Edit + Beta: Vịt
******** Sau khoảng 1 năm thì tui cũng lê lết bộ này đến 1 nửa rồi các thím ạ T_T chưa bộ này được một nửa mà tui thấy hạnh phúc như bộ này á
Tên của biên kịch Dương là Dương Chính Vỹ, tên vừa nghe đã cực kỳ quang minh vĩ đại.
Hắn cũng không quá kinh ngạc về việc Hàn Huấn đến tìm hiểu, còn rót cho Hàn Huấn một chén trà.
"Thầy Dương, cháu muốn học tập ngài làm thế nào sáng tác kịch bản nhân vật chính là quân nhân."
Đối mặt với thỉnh giáo thành khẩn của Hàn Huấn, biên kịch Dương lộ ra một nụ cười thản nhiên, hài hước hỏi: "Ta còn tưởng cháu dựa theo yêu cầu của chủ nhiệm Khâu, đi viết người diêm siêu năng lực."
"Kịch bản siêu năng lực phù hợp với khoa học viễn tưởng hơn, không thích hợp với quân nhân, chút thường thức cản bản này cháu vẫn có."
Có lẽ là thái độ của Hàn Huấn không tệ, vẻ mặt biên kịch Dương ôn nhu rất nhiều, hắn nói: "Ta từng xem kịch bản cháu viết, là kịch bản, không phải phim."
Bộ phim phòng vé cao là ở câu chuyện đả động lòng người, kịch bản của Hàn Huấn luôn có thể đâm thẳng vào xương sườn mềm của khán giả, không nhắc đến cao nhã và thấp kém, ít nhất ai cũng có thể ở trong câu chuyện của Hàn Huấn tìm được bóng dáng quen thuộc.
Bóng dáng này có thể là chính mình, có thể là cuộc sống hoặc thế giới mong đợi.
Nhưng, thị giác của Hàn Huấn là bình dân hóa, tràn đầy khát vọng với cuộc sống bình thường, cho dù trong kịch bản danh nghĩa là quân nhân Trung Quốc làm chủ như《Cứu viện có một không hai》, các nhân vật chính dưới vỏ ngoài "quân nhân", hành động vĩ đại của anh hùng bình dân.
"Cháu quả thật không hiểu quân nhân." Biên kịch Dương nói: "Ta đã viết đề tài quân nhân hơn hai mươi năm, cũng không dám đảm bảo mình hiểu quân nhân. Nhiệm vụ bộ phim lần này ta sẽ khuyên chủ nhiệm Khâu, học hỏi thì thôi, lãng phí thời gian, vẫn là đi sáng tác phim điện ảnh mới phòng vé cao của cháu đi."
Hàn Huấn cảm thấy biên kịch Dương có chút bài xích với cậu, thật ra ở trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không, người ngoài như cậu, quả thật không phù hợp.
Nhưng mà, cậu vẫn nói: "Học hỏi không phải lãng phí thời gian, chủ nhiệm Khâu đã nói muốn đặt tên của cháu trong bộ phim mới làm tuyên truyền, vậy cháu khẳng định không thể làm một biên kịch hữu danh vô thực không làm gì cả. Đương nhiên, cháu sáng tác hình tượng quân nhân, hiển nhiên không đủ tư cách, nhưng cháu hi vọng có thể làm chút chuyện khả năng cho phép trong kịch bản. Bằng không, sau này truyền thông phỏng vấn, hỏi cháu đã làm gì cho bộ phim này, chẳng lẽ cháu nói với bọn họ, cháu chỉ là treo tên, đến trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không ăn uống miễn phí?"
Dương Chính Vỹ không cách nào từ chối người thẳng thắn, hơn nữa người này chỉ là muốn học hỏi, cũng không đến vênh váo tự đắc, ỷ vào mình từng viết mấy bộ phim đã dám chỉ điểm giang sơn.
Nhưng mà......
Dương Chính Vỹ nhìn chăm chú cậu, suy nghĩ chốc lát hỏi: "Học hỏi có thể, nhưng tất cả tài liệu của học viện lục quân đều liên quan đến cơ mật...... cha cháu ông ấy......"
"Rửa tiền, bị bắt, tự sát thoát tội, cháu không cho rằng ông ấy làm đúng." Lúc Hàn Huấn hời hợt nói về cha, rất không thích bọn họ mang sai lầm của đời cha chú ra để truy tìm căn nguyên.
Vẻ mặt cậu nghiêm túc cường điệu nói: "Thầy Dương, cháu đã ký thỏa thuận giữ bí mật. Nếu ngài cảm thấy cháu ngay cả thỏa thuận giữ bí mật căn bản cũng không thể tuân thủ, vậy thì thôi đi."
"Không, ta không phải không tin cháu." Dương Chính Vỹ nói, "Nơi liên quan tới bí mật, mức độ nhạy cảm đối với thân phận bối cảnh đều giống nhau, ở trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không, tất cả người từng nghe qua tên cháu, đều sẽ liên tưởng đến chuyện cha cháu."
Dương Chính Vỹ thích kịch bản nhẹ nhàng vui vẻ, ít nhất từ trong kịch bản, hắn không cảm nhận được Hàn Huấn có tâm trạng tiêu cực.
Nhân vật chính trong kịch bản luôn là ánh mặt trời ngay thẳng, giống như bản thân Hàn Huấn, rõ ràng bị người cướp đi quyền ký tên, cũng không ỷ vào quan hệ với vài người nào đó, trả đũa đồng nghiệp.
Chỉ dựa vào điểm này, ấn tượng của Dương Chính Vỹ đối với Hàn Huấn không tệ.
Chỉ là không tệ.
Vừa nghĩ tới ý tưởng siêu năng lực Hàn Huấn nhắc đến ở hội nghị, hắn lại cau mày.
Biên kịch Dương nói: "Phong cách của cháu không phù hợp với đề tài quân lữ chính thống, dựa vào phim điện ảnh siêu năng lực tưởng tượng viết ra có lẽ được hoan nghênh, nhưng tuyệt đối không phải phong cách của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không. Sáng tác của bọn ta chưa từng nghĩ đến được hoan nghênh hay không, bởi vì thiên chức của quân nhân không phải được chào đón."
Mỗi một ngày đến học viện lục quân, Hàn Huấn đều bị đối phương đặt ở vị trí đối lập, cưỡng ép triển khai hành động giáo dục.
Hàn Huấn thậm chí cảm thấy, bọn họ đặc biệt nhờ chuyện kịch bản cải tạo mình, tránh cho mình chịu ảnh hưởng của đời cha đi vào nhầm đường.
Hàn Huấn nói: "Thiên chức của quân nhân không phải được chào đón, nhưng nhiệm vụ ra lệnh bọn cháu phải được chào đón, bọn cháu cũng phải hoàn thành viên mãn nhiệm vụ yêu cầu đi."
Biên kịch Dương bật cười nói: "Đúng, lúc thiên chức và mệnh lệnh xung đột, chúng ta lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy, ta kê danh sách cho cháu, cháu đến thư viện của học viện mượn. Cháu là một biên kịch ưu tú, xem xong mấy cuộn phim này, hẳn là hiểu được trong phim điện ảnh cần kiểu quân nhân thế nào."
Nhất thời, Hàn Huấn nhớ lại thầy đại học của mình.
Ông chỉ đạo sinh viên không thích thứ truyền bá thuần lý luận, mà kê một đóng danh sách phim, yêu cầu bọn họ đứng ở góc độ của biên kịch viết cảm nhận sau khi xem.
Nhưng phim Dương Chính Vỹ đề cử, Hàn Huấn căn bản chưa từng nghe nói,《Tiếng kèn lệnh》《Ký ức》《Sườn đồi》《Ý chí sắt thép》vừa nhìn tên rất dễ nhớ lại năm tháng gian khổ kia.
Danh sách đặc biệt dùng giấy viết thư chuyên dụng của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không, còn bảo Hàn Huấn đi tìm chủ nhiệm Khâu ký đóng dấu.
Mà chủ nhiệm Khâu lại thêm một bộ vào danh sách《Lá cờ thứ 36》.
Hắn nói: "Đưa cho quản lý tìm giúp cháu, những thứ này nhớ không được truyền ra ngoài."
Thứ không thể truyền ra ngoài, Hàn Huấn mượn từ thư viện đều có cảm giác khẩn trương đã lâu không gặp.
Giống như mượn bộ phim không thể nói để làm đại sự oanh liệt.
Hàn Huấn mong đợi mở bộ《Tiếng kèn lệnh》đầu tiên ra, âm nhạc giản dị vang lên, cảm giác lịch sử nồng đậm xuất hiện.
Đây là một bộ phim phóng sự, kể về kiếp trước kiếp này của lục quân, tuổi quay phim phóng sự...... khả năng còn lớn tuổi hơn cậu.
Cùng với âm thanh bộc bạch sắc bén, từng cảnh tài liệu trắng đen cũ kỹ lướt qua, không có thủ pháp nghệ thuật nhạt nhẽo của phim phóng sự hiện đại, chỉ ghi chép chuyện năm đó, làm lưu trữ tư liệu. Không có đơn giản hóa những cái trọng điểm, chỉ là đơn thuần từ đầu đến cuối, quay lại mỗi thay đổi của bộ đội lục quân.
Hàn Huấn nhìn CD xếp thành chồng, chỉ《Tiếng kèn lệnh》đã có 7 CD.
Kiểu déjàvu làm ổ ở phòng ngủ xem đĩa này...... Hàn Huấn dường như trở lại cuộc sống vườn trường đã lâu.
Nhưng, cậu vẫn cầm lấy notebook, nghiêm túc viết ghi chép.
Phim phóng sự xem ra khô khan hơn phim điện ảnh, phim truyền hình, ghi chép hoàn toàn tả thực, có rất ít miêu tả tô đẹp, hơn nữa thủ pháp quay phim niên đại rất xưa, quả thực người xem buồn ngủ.
Hàn Huấn nhất định phải xem một lát, chỉ dừng lại ở thay đổi đầu óc.
《Tiếng kèn lệnh》vậy mà thật sự bắt đầu từ năm 1930, kể lại thẳng đến cái năm quay phim, Hàn Huấn đã từ bỏ dùng notebook ghi chép từng cái, mà lựa chọn trọng điểm, quy nạp tổng kết.
Chống đỡ qua một bộ phim phóng sự siêu cấp khô khan, mấy bộ sau lại lộ vẻ thú vị hơn rất nhiều, ít nhất tiếng lời bộc bạch là làn điệu Hàn Huấn quen thuộc, hình ảnh còn có thể cho ra chút quân bị mới mẻ, câu lên lòng hiếu kỳ của Hàn Huấn.
Xem xong phim phóng sự Dương Chính Vỹ đề cử, Hàn Huấn tìm được nguyên nhân bọn chúng không xuất hiện hậu thế — ngoài《Tiếng kèn lệnh》, đằng sau đều là thất bại của ghi chép.
Phim phóng sự liên quan đến quân chính chiếu phim ra bên ngoài, chưa bao giờ sẽ ghi chép thất bại.
Mà mấy bộ tài liệu nội bộ nghiêm cẩn truyền ra ngoài, kể lại cặn kẽ chiến đấu gian khổ trác việt, cuối cùng nhiệm vụ thất bại.
Hàn Huấn cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng các giảng viên học viện, dùng những phim phóng sự này làm tài liệu mặt trái để giảng dạy.
Vạch trọng điểm, ghi nhớ rõ ràng, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ tạo thành những kết quả này.
Ở phương diện này, trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không ngược lại đạt thành nhất trí hoàn mỹ với sở thích khán giả.
Tốt khoe xấu che.
Phim, TV, phim phóng sự có thể chiếu thành công, đều thể hiện ra câu chuyện chuyên tâm bất khả chiến bại, dũng mãnh thiện chiến của các quân nhân.
Đến khi huấn luyện nội bộ chuyên nghiệp, lại mang những ghi chép thất bại này ra để dạy dỗ, hi vọng người sau có thể phòng bị.
Hàn Huấn quen xem phim phóng sự thành công, bây giờ xem ghi chép thất bại, sinh ra không ít cảm xúc bi xuân thương thu.
Bộ phim vô tình mà lạnh nhạt, mỗi lần kể về nhiệm vụ thất bại, đều đại biểu hi sinh.
Không giống với phim bi tình nhuốm đẫm không khí tử vong, phim phóng sự ngay cả tiếng bộc bạch cũng lộ vẻ lãnh khốc vô tình như máy móc.
Cuối cùng, còn lại《Lá cờ thứ 36》.
Hàn Huấn đã làm xong chuẩn bị tâm lý, chờ xem một trận ghi chép cái chết dài dằng dặc, lại không nghĩ rằng, đây là một bộ phim ngắn.
Lá cờ thứ 36, đại biểu không phải 36 lần vinh dự, mà là 36 lần tiếc nuối.
Đồng đội không cách nào liên lạc, tín hiệu biến mất, quyết định làm danh sách đồng đội đã mất tích.
Ghi chép văn tự sơ sài và "Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn" trong tin tức đính kèm, phim phóng sự này viết chính là chiến sĩ từ bộ đội lục quân bình tĩnh rời khỏi trận.
Không có nhân vật chính chân chính, đôi khi chỉ có lời bộc bạch.
Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện người thân của chiến sĩ, đối diện với ống kính ánh mắt mờ mịt kể lại ký ức của bọn họ, thời gian nhiều chỉ là cảnh rỗng xuất hiện ký túc xá, thao trường, quân trang.
Đây căn bản không tính là phim phóng sự, chỉ tính là ghi chép.
Lúc đi đến phim ngắn cuối cùng, thanh tiến trình đã không gắng gượng nổi nữa.
Vẻ mặt Hàn Huấn khẩn trương nhìn chằm chằm hình ảnh, nhưng trước mặt một mảng đen kịt —
"Lục yêu Lục yêu (*), tôi là......"
(Từ "yêu" (幺) ở đây để chỉ người nhỏ tuổi nhất)
Âm thanh im bặt, chỉ còn lại phụ đề màu trắng yên tĩnh hiện ra.
Hình ảnh im lặng khoảng 3 giây, chậm rãi đi lên tên của người chế tác bộ phim ngắn này: Khâu Diệp Bân.
Một mình độc lập chế tác, một mình bộc bạch, thêm phụ đề màu trắng, rất giống luận văn của sinh viên học viện điện ảnh.
Hàn Huấn yên lặng nhìn tên người chế tác biến mất, CD phát hình xong, trong lòng mờ mịt.
Phim ngắn tên là《Lá cờ thứ 36》, nhưng phim ngắn thứ 36, chỉ có tần số âm thanh vụn vặt 6 chữ.
Hàn Huấn cảm giác trước mắt mình có một lưỡi câu sáng loáng, người cầm cần chính là Khâu Diệp Bân.
Khương Thái Công điếu ngư, nguyện giả thượng câu (*).
((*) Khương Thái Công điếu ngư, nguyện giả thượng câu: Khương Thái Công câu cá thì người ta nguyện mắc câu. Có điển tích về câu này luôn, có thể tìm đọc)
Vậy lưỡi câu kia, cậu mắc hay là không đây?
Hàn Huấn xoắn xuýt nằm trên ghế, trong đầu toàn là phim phóng sự, rất muốn viết cảm giác sau khi xem.
Sáng lập và phát triển của một đơn vị bộ đội, đã trải qua năm tháng chiến tranh dài đằng đẵng, có hi sinh tính bằng đơn vị hàng nghìn, càng đến gần hiện đại, hi sinh càng ít, nhưng càng thêm nặng nề.
Trong lòng cậu suy nghĩ trằn trọc, không phải bánh xe lịch sử không cách nào ngăn cản, mà là《Lá cờ thứ 36》.
Đặc biệt dùng thứ 36 dể đánh dấu trọng điểm một ghi chép cuối cùng, nhưng ngắn đến bất ngờ.
Không biết suy nghĩ bao lâu, Hàn Huấn mới cầm lấy điện thoại, do dự có nên liên hệ Khâu Diệp Bân không, đi cắn lưỡi câu rỗng kia.
Kết quả, cậu phát hiện trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.
Từ Tư Miểu: Anh rất nhớ em.
Ba ngày trước.
Học viện không cắt đứt quyền gọi điện thoại của cậu, nhưng Hàn Huấn tận lực tránh gọi điện thoại, miễn cho nghe thấy oán giận và trách cứ của Từ Tư Miểu.
Không nghĩ tới, Từ Tư Miểu thay đổi thái độ bình thường, không chỉ không dây dưa không ngừng, còn lặng lẽ gửi tin nhắn đến, không chút tiếng động.
Trong lòng Hàn Huấn có chút cảm xúc tội lỗi.
Từ Tư Miểu từng vô cùng lớn lối, bao giờ thì cẩn thận với cậu như vậy.
Cậu dường như nhìn thấy một con chúa sơn lâm kiêu ngạo, cúi đầu thận trọng lấy lòng cậu.
Hàn Huấn quyết đoán gọi điện thoại, mặc kệ khó chịu trong lòng, quyết định Từ Tư Miểu cho dù mắng cậu, cậu cũng đàng hoàng nghe, nhân nhượng sư tử nhỏ đáng thương của cậu.
Một tiếng âm chờ điện thoại, Từ Tư Miểu lập tức nhận, ngữ khí dịu dàng nói: "Hàn Huấn? Em rốt cuộc viết xong kịch bản rồi, anh chờ điện thoại của em đã 3 ngày biết không?"
"Xin lỗi." Trong lòng Hàn Huấn ấm áp vô cùng, nói xin lỗi cũng hết sức thẳng thắn.
Cậu thẳng thắn nói: "Em cũng nhớ anh."
Hàn Huấn trầm mê trong cuộc sống kịch bản, thời gian cậu nhớ Từ Tư Miểu rất ít, nhưng vừa nhớ đến người đàn ông này, bên cạnh người diêm trên notebook sẽ xuất hiện con sư tử nhỏ.
Sư tử nhỏ đầu to, tai nhọn, đuôi dài, sẽ cuộn tròn lại, ngồi bên cửa sổ phơi nắng.
Đáng tiếc, kỹ thuật của Hàn Huấn có hạn, không vẽ được hình dạng lông mềm như nhung của nó.
"Em không phải lừa anh chứ." Từ Tư Miểu cảm thấy khó tin.
Nghe giọng Từ Tư Miểu, Hàn Huấn rốt cục có thể quẳng đi đấu tranh trong lòng, nói: "Không lừa anh, vết thương của anh tốt hơn chưa?"
"Anh nói ổn rồi, em sẽ về?"
Trong lòng Từ Tư Miểu đầy oán khí, nhưng cho cho Hàn Huấn đủ không gian và tự do.
Đây không phải linh hồn anh có thể giam cầm, Hàn Huấn từng cả tính mạng thuộc về kịch bản, chỉ là anh mặc kệ trả giá xông vào, ngang ngược ăn vạ vị trí quan trọng ở đáy lòng Hàn Huấn.
Thôi vậy, Hàn Huấn nhà anh chính là yêu kịch bản chiến thắng tất cả, anh đã sớm hiểu rõ sự thật này, tuyệt đối không tranh sủng tự rước lấy nhục với chính cung......
"Vậy em về." Âm thanh Hàn Huấn rất nhẹ.
Từ Tư Miểu kinh ngạc hỏi: "Em nói gì? Em nói thật?!"
Ngữ khí vô cùng kinh ngạc, khiến Hàn Huấn rất xấu hổ.
"Em về." Hàn Huấn nghiêm túc cường điệu, "Lát em liền xin phép bọn họ."
(Đứa nào re-up là chó)
Hàn Huấn nói giữ lời, nói về, là về.
Bởi vì trong nhà có Từ Tư Miểu, biệt thự gần biển sạch sẽ từ trong ra ngoài, ngay cả bụi hoa thấp lùn hai bên cũng cắt sửa nghiêm túc.
Nhưng, chuyện đầu tiên cậu nhìn thấy Từ Tư Miểu, chính là bảo Từ Tư Miểu cởi quần áo.
"Cục cưng, em cũng nóng lòng quá đi." Từ Tư Miểu hài hước hỏi.
"Đừng nói nhảm, mau cởi." Hàn Huấn cau mày nói, "Em kiểm tra vết thương."
Từ Tư Miểu:......
Hắn còn tưởng Hàn Huấn đến học viện quân sự đóng cửa mấy ngày, thông suốt rồi, đáng tiếc nghĩ quá nhiều.
Mặc dù trong lòng Từ Tư Miểu có chút tiếc nuối, nhưng anh cởi quần áo không chút ẩu, băng vải quấn trên người đã cởi hết, chỉ còn lại 3 vết sẹo chưa tự nhiên tróc ra.
Những vết thương kết vảy này, sau này sẽ biến thành dấu vết nhạt trên bụng.
Hàn Huấn nhìn chằm chằm vết thương trên cái bụng màu lúa mạch của Từ Tư Miểu, "Vết thương của anh lại nhiều hơn rồi."
"Sẽ không." Từ Tư Miểu ngăn cản Hàn Huấn, hôn thái dương cậu, thấp giọng nói, "Mấy vết thương cũ này hồi đó điều kiện chữa bệnh quá kém, mới để lại vết mổ, vết thương mới lần này sẽ không để lại sẹo. Cơ mà, nếu em không thích, qua thời gian nữa anh để bọn họ xóa."
"Quá phiền phức, không cần." Cậu cầm lấy áo ngủ, "Mặc vào đi."
Nhưng, Từ Tư Miểu không nhận lấy, mang trên mặt ý cười hài hước, khẽ cúi đầu hỏi: "Em để một người đàn ông cởi quần áo, chẳng lẽ không làm chút gì?"
Làm gì?
Hàn Huấn nhìn chằm chằm đôi mắt đốt dục hỏa của anh, cũng biết trong đầu Từ Tư Miểu đang nghĩ thứ gì.
Thế là, Hàn Huấn câu lên nụ cười, khẽ ngẩng đầu hôn lên.
Cậu cũng không phải tu khổ hạnh cấm dục, tại sao phải khắc chế bản thân.
Động tác Từ Tư Miểu luôn luôn kịch liệt, anh đè trên người Hàn Huấn hôn sâu triền miên, thở hổn hển hôn bên tai Hàn Huấn.
Hàn Huấn đưa tay cởi cúc áo mình, liếc anh một cái, cười nhẹ nói: "Nếu em từ chối, nhất định là kỹ thuật của anh kém."
Đối mặt với khiêu khích thẳng thắn, Từ Tư Miểu cười xấu xa nói: "Kỹ thuật kém? Em cảm thấy khả thi à."
"Cực kỳ khả thi." Hàn Huấn hết sức không nể mặt, hoàn toàn sẽ không giả bộ ngượng ngùng.
Từ Tư Miểu cười đến run rẩy ngực, anh bị Hàn Huấn khơi dậy lòng háo thắng mãnh liệt.
Ánh mắt anh âm u nguy hiểm nói: "Vậy em lát nữa không được xin tha."
— Xin tha cũng sẽ không bỏ qua cho em.