Pokémon Mystery Dungeon - A New Life Beyond

Chương 2


"Dậy đi nào, anh bạn! Sáng đến nơi rồi đấy!" - Angeia lấy chân hai trước nhỏ bé của nhỏ vừa lắc vừa gọi Grakeleat dậy.

Grakeleat mơ màng dụi mắt và lấy cái lấy mắt kính đeo vào mắt, cậu vẫn chưa quen dùng chân trước từ khi trở thành 1 con Shiny Fennekin màu xám.

- Sáng rồi hả, bây giờ mình phải làm gì?- Grakeleat mắt nhắm mắt mở hỏi Angeia.

- Tất nhiên là dậy đánh răng tắm rửa ăn sáng đi làm rồi "anh hai", mình có chuẩn bị bữa sáng rồi! - Angeia đáp với giọng châm chọc.

- Phải rồi nhỉ, nhưng mà sao mình xin việc được vào làm ở trường học đây? - Cậu tỉnh hẳn và hỏi.

- Để mình đưa cậu đi gặp hiệu trưởng và chủ tịch của trường để xin việc là được mà, cậu nhanh đi kẻo trễ giờ làm thì khổ. - Nhỏ trèo lên ghế Sofa và đá cậu xuống đất.

"Coi vậy chứ nhỏ cũng đanh đá phết." - Grakeleat đứng dậy và lẩm bẩm. Rồi cậu được Angeia đưa cho mấy cái bàn chải đánh răng với khăn tắm, sau một hồi lâu họ mới ra khỏi nhà. Cả hai đi qua ngọn đồi trước làng để ra thành phố.

"Thực ra đây là đâu? Có vẻ thực sự đây là thế giới của Pokémon, nhưng xã hội lại phát triển như con người?" - Grakeleat thắc mắc trong nội tâm.

Angeia chỉ về phía trước:  "Xuống ngọn đồi này là ta có thể đến được Thành Phố Bụi Sao rồi đó, cách nhanh nhất là..."

Nhỏ bỗng lùi lại và đá Grakeleat một cú khiến cậu lăn xuống chân đồi, và rồi nhỏ cũng... lăn theo một cách phấn khích. Cậu "hạ cánh" bằng cả bốn chân của mình, tưởng rằng đã an toàn. Nhưng cậu lại bị Angeia lăn từ phía sau đè dập mặt xuống bãi cỏ.

Cả hai phủi lại người và tiếp tục đi đến trường học, nơi trông như một tòa nhà lớn có bốn tầng được sơn màu trắng và xanh dương, giữa mái ngôi trường có xây một ngọn tháp nối liền cũng sơn màu xanh dương và với cái chuông to đùng trong đó.

Ngay trước cổng trường Grakeleat bị Bảo Vệ Lucario chặn lại, Angeia giải thích rằng cậu đến xin việc nên Lucario đưa cậu và nhỏ đến văn phòng hiệu trưởng. Ở đây Hiệu Trưởng Darmanitan cùng Chủ Tịch Slowking phỏng vấn và Grakeleat được yêu cầu ký đủ thứ văn bản, và cuối cùng cậu đã có thể làm một phụ bếp căn tin như Angeia.

Ở dưới căn tin cậu thấy Angeia đang làm việc với một con Fennekin khác nhưng màu lông vàng, có lẽ đây là "cô bạn " mà Angeia nhắc đến. Cả ba đều bận bịu công việc với bếp trưởng Raichu cho đến lúc tiếng chuông tan trường vang lên.

Trời đã xế chiều , cả ba chú cáo cùng đến Quảng Trường Sao Băng và ngồi trên đài phun nước cùng trò chuyện:

- Giờ chúng ta là bạn đồng nghiệp rồi, mình muốn các cậu làm quen với nhau! - Angeia cất tiếng.

- Ờ ừm...Oh Well... đằng ấy... tên là gì ấy nhỉ? Mình tên... Grakeleat! - Grakeleat ngập ngừng hỏi,  có vẻ cậu vẫn khá ngại khi nói chuyện với con gái, nhất là đến hai đứa cùng ngồi bên cạnh.

- Tôi tên Melarfloy, cậu là con trai mà nhút nhát vậy là không ổn đâu "anh chàng bốn mắt" - Cô nàng Fennekin trả lời một cách thẳng thừng.

- Mà "Oh Well " là gì nhỉ? - Angeia thắc mắc.

- Chẳng qua là... một từ mình nói quen miệng thôi! - Grakeleat trả lời trong bối rối.

- Vậy "anh chàng bốn mắt" này đang ở cùng cậu đó hả, nói thật đi, bạn trai cậu đó phải không? - Melarfloy nháy mắt trái và cười tủm tỉm.

- LÀM GÌ CÓ!!? - Cả Angeia và Grakeleat đồng thanh.

- Chẳng qua cậu ta lạc... trong rừng và mất trí nhớ... nên mình cho cậu ta thuê nhà ở tạm thôi.... - Angeia đỏ mặt và cuối đầu xuống. Giờ cả hai chú cáo đều ngượng chín người.

- Mình nói đùa thôi mà, dù sao cũng gần tối rồi, mình về phòng trọ nghỉ ngơi đây, hai cậu ở đó " tâm tình " đi nha! - Melarfloy châm chọc và bước dần ra khỏi Quảng Trường.

Sau khi Melarfloy rời đi, hai chú cáo cũng đi về làng, nhưng họ có vẻ còn khá đỏ mặt. Angeia đứng trước cổng làng, nhỏ cố tỏ vẻ bình thường để xua tan cái không khí hơi bị nặng nề đi.

- Dù sao đây là lần đầu cậu vào làng bằng cổng chính, nên chào mừng cậu đến với Làng Hoa Lưu Ly nhé! - Angeia mở lời.

- Cám ơn cậu, Angeia!  Nói thật nếu không có cậu mình cũng chẳng biết phải làm sao nữa! - Grakeleat đáp lại.

- Thôi ta về chuẩn bị bữa tối rồi còn nghỉ ngơi nữa, ngày mai lại bắt đầu một ngày bận rộn nữa rồi đấy! - Nhỏ nói và chạy tọt vào nhà nhỏ.

Grakeleat âm thầm nhìn về phía bầu trời, những ngôi sao lấp lánh trong màn đêm khiến cậu thấy lòng thanh thản hẳn đi, cậu mong rằng nếu ngày mai sẽ tiếp tục yên bình như vậy thì làm một Pokémon cũng không đến nỗi nào!

Bình Luận (0)
Comment