Prisoner Of My Desire

Chương 26

“Chào anh, Sheldon!” Warrick kêu lên rồi ôm choàng người bạn già. “Lâu rồi không thấy anh đến chơi”

‘Vì mỗi lần đến cậu, tôi gần như bị gãy hết xương sườn”, Sheldon lẩm bẩm.

‘Nói xạo” Warrick cắt ngang rồi bật cười vì Sheldon không bự con như gã, dù vẫn cao và mặc giáp.

Sheldon de Vere là con trai lớn của lãnh chúa từng nhận nuôi Warrick và gã cũng từng làm cận vệ cho anh trong 4 năm. Chỉ cách nhau 5 tuổi nên cả 2 dễ làm bạn với nhau. Sheldon năm nay 37 tuổi nhưng râu và mái tóc lờm xờm màu nâu đã sớm lốm đốm bạc, một điểm chung của nam giới nhà anh. Điều này không làm anh xấu đi nhưng đã làm người khác nhìn sững khi mới lần đầu gặp mặt.

“Đến đây nghỉ chút nhưng bảo cận vệ của anh tháo giáp nặng nề này ra đã.” Warrick nói khi dẫn đường đến trước lò sưởi, rồi bảo cô hầu vừa đi qua.

“Emma, chuẩn bị đồ uống cho khách.’

Cô gái vừa tuân lệnh quay đi thì chỉ một giây sau Warrick đã gọi lại.

‘Mà này, để cô hầu mới phục vụ”

Sheldon quan sát cô gái nhanh nhẹn từ khi Warrick ra lệnh đầu tiên rồi đổi lại và sau đó cô ta tiến lên cầu thang đến khu vực của phụ nữ.

“Cậu vẫn đối xử với cô bé như người hầu à?” Anh hỏi khi cô gái vừa khuất dạng.

“Nó là người hầu”

“Nhưng cô bé vẫn là con gái cậu”

Warrick cau mày trước nhận định thẳng thắn đó.

“Không thể biết được. Lạy chúa, tôi chỉ ngủ với mẹ nó một lần duy nhất khi mới 15 tuổi trong lần anh cho tôi về thăm nhà. Làm sao được chứ.’

‘Sao cậu không thử tìm hiểu nó có phải vậy không.” Sheldon cắt ngang. “Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô bé là con của cậu rồi. Nó giống cậu nhất trong đám con của cậu đấy.’

Warrick ngồi sâu trong ghế, chân mày cau lại.

“Tôi không biết gì về nó cho đến khi gần trưởng thành. Mẹ của nó quá sợ tôi, cô ta trốn trong làng trong những lúc tôi ở đây, còn người của tôi cũng quá thận trọng, không ai đề cập đến sự tồn tại của nó với tôi, trước giờ anh cũng có nói tới nó với tôi đâu.”

Sheldon bực mình vì lí do đó chưa đủ.

“Nhưng cậu cũng phải biết cô bé là con cậu khi nhìn thấy nó chứ?”

Warrick khịt mũi.

“Khi tôi mới nhìn thấy nó, anh bạn, nó giống y chang cô gái mà tôi đã gặp nhiều năm trước và tôi cũng đã nói thế với nó, nhờ đó, nó đã mau mắn giải thích với nỗ lực kềm chế không bị làm nhục là tôi không thể vì nó là con gái tôi. Thú thực tôi chưa bao giờ cảm thấy ngu ngốc như lúc đó vì tôi đã không thấy ra điều đó và không biết gì cả.”

Sheldon cười to.

“Xấu hổ như thế thì không dễ gì quên được.”

Qủa thực, tôi không thể, nhưng ngay sau đó nó tiếp tục trốn tránh khi tôi ở nhà, giờ mới hết.

“Nhưng cậu đã thừa nhận cô bé chưa?”

“Chưa, tôi đã nói với anh rồi, đâu có gì chứng minh nó là con tôi chứ, hay anh quên, cha tôi vẫn còn sống khi nó được mang thai? Nó có thể là con của ông’

‘Cậu đâu tin điều đó, cũng như tôi. Cha cậu dành hết tình cảm cho mẹ cậu rồi, ông không bao giờ để ý đến bất cứ người nào khác.”

Warrick không thể phủ nhận điều đó, nhưng chân mày của gã càng cau có.

“Có lẽ tôi vui mừng chào đón anh quá sớm, bạn già. Tại sao anh lại quấy nhiễu tôi với nó chứ?”

Sheldon thở dài.

‘Tôi phải rõ chuyện trước khi mở đầu. Con trai thứ hai của tôi, Richard, muốn cưới cô bé làm vợ.”

Warrick nhìn sững người bạn thân một lúc trước khi bật cười to.

“Vợ nó ư? Nói giỡn thôi chứ?

“Không đùa đâu. Tôi nghi ngờ cậu thực sự chú ý đến điều này, nhưng cậu có tính toán đến quyền lực. Kết thông gia với nhà cậu là điều mong muốn của nhiều lãnh chúa quyền lực hơn tôi, chẳng lẽ cậu không thường xuyên lập rào chắn với những lời cầu hôn mấy đứa con gái của cậu sao?

“Đúng, quá nhiều để tôi có thời gian xem xét. Nhưng tôi có 2 đứa con hợp pháp và tôi rất vui nếu có thể gả đứa nào đó cho Richard.”

Sheldon nhăn nhó.

“Không được đâu, Warrick, Richard đã dọa tôi sẽ trốn đến Pháp nếu tôi cầm về hôn ước với 1 trong hai cô bé đó. Nó chỉ muốn Emma, và tôi cũng thấy hài lòng với lựa chọn đó.”

“Nhưng Emma không hơn một người hầu.” Warrick lớn tiếng.

“Sẽ khác nếu cậu thừa nhận cô bé.”

Warrick lại cáu kỉnh.

“Này danh của gia đình anh sẽ bị ảnh hưởng. Nó có biết cách cư xử hay có tính cách của một tiểu thư đâu. Nó sẽ làm xấu hổ.”

“Cô bé có thể được dạy những điều cần thiết.”

“Ai dạy đây?”, Warrick chế giễu. “Nếu tôi nói với Phu nhân Roberta là mình còn một đứa con hoang cần được giáo dục, chắc bà ta sẽ cười vào mặt tôi, trước khi buông lời lăng mạ. Không được đâu Sheldon.”

Bạn gã lại thở dài. “Lẽ ra cô bé phải được dạy dỗ từ lâu rồi, nhưng cậu đã nói, không biết nó có trên đời, mà tôi thì cũng không còn phu nhân để hướng dẫn cô bé. Vậy tôi phải nói gì với Richard đây, khi nó quá yêu cô bé. Mà cô bé có yếu kém hết mọi mặt không?”

Warrick không nghe câu hỏi. Emma đã trở lại đại sảnh và theo ngay sau cô là Rowena. Hình ảnh của cô gái tóc vàng đã đẩy hết mọi suy nghĩ về vấn đề của Sheldon ra khỏi đầu gã. Nàng không nhìn về hướng gã, nhưng mắt gã cứ bám theo nàng cho đến khi khuất khỏi cầu thang xuống nhà bếp. Ký ức đêm qua trở lại làm gã cựa quậy không thoải mái trên ghế, rồi gã nhận ra Sheldon đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Sao?”

Sheldon nhướn mày cáu kỉnh nói:

‘Tôi hỏi cậu có phản đối không nếu tôi tìm thấy người sẵn sàng hướng dẫn Emma. Dù rõ ràng là sẽ không dễ tìm ra một người như thế, nhưng tôi muốn cậu đồng ý trước khi tôi bắt đầu.”

Nhưng Warrick vẫn không nhìn anh ta, và lại chỉ nói một từ “Sao?” với tông giọng nhẹ hơn.

“Warrick, cậu bị cái quái quỷ gì thế?”

Rowena vừa trở lại đại sảnh với một mâm đầy thức uống. Chính nàng đã làm gã phân tâm, ả nha đầu đáng ghét này. Gã không thể nhìn nàng mà không nhớ đến những gì nàng đã làm với gã và cũng không thể thoát khỏi sức nóng kích thích bên trong. Căm giận và khao khát giao nhau rồi chống đối nhau một lần nữa, nhưng để vượt qua tức giận cần phải thêm viện quân.

‘Có cần thêm gì nữa không, thưa ngài?”

Nàng đặt khay nước lên bàn giữa 2 người rồi đứng chắp tay cạnh bên, mắt e dè nhìn xuống chân Warrick. Gã đã bắt nàng mặc đồ của người hầu, nhưng không cách nào làm nàng giống người hầu được. Thậm chí khi đứng cạnh bên chờ phục vụ, nàng vẫn giữ được dáng vẻ tương xứng của một nữ hoàng. Điều đó càng làm bực mình hơn, nhưng một suy nghĩ chợt đến làm gã mỉm cười, gã đã có người ngay tại đây có thể hướng dẫn Emma mọi điều cần thiết, và gã không phải lên tiếng nhờ vả mà chỉ cần ra lệnh.

Dừng ý nghĩ lại đó, gã ra lệnh: “Nói bà Blouet chuẩn bị phòng ngủ cho khách.”

“Tôi thấy mình phải chờ lâu để có câu trả lời”, Sheldon nói khi nàng vừa đi khỏi. ‘Có phải cô ấy là người cậu đã nhốt vào ngục?”

Warrick ngạc nhiên.

“Sao anh biết chuyện này?”

“Tôi đã đến Fulkhurst 2 tuần trước để gặp cô dâu của cậu. Không ai nói với cậu à?

“Không, không ai nhắc đến. Nhưng anh nghe gì về Rowena?”

“Chỉ nghe kháo rằng có đến một đoàn cận vệ hộ tống rồi đưa ngay vào nhà giam. Có nhiều suy đóan, nhưng tôi nhớ không biết cô ấy có phài thuộc quý tộc hay không?’

‘Câu hỏi tốt hơn nên là ‘đã’. Cô ta từng thuộc quý tộc, còn giờ thì không.’

‘Sao vậy?’

‘Vì giờ cô ta là tù nhân của tôi, không có quyền hành, không lợi ích. Tôi có thể treo cổ, lột da lưng hoặc làm cô ấy mang tật vĩnh viễn, nhưng tôi chỉ trừng phạt bằng cách xóa hết tước vị của cô ta. Tôi trị cô ta theo cách của tôi.”

‘Cô ấy đã làm lỗi gì?”

“Tôi không muốn nhắc đến tội lỗi của cô ta, Chỉ cần biết rằng, cô ta may mắn khi không bị tôi giết.’

Sheldon không nói gì trong một lúc, có thể vì giọng của Warrick đã trở nên quá đề phòng.

‘Chắc phải rất là khủng khiếp’

Nhưng sau đó anh nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm vì vấn đề của anh ta vẫn chưa được giải quyết.

“Emma thì sao đây?’

‘Anh cứ để cho tôi. Ngẫu nhiên là người hầu mới của tôi có khả năng dạy nó, nếu nó có thể lĩnh hội được. Để xem thép có thể luyện thành bạc không đã rồi hãy tính tiếp.’
Bình Luận (0)
Comment