Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 62

CHƯƠNG 13

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Pin

Nhàn rỗi vui chơi cả một buổi, việc điều tra của Bác Cần chẳng hề tiến triển. Phượng Minh mừng thầm: với tấm lòng tinh thuần đơn giản của Bác Cần, sao mà đọ nổi đồ đệ Bác Diệu của cái tên xảo trá kia? Cũng may mà Bác Lăng còn biện pháp tự bảo hộ bản thân, nên Phượng Minh cũng chẳng buồn lo lắng.

Chuyện duy nhất khiến Phượng Minh không an tâm chính là đến giờ vẫn chưa có một tin tức nào truyền đến từ Tây Lôi. Tính toán sơ qua thì từ lúc Phượng Minh đốt đèn Khổng Minh đến giờ cũng đã già nửa tháng, Dung Điềm nếu có trì độn chậm như sên cũng đã phải có nhúc nhích gì rồi chứ.

Một hôm, Bác Cần lu bu sự tình bên ngoài dễ đến nửa ngày, mới hồi phủ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Phượng Minh thấy sắc mặt y, biết vẫn xôi hỏng bỏng không, chỉ cười khuẩy an ủi: “Tam vương tử không cần gấp gáp quá, thời gian còn nhiều, dẫu gì Bác Lăng vẫn được an toàn giữa vương cung, chúng ta cứ từ từ điều tra là được rồi.”

Bác Cần cười khổ lắc đầu: “Xem ra ta quá vô dụng, ngoại trừ thi ca hội hoạ ra, luận đến xử lý sự vụ, không có điểm nào bì kịp tứ đệ? Mấy chuyện tủn mủn vụn vặt này, nếu vào tay tứ đệ, có lẽ chỉ cần đến ba ngày hai mốt ngày đã xong xuôi đâu đấy rồi.”

Bác Lăng năng lực cừ khôi, nhưng tâm kế lại thâm trầm. Có điều ấy lại là một trong những điều kiện tất yếu để làm Đại vương. Phượng Minh chăm chăm quan sát Bác Cần, thầm nghĩ nếu sau này Bác Cần đăng cơ hẳn sẽ giốngTống Huy Tông* ngày xưa, không khỏi gật gù tán đồng: “Không sai, bàn đến trị quốc đại sự, giữa bốn vương tử ứng viên tốt nhất chính là Bác Lăng, tuy hắn đôi khi có hơi… Ha ha, không nói được. Hôm nay sứ giả Tây Lôi có đến Bác Gian không?”

“Không có.”

Sắc mặt Phượng Minh tức thì ảm đạm xuống, chẳng chút khí sắc.

“Nhưng ta nghe nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đã phái người đưa thư hàm tới, nói sẽ đến đại điện Bác Gian gặp mặt cùng phụ vương một lần, hơn nữa nàng ấy đã khởi hành lên đường.” Sắc mặt Bác Cần có chút cổ quái, dò xét Phượng Minh, ấp a ấp úng nói: “Người được cử đến còn bẩm báo rằng, người hộ tống Mị Cơ chính là… Tây Lôi vương Dung Điềm.”

“Dung Điềm?” Phượng Minh đứng phắt dậy, trợn tròn mắt: “Hắn… Hắn hộ tống Mị Cơ tới?”

“Minh Vương không nên nổi giận, ta nghĩ hành động này của Tây Lôi vương nhất định có chứa thâm ý.”

Đương nhiên là có thâm ý, đến tám phần Dung Điềm kia biết điều kiện tuyển lựa thái tử của Bác Gian vương, hẳn định mượn cớ Mị Cơ để động chân động tay.

Sống cạnh Dung Điềm bao lâu này, Phượng Minh dẫu có hơi ngốc nghếch nhưng cũng có chút tiến bộ, ý tứ Dung Điềm cũng đoán được vài phần. Mị Cơ chỉ cần đứng trước đại điện nói vương tử nào là người phát lời mời, thì khi ấy vị vương tử đó chẳng phải đã hoàn thành được điều kiện đầu tiên của Bác Gian vương rồi hay sao, chuyện này chẳng khác nào trực tiếp nhúng tay vào chuyện tuyển lựa kẻ lên ngôi thái tử Bác Gian.

Nếu Dung Điềm muốn vì Bác Gian chọn lấy một tên hôn quân, hẳn sẽ rỉ tai Mị Cơ chọn Bác Hồ; còn như muốn tạo một đối thủ láng giềng rắc rối cho Nhược Ngôn, chỉ e hắn sẽ tuyển lựa Bác Lăng.

Trong đầu Phượng Minh quay cuồng đủ thứ, nhưng sắc mặt cũng sớm trở lại bình thường, hừ một tiếng, đoạn ngồi phịch xuống ghế, lẩm nhà lẩm nhẩm: “Không muốn đến sớm đón ta, đầu óc chỉ toàn quốc gia đại sự với mưu toan quỷ kế.” Phẫn nộ cầm ngay chén trà nóng nốc cạn sạch.

Bác Cần ngù ngờ hỏi: “Minh vương nói gì kia?”

“Không.” Phượng Minh chỉnh đốn lại tâm tình, hỏi lại Bác Cần: “Thế tên Dung Điềm kia bao giờ mới đến?”

“Đoàn bọn họ đang gấp rút lên đường, chỉ chừng mười ngày nữa sẽ đến Bồng Dã.” Bác Cần không muốn mà lắc đầu: “Tây Lôi vương kia cũng quá không biết thương xót mỹ nhân, dọc đường vất vả dãi nắng dầm sương, đường trường lại gian nan mệt mỏi, vậy mà còn để thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngày đêm cấp tốc. Ôi, chỉ e vừa đặt chân đến Bồng Dã, Mị Cơ đã tiều tuỵ không ít.” Bản tính thương hoa tiếc ngọc của y được di truyền từ phụ vương, đối với tất cả những thứ xinh đẹp lúc nào cũng yêu thương nâng niu hết mực.

Phượng Minh nghe đến đoạn Dung Điềm đang gấp rút lên đường, trong lòng cũng thoải mái nhẹ nhõm hơn một ít. Đại khái nắm được ngày tái ngộ cùng Dung Điềm, một tảng đá lớn vẫn đeo nặng trong ngực cậu rốt cuộc cũng gỡ bỏ được xuống.

Sau bữa cơm tối cậu lại cùng Bác Cần nhàn hạ nói chuyện phiếm như thường lệ. Nội dung toàn những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thi từ ca phú. Phượng Minh cứ huyên thuyên giời giăng như thế cùng Bác Cần suốt nửa tháng trời, chữ nghĩa tích trữ trong bụng cơ hồ đã đem ra khoe gần hết. Sự sùng kính khâm phục của Bác Cần đối với cậu, càng ngày càng leo lên đến một tầm cao chưa từng có.

Không khí ấm áp khe khẽ bao phủ xung quanh, trăng chênh chếch treo đầu cành. Buổi tâm tình hôm nay được chuyển ra chiếc đình giữa hồ, Bác Cần tính tình tao nhã dí dỏm, thân thiết lại nhã nhặn, ngoại trừ những khi phải quơ quào đống kiến thức rõ khó nhằn trong bụng ra, thì cũng có thể coi là một thứ hưởng thụ khó kiếm được đi.

Bưng chén trà nóng, khẽ nhấp một ngụm. Vị trà thanh thuần nhàn nhạt lan ra từ đầu lưỡi, Phượng Minh khen: “Bác Gian quả là một đất nước xinh đẹp, con người yêu thích cái đẹp, phòng ốc thiết kế cũng phải đẹp, ngay đến uống trà cũng vô cùng đẹp đẽ.”

Bác Cần như có điều suy nghĩ, gật gù nói: “Minh Vương nói rất đúng. Nhưng người đẹp, không nhất định chỉ ở diện mạo, Bác Cần cảm thấy, điều đẹp nhất trên thế gian này, phải là thứ nội tại mới đúng.”

“Phải phải phải! Không hổ là con của Bác Gian vương.” Phượng Minh giơ ngón tay cái lên: “Cái đẹp bên ngoài làm sao bì được với cái đẹp tâm linh, cũng giống như nữ tử vậy, đầu tiên phải có khí chất thướt tha thuỳ mị, mới được danh xưng mỹ nhân. Nhưng nếu chỉ có bên ngoài mà rỗng tuếch bên trong, thì cũng chỉ là một cái bao rơm mà thôi.”

Bác Cần thấy Phượng Minh tán đồng, sợ hãi vui mừng lẫn lộn: “Minh Vương cũng nghĩ như vậy thật sao?”

“Đương nhiên.” Phượng Minh vô cùng ranh mãnh, khoé miệng cong lên, thấu suốt bí mật của Bác Cần liền hỏi: “Sao thế? Có người trong lòng ư?”

“Như Minh vương từng nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*.” Bác Cần kín đáo mấp máy môi, nhưng lại không che giấu được thứ khí sắc đang không ngừng lay động trong đôi mắt.

Phượng Minh cười khúc khích một hồi, mới vỗ vỗ vai Bác Cần, thấp giọng hỏi: “Là cô nương nhà nào vậy? Tên gọi là gì?”

Bác Cần thành thực trả lời: “Nàng tên Phượng Quy, ngụ trong một biệt xá tao nhã ở vùng núi xa xa nơi ngoại thành. Nàng ấy thư hoạ thi từ không gì không thông hiểu, tiếc thay ta lúc nào cũng chôn chân chốn đô thành, chẳng bao giờ biết thế gian lại có một nữ nhân như thế. Nếu không phải mấy ngày trước rời thành để điều tra sự tình tứ đệ mà lọt tai tiếng cầm thanh văng vẳng, chỉ e cả đời này cũng chẳng gặp được nàng.”

“Ngươi thích nàng?”

Bác Cần đỏ bừng mặt ấp úng: “Chuyện này…”

Phượng Minh thấy bộ dạng y như đang ngập trong biển tình, không khỏi nhớ đến những người bạn học cùng trường của mình trước đây, cười như được mùa: “Ta hiểu. Vậy thái độ của nàng ấy với ngươi thế nào?”

“Hơi có cảm tình.” Bác Cần trầm ngâm trong chốc lát, ngượng ngùng nói: “Có thể là rất có thiện cảm.”

“Ha ha, ra là hai người các người đều có cảm tình với nhau. Lão đệ à, tài nữ như thế thì phải mau mau mà xuống tay hạ thủ đi.” Phượng Minh lộ ra bản tính vốn có, đập mạnh vào lưng Bác Cần: “Ngay sáng mai ngươi cứ thẳng thắn vào bẩm báo với Bác Gian vương, đề nghị người giúp ngươi rước vương phi về.”

Nhắc tới Bác Gian vương, sắc mặt Bác Cần tức thì ủ ê chán nản: “Chuyện này… chuyện này, chỉ e có chút khó khăn.”

Phượng Minh ngẩn tò te, suy nghĩ lan man, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi chỉ muốn chơi đùa nàng ta trong chốc lát, không có ý định cưới?”

“Không không mà.” Bác Cần cuống quýt phủ nhận, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Chẳng giấu gì Minh Vương, Phượng Quy dẫu xuất thân bần hàn, thì cũng coi như du di thu xếp được đi. Nhưng nàng ấy… nàng ấy tuy tài hoa, nhưng diện mạo lại tầm thường, với quan điểm của phụ vương, tuyệt đối sẽ không cho phép một người con gái như thế bước chân vào vương tộc.”

Thì ra vấn đề khó khăn là thế, Phượng Minh tức thì thông cảm.

Bác Cần lại nói: “Nhưng trong lòng ta, nàng ấy… là…”

Phượng Minh thấy y vừa biểu lộ tấm thâm tình lại vừa ngượng nghịu xấu hổ, cũng tốt bụng mà tiếp lời, cao giọng nói: “Nhưng lại là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ.”

Bác Cần gật đầu lia lịa: “Còn xinh đẹp hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”

Có thể thấy nhân gian tình si nơi nơi chốn chốn, Phượng Minh thở dài một tiếng, không khỏi nhớ đến tên Dung Điềm đáng ghét kia. Tên khốn ấy giờ còn đang quanh quẩn cạnh Mị Cơ, nàng ta không những chỉ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà còn được đồn đại là một bậc tài nữ hết lòng quan tâm săn sóc người khác, không biết ngày đêm chung sống thế kia, có rượu nồng quá chén mà loạn…

“Minh Vương? Minh Vương?” Bác Cần huých mạnh một cái, làm mớ suy nghĩ loạn cào cào của Phượng Minh rớt sạch.

Phượng Minh ngờ nghệch quay ra hỏi lại: “Hở?”

“Trí kế Minh Vương thiên hạ vô song, hãy đưa ra một biện pháp giúp ta việc này đi.” Bác Cần khẩn thiết nhìn Phượng Minh.

“Biện pháp?” Phượng Minh gãi đầu.

Từ xưa đến nay phương pháp cho mấy trò kiểu này cũng na ná dập khuôn như nhau, không ngoài chuyện bỏ nhà trốn biệt xứ, gặp đại nạn mới đạt được sự đồng ý của cha mẹ, ăn cơm trước kẻng, ôm về một thằng cu mập mạp để được bước vào cửa a.

“Minh Vương?”

“Khụ khụ, ta cũng không thể lập tức nghĩ ra phương pháp được. Nhưng thế này thì, ngươi trước hết mời tài nữ ấy về đây cho ta gặp qua một chút, gặp rồi mới có thể có cách được.”

Bác Cần vui vẻ nói: “Thế để mai ta dẫn Phượng Quy về đây.”

Ánh mắt Phượng Minh thoáng động, lộ vẻ tinh quái, hi hi cười: “Khỏi đi, chúng ta len lén lên núi gặp nàng, hù nàng ấy một phen cũng hay.” Bao nhiêu ngày không được phép ra ngoài giải sầu, cơ hội tốt thế này làm sao bỏ qua cho đặng. Hơn nữa Dung Điềm cũng sắp đến, không mau đi chơi thì sao còn kịp.

“Phượng Quy lúc nào cũng thích thanh tịnh, chuyện này…”

“Chuyện này cái gì, cứ quyết định thế đi.” Phượng Minh tự mình làm vua làm chúa, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể chuồn ra ngoài chơi, hưng phấn không thôi, tự lẩm nhẩm: Không biết lên núi có món gì dân dã, ta phải tóm mấy con thỏ về nướng ăn mới được, khà khà, thật là thú quá.

Ngoan ngoãn ngủ yên một đêm, hôm sau thời tiết vô cùng đẹp đẽ, Phượng Minh thức dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu xong xuôi, chạy một mạch đi tìm Bác Cần.

“Bác Cần, chúng ta mau xuất phát thôi.”

Bác Cần cũng đã dậy, cười nói: “Minh Vương hôm nay dậy sớm quá. Để ta chuẩn bị ổn thoả một chút, rồi cùng ra ngoài.”

Hai kẻ hứng chí bừng bừng chạy ra ngoài đã thấy hai con tuấn mã được người hầu dắt ra trước cửa, hai đội thị vệ dễ đến trăm người cũng chầu chực bên ngoài, không một người nào không đầy thân giáp trụ uy phong lẫm liệt.

Phượng Minh vừa nhìn, tức thì bất mãn chòng chọc ngó Bác Cần.

Bác Cần giải thích: “Thân phân Minh Vương quý trọng, Tam công chúa đã năm lần bảy lượt dặn dò ta phải bảo vệ cẩn thận, không được sơ sẩy. Hôm nay chúng ta vẫn nên mang theo nhiều thị vệ một chút mới được.”

Màn vi hành trong tưởng tượng trong chớp mắt trở thành cục diện tiền hô hậu ủng rầm rộ, Phượng Minh vặn vẹo một hồi, Bác Cần tuy tính tình dễ chịu, nhưng về điểm này thì không chút nhượng bộ. Hết biện pháp, đành phải ngậm miệng trèo lên ngựa, dẫn theo một đại bang thị vệ ra khỏi cổng thành.

Tới Bác Gian đã lâu, nhưng lại không có thời gian để ngắm cảnh trí địa phương. Phượng Minh tức giận một chặp, nhưng sau khi được Bác Cần lèo lái ra biên quan vừa thưởng thức phong cảnh, vừa giới thiệu phong tục tập quán, rất nhanh liền khôi phục như thường, cười rộ lên.

Nơi ở của Phượng Quy cách thành không xa lắm, rời cổng thành chừng hơn một dặm về phía đông đã thấy một vùng triền núi cỏ cây um tùm tươi tốt.

Phượng Minh ghìm cương trên sườn núi, Bác Cần thình lình kéo Phượng Minh, khẽ rủ rỉ: “Minh Vương mau nghe, Phượng Quy đang gảy đàn.”

Chúng nhân im bặt, quả nhiên, giữa vùng rừng núi khi ấy, có một tiếng đàn du dương dìu dặt văng vẳng, những thanh âm thảng như lẩn quẩn vấn vít lấy những tàng cây rậm rì đan xen nhau, nhảy nhót cùng làn gió, khiến lòng người thư thái vui vẻ.

Bác Cần nhắm nghiền hai mắt, ngửa mặt lên trời, quả thực vô cùng say mê ngây ngất.

Đến khúc cuối, Phượng Minh mới thở hắt ra một tiếng, than: “Thật lợi hại, ta trước giờ chưa từng được nghe được tiếng đàn nào tuyệt vời thế này. Tiếng đàn trong trẻo, sau này ngươi cưới được nàng ấy về, nhất định phải để nàng ấy ngày ngày đàn cho ngươi nghe.” Trong lòng lại nghĩ: Trăm triệu lần không được để Dung Điềm nghe thấy Phượng Quy gảy đàn, bằng không thể nào hắn cũng sẽ nghĩ ta chỗ nào cũng kém tắm.

Bác Cần ha hả cười lớn, ngượng ngùng nói: “Đánh đàn hao tổn khí lực vô cùng, ta làm sao có thể nhẫn tâm để nàng ấy ngày ngày mệt mỏi khổ cực cho được.”

“Hô hô, còn chưa cưới được về tay, đã đau đớn thương tâm, Phượng Quy phúc khí thật tốt đó a.” Phượng Minh chọc ghẹo đôi câu, liền xuống ngựa nói: “Vậy chúng ta sẽ đi bộ từ đây, tránh quấy rầy sự thanh tịnh của vương phi tương lai, kẻo có người thấy lại đau lòng.”

Bác Cần quả có đang sợ đoàn người tiến vào sẽ quấy rầy Phượng Quy, trong lòng cảm kích Phượng Minh biết ý, vội vã xuống ngựa, căn dặn chúng nhân đóng lại dưới chân núi, chỉ chọn lấy vài kẻ tâm phúc đi theo bọn họ.

Đường núi gập ghềnh, xem ra không cao, nhưng bò ra thì cũng mất một canh giờ. Trán Phượng Minh ướt đẫm mồ hôi, cũng may mà trên đường hoa xuân nở rộ, khắp nơi lại um tùm xanh tươi, co kéo được vô vàn lạc thú.

“Minh vương, chỉ cần qua khúc ngoặt kia một đoạn, đã đến chỗ Phượng Quy ở rồi.” Bác Cần chỉ về phía trước, quay sang nói với Phượng Minh.

Phượng Minh ừ hử một tiếng: Xem ra tiểu thuyết võ hiệp nói cũng không bậy bạ lắm, cao nhân quả nhiên thích mò lên núi cao ở, khiến người ta đi tìm mệt đến đứt hơi luôn.

Quẹo qua một khúc ngoặt, một trúc xá đã xuất hiện trước mắt.

Rào tre nhà gỗ, dù có đơn sơ thô mộc, nhưng lại thanh nhã lịch sự khó tả, vừa nhìn đã biết không phải là nơi người thường ở. Mà đến như hàng giậu cũng có vẻ được làm chưa lâu lắm, vẫn còn màu xanh non khiến người vui mắt.

Giữa tiểu viện còn lưu lại một gốc cổ thụ, bên trên đặt một chiếc cổ cầm, xem ra Phượng Quy cô nương sau khi tấu xong khúc đàn, đã quay trở vào buồng.

Bác Cần như một nam nhân hoàn toàn bị đắm chìm quay cuồng giữa vòng xoáy tình yêu, đối xử với Phượng Quy vô cùng ân cần, chỉ sợ nhiều người sẽ khiến Phượng Quy bị quấy nhiễu, nên bắt tất cả đám tâm phúc lưu lại ngoài viện, chỉ cùng tay nắm tay Phượng Minh dung dăng dung dẻ vào trong.

Thấy Bác Cần cẩn thận như thế, lại từ tiếng đàn và cả những vật dụng trang trí bên ngoài biết được chủ nhân không phải loại tầm thường, Phượng Minh tự nhiên cũng sáng dạ lên không ít, ngay đến bước chân cũng rón ra rón rén, chỉ e kinh động đến chủ nhân.

“Phượng Quy, hôm nay có khách quý từ phương xa đến thăm, nàng mau ra đây đi.” Bác Cần cười, vừa bước vào trong đã cất tiếng gọi.

Trong sảnh không vương vấn chút bụi, phi thường sạch sẽ, nhưng lại không bóng người, chỉ sợ Phượng Quy đã không còn bên trong.

Phượng Minh nhìn quanh mọi thứ được sắp đặt trong sảnh, húng hắng giọng, chắp tay trước cửa phòng nói: “Phượng Quy cô nương, Tây Lôi Minh Vương tự tiện quấy rầy, thỉnh cô nương thứ tội.” Hai câu này nói ra nho nhã tột bậc, đương nhiên là lén chôm từ trong mấy vở kịch cổ trang ra rồi.

Chỉ nghe từ trong phòng truyền ra một giọng nữ êm dịu dễ nghe: “Mời còn mời không nổi, sao lại thấy bị quấy rầy được đây?”

Note:

 Tống Huy Tông: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tống_Huy_Tông (​http:​/​​/​vi.wikipedia.org​/​wiki​/​T%E1%BB%91ng_Huy_T%C3%B4ng​)

 Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu:

Trích từ ‘Quan thư’ chương 1

Quan quan thư cưu

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu.



Dịch thơ

Quan quan kìa tiếng thư cưu

Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy

U nhàn thục nữ thế này

Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.

(Bản dịch của Tạ Quang Phát)

Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc thể hứng.

Quan quan, tiếng chim trống chim mái ứng họa nhau.

Thư cưu, loài chim nước, lại có một tên nữa là vương thư, hình dạng giống như chim phù y, ngay trong khoảng Trường giang và sông Hoài thì có chim ấy. Chim này sống có đôi nhất định mà không hề lẫn lộn. Hai con thường lọi chung mà không lả lơi, cho nên sách của Mao công có nói rằng: Đôi chim thư cưu tình ý chí thiết khăn vó đậm đà, nhưng lúc nào cũng giữ gìn cách biệt.

Sách Liệt nữ truyện cho là người ta chưa từng thấy chim thư cưu sống dư cặp hay sống lẻ loi, là vì tính của nó như thế. Hà, tên thông dụng của những dòng nước chảy ở phương bắc.

Châu, cồn đất ở giữa sông có thể ở được.

Yểu điệu, là ý u nhàn, u tích yên lặng và nhàn nhã.

Thục, hiền lành.

Nữ, con gái chưa gả chồng, nói nàng Thái Tự, vợ vua Văn vương, lúc còn ở nhà với cha mẹ.

Quân tử, chỉ vua Văn vương.

Hảo, đẹp lành.

Cầu, đôi lứa.

Sách của Mao công nói chí là rất, tình ý rất tha thiết đậm đà.

hứng, là trước nói một vật gì để sau dẫn đến lời ca vịnh.

Vua Văn vương nhà Chu sinh có thánh đức, lại được bậc thánh nữ họ Tự để kết hôn. Nhưng người trong cung, lúc nàng Thái Tự mới đến, thấy nàng có đức hạnh u tịch, nhàn nhã và trinh chuyên, bèn làm bài thơ này rằng: Kìa đôi chim thư cưu nghe hót quan quan, đang ứng họa nhau ở trên cồn bên sông. Người thục nữ yểu điệu này há không phải là bạn lứa tốt của bậc quân tử Văn vương hay sao? Có ý nói nàng Thái Tự và vua Văn vương cùng hòa vui mà cung kính lẫn nhau, cũng như tình chí thiết đậm đà mà lúc nào cũng giữ gìn cách biệt của đôi chim thư cưu vậy.

Về sau hễ nói hứng thì ý văn cũng phỏng theo chương này.

Ông Khuông Hành nhà Hán nói rằng: Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu, là nói rằng nàng Thái Tự rất mực trinh thục không thay tiết tháo. Những rung cảm về *** không hề lẫn vào nghi dung, những ý vui riêng không hề lộ ra cử chỉ, có được như thế rồi mới có thể phối hợp với bậc chí tôn và làm chủ tế tông miếu. Vì đó là đầu mối của cương thường và của nền vương hóa. Giảng Kinh Thi như thế đáng gọi là người khéo nói vậy.



Phượng Minh sửng sốt, âm thanh này rất quen, dường như cậu đã từng nghe thấy ở đâu đó. Không kịp suy nghĩ, tấm mành đã bị vén lên phân nữa, một dáng thướt tha lả lướt đi ra, nụ cười rực rỡ như gió xuân tháng ba, nói với Phượng Minh: “Lâu ngày không gặp, Minh Vương vẫn khoẻ chứ?” Chính là công chúa Ly Quốc Diệu Quang.

Vừa thấy Diệu Quang, Phượng Minh như bị sét đánh giữa trời quang, ba hồn cũng bị đánh rụng mất bảy vía, ngỡ ngàng quay sang nhìn Bác Cần.

Chỉ thấy một bóng dáng cũng lơ mơ không kém bên cạnh: “Phượng Quy, nàng ẩn cư nơi sơn dã, sao lại quen biết Minh Vương?”

Lại trúng phải quỷ kế của Nhược Ngôn!

Phượng Minh cố gắng định thần, bất chấp Diệu Quang định trả lời ra sao, thình lình thối lui, nhanh chóng sờ soạng thanh tiểu đao giấu kín bên hông.

Phía sau vút lên tiếng gió, Phượng Minh chưa kịp quay đầu, đã thấy một cơn đau thốn kịch liệt từ sau gáy, trước mắt tối sầm lại, lại trúng thêm một đòn nữa.

Keng một tiếng, thanh tiểu đao rơi xuống đất.

Hai đầu gối Phượng Minh khuỵu xuống, ngã nhào.

“A!”

“Tam vương tử, có… A!”

Tiếng kêu gào thảm thiết khi cái chết đến gần, tâm phúc Bác Cần lưu lại bên ngoài đều đã bị sát hại.

“Minh Vương!” Bác Cần lúc này mới kịp phản ứng, thét lên, bổ nhào về phía trước.

Bốp! Gã cao thủ Ly Quốc núp đằng sau vung tay, đánh Bác Cần ngất lịm đi.

“Công chúa, phải xử lý người này thế nào?”

Diệu Quang lạnh lùng quét mắt qua người Bác Cần: “Tha hắn.” Ánh mắt nàng chợt dừng lại trên người Phượng Minh vốn đã mê man từ sớm, khoé miệng bất giác cong lên, từng bước từng bước đi lại bên cạnh, nâng Phượng Minh dậy tựa vào người mình: “Minh Vương à, cuối cùng cũng bắt lại được ngươi rồi. Ôi, sao các ngươi lại hạ thủ nặng vậy? Ngộ nhỡ hắn bị thương, chúng ta biết ăn nói làm sao với vương huynh?”

Cao thủ Ly Quốc lập tức kính cẩn nói: “Thuộc hạ hạ thủ rất nhẹ tay, Minh vương tuyệt đối sẽ không bị thương.”

Đến lúc này Diệu Quang mới tạm yên lòng, khẽ gật đầu: “Ta sẽ đem Minh vương đi, các ngươi ở lại giải quyết đám thị vệ dưới núi. Nhớ kỹ, ngoại trừ Bác Cần, không lưu lại bất cứ một kẻ nào. Ta muốn Bác Cần có trăm miệng cũng không thể biện bạch được với Dung Điềm.”

“Rõ, thuộc hạ tuân mệnh.”

Ngày ánh dương tươi đẹp rực rỡ trải tràn khắp chốn ấy, Phượng Minh lại một lần nữa rơi vào bàn tay hắc ám.

.

Từ giữa bóng tối mê man tỉnh lại, trên đầu cậu là khuôn mặt tươi cười đắc thắng của Diệu Quang.

“Minh Vương đã tỉnh?”

Đây là đâu? Phượng Minh mấp máy môi, nhưng lại không phát ra tiếng.

“Trời đã giúp Ly Quốc, trước khi Dung Điềm dẫn xác đến lại dụ được Minh Vương, bằng không chuyện sau này sẽ thật khó khăn.” Diệu Quang than thở một tiếng, lanh lẹ đặt ngón trỏ lên môi: “Xe ngựa đang ngày đêm thần tốc lên đường, Minh Vương đã tiến vào quốc cảnh Ly Quốc, không bao lâu nữa sẽ tới đô thành Lý Đồng. Hừ, Minh Vương vừa uống dược, không nên mở miệng nói chuyện thì tốt hơn. Ngoan ngoãn ngủ đi, đến khi mở mắt là đã có thể thấy vương huynh rồi.”

Nghĩ đến bản thân rơi vào bàn tay Nhược Ngôn, Phượng Minh trong lòng hoảng sợ tột cùng, nhưng cơ thể lại bị Diệu Quang hạ dược, tứ chi nhất nhất không nghe theo lệnh, thần trí cũng mơ hồ, giữa hỗn loạn mê man, đành phải mang theo sự bất cam mà rơi trở lại vào giữa vùng hôn ám.

Tiếng xe lọc cọc chạy vang lên không ngừng bên tai, tựa như tố giác cho Phượng Minh biết cậu đang càng ngày càng cách xa Dung Điềm.

.

Như lời Diệu Quang nói, lần sau tỉnh lại, xuất hiện trước mắt Phượng Minh chính là cơn ác mộng thực sự tồn tại trong ấn tượng của cậu ―― Ly Vương Nhược Ngôn.

“Minh vương vẫn xinh đẹp như xưa khiến bản vương thật nhớ nhung.”

Rõ ràng cùng là thiên hạ mỹ nam nổi danh sánh với Dung Điềm, nhưng trong mắt Phượng Minh, nụ cười của y còn đáng sợ gấp vạn lần ác ma. Cậu và Nhược Ngôn cùng lắm chỉ lướt qua nhau chừng hai lần, nhưng lại không ít mưu toan bẫy rập trùng trùng, trong lòng vô cùng kiêng dè.

Những ngón tay vương giả thon dài khe khẽ mơn trớn trên khuôn mặt, khiến Phượng Minh sợ sệt rối rít thụt vào trong.

“Ha ha, Minh Vương sao lại sợ hãi như thế?”

Tiếc thay trên giường căn bản đâu có chỗ để lui lại, chỉ cần hơi nhích người về sau một chút đã chạm đến bức tường đá lạnh băng. Nhược Ngôn cố tình đè chân giữ chéo áo của Phượng Minh, khiến cậu không cách nào cụng cựa: “Mê dược trên người Minh Vương vừa được giải, không nên vọng động mới phải.” Đang nói chuyện, chiếc lưỡi thoắt cái vươn ra, như một con linh xà lướt qua trên đôi môi trắng bệch vì quá sợ hãi của Phượng Minh.

Hô hấp của Phượng Minh cơ hồ như đình chỉ, sự áp bức mạnh mẽ hiển hiện ngay trước mặt cậu. Mà những thứ hộ vệ trên người cũng bặt tăm bặt tích. Nhược Ngôn chỉ cần vung tay lên, đã có thể dễ dàng xé nát cậu ra.

“Ly vương trí kế thiên hạ vô song, Phượng Minh bội phục.” Những câu này vốn hay được mọi người đem ra ca tụng Phượng Minh, nhưng giờ thì cậu cam tâm tình nguyện dâng hai tay kính biếu Nhược Ngôn tất cả.

“Đâu có, đâu có, ta làm sao có thể sánh bằng Tây Lôi Minh Vương? Vương cung Tây Lôi ẩn tàng một trăm lẻ tám kế, chỉ e tất cả đều cất giấu trên người Minh Vương ?”

Phượng Minh cứng đờ người, hồi ấy cậu nói quàng nói xiên để hù doạ Diệu Quang, ai dè nàng ta lại tưởng thật, thậm chí còn về mách lẻo Nhược Ngôn.

“Hì hì, Ly Vương quá khen, kỳ thực một trăm lẻ tám kế ấy…” Lời còn chưa dứt, hơi thở nóng rực đã phả vào mặt: “A…”

Khuôn miệng bị xâm chiếm đã sớm tách ra, đang lúc Phượng Minh cố vùng vẫy giãy giụa, sắc mặt Nhược Ngôn trầm xuống nhanh chóng. Y cắn mạnh vào chiếc lưỡi đang không ngừng chạy trốn loanh quanh vừa bị tóm được kia.

“A… đau…” Phượng Minh đau đớn rên lên, máu đào từ đầu lưỡi tràn ra, nhuốm hồng cả làn môi tái nhợt.

Nhược Ngôn cười cao ngạo: “Sợ đau thì phải biết nghe lời một chút.”

Tấm thân cường tráng của kẻ luyện võ lâu năm đem Phượng Minh đè ép bên dưới. Dẫu nguyên khí của Phượng Minh có không bị thương tổn, thì cậu vốn cũng không thể chống đỡ nổi sự thô bạo của Nhược Ngôn, huống chi cậu lại vừa bị Diệu Quang hạ dược vẫn còn chân yếu tay mềm. Mắt thấy bất lợi, Phượng Minh thình lình vận khí, gào váng lên: “Cổ nhân ai giỏi dùng binh tướng, chỉ cần thăm dò đã đoán được thắng thua. Chúa bên nào hiểu biết tài trí hơn? Tướng bên nào tài đức hơn? Quan bên nào năng lực hơn? Lương thực bên nào dồi dào hơn? Sĩ tốt bên nào lão luyện hơn? Quân kỷ bên nào chỉnh đốn hơn? Ngựa bên nào chạy nhanh hơn? Địa thế bên nào hiểm hóc hơn? Thuyết khách bên nào trí tuệ hơn? Nước láng giềng bên nào nhu nhược hơn? Tiền tài hàng hoá bên nào dồi dào hơn? Bách tính bên nào ổn định hơn? Tuỳ vào xem xét nhận định, tình hình mạnh yếu, có thể định đoạt.”

Đoạn này là phép dùng binh của Gia Cát Lượng, ngày trước cậu từng đem ra hù đám Dung Điềm, hiệu quả rõ lớn, giữa lúc sống còn không còn biện pháp gì khác, đành phải hú hoạ giở đến chiêu bài bịp bợm này ra loè Nhược Ngôn.

“Binh pháp hay!” Chẳng dè Nhược Ngôn quả nhiên thực sự chấn động, ngừng lại.

Phượng Minh thở phào một tiếng, thầm cúi rạp sát đất khâm phục Gia Cát Lượng, dập đến mười bảy mười tám cái, quả không hổ danh quân sư vĩ đại bậc nhất đất Trung Hoa.

“Cổ nhân ai giỏi dùng binh tướng, chỉ cần thăm dò đã đoán được thắng thua. Chúa bên nào hiểu biết tài trí hơn? Tướng bên nào tài đức hơn? Quan bên nào năng lực hơn? Lương thực bên nào dồi dào hơn? Sĩ tốt bên nào lão luyện hơn? Quân kỷ bên nào chỉnh đốn hơn? Ngựa bên nào chạy nhanh hơn? Địa thế bên nào hiểm hóc hơn? Thuyết khách bên nào trí tuệ hơn? Nước láng giềng bên nào nhu nhược hơn? Tiền tài hàng hoá bên nào dồi dào hơn? Bách tính bên nào ổn định hơn? Tuỳ vào xem xét nhận định, tình hình mạnh yếu, có thể định đoạt.” Nhược Ngôn chậm rãi ngâm nga lại, không ngừng nghiền ngẫm suy nghĩ.

Lần này lại đến lượt Phượng Minh ớ người ra, không nghĩ đến chuyện Nhược Ngôn lại lợi hại đến thế, mới chỉ nghe qua một lần, đã thuộc nằm lòng những thứ binh pháp vừa đọc ra.

Nhược Ngôn nhìn Phượng Minh chòng chọc, bờ môi tràn ý cười: “Binh pháp Minh Vương hơn người, Tây Lôi có Minh Vương tương trợ, lo gì không thống nhất nổi thiên hạ?”

Phượng Minh bị ánh mắt ẩn hiện dã tâm của Nhược Ngôn soi mói sợ hãi khôn cùng, kinh hồn bạt vía, gượng cười nói: “Ta có thể trợ Tây Lôi, đương nhiên cũng có thể phò Ly Quốc.” Cắn chặt răng, trừng mắt hung hăng gằn giọng: “Nhưng nếu Ly Vương cương quyết muốn bức Phượng Minh, Phượng Minh đành phải liều mạng cá chết lưới rách theo vậy.”

“Cá chết lưới rách?” Nhược Ngôn nheo mắt, giáp lại gần hơn: “Dưới đại hình, ta muốn ngươi nói cái gì, ngươi chẳng lẽ lại không phun ra?”

Phượng Minh rùng mình, ánh mắt Nhược Ngôn quá sắc bén và lạnh lẽo, cậu không dám đối diện, nghiêng mặt tránh đi trả lời: “Đại hình không hẳn hữu dụng, nhược bằng Ly vương không tin, có thể thử trên người Phượng Minh xem.” Trong lòng cậu quá sức sợ hãi, nói đến gần cuối, giọng điệu càng lúc càng trở nên run rẩy.

Bầu không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Ánh mắt còn đáng sợ hơn cả độc xà kia của Nhược Ngôn rà quét một lượt khắp người Phượng Minh, bất chợt y ngửa mặt lên cười sang sảng: “Ha ha, thật thú vị, ta sao lại nhẫn tâm dụng hình với Minh Vương cho được?”

Phượng Minh thở hắt ra, quai hàm cứng ngắc đã bị Nhược Ngôn giữ lấy khẽ nâng lên, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

“Không phải ta sợ Minh Vương thà chết chứ không khuất nhục, mà là…” Nhược Ngôn dùng chất giọng trầm thấp cuốn hút giễu cợt: “Sắc đẹp nhường này, bị trầy xước chẳng phải sẽ đáng thương lắm hay sao?”

“Đừng sàm ngôn.” Phượng Minh biết rõ giờ phút này cậu không được tỏ ra mình bị lép vế khiếp sợ, cố ghìm sự run rẩy. đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo chăm chú nhìn Nhược Ngôn, điềm nhiên nói: “Ngươi thề không chạm vào ta, ta sẽ viết binh pháp lại cho ngươi.”

Vẻ ngạc nhiên kinh hỉ thoáng lướt qua trên mặt Nhược Ngôn: “Một ngày một quyển.”

“Sao lại nhanh thế được? Ba ngày một quyển.”

“Hai ngày một quyển.”

“Không, ba ngày…”

“Minh Vương,” Nhược Ngôn lạnh lùng chặn ngang lời Phượng Minh: “Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của ngươi cứ mấp ma mấp máy, khiến người ta phải say mê, bản vương sắp không nhịn nổi nữa rồi.” Dứt lời giả bộ chuẩn bị hôn.

Khí thế bức ép hù doạ kia lại lần nữa đè nặng, Phượng Minh gào lên: “Hai ngày thì hai ngày, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. A… Này, a… Ngươi không được đụng vào ta!” Thầm sỉ vả Nhược Ngôn đê tiện hèn hạ.

Nhược Ngôn vui vẻ hôn trộm một cái, mới thả cơ thể cơ hồ như cứng ngắc của Phượng Minh ra, cười lớn: “Hôm nay tạm thời tha ngươi một lần, ngày mai bắt đầu, ba ngày một quyển. Không thực hiện được như lời, đem thân ra bồi thường cũng tốt.” Y cúi nhìn gương mặt anh tuấn của Phượng Minh, ý nguyện như còn chưa tận, lại hạ thân xích lại gần, lầm rầm: “Sao ta lại có cảm giác mình bị thiệt thòi thế nhỉ? Không sao, Minh vương cứ ngoan ngoãn cố gắng chép binh thư cả ngày đi.” Lại cười khẽ, hài lòng bỏ đi.

Phượng Minh nép mình trong góc nhỏ, vừa hậm vừa tức tối lại vừa đau đớn khổ sở. Không khỏi làu bàu chửi rủa Nhược Ngôn, tiện thể vác luôn tên bảo hộ bất lực Dung Điềm kia ra mắng nhiếc mấy lượt.

Nhớ đến Dung Điềm đang rong ruổi dặm trường tới Bác Gian đón mình, nhưng bản thân lại bị lôi cổ tới Ly Quốc, hai người chẳng biết đến bao giờ mới lại có ngày được gặp lại nhau. Lòng Phượng Minh càng lúc càng sầu não ủ ê, cứ như thế sấp mặt trên giường oà khóc nức nở.

Sáng sớm hôm sau, một người thị nữ đến đánh thức Phượng Minh.

Còn đang súc miệng thì Diệu Quang đã đến trước bậc thềm, giọng cười lanh lảnh như chuông bạc: “Hôm nay ta thay vương huynh đến giám sát đây.” Phía sau nàng là hai người tỳ nữ khác, trên tay cầm theo đủ thứ nào là ti quyển nào là nghiên bút.

Phượng Minh vô cùng chán ghét Diệu Quang, chỉ hằn học trừng mắt liếc một cái, sau đó không thèm đoái hoài để ý gì nữa.

Diệu Quang cũng chẳng buồn tức giận, chỉ ngồi xuống ghế, bàn tay chống má ngọc: “Vương huynh ra lệnh, nếu đến bữa tối vẫn chưa thấy binh pháp của Minh Vương, huynh ấy sẽ tự mình đến hỏi tội.” Nàng liếc bộ mặt phẫn nộ của Phượng Minh, che miệng nói: “Minh Vương à, thủ đoạn của vương huynh trước giờ chẳng ai chịu đựng được đâu. Nếu ngươi không tin, có thể hỏi qua mấy kẻ thị hầu vương huynh. Mẫn Nhi, ngươi lại đây.” Nàng ngoắc ngoắc tay vẫy một thị nữ đang bưng bút nghiên một bên lại gần.

Người thị nữ tên Mẫn Nhi ấy xem chừng cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, duyên dáng dễ thương, thấy Diệu Quang ra lệnh, lập tức lên tiếng trả lời, đặt chiếc khay đựng nghiên bút xuống mặt bàn, khẽ khàng đến cạnh.

“Hôm qua ngươi từng hầu hạ qua vương huynh phải không? Để Minh vương nhìn qua một chút đi.”

Cả người Mẫn Nhi như giật nảy lên, ngước đầu nhìn Diệu Quang van nài, lại bị Diệu Quang trừng mắt hăm doạ, mới đau đớn khổ sở đưa chân phải ra, vén chiếc quần màu thuý lục.

Một mảng đùi trắng nõn nà hiện ra trước mắt.

Nhưng khi tầm nhìn của Phượng Minh vừa lướt qua cặp đùi ấy, tức thì giật nảy mình. Trên làn da loang lổ những vết thương li ti, tất cả đều đang ri rỉ máu, cũng không biết do cái gì gây ra. Những vết tích đỏ lom lom hằn khắc lên làn da trắng như bóc, lại càng thêm phần thê thảm.

“Da thịt Mẫn nhi thật non mềm, mới đặt vào trong hồ có chút xíu, đã bị lũ cá ăn thịt cắn xé thành thế này. Nhưng nàng ta cũng xem như có phúc khí, đáng thôi, với thân phận hèn kém như thế, làm gì có tư cách hầu hạ đại vương.” Diệu Quang liếc trộm vẻ mặt càng lúc càng mất tự nhiên của Phượng Minh, cố tình hỏi: “Minh Vương, người xem Mẫn nhi giống ai?”

Nàng ta vừa mới cất giọng nhắc nhở, Phượng Minh đã tức thì phát giác. Người thị nữ tên gọi Mẫn nhi ấy, ánh mắt có vài phần tương tự như mình.

Trong lòng lại giật thột một cái, ánh mắt ném qua Diệu Quang vừa mang phần giận dữ vừa có chút sợ sệt.

“Ca ca thế nào thì muội muội cũng thành thế ấy.” Phượng Minh cắn răng nói: “Ta thật ân hận vì ngày đó đã không nói Dung Điềm giết chết ngươi.”

“Minh Vương thật ác độc.” Diệu Quang nhăn nhăn mũi: “Ta ngày ấy đối xử với ngươi còn không đủ tốt ư. Ngày ấy ngay đến y phục của ngươi, cũng đều do ta đường đường Diệu Quang công chúa một tay tự mình hầu hạ phục thị cả. Hừ, dẫu ta có đối xử với người khác không tốt, thì đối với Phượng Minh lúc nào cũng tốt.” Nói đến đoạn cuối, vẻ mặt tự dưng lại như vừa thẹn thùng vừa như vội vã gấp gáp.

Phượng Minh không thèm tranh cãi cùng nàng ta, hừ một tiếng, hậm hực quay ngoắt đi.

Diệu Quang thấy Phượng Minh không thèm để ý đến mình, cũng hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Thỉnh Minh vương lập tức viết binh thư đi, bằng không khi vương huynh tức giận, chẳng ai có thể cứu được ngươi đâu.”

Dẫu có tức giận, cũng không thể không cân nhắc lo lắng đến tình hình hiện giờ. Phượng Minh uất ức cực điểm, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ ngồi phịch xuống, cầm bút, lẳng lặng ngồi chép.

Có nên làm lệch lạc đám binh pháp này không, như khi xưa Quách Tĩnh chép Cửu Âm Chân Kinh cho Âu Dương Phong? Phượng Minh ngẫm nghĩ một hồi. Mà không được, Nhược Ngôn cũng là kẻ tinh thông binh pháp, có sai cũng chỉ liếc sơ đã phát hiện ra ngay. Đến khi ấy chẳng phải là làm không khéo lại bị vả vào mồm, đưa cừu vào miệng sói còn gì?

Hiện giờ, chỉ có thể để Nhược Ngôn phấn khích thêm vài ngày, sau đó sẽ tự tìm cách chạy trốn. Hy vọng Dung Điềm có thể mau mau tìm được tăm tích của mình mà đuổi đến Ly Quốc.

Lặng lẽ hít một hơi, Phượng Minh bắt đầu hạ bút.

Chương đầu tiên thì chép luôn kế thức thứ nhất trong ba mươi sáu kế đi.

Phượng Minh cau mày, tự lẩm nhầm trong lòng, mà mấy loại kế sách ấy, thực tế cũng chỉ nhớ được chót chét tám chín phần là hết đất.

.

Kể từ sau đêm ấy, Nhược Ngôn không còn đến nữa, chỉ còn Diệu Quang công chúa thì suốt ngày lượn ra lượn vào, khi Phượng Minh chăm chỉ ngồi chép chép, nàng ta cứ lẳng lặng ngồi một bên, khi thì cười tủm tỉm, khi thì ngắm Phượng Minh đến đờ đẫn.

Phượng Minh trong lòng đã bừng bừng lửa giận, lại còn bị Diệu Quang rầy rà cả ngày.

Diệu Quang căn bản cũng nhẫn nhịn được Phượng Minh, nhưng có một lần bị Phượng Minh chế giễu tức khí lên mới ngọt nhạt: “Đừng nghĩ chỉ mình vương huynh thủ đoạn lợi hại, chọc giận ta, cũng chỉ khiến ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Mấy viên thuốc này ép ngươi uống, đảm bảo ngươi có lăn lóc kêu gào ba ngày trời, trên người cũng không lộ một điểm thương tật.” Nàng ta lôi từ bên người ra một chiếc bình sứ nhỏ.

Phượng Minh bị sự hung hiểm trong giọng điệu của nàng ta hù cho một chặp, bớt càm ràm đi, cuối cùng hai người cũng an ổn vô sự với nhau.

Phượng Minh nôn nóng sốt ruột chờ được đến ngày thứ ba, thì phần đầu tiên của cuốn binh pháp cũng hoàn thành xong xuôi. Diệu Quang nhận lấy cuốn thư, nâng như nâng trứng, thổi nhẹ vào nét mực còn chưa ráo trên bề mặt: “Kiểu chữ của Minh Vương, thật giống của Tây Lôi Vương.”

Vừa nhắc tới Dung Điềm, Phượng Minh lại càng thêm ủ dột. Mấy ngày nay cậu lúc nào cũng lo lắng không yên, ăn chẳng buồn ăn uống chẳng buồn uống, gầy sọp đi trông thấy. Trong đáy mắt Diệu Quang có chút đau lòng không nỡ, lại chợt nhớ ra hôm nay vừa viết xong quyển binh thư đầu tiên, hẳn cũng nên ăn mừng một phen, liền cười cười an ủi: “Minh Vương ba ngày nay cũng buồn bực nhiều rồi, sao không ra ngoài đi dạo ngắm cảnh cho khuây khoả?”

Phượng Minh kinh ngạc: “Ta có thể ra ngoài đi dạo?”

“Đương nhiên, vương huynh chưa hề nói muốn nhốt Minh Vương trong phòng.” Diệu Quang khẽ cười, dịu dàng nói: “Chỉ cần không ra khỏi Huyền Nhai, Minh Vương có đi đâu làm gì cũng là tự do.”

Huyền Nhai? Đến lúc ấy Phượng Minh mới biết, thì ra mình đang bị cầm tù ở Huyền Nhai.
Bình Luận (0)
Comment