*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Các trận đấu trong chế độ Duo sẽ bắt đầu vào lúc 3 giờ 30 phút chiều nay, có tổng tất cả sáu trận.
Trận Duo đầu tiên, đường bay chạy qua Pochinki và Novorepnoye (*1)
Giang Miểu và Diệp Húc quyết định nhảy ở Pochinki.
Giang Miểu nhảy xuống đất trước, Diệp Húc thì giữ dù bay trên cao một lúc để đếm số người nhảy xuống.
“Đội trưởng, có hai đội nữa cũng nhảy xuống Pochinki. Có một đội ở ngay gần cậu.”
Giang Miểu nhanh chóng vào nhà nhặt súng. Trong nhà chỉ có một khẩu shotgun S12K, có thể bắn từng viên một.
Nhà bên cạnh có tiếng bước chân. Giang Miểu cúi người rồi im lặng trèo sang nhà bên cạnh. Người kia không may mắn lắm, trong phòng chỉ có một khẩu súng lục nên Giang Miểu trực tiếp xông lên cho người đó một phát súng.
【TCO-Miao đã hạ gục KNOW-Vv với S12K】(*)
Cậu lại bắn thêm một phát súng nữa, hệ thống cũng thông báo có người bị tiêu diệt —
【TCO-Miao đã tiêu diệt KNOW-Vv với S12K】
Diệp Húc cũng tiếp đất. Bọn họ luôn duy trì khoảng cách 30 mét để có thể giúp đỡ nhau bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, có tiếng súng vang lên trong tai nghe, thông báo hạ gục cũng hiện lên trên màn hình.
【QZE-Sky đã hạ gục TCO-Maybe với M416】
Diệp Húc gào thét: “Aaaaaaaaaa lại là anh ta!!”
Giang Miểu đi vòng ra sau nhà. Sky vẫn chưa tiêu diệt Diệp Húc ngay, hiển nhiên anh ta đang muốn câu thêm con cá tới cứu đồng đội.
Đã vậy, Giang Miểu cũng chẳng vội. Trong PUBG, sau khi nhân vật ngã xuống đất mà không bị bắn thêm viên đạn nào thì có thể sống sót thêm được khoảng 45 giây.
Giang Miểu đi tới chỗ Diệp Húc. Có một bóng người chợt loé lên chỗ cầu thang, lập tức, cậu xoay người nhảy thẳng vào trong rồi nhắm thẳng vào phần thắt lưng của kẻ địch mà bắn. Nhân vật của Sky ngã xuống đất. Giang Miểu không giết anh ta ngay mà tới cứu Diệp Húc trước.
Gần đó có tiếng bước chân rất nhỏ, là một đội viên khác của QZE tới cứu người. Giang Miểu dựa vào tiếng bước chân để đoán được vị trí kẻ địch, sau đó không chút do dự xông thẳng ra cửa rồi ngồi xuống nhắm bắn.
【TCO-Miao đã tiêu diệt QZE-Sky với AKM】
【TCO-Miao đã tiêu diệt QZE-Just với AKM】
“Đội trưởng quá trâu bò!” Diệp Húc hồi máu xong xuôi thì bắt đầu loot đồ.
Có tất cả ba đội nhảy xuống Pochinki. Chiến đội KNOW của Thái Lan vừa nhảy xuống đã bị Giang Miểu và Sky tiêu diệt, hiện giờ QZE cũng bị loại nên chỉ còn Giang Miểu và Diệp Húc.
Pochinki rất giàu tài nguyên. Qua một trận đấu súng bọn họ thu được ba kill.
Nhưng lúc sau thì Giang Miểu không được suôn sẻ như vậy. Lúc chạy bo, hai người gặp phải chiến đội PRESS lỗ mãng. Hai đội viên của PRESS cũng là những người rất hung ác liền trực tiếp lái xe ôm lựu đạn muốn cùng chết cùng sống với bọn họ.
Trận Duo thứ nhất, Giang Miểu và Diệp Húc xếp hạng mười một với 185 điểm, Lâm Ngôn Túc và Chu Thiên xếp hạng mười chín, điểm tổng 120.
Mà đội của Nhan Nhất Thiên và Thu Thu bên chiến đội thì xếp hạng hai, được tổng 560 điểm, giá trị điểm tổng cũng đứng thứ hai.
Mặc dù ván đầu tiên thất bại nhưng trạng thái của chiến đội TCO vẫn rất tốt, cũng hiểu rõ mục tiêu của mình là gì nên bọn họ không hề ảnh hưởng mà càng đấu càng hăng. Sau năm trận, điểm tổng của đội Giang Miểu và Diệp Húc cũng tăng vọt, chuyển thành xếp hạng bốn.
Xếp hạng đầu là đội EST của Nhật Bản, hạng hai là chiến đội FT, hạng ba là đội ENDS của Thái Lan.
Chiến thuật của chiến đội FT rất rõ ràng, hiển nhiên thứ bọn họ hướng đến là cúp vàng đấu Duo.
Chiến đội FT chỉ kém EST đúng 20 điểm.
Đối với bọn họ mà nói thì hiện giờ giết địch đã không còn là điều quan trọng nhất nữa. Chỉ cần điểm của chiến đội FT trong trận này cao hơn EST thì bọn họ vẫn sẽ đạt được cúp vàng mà không có áp lực gì nhiều.
Giang Miểu tính toán sơ qua một chút, chiến đội TCO chỉ kém đội đứng hạng ba 275 điểm. Bọn họ chỉ cần diệt nhiều kẻ địch một chút để lấy được cúp đồng thì cũng không phải là không thể.
Trận thứ sáu, đường bay đi qua Pochinki và nhà máy điện hạt nhân Mylta. (*2)
Giang Miểu đánh dấu chỗ nhảy trên khu quân sự Sosnovka.
Diệp Húc lập tức hiểu ý của Giang Miểu.
Cậu muốn vào Top 3. Không thành công thì ta liền xả thân.
Bên kia, lần này Nhan Nhất Thiên và Thu Thu không tiếp tục nhảy xuống đấu súng nữa mà tách nhau ra nhảy xuống rồi đi loot dạo để đảm bảo có thể làm chủ được thứ hạng.
Đội ENDS cũng nghĩ như vậy, nhưng rất không khéo, bọn họ lại gặp phải Aday đang đi loot đồ, hơn nữa bọn họ còn không nhặt được súng.
Trên màn hình xuất hiện thông báo tiêu diệt:
【FT-Aday đã tiêu diệt ENDS-TV với P18C】(*)
【FT-Aday đã tiêu diệt ENDS-SEE với P18C】
Đội ENDS rơi xuống đất biến thành cái hộp. Cùng lúc đó, hai người Giang Miểu và Diệp Húc của chiến đội TCO cũng tắm máu sân bay đảo Sosnovka.
Chỉ sau mười phút, điểm tổng của mỗi đội đã có thay đổi, thứ tự cũng đảo ngược. Đội TCO nhảy lên xếp hạng ba.
Rất nhanh, trận đấu thứ sáu đã kết thúc. Chiến đội FT vượt qua EST, đạt được cúp vàng như trong dự kiến, mà TCO cũng vượt quá mong đợi mà đạt được cúp đồng.
Sau trận đấu, có một buổi họp báo vừa dài dòng lại tẻ nhạt được tổ chức để phỏng vấn ba vị trí đầu. Giang Miểu và Diệp Húc bị một đám phóng viên vây lại nửa ngày để hỏi một đống các câu hỏi kì quái tới mệt bở hơi tai xong mới được thả ra.
Nhan Nhất Thiên đang đứng ngoài cửa chờ Giang Miểu.
Diệp Húc rất biết điều liền giả vờ như mình chả nhìn thấy gì: “Tôi đi an ủi các thành viên của chiến đội 604 đây, đi trước nhé!”
Một lý do nghe xong cũng không thể tin được.
Nhưng tất nhiên vẫn sẽ có người tin vào lí do này.
Diệp Húc ngoan ngoãn bỏ chạy.
Chỉ còn lại mình Giang Miểu và Nhan Nhất Thiên trong hành lang.
Giang Miểu lập tức nhớ tới chuyện mình mới ‘chào mặt trời’ sáng nay, hai gò má cậu liền đỏ lên rồi vô thức cúi đầu.
So với Giang Miểu đang bứt rứt lúng túng thì Nhan Nhất Thiên lại rất tự nhiên ôm lấy bả vai Giang Miểu: “Đi ăn cơm chung không?”
Giang Miểu do dự: “Nhưng mà…”
Nhan Nhất Thiên nói: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, sẽ không bị muộn đâu.”
“… Ừm.”
Trong khách sạn đều có nhà ăn. Giang Miểu vẫn ăn dưỡng sinh như cũ nên chỉ lấy những món thanh đạm.
Dù Giang Miểu ăn gì thì cũng có thể trông rất lịch sự. Cậu ăn từng miếng từng miếng nhỏ trông dễ thương vô cùng.
Lúc đối mặt với Giang Miểu thì làm sao Nhan Nhất Thiên có thể nghiêm túc được, hắn gọi: “Bảo Bảo.”
Giang Miểu ngước mắt lên: “Hửm?”
Nhan Nhất Thiên muốn nói lại thôi: “Anh muốn bàn với với em chuyện này, anh…”
Giang Miểu đang nhai thức ăn, không tiện nói chuyện nên chỉ im lặng chớp mắt nhìn hắn.
Nhan Nhất Thiên: “Lát nữa anh có thể nắm tay em không?”
Giang Miểu: “!”
Nhan Nhất Thiên thử tẩy não cậu: “Đêm qua chúng ta đã ngủ cùng với nhau rồi, cho nên giờ có nắm tay hay dắt tay cũng không có gì to tát đâu.”
Hắn nhìn Giang Miểu thật lâu, ánh mắt sâu thẳm của hắn tràn đầy cưng chiều và dung túng. Ánh mắt đó của hắn không phải đang nhìn người em trai, cũng chẳng phải đang nhìn bạn bè mà là đang nhìn người yêu của hắn, đang nhìn sói con của hắn.
Với ánh mắt này, khuôn mặt của Giang Miểu đỏ lên từng chút một, ráng đỏ lan dần ra sau tai sau đó lan xuống cổ cậu.
Cậu cúi đầu rồi dùng một thanh âm rất nhỏ đầy thẹn thùng “ừm” một tiếng.
Nhan Nhất Thiên: “!!!!!!”
Rốt cục bữa cơm này Nhan Nhất Thiên ăn không nổi.
Sau khi Giang Miểu ăn cơm xong, hắn liền nhanh chóng đi trả tiền, sau đó quay về chỗ ngồi rồi đưa tay ra trước mặt Giang Miểu.
Rõ ràng ban nãy trái tim của hắn còn đang đập như trống dồn mà lúc này, Nhan Nhất Thiên là một quý ông lịch sự không hề thúc giục mà chỉ im lặng rồi lặng lặng chờ Giang Miểu. Hắn nhìn cậu chậm rãi đưa tay lên rồi đặt tay vào lòng bàn tay hắn, sau đó hơi gập ngón tay lại để nắm chặt tay hắn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Nhan Nhất Thiên nắm tay Giang Miểu, nhưng lại là lần đầu tiên hắn có thể thể hiện tình cảm thực sự của hắn ra ngoài mà chẳng cần che giấu rằng hắn rất thích người luôn dùng ánh nhìn chăm chú đó nhìn hắn, cũng là người đang nắm tay hắn.
Bọn họ cứ nắm tay như vậy đến khi trở về phần phòng mình. Lúc chuẩn bị tách ra thì Nhan Nhất Thiên chẳng nỡ buông tay, mà Giang Miểu cũng vậy.
Tới góc hành lang, Giang Miểu kéo Nhan Nhất Thiên lại rồi nắm lấy góc áo hắn. Môi cậu hơi mấp máy như muốn nói lại thôi.
Hai người nắm chặt tay nhau dưới ánh đèn hơi tối lại khiến khung cảnh xung quanh trở nên thật lãng mạn.
Giang Miểu cúi thấp đầu, khuôn mặt đều chôn trong bóng tối nên không thể nhìn rõ ánh mắt của cậu.
Nhan Nhất Thiên kiên nhẫn chờ cậu mở miệng.
Giang Miểu đấu tranh tư tưởng nửa ngày, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, năm ngón tay đang nắm lấy tay Nhan Nhất Thiên cũng đột ngột siết chặt: “Nhan ca ca, anh, anh, anh, lò sưởi phòng anh, đêm nay, có thể hỏng không?”
Nhan Nhất Thiên:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hô hấp của hắn đột nhiên dừng lại.
Giống như có một chú mèo con vừa giơ móng vuốt cào nhẹ vào lòng hắn, sau đó dùng tiếng kêu non nớt ‘Meow’ một tiếng bên tai hắn.
Sợi dây căng thẳng trong lòng hắn cũng biến mất sạch.
Nhan Nhất Thiên ôm vai Nhan Nhất Thiên rồi ấn cậu lên tường, sau đó chậm rãi xích lại gần rồi nhẹ nhàng thở một hơi bên tai cậu. Hơi thở nóng bỏng, kèm theo thanh âm hơi nôn nóng: “Em vừa nói gì vậy nhỉ? Bảo Bảo?”
Giang Miểu co lại trong góc, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. Cậu đổi cách nói trực tiếp hơn: “Nhan ca ca, đêm nay anh, anh muốn tới gặp em chứ…”
Dường như có một tiếng nổ vang lên trong lòng hắn, sau tiếng nổ là lúc hoa nở khắp nơi.
Hô hấp của hắn dần nặng hơn, Nhan Nhất Thiên thấp giọng hỏi: “Em… Em muốn anh tới ư?”
Giang Miểu nhếch môi nhìn thẳng vào mắt Nhan Nhất Thiên rồi kiên định gật đầu.
Dù thanh âm của cậu rất nhỏ nhưng lại như tiếng vọng cứ lặp đi lại trong đầu Nhan Nhất Thiên.
Giang Miểu nói: “Em muốn.”
Cơ thể của bản thân đã chẳng còn là của hắn nữa, Nhan Nhất Thiên không kiềm chế được liền cúi đầu nhìn đôi môi ở gần trong gang tấc kia rồi hôn xuống.
Đúng lúc này, tiếng Du Tiểu Thương vang lên: “Wow, Nhan thần, lão súc sinh này.”
Bên này, Giang Miểu đã dùng hai tay che kín mặt mình.
“Haizz.” Nhan Nhất Thiên buông Giang Miểu ra rồi thở dài một hơi. Hắn khoanh tay trước ngực, sau đó dựa vào tường rồi bất đắc dĩ nói một câu, “Đúng lúc ghê đấy.”
Du Tiểu Thương trợn mắt nhìn lão lưu manh này một lúc rồi trêu ghẹo Giang Miểu:
“Miểu thần, không phải tôi đã nói với cậu là gặp Nhan Nhất Thiên thì phải nhanh chóng chạy đi mà, cậu không nghe tôi lời khuyên của tôi rồi.”
Giang Miểu không trả lời, Du Tiểu Thương cũng không hỏi nhiều mà chỉ dặn dò: “Ngày mai còn phải dấu Squad, rất quan trọng đó, phải kiềm chế một chút~! Lúc quay về lại… ờm… cũng không muộn ~!”
Du Tiểu Thương dùng ánh mắt ‘hai người hiểu mà’ nhìn bọn họ một lúc rồi không quay đầu trở về phòng của mình.
Bà cô xinh đẹp chết tiệt này.
Rõ ràng là thiếu một chút nữa thôi là hắn đã có thể hôn Bảo Bảo rồi!
Nhan Nhất Thiên bất đắc dĩ, nhưng bầu không khí đã bị phá rồi, giờ lại tiếp tục thì sẽ chỉ khiến em ấy càng xấu hổ. Hắn đành nói sang chuyện khác: “Bảo Bảo, Du Tiểu Thương bảo em thấy anh thì phải chạy lúc nào thế?”
Giang Miểu vẫn chưa hồi phục lại được từ sự lúng túng khi đang bị kabe-don thì bị người quen bắt gặp. Cậu vẫn dùng tay che mặt mình, thật lâu sau mới lắp bắp nói qua kẽ ngón tay: “Em, em sẽ không chạy đâu.”
- o0o-
Chú thích:
(*1) Đường bay Pochinki – Novorepnoye:
(*) Súng mà Giang Miểu và Nhan Nhất Thiên dùng:
+ S12K: Một loại shotgun sử dụng đạn 12 Gauge. Khi lắp băng đạn mở rộng có thể nạp được 8 viên. Khá giật nhưng rất khoẻ, có thể lắp được ống ngắm và bắn từng viên một.
+ P18C: Một loại súng lục sử dụng đạn 9mm. Một lần nạp đạn có thể nạp được 28 viên nếu lắp thêm băng đạn mở rộng. Đây là khẩu súng lục duy nhất có thể bắn bằng chế độ tự động.
(*2) Đường bay Pochinki – Mylta Power và Khu quân sự Sosnovka:
+ Mylta Power (Nhà máy hạt nhân Mylta): Nằm ở phía Đông Đông Nam của bản đồ, tiếp giáp với bờ biển phía Đông. Ở khu vực này thì nơi có nhiều đồ loot nhất là trên mái nhà của nhà máy màu xanh.