Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết

Chương 49

Đợi vật kia lướt qua đầu mình, với một thân mồ hôi lạnh, Triệu Phong vội vã bò dậy, nhặt con dao chặt thịt và bó đuốc lên.

Ngay thời điểm Triệu Phong định quay đầu lại, hắn cảm thấy có một thứ gì đang lấy tốc độ nhanh chóng vọt tới.

Ở tình thế cấp bách, Triệu Phong cắn răng, cũng không quay đầu lại, mà xoay người, dùng hết toàn lực chém về phía sau.

Thời điểm đó, Triệu Phong nhận ra có cái gì đó nhào tới. Sau đó, hắn nghe một tiếng kêu chói tai và thảm thiết vang lên từ phía sau.

Triệu Phong quay lại thì nhìn thấy đòn chém toàn lực của mình chém sâu khoảng vài chục centimet vào người con quái vật, con dao đang găm chặt vào thân thể nó, dính ở bên trong. Trước tình cảnh này, Triệu Phong không chút do dự nghiêng người tới thêm một chút, gồng tay rút con dao chặt thịt ra, rồi vọt về phía sau khoảng hơn một mét, đứng nhìn xem dáng dấp con quái vật ra sao.

Con quái vật bị một dao của Triệu Phong chém vào hông, đang đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, dùng tay bưng bít vết thương đang không ngừng chảy máu. Nó vừa hét thảm, vừa dùng con ngươi có phần xám trắng nhìn Triệu Phong với vẻ hung ác.

Nhìn con quái vật hầu như không còn khả năng di chuyển, Triệu Phong không vội vã xông tới chém chết nó, mà lặng người quan sát một lúc.

Đó là một con quái vật cao khoảng một mét năm mươi, da dẻ cả người là một màu đen xám của than. Thân thể của nó thoạt nhìn khá gầy yếu, nhưng ánh mắt sắc bén của nó làm Triệu Phong cảm nhận được một sự nguy hiểm tiềm ẩn.

Ngoại trừ một vài nhúm lông thưa thớt, đỉnh đầu con quái vật trọc lóc. Xuống dưới một chút, khuôn mặt nó treo đầy nếp nhăn, đôi mắt chỉ có con ngươi có phần xám trắng, không hề có tròng mắt. Xuống dưới chút nữa, ở ngay dưới cái mũi to là hai cái răng nanh nhọn hoắt lòi ra bên ngoài. Lâu lâu, một vài dòng nước bọt từ trong miệng nó theo hai cái răng nanh nhỏ xuống mặt đất. Nhìn cặp răng nanh sắc bén của con quái vật, Triệu Phong tin chắc nếu hắn bị đôi răng nhọn này cắm vào ngực, sợ rằng thần tiên cũng không thể cứu được hắn.

Ngẩng người xem xét con quái vật xấu xí lại hung tàn này, lòng Triệu Phong chìm xuống, nhịp tim đập nhanh liên hồi.

Hít một hơi thật sâu, làm dịu nội tâm của mình, Triệu Phong lập tức quyết định hành động.

“Nhân cơ hội nó chưa thể hành động, ra tay tiêu diệt nó!”

Nghĩ tới đây, Triệu Phong nắm chặt cây dao chặt thịt, nhân lúc con quái vật kia vẫn quỳ rạp trên mặt đất mà kêu rên, Triệu Phong lao tới phía trước, giơ con dao chặt thịt lên, chém về phía cổ con quái vật.

Bị Triệu Phong chém trúng ngang hông, chịu vết thương sâu, song con quái vật vẫn còn có thể hành động. Nó nhìn thấy Triệu Phong đằng đằng sát khí xông tới phía mình, liền gào lên một tiếng, kêu đầy chói tai. Sau đó nó không định né tránh, trực tiếp dùng sức lực của cơ thể gầy trơ xương phóng tới, há to mồm, nhe đôi răng nanh sắc bén ra, giơ lên hai móng trước chém về phía Triệu Phong, định liều mạng.

Đang định chém xuống, cắt đứt đầu con quái vật, nhưng nhìn thấy trước khi chết con quái vật còn ngoan cường như vậy, Triệu Phong vội vàng lắc mình tránh khỏi đòn liều mạng của nó. Ngay sau đó, thừa dịp thân thể con quái vật nghiêng xuống, sắp ngã xuống đất, Triệu Phong nhảy lên, giơ cao con dao, dùng hết sức chém thẳng vào cổ nó.

Trong nháy mắt, đầu con quái vật bị Triệu Phong chém lìa khỏi người.

Đầu còn quái vật vừa rơi ra, một dòng máu đen theo từng tiếng “phốc” nhỏ phun ra xung quanh, phun về người Triệu Phong. Triệu Phong không hề nghĩ ngợi né về phía sau, tránh khỏi cảnh bị những dòng máu đen phun vào người. Triệu Phong vừa lùi về phía sau, đầu và toàn bộ cơ thể con quái vật ngã xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục.

Ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lúc lâu, Triệu Phong cảm thấy thân thể mình khôi phục một ít sức lực. Hắn buông con dao chặt thịt ra, dùng tay phải kéo phần dưới chiếc áo đang mặc lên, lau lau mồ hôi trên mặt.

Lau xong mồ hôi, Triệu Phong thả phần dưới chiếc áo xuống, cũng không thưởng thức niềm vui chém chết quái vật, mà cầm con dao chặt thịt lên, bắt đầu lục soát căn nhà, tìm kiếm những món đồ có thể dùng được.

Sau khoảng mười phút tìm kiếm, Triệu Phong tìm thấy một cái bật lửa, ba cái vỏ chai rượu, một bịch muối, cùng một cái ba lô nhỏ. Trong túi ni lông đã có bật lửa, song Triệu Phong cũng không bỏ cái bật lửa mới đi, hắn định mang theo, coi nó như một cái bật lửa dự bị. Ba cái vỏ chai rượu có thể dùng để đựng nước, hoặc dùng làm vũ khí tạm thời.

Sau khi bỏ mọi thứ vào cái bịch ni lông đen trên tay trái, Triệu Phong cẩn thận đi ra bên ngoài.

Một cơn gió lạnh đầu đông thổi qua, cuốn mấy cái lá khô trên mặt đất bay lên, thổi vào người Triệu Phong, khiến cơ thể hắn hơi run lên.

Đi tới khoảng năm mươi mét, vòng qua một cái bồn hoa trước cửa nhà, Triệu Phong đi đến sân nhà.

Thôn Angas không có kinh tế phồn vinh, mọi người ở nơi đây phần lớn là nông dân, tiền làm ra chỉ đủ sống qua ngày. Thế nên hầu hết những căn nhà ở thôn Angas là những căn nhà đơn sơ, vật liệu xây nên chúng không phải loại có chất lượng tốt. Do đó, khi nhìn tình huống ở trong sân, thấy một phần tường vây của ngôi nhà bị sụp xuống, vôi vữa rơi vãi xung quanh, trông có vẻ đổ nát, Triệu Phong không có quá bất ngờ.

Cửa ngôi nhà thứ tư là một cái cửa cuốn bằng hợp kim, cuốn lên được một nửa. Triệu Phong nhìn nó, rồi cúi thấp người, chui vào bên trong.

Giơ cây đuốc về phía trước, dựa vào ánh sáng lờ mờ, Triệu Phong mở to hai mắt, cố gắng tìm tòi.

Phần lớn mọi vật trong nhà lộn xộn không thể tả, cùng không hữu dụng với Triệu Phong lắm. Phải mất một khoảng thời gian khá lâu, Triệu Phong mới tìm thấy một chai nước, hai bịch bánh quy và một cái ba lô nhỏ.

Hai lần vận động mạnh, Triệu Phong cũng có chút khát. Hắn buông con dao xuống, vặn chai nước ra, uống ừng ực. Dòng nước tuôn vào trong cổ họng Triệu Phong, làm mát cái cổ họng đang khô rát, như thể sắp bốc cháy của hắn.

Hơn nửa chai nước vào người, Triệu Phong cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Nhìn về một phần nước còn lại, Triệu Phong nghĩ nghĩ, không định uống hết. Hắn vặn chặt nắp lại, bỏ hai bịch bánh quy, chai nước, cùng cái bịch ni lông đen vào trong ba lô vừa nhặt được. Cái ba lô này cũng không lớn, cho nên khi bỏ mọi thứ vào trong, nó đã không còn chỗ trống.

Triệu Phong bỏ bó đuốc xuống, nhấc cái ba lô lên, định đeo vào vai thì chợt nghe thấy âm thanh gì vọng tới.

Triệu Phong vội vã đeo ba lô vào người, cầm lên bó đuốc và con dao chặt thịt, nhẹ tay nhẹ chân đi tới cái cửa cuốn, cúi người bước ra ngoài, cẩn thận nhìn về phần con đường phía bên phải.

Chỉ vừa nhìn tới, bắp thịt toàn thân Triệu Phong liền cứng lại.

Ở bên đó, lá cây hay rác rưởi gì đó bay tán loạn, một người hay một con quái vật hình người mặc một chiếc áo sơ mi và một cái quần bò rách nát đang vừa chạy trốn, vừa thở hổn hển. Ở đằng sau người này hơn hai mét là một con sinh vật dài khoảng một mét, toàn thân bóng loáng, đang dùng những cặp chân bước tới, đuổi theo người bỏ chạy ở phía trước.

Khoảng cách từ Triệu Phong đến vị trí người kia và con quái vật khá xa. Vì thế, ở trong bóng đêm, dưới ánh trăng yếu ớt, Triệu Phong không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn ra những hình dáng tổng thể. Con quái vật kia trông có vẻ giống một con nhện, loài vật mà Triệu Phong không hề thích, thậm chí là có chút ghét.

Triệu Phong nhìn hình thể to lớn của con nhện, nội tâm cảm nhận được áp lực, thân thể không khỏi run lên nhè nhẹ.

Không biết do giác quan của con nhện kia quá mức nhạy bén, hay là do nó phát hiện động tác đi ra ngoài cửa cuốn của Triệu Phong, hai cái râu to dài phía trước đầu của nó duỗi thẳng, nghiêng nghiêng chỉ về nơi Triệu Phong đang đứng.

Ở giữa hai cái râu, từng dòng điện nhỏ màu lam mang theo những tiếng “xoẹt xoẹt” bé nhỏ chợt xuất hiện trong bóng đêm đen tối. Sau đó, nó khẽ nghiêng cái đầu nhìn thẳng về phía Triệu Phong, mở to cái miệng ra, để lộ lít nha lít nhít răng nhọn ở bên trong.

Triệu Phong nhìn đám răng nhọn của con nhện, nhìn kĩ cơ thể bóng loáng như kim loại của nó, cùng đôi râu có dòng điện chạy tới lui, có chút sửng sốt.

“Pokemon?” – Triệu Phong không khỏi tự hỏi.

Thế giới Pokemon tràn ngập những kỹ năng đặc biệt và không thể giải thích được của các loài pokemon, nhân loại cũng không xa lạ gì, đã sớm quen thuộc. Tuy nhiên đó là pokemon, từ xưa đến tận bây giờ, nhân loại chưa từng gặp phải một loài quái vật nào có những khả năng đặc biệt, hoặc tương tự như pokemon. Vì thế, ở tình huống lúc này, Triệu Phong không cho rằng con quái vật giống nhện trước mặt hắn là một loài quái vật, mà cho rằng nó là một loài pokemon mà hắn chưa biết.

Dường như nhận ra tốc độ của con quái vật phía sau chậm lại, người chạy ở đằng trước đột nhiên tăng tốc, định nhân cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng ngay thời điểm đó, dòng điện đang lưu động trên hai cái râu của con quái vật bỗng dưng hợp lại thành một tia điện to hơn gấp nhiều lần, rồi xuyên qua khoảng cách hơn năm mét giữa hai bên, dùng độ chính xác cực cao đánh trúng cơ thể người chạy phía trước.

Bị dòng điện của con quái vật đánh trúng, cơ thể người chạy phía trước co giật liên hồi. Sau đó tức thì, người này ngã xuống đất, không còn cựa quậy gì nữa.

Nhìn tình cảnh trước mặt, Triệu Phong không chút do dự tháo cái ba lô ra, bỏ con dao chặt thịt xuống, lấy ra một cái vỏ chai, ném về phía con quái vật.

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Khi cái vỏ chai còn cách con quái vật khoảng ba mét, hai râu con quái vật lần lượt xuất hiện những dòng điện, tụ lại thành một tia điện to, dùng tốc độ trong chớp mắt xuyên qua không khí, đánh trúng cái vỏ chai.

Choang.

Cái vỏ chai lập tức nổ tung, vô số mảnh thủy tinh nhỏ bắn tung tóe về bốn phía.
Bình Luận (0)
Comment