Pokemon Master

Chương 92


Chạng vạng tối, thời điểm tan học.

Trải qua một ngày tuyển chọn, các lớp cũng đã sơ bộ xác định được nhân tuyển, nhưng chẳng liên quan gì tới Phương Duyên và Eevee...!
Trên đường về nhà, Phương Duyên ôn tồn giải thích với Eevee: "Thầy Lý nói động tác kia phải dùng thêm chút lực, như vậy mới có thể kích thích năng lượng tuần hoàn, chẳng qua ta còn hơi bỡ ngỡ, canh lực không chuẩn, thu phóng chưa được tự nhiên thôi.

Em cứ yên tâm, lại làm thêm mấy lần, ta tuyệt đối có thể canh chuẩn lực."
Eevee trừng mắt.

Lại làm thêm mấy lần...!Vậy nó còn có mạng mà hưởng thụ sao?
Thế nhưng...!Sau khi trải nghiệm massage, Eevee vẫn tương đối xoắn xuýt.

Một mặt là hi vọng mỗi ngày đều có thể hưởng thụ massage như thế, mặt khác nó lại thật sự có chút bận tâm với vị tân thủ Phương Duyên này.

"I vy..." Eevee buồn bực kêu lên một tiếng.

...!
Trong nhà.

Phương Duyên như thường lệ mắt nhìn tiến độ bản thảo luận văn...!Ừm, rất tốt, rất chậm.

Bây giờ còn chưa có một chút xíu tin tức.

Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Eevee đã nằm úp sấp lên giường, Đối với Eevee mà nói, khoảng thời gian mỗi khi trời tối này, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nó.

Chỉ cần thư thả nằm lỳ trên giường, uống sữa bò, chơi điện thoại di động là ok, hoàn toàn không cần để ý tới mấy chuyện huấn luyện phiền phức.

"Thật là làm cho Magnemite hâm mộ..."

"Ủa?"
Phương Duyên sửng sốt một chút, vừa rồi có phải là mình vừa nói Magnemite hay không.

Tại sao lại là "Magnemite" hâm mộ, chứ không phải là "Người" hâm mộ nhỉ?!
Ánh mắt Phương Duyên liếc về cửa phòng, thì mới phát hiện cửa phòng không khóa chặt, mà ở chỗ khe cửa kia, Magnemite đang vụng trộm nhìn vào bên trong, ánh mắt đặt trên người Eevee, nhìn rất lâu mà chưa dời đi.

"Magnemite?" Phương Duyên gọi một tiếng.

Sau một giây, Magnemite chỗ khe cửa kia lập tức biến mất không thấy đâu, chật vật chạy trở về chỗ mình sạc pin, thành thành thật thật ngồi ở đó.

Phương Duyên nghi hoặc đứng lên, mở cửa phòng, nhìn về phía cha mình đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.

"Cha ơi — — "
"Hả?! Sao vậy, là tiếng lớn quá sao, để ta chỉnh nhỏ một chút." Phương phụ lúng túng nói.

"Không phải." Phương Duyên lắc đầu, vì để không quấy rầy hắn học tập, Phương phụ khi xem ti vi đều để âm lượng gần như là yên lặng, làm sao có thể còn có thể ra tiếng.

"Ầy..." Phương Duyên quay đầu, phát hiện Magnemite đang khẩn trương nhìn hắn, dường như là lo lắng vừa rồi chuyện mình nhìn lén bị phát hiện.

"Con nói này nè, cha đã muốn nuôi Magnemite, thì tốt xấu gì cũng phải chơi với nó nha, cha nhìn xem nó lủi thủi một mình tội chưa kìa."
Phương Duyên bất đắc dĩ nói, vừa rồi nhìn lén Eevee chắc chắn là Magnemite không sai!
Về phần nguyên nhân...!Phương Duyên đoán hơn phân nửa là do buồn chán.

"Chơi với nó?" Phương phụ mờ mịt gãi đầu một cái.

Một đại thúc như ta thì chơi với một cái nam châm thế nào?
Trên thực tế, Phương phụ chỉ có cái tâm thương người thương vật, nhưng căn bản không biết chăm sóc, khi còn bé Phương Duyên cũng từng bị ổng hố rất nhiều lần.


Nếu không phải Phương Duyên có một tâm tính vững càng, thì chắc chắn sẽ rất khó an toàn lớn lên.

"Đúng, chơi với nó ấy."
"Thế nhưng cha thấy con cũng đâu có bồi Eevee chơi đâu, nó không phải xem tivi, thì là chơi điện thoại...!Ta cảm thấy, có lẽ Magnemite cũng mê bóng đá không chừng..." Phương ba chỉ ti vi, vẻ mặt thành thật nói.

Một bên khác, Magnemite đang ngồi trên trang bị sạc, lắc đầu lia lịa.

Bóng đá?
Ông là ma quỷ sao, vậy mà có ý nghĩ để Magnemite mê bóng đá.

"Ặc khụ khụ, xem ra nó không thích nha." Nhìn thấy Magnemite lắc đầu, Phương phụ khó xử.

Ở trong nhà máy điện, những Pokémon hệ Điện này cũng không cần các nhân viên chơi cùng nha, tất cả đều thành thành thật thật sống ở đó.

Chuyện chơi với Pokémon, ông ấy quả thật không biết.

Phương phụ nhìn Magnemite đang nép vào một góc, lâm vào trầm tư, cứ như vậy, Magnemite nhà mình khác Magnemite trong nhà máy ở chỗ nào ta, hay cứ kệ nó một mình đi...!Không được!
"Bằng không, con để Eevee chơi với nó một hồi?"
"Để Eevee chơi với nó..." Phương Duyên bỗng thấy có chỗ nào đó không đúng.

Eevee huấn luyện một ngày đã đủ mệt mỏi, khó có được một chút thời gian thuộc về mình, giờ còn bảo nó đi làm bảo mẫu, đây cũng quá làm khó Eevee đi.

Làm Huấn Luyện Gia của Eevee, chút lương tâm còn sót lại khiến Phương Duyên không đành.

"Đúng, để Eevee chơi với nó, chứ để Eevee nhìn điện thoại mãi cũng không tốt.


Cha còn chưa từng nghe nói qua Pokémon nhà ai lại thích cầm một cái điện thoại di động chơi, cứ tiếp tục như vậy, có khi bị cận thị đấy, để nó tiếp xúc với các Pokémon khác nhiều một chút sẽ càng có ích cho sự phát triển của nó hơn."
"Hiện tại những thông tin tào lao đầy rẫy trên Internet con cũng không phải không biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, Eevee sẽ học cái xấu."
Dưới một hồi thuyết phục của Phương phụ, Phương Duyên lâm vào trầm tư...!Vậy mà...!Cũng có đạo lý thật?
Eevee cận thị quả thật chưa thấy nha.

Mặc dù chơi điện tử cũng không cần thị lực, nhưng Pokémon đối chiến thì thị lực vẫn là rất quan trọng nha.

Eevee đeo kính sao...!
"Nói đến, hình như có Pokémon đeo kính thật!" Phương Duyên đậu xanh rau má nhớ lại.

Trong Series Pokémon, có một con tiến sĩ Pikachu đeo mắt kính nha.

Ngoài ra, còn có Pikachu Rock Star, Pikachu Pop Star, Pikachu Idol...!
Eevee nhà mình, về sau có khi nào cũng biến thành kỳ quái như thế đó chứ...!
"Con đi gọi Eevee!" Phương Duyên về lại phòng dưới ánh mắt cổ vũ của Phương phụ.

Không bao lâu sau, Eevee bị Phương Duyên ôm ra với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc với cuộc sống.

"I vy..." Eevee mở to đôi mắt cá chết, không có tinh thần nhìn Magnemite.

"A hi hi..." Phương Duyên vuốt đầu Eevee, nói: "Em chơi cùng Magnemite một hồi nha, nhìn nó buồn chán chưa kìa.

Hay là như vầy, em chơi với Magnemite 30 phút, ngày mai ta sẽ trả lại gấp đôi, bù lại cho em thời gian chơi điện thoại ở trong trường, thế nào?!"
Lại là kịch bản gấp đôi phần thưởng, có ăn hay không?!
Hai mắt Eevee tỏa sáng, 30 phút biến thành 60 phút, kèo này không lỗ, mà còn có lời.

Thấy Eevee gật đầu, Phương Duyên thở phào nhẹ nhõm, không thể không nói, mấy kịch bản rác rưởi trong game, đôi khi vẫn rất có tác dụng.

...!
"I vy..." Eevee nghênh ngang đi đến trước mặt Magnemite, nhìn con Magnemite vụng về, lắc đầu, bắt đầu giáo huấn.

Quả thật là một bộ tư thái lão đại nha, chẳng qua Magnemite lại lắng nghe rất nghiêm túc.


Nhìn hai con Pokémon ở chung "Hòa thuận", Phương phụ và Phương Duyên hài lòng nhẹ gật đầu.

Cứ như vậy, hai con Pokémon sẽ trông có vẻ bình thường rồi, người người vui mừng, cả nhà mừng vui.

Phương phụ an tâm xem TV, mà Phương Duyên thì cũng về phòng làm bài tập.

Đề bài thật là khó...!
Căn cứ tư liệu liên quan, độ phức tạp cao nhất của không gian cờ vây là 3361 trường hợp, mà với không gian trong vũ trụ là 10800, làm sao để cái trước có thể tiếp cận cái sau?
Cái đề này là để cho người làm sao, hiện tại Phương Duyên rất muốn cho một quả bom nổ tung cái đề này.

Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, làm Phương Duyên vội vàng đứng dậy.

Không chỉ có hắn kinh hãi, Phương phụ và Phương mẫu cũng kinh hãi.

Chắc chắn không có khả năng là bài kiểm tra kia nổ, vậy không lẽ là bình gas nổ?
Không đúng...!Tiếng có vẻ nhỏ hơn rất nhiều.

Phương Duyên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, phát hiện động tĩnh là từ chỗ ban công truyền đến...!Mà nơi đó đúng lúc lại là nơi Eevee đang chơi với Magnemite.

Khi Phương Duyên chạy tới, chỉ nhìn thấy Magnemite đang nhìn Eevee với vẻ mặt vô tội.

Mà Eevee thì mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, Chuông Bình An trước ngực không ngừng lay động, nhưng cũng không thể ngăn cản lửa giận của nó.

Ở bên cạnh chúng nó, trong hai cái điện thoại bảo bối của Eevee, đã có một cái nổ tung, nguyên nhân không biết.

Phương Duyên vỗ trán một cái, cái con bé Eevee này, không phải là mang theo Magnemite cùng chơi game đó chứ?!
"Cái đệch...!Chờ một chút...!" Phương Duyên đột nhiên ý thức được điểm không đúng, lúc này Eevee bởi vì quá tức giận, toàn thân tràn ngập năng lượng đặc thù, đây là...!năng lượng phẫn nộ?!
Tuyệt đối là có chỗ nào xảy ra vấn đề
Vì sao...!Vì sao em chưa có học được Báo ơn, ngược lại lại học được Cuồng nộ trước rồi?!.

Bình Luận (0)
Comment