi vô số, tức thì tâm tình cũng thoải mái nhẹ nhàng hẳn lên.

“Náo nhiệt quá.”

Dung Điềm ngoảnh lại nhìn cậu mỉm cười: “Náo nhiệt còn ở lúc sau. Tiệc rượu hai ngày hai đêm liên miên ở thành đô, cho bách tính trăm họ tự do dùng, còn có thể dùng vò mang về nhà chung hưởng với người thân.”

Liệt Nhi ở một bên hi hi cười nói: “Minh vương đâu có quan tâm yến hội, chỉ e người thích xem xiếc thú với hầu tử thôi.”

Quả nhiên, mắt Phượng Minh sáng loé lên: “Xiếc thú? Khỉ à?”

“Đã là Minh Vương của Tây Lôi, mà vẫn như một tiểu hài tử vậy.” Dung Điềm lắc đầu, thở dài: “Ta cũng muốn xem, tiếc là hôm nay Đại Vương phải quy củ nghiêm chỉnh ngồi trên lưng ngựa để trăm họ chiêm ngưỡng cả ngày. Ngươi muốn đi xem, thì tự mình đi đi.”

Phượng Minh chớp chớp mắt: “Vậy để ta cùng ngươi là được.”

Dung Điềm nhìn vẻ mặt không cam tâm của cậu, cảm thấy rất đáng yêu, khẽ cười: “Khỏi cần, chuyện này ta làm là được rồi. Ngươi không thể buồn chán được, cứ mặc sức chơi đùa đi. Nhớ kỹ, phải dẫn Liệt Nhi và Dung Hổ theo.”

Phượng Minh reo lên một tiếng, quay đầu nháy mắt ra hiệu với Liệt Nhi, hấp tấp chạy vội đi trốn khỏi tầm mắt của mọi người. Dung Hổ cũng im lìm tiếp nhận ý chỉ của Dung Điềm, lặng lẽ bám theo sát gót.

Liệt Nhi kéo Phượng Minh trở lại vương cung, đến một căn phòng nhỏ giành cho cung nhân nghỉ ngơi cạnh cửa ngách.

“Hôm qua Đại Vương đã cố ý sắp xếp những đoàn tạp hí danh tiếng khắp nơi đến biểu diễn trong thành đô, nói là muốn để bách tính chung vui, nhưng trên thực tế còn không phải vì Minh Vương sao?” Liệt Nhi lấy từ trong tay ra một cái bọc gói ghém quần áo thường dân cùng mặt nạ, khà khà cười khoe khoang: “Nói đến ra phố xem náo nhiệt, tiểu nhân đương nhiên đã chuẩn bị rất kỹ.”

Phượng Minh hi hi gật gù: “Liệt Nhi quả thực thông minh, sao ngươi biết ta muốn cải trang?”

Hai kẻ ấy vừa cười vừa thay sang trang phục thường dân, vừa rời căn phòng nhỏ, đột nhiên thấy Dung Hổ ôm bảo kiếm đứng canh giữ trước cửa, cư nhiên cũng đã chuyển qua một bộ võ phục cũ kỹ. Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, thật sự đã biến thành một võ giả lang bạt thiên hạ.

Phượng Minh thi thú đi lòng vòng quanh người Dung Hổ nhìn lên nhìn xuống, tấm tắc: “Nhìn không ra Dung Hổ bình thường im lìm ít nói, thậm chí còn mau chân lẹ tay, thay y phục còn nhanh hơn cả chúng ta.”

Liệt Nhi kiêu hãnh gật đầu: “Đương nhiên, bằng không làm sao lại lọt vào tầm mắt đại vương cho được?”

Dung Hổ bị hai kẻ không chút nghiêm chỉnh kia vân vê dò xét đến mức cả người mất hết cả tự nhiên, mới ho khan hai tiếng: “Minh Vương muốn đi đâu? Chúng ta xuất phát thôi.”

“Đi xem xiếc thú trước!” Phượng Minh với Liệt Nhi đồng thanh thét lớn rồi chạy ra ngoài.

Dung Hổ lắc đầu bất đắc dĩ, đeo theo đằng sau.

Phố chợ náo nhiệt tưng bừng khôn xiết, nơi nào trong đô thành cũng từng đoàn từng đoàn người quây quần tụ họp,  muốn biết bên trong đang có trò gì, phải chen lấn xô đẩy cật lực mới nhích vào nổi.

Phượng Minh với Liệt Nhi cứ thế chen ra lấn vào bốn năm lần liền, say sưa nhìn ngắm lũ khỉ với đoàn xiếc một hồi, mới quay ra đùa giỡn nghỉ chân trước một sạp rắn.

Dung Hổ sợ có kẻ thừa lúc lộn xộn đánh lén, lúc nào cũng đề phòng cẩn mật, cảnh giác đứng sau lưng Phượng Minh, ngăn cách cậu với đám đông xô đẩy chen lấn đằng sau, thanh bảo kiếm giữ rịt trong lòng không lúc nào rời tay.

Liệt Nhi trên mặt nhìn như toàn tâm toàn ý đùa nghịch, kỳ thật trong tay áo cũng ngầm giấu tiểu đao, ánh mắt không lúc nào liếc chừng xung quanh, quan sát xem có ai ở xung quanh đang dò thám động tĩnh Phượng Minh hay không. Kẻ thực sự cao hứng ung dung chơi đùa, chỉ có mỗi Phượng Minh vui tươi hơn hớn.

Lướt qua trò xiếc rắn, lén chui khỏi đám đông người xem, đến giữa trung tâm yến hội dạo một vòng. Không ít bách tính đang tranh nhau dùng những chiếc vò lớn để lấy đồ ăn và rượu ngon từ vương cung, Phượng Minh cũng hứng chí nhào vào thủ một cái bình đứng xếp hàng nhận rượu. Đến khi chui ra toàn thân mướt mải mồ hôi nhưng cũng giành được một muôi mỹ tửu đầy tràn với một miếng thịt quay rõ lớn.

“Ta hôm nay nhất định phải hết lòng vui chơi, không thể uống rượu say được.” Phượng Minh nháy mắt ra hiệu với Liệt Nhi, hai người hi hi cười, đồng khí tương cầu đem rượu ép đổ vào miệng Dung Hổ.

Võ nghệ Dung Hổ cao nhất trong ba người ấy, nhưng hôm nay lại nhận lệnh nhất định phải để Phượng Minh thoả chí, huống gì rượu đặt bên ngoài cũng chưa qua kiểm nghiệm không thể để Phượng Minh uống, đành phải dở khóc dở mếu để hai người bọn họ chọc ghẹo trêu đùa một phen.

Còn khối thịt nướng kia, Phượng Minh thuận tay đưa lại cho mấy đứa nhóc bên cạnh, để bọn chúng reo hò phấn khởi mang về nhà.

Chơi đùa cả một buổi sáng, ngay đến cả thiên hạ vô địch lông bông Phượng Minh cũng có hơi kiệt sức rã rời. Dung Hổ với Liệt Nhi toàn thân chưa bao giờ thả lỏng lấy một giây, đã sớm chịu không thấu, Liệt Nhi khuyên: “Phải ăn trưa đã, chúng ta hồi cung thôi.”

“Dung Điềm trưa nay quay về thái tử điện hay sao?”

“Đại vương chính ngọ phải cùng thái hậu trên thành lâu vương cung dùng cơm với dân chúng.”

Đó cũng là chính sách thu dân tâm hàng đầu của Tây Lôi, mỗi một dịp khánh điển trọng đại, đại vương phải cùng một người nữ tử thân phận cao quý nhất vương cung tại thành lâu dùng bữa trưa, để biểu thị ngàn vạn bách tính bên ngoài vương cung đều cùng bọn họ dùng cơm.

Vừa nghe Dung Điềm buổi trưa không trở lại thái tử điện, Phượng Minh liền chẳng còn chút thi thú nào mà quay về nữa, trầm ngâm trong phiến khắc, chợt ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta nên đến thăm Tam công chứa.”

Nơi đây hoan ca khắp chốn, vậy mà chỗ của nàng lại một mảnh thê lương thảm sầu. Nghĩ tới thế gian nhân tình ấm lạnh, không khỏi nảy sinh áy náy trong lòng.

Liệt Nhi ngầm than Phượng Minh tâm địa quá sức thuần phác, cười nói: “Được lắm, chúng ta đến thăm Tam công chúa. Chỉ có điều… Minh Vương người vẫn nên thay sang xiêm y trắng thuần rồi hẵng đi.”

“Ừm, ngươi nói cũng đúng.” Phượng Minh gật gù.

Ba người lại đi đến cửa ngách vương cung, Liệt Nhi đã sớm cất giấu ở đây vô số xiêm y tùy theo trường hợp mà có công dụng khác nhau.

Phượng Minh đi trước, Liệt Nhi cố ý đi lui lại sau cậu hai bước, khẽ rỉ tai Dung Hổ: “Minh Vương phải rời thành, hãy phái một trăm tinh binh đi sau hộ vệ, không được tiếp cận quá gần để người phát hiện.”

Dung Hổ lắc đầu, chậm rãi nói: “Hai trăm.”

“Được, hai trăm, đệ phải vào hầu Minh Vương thay xiêm y. Đại ca mau đi điều động nhân mã.” Liệt Nhi cười cười với Dung Hổ, bước vội mấy bước, lại ngang hàng với Phượng Minh.

Thay đổi y phục xong xuôi, Liệt Nhi sai người dẫn Bạch Vân với hai con tuấn mã khác tới.

Ba người lên ngựa, lộc cộc rời thành đô, cùng hướng phủ đệ Tam công chúa phóng đi.

Đến trước phủ Tam công chúa, lọt vào đáy mắt chỉ tràn một màu trắng thuần ảm đạm thê thiết, tựa như hoan ca vũ nhạc nơi đô thành, không can hệ đến nơi này, Phượng Minh thở hắt ra một tiếng, không khỏi buồn bã ủ ê.

Đêm qua bàn bạc cùng Dung Điềm cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định án binh bất động dò xét rõ ràng nội tình không dẫn quân thảo phạt Long Thiên. Hành động như vậy dù có tình có lý, nhưng Phượng Minh ít nhiều vẫn thấy có lỗi với Tam công chúa,

Tam công chúa biết Phượng Minh đến, tiếp đãi ở phòng trong, ngồi sát khung cửa sổ, gượng cười nói: “Chẳng nghĩ khánh điển Tây Lôi, Minh Vương lại vẫn đến đây.”

“Công chúa cũng biết hôm nay khánh điển?”

Tam công chúa quay đầu nhìn qua khe cửa, nhàn nhạt nói: “Hoan ca trải tràn vạn dặm, ai… sao lại không nghe thấy. Thế gian, nguyên bản những tiếng khóc than có thể lọt thấu chúng nhân, cũng đã chẳng nhiều.” Ánh mắt nàng chầm chậm dao động, dừng ở sa trì trước mặt. Cây gậy trúc thường ngày sử dụng trong những lúc mê đắm nhập tâm diễn toán, giờ nghiêng nghiêng lẳng lặng một bên, càng khiến cảnh tượng trở nên thê lương vô tận. “Trước kia ta vẫn một lòng thật tâm sa vào diễn toán, phớt lờ những tranh chấp bên ngoài, rốt cuộc đến khi quay đầu đã nhà tan cửa nát.” Dung mạo tuyệt thế cười khổ, khoé môi trao dẫn vô tận khổ ải đắng cay.

Phượng Minh thở dài một tiếng: “Công chúa đừng quá đau lòng, sau này chúng ta nhất định sẽ bắt Long Thiên kia nếm chịu thiên đao vạn quả*.”

Tam công chúa lắc đầu nói: “Nói thì dễ vậy, nhưng Long Thiên cũng làm chủ một quốc gia, ta cùng lắm chẳng qua cũng chỉ là một thân nữ tử phiêu linh bèo dạt. Ôi, Minh vương vì cớ gì hôm nay người lại muốn tới đây?”

“Ừm?”

“Âu sầu tư lự, chẳng xứng với Minh Vương, Minh vương vẫn nên mau trở về đi. Giữa ngày khánh điển, làm sao vắng được bóng dáng Minh Vương? Ôi, nhớ thời còn thơ bé, mỗi lần khánh điển đều cùng đại tỷ, nhị tỷ len lén xuất vương cung, giấu mình giữa những đoàn người tấp nập nơi chợ trấn xem náo nhiệt, khi trở về bị phụ vương trách mắng, mẫu hậu đều chở che nói hộ chúng ta.” Ánh mắt Tam công chúa xuyên qua bờ vai Phượng Minh ngưng trệ, hồi tưởng ấu thì, nụ cười he hé, lệ hai hàng chớp mắt chảy xuôi.

Lòng Phượng Minh như chùng xuống, ngày ấy đã từng xem Tam công chúa như thân thích, cũng từng gọi qua nàng hai tiếng “vương thẩm”, giờ người nhà Tam công chúa bị tận diệt, dẫu có thế nào cũng phải cố gắng an ủi. Lúc này cách tốt nhất là đánh lạc sự chú ý, không được để nàng chìm đắm trong những bi thương ảo giác mới tốt, suy nghĩ đâu đấy, mới trầm giọng cất lời: “Trong trí nhớ con người bao giờ cũng lưu cất vô vàn hồi ức tươi đẹp. Công chúa có biết một thứ đồ vật gọi là máy quay phim, có thể đem cảnh vật và thanh âm lưu lại vẹn toàn, ngày sau nếu một lần nữa mở ra, lại rành rành mồn một trước mắt, sống động như thật.”

Tam công chúa kinh ngạc hỏi: “Có một thứ đồ vật thần kỳ như thế ư? Cảnh vật và thanh âm… việc này sao có thể được.”

“Bên trong nó ẩn giấu những đạo lý diễn toán vô cùng cao thâm ảo diệu.” Vật lý cũng bị người ở thời đại này quy chụp vào diễn toán.”Ta sẽ chầm chậm giảng giải cho công chúa nghe.”

Phượng Minh toàn tâm toàn ý khiến công chúa tạm thời buông rơi vẻ sầu thảm, thấy nàng nổi lòng hiếu kỳ, mới quay sang Liệt Nhi nói: “Phái người báo tin cho Dung Điềm, nói đêm nay ta sẽ lưu lại phủ đệ của Tam công chúa đàm đạo chuyên tâm diễn toán, không hồi vương cung.”

Tam công chúa khẽ run rẩy: “Minh vương đêm nay không đi?”

“Ừm, sẽ lưu lại trò chuyện cùng công chúa.”

Liệt Nhi trao đổi ánh nhìn với Dung Hổ, ngoài phủ có hai trăm tinh binh bảo vệ, dù cho có kẻ nào đột nhiên công kích cũng sẽ phải hao tốn không ít thời gian. Dung Hổ gật gật đầu, Liệt Nhi chạy ra ngoài phủ, gọi thị vệ chuyển lời nhắn của Phượng Minh.

Phượng Minh thấy Liệt Nhi đưa lời nhắn đi rồi, mới bắt đầu giảng giải nguyên lý máy quay phim cho công chúa: “Công chúa, chúng ta đầu tiên sẽ phân tách hình ảnh và âm thanh ra riêng rẽ. Trước tiên nói về hình ảnh, vấn đề hình ảnh, liên quan tới quang học.  Lần trước chúng ta đã nói đến những vấn đề thường thức căn bản của quang học, tia sáng truyền theo đường thẳng…”

Thao thao bất tuyệt đến hơn nửa canh giờ.

Liệt Nhi và Dung Hổ cũng chưa từng nghe qua những điều thú vị như thế, ai nấy đều nhập thần.

Tam công chúa lại tựa như còn đầy bụng âu sầu, thấy Phượng Minh ngừng lại, khẽ hỏi: “Minh Vương thật sự muốn qua đêm tại đây ư?”

“Đương nhiên.” Phượng Minh liếc nhìn Tam công chúa, nhẹ giọng đáp: “Phượng Minh từng hứa bản thân sẽ đối đãi công chúa như thái hậu, Dung Điềm công việc bộn bề chẳng thể bầu bạn, vậy để Phượng Minh thay thế là được rồi.”

Tam công chúa thần sắc xúc động, trầm ngâm trong giây lát, khẽ nâng khăn tay chấm khoé mắt, ngoảnh lại phân phó Phân Nhạn: “Phân Nhạn, dâng trà.”

“Vâng.” Phân Nhạn đi ra, đoạn dâng lên bốn chén trà nóng.

Tam công chúa nói: “Đây là Thất Hương trà trứ danh Phồn Giai,thứ ta thích uống nhất. Tiếc thay… giờ đây nơi Phồn Giai ấy đã chẳng còn ai chuẩn bị trà cho ta nữa rồi.”

Phượng Minh nhấc một chén lên, khẽ nhấm một chút, quả nhiên hương khí ngập tràn, tán thưởng: “Quả nhiên trà ngon.” Sắc mặt nghiêm lại, nghiêm túc cam đoan: “Ta nhất định hằng năm sẽ đều chuẩn bị Thất Hương trà cho công chúa, để công chúa ngày ngày có thể thưởng thức.”

Dung Hổ cũng cúi đầu hít một hơi: “Thơm quá.”

“Thất hương trà nổi danh chính là mùi hương ấy, hơn nữa còn vô cùng hiếm có. Chúng ta đúng là được ân mưa móc của Minh Vương.” Liệt Nhi cười cười uống một hơi, sắc mặt đột nhiên đông cứng lại: “Tựa như Thái Hương vậy.”

Cậu ta quanh năm suốt tháng ẩn thân bên ngoài, đối với mê dược nghiên cứu vô cùng tỉ mỉ.

Dung Hổ vừa nghe, thình lình đứng bật dậy, trợn tròn mắt, keng lên một tiếng, bảo kiếm rút ra tức thì chĩa thẳng vào Tam công chúa.

Phượng Minh biến sắc nói: “Dung Hổ dừng tay, không được phép làm càn. Tam công chúa làm sao có thể…” Lời còn chưa dứt môi, đầu óc thốt nhiên mê đi.

Xoảng một tiếng, tách trà của Liệt Nhi rơi xuống trên nền đất.

Lại một tiếng loảng xoảng rơi vỡ, tách trà trong tay Phượng Minh cũng chạm sàn.

Tam công chúa bình thản không chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn xoáy vào mũi kiếm của Dung Hổ.

Lại một tiếng loảng xoảng thứ ba vang lên, ngay đến thanh bảo kiếm của Dung Hổ cũng rơi xuống trên mặt đất.

Rầm rầm rầm, ba người liên tiếp ngã lăn ra, ngất lịm.

Phòng trong thốt nhiên tĩnh mịch.

Tam công chúa không lộ vẻ gì nhìn ba con người nằm la liệt dưới sàn, khe khẽ thở ra: “Mê dược lợi hại quá.” Nàng quay đầu nhìn chằm chằm Phân Nhạn, khoé môi nhàn nhạt khổ cười: “Phân Nhạn, ta thật không ngờ, ngươi lại là gian tế Ly Quốc.”

Phân Nhạn tiến tới quỳ gối trước mặt Tam công chúa, ngước đầu lên nói: “Phân Nhạn tuy là gian tế Ly Quốc phái tới, nhưng hầu hạ công chúa bao năm, dĩ nhiên tự thân đã coi người như chủ nhân thực sự. Sáng nay công chúa mật đàm với sứ giả Ly Quốc, đồng ý dùng Minh Vương để hoán đổi cái đầu Long Thiên, giờ Minh Vương trong tay, cừu hận vương thất Phồn Giai lập tức có thể báo đền. Công chúa chẳng lẽ còn không nguyện ý?”

“Một Minh Vương, đổi lấy cái đầu Long Thiên cùng mười năm Ly Quốc không xâm phạm Phồn Giai.” Ánh mắt Tam công chúa di chuyển đến nơi Phượng Minh đang hôn mê, nấn ná lâu thật lâu, sau ấy mới thở dài sâu kín: “Minh vương chớ trách ta vô tình, thật sự thù quốc hận nhà, không thể không báo. Ta đã khuyên ngươi đừng lưu lại, ngươi lại một mực khăng khăng không rời. Chẳng lẽ thân nhân ta trên trời có thiêng có linh, bức ta phải dùng người báo thù?” Nàng ngước đầu nhìn xuyên song cửa, trầm giọng hỏi: “Minh Vương đã nằm trong tay, phải làm sao để đưa khỏi Tây Lôi, ngươi hẳn đã sớm dự liệu.”

“Vốn ban đầu quá nguy hiểm, không ngờ Phượng Minh lại truyền tin cho Dung Điềm muốn lưu lại đêm nay, thực sự là trời cao phù hộ công chúa.” Phân Nhạn cười nói: “Hai trăm tinh binh bảo vệ Phượng Minh ngoài kia hoàn toàn không biết trong đây phát sinh chuyện gì. Chúng ta sẽ dựa vào địa đạo trong phủ công chúa lặng lẽ bỏ trốn, đợi đến hửng sáng, chúng phát hiện đã muộn rồi.”

Tam công chúa trầm ngâm trong giây lát, rồi gật đầu nói: “Được, cứ theo lời ngươi mà làm.”

“Công chúa và chúng ta cùng đi một đường, đến biên cảnh Tây Lôi hãy chia lối mà đi. Ly Vương đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng nơi Phồn Giai, chỉ cần công chúa đặt chân trở về, sẽ lập tức đăng cơ nữ vương Phồn Giai. Phồn Giai lại một lần nữa về tay vương tộc chính thống thống trị. Nô tỳ xin chúc mừng công chúa trước.” Phân Nhạn nghiêm trang cúi lạy trước mặt Tam công chúa.

“Lên ngôi Phồn Giai vương là vạn bất đắc dĩ, ta sẽ nhanh chóng tuyển lựa vương phu mới, hi vọng có thể lưu lại huyết mạch vương thất, tiếp tục đường hương hoả.”

“Thời gian là vô giá, công chúa, chúng ta khởi hành thôi.”

“Ừm.”

Giữa bóng đêm mịt mờ mênh mang, đô thành hoan ca không dứt, hai trăm tinh binh hộ vệ an toàn Minh Vương, lẳng lặng ẩn náu ngoài phủ Tam công chúa đề phòng ngoại kích.

Tây Lôi vương nhận tin hồi báo của Phượng Minh, chau mày rời thái tử điện, bất đắc dĩ phải quay lại thực hiện nghĩa vụ của Đại vương, tham gia yến tiệc cùng thần tử chè chén no say.

Trong Thái Tử điện, Thu Nguyệt ngồi dưới ánh nến sáng bừng khâu bộ y phục cưỡi ngựa mới cho Phượng Minh, vì Phượng Minh hiện đang cưỡi Bạch Vân trắng tuyền, nên phải chọn những tấm vải bạch sắc, nổi bật lên những đường viền xanh thẳm xinh đẹp.

Thu Lam giữa tiểu trù phòng thử loại tương liệu mới làm, đợi sáng mai làm món chim ngói nướng cho Phượng Minh.

Thu Tinh thì ngáp liền hai cái, nhàn nhã biếng nhác chuồn về phòng ngủ.

Trăng sáng treo cao trên đỉnh, cả một vùng ngoại ô đô thành tiếng côn trùng râm ran ra rả, một cỗ xe ngựa lẳng lặng rời đi, tất cả vó ngựa đều được bọc trong lớp vải bông dày cui, ngựa cũng bị bịt khớp hàm, đến một tiếng hí cũng không thể lọt ra.

Độc kế mưu tính sâu xa cùng thiên ý, khiến sự tình bỗng chốc tiến theo một chiều hướng chẳng thể dự đoán.

Bắt cóc, lại có thể thuận lợi suôn sẻ không gì sánh nổi.

Tây Lôi vương Dung Điềm và Minh vương Phượng Minh, giữa một ngày vô phương dự liệu, tình thế vô phương đoán lường ――― phân ly.

Note:

 Thiên đao vạn quả:

Tùng xẻo, chết cũng ko đền hết tội nên cứ từng đao từng đao cắt thịt cho đến chết.
Bình Luận (0)
Comment