Qua Ba Kiếp Người Mới Trải Nghiệm Nhân Sinh

Chương 18

Tháng 11 năm 1724

Ngô Nhiễm ban chỉ, điều Lục hoàng tử Ái Nhĩ Hòa Thiên Tư ra biên cương, đày gia quyến của An Hầu ra hòn đảo nhỏ, cả gia tộc liên lụy, duy chỉ Tâm Ái là bình an vô sự.

Tháng 11 rét lạnh. Khải Hương mặc bộ áo nhung dày, tay bê khay đựng chiếu chỉ, khẽ khàng giao cho ca ca. Nàng nắm bàn tay đã sớm buốt lạnh của vị ca ca sinh đôi trước nay luôn thuần lương đơn giản, khẽ mỉm cười:

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn, muội ở đây, rất tốt! Ca cũng phải chú ý sức khỏe, biên cương lạnh giá cùng nguy hiểm, tự mình chiếu cố mình trước.

Nàng nắm chặt bàn tay Thiên Tư, Thiên Tư đưa bàn tay nàng lên miệng, khẽ hôn nhẹ. Tê cóng, nhưng làm cho y ấm áp đến lạ.

- Ta sẽ tốt thôi. Muội bảo trọng.

Y quay rút bàn tay, vuốt nhẹ mái tóc muội muội bé bỏng.

- Tạm biệt!

Giũ giũ tuyết dày bám trên gót giày, y vẫy vẫy muội muội, nhẹ bước lên xe. Ngựa tung vó, đạp tuyết phi xa dần, cánh tay Thiên Tư vẫn chìa ra vẫy mãi.

Đứng trên đại điện cao, Ngô Nhiễm chăm chú nhìn xuống, khẽ bặm môi, khuôn mặt nhìn ra có chút khắc khổ âm trầm. Khang Dực góc khuất bên cạnh chứng kiến một màn chia ly sướt mướt này cũng không nói động gì. Chỉ đến khi công chúa trở về cung, hai người cùng nhau sánh bước về cung của Lưu Hoằng, Khang Dực mới nhẹ nhàng cất lời:

- Hai đứa trẻ sinh đôi ra đời, đứa ra đời trước chính là đứa nhỏ hơn, đứa ra đời sau mới là đứa lớn hơn.

- Như thế nào lại kỳ lạ vậy? Con không hiểu?

- Ta nói Tâm Ái công chúa. Đáng nhẽ nàng phải là tỷ tỷ mới đúng.- Khang Dực nhẹ đáp, không giải thích gì thêm nữa - Ngày mai có lẽ sẽ lạnh buốt. Sắp tối rồi, chúng ta về nhanh thôi.

Ngọc Tâm cung.

Khải Hương bê một vò rượu còn già nửa, uống một ngụm lớn. Rượu nóng bỏng chảy vào cuống họng, thế nhưng càng uống càng tỉnh, hai hàng nước mắt theo đó mà ứa ra. Trước mặt nàng là một người mặc áo choàng đen kín mít, chỉ có sắc xanh trên vai là sáng rực lên như lửa.

- Hôm sau ta sẽ rời khỏi Cổ Hi, sắp tới cũng sẽ có biến lớn, tự chăm sóc tốt cho bản thân.

- Cái này... Người còn phải báo cáo ta sao? - Ngàng đặt vò rượu xuống, quệt nước mắt, khe khẽ cười. Thế nhưng khuôn mặt đầy nước mắt cùng hai bọng mắt sưng đỏ làm nụ cười của nàng càng khó coi.

- Ngươi đừng cố như thế! Uống chút rượu nữa rồi đi nghỉ, ngày mai dậy sẽ khác.

- Ngài nói như dễ lắm. Ngài có phải ta đâu? - Nàng tiếp tục cầm vò rượu đầy khác lên. Rượu nóng xoa bớt nỗi đau trong lòng. - Ta nhớ mẫu thân, nhớ cả Thiên Tư ca ca, nhớ cả...

Bóng đen vươn tới, đặt ngón tay lên môi nàng:

- Cái tên đó, không thể tùy tiện gọi.

Như nhận ra điều gì, nàng òa lên, khóc như một đứa trẻ.

Hắn nhìn nước mắt nàng tuôn dài, biết nàng đã say rồi. Hắn không nói gì nữa, ngồi nhìn nàng uống vò rượu nữa rồi ngủ gục xuống bàn, mới khẽ đứng lên. Nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo của nàng, hắn khẽ lắc đầu:

- Ta phải đi, ngươi cứ như thế, nếu hắn biết, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Hắn đã nợ ngươi quá nhiều rồi.

Bóng đen đó đứng dậy, nhẹ nhàng điểm một chân xuống nền đất, rồi ngay lập tức khuất vào màn đêm đen tối.

Sáng sớm hôm sau, Tâm Ái đã dậy sửa soạn trang phục, bình ổn tâm tình, lấy bộ dáng như bình thường đến gặp hai sư đồ y. Nàng còn rất tâm lí mang theo bánh mà tên ngốc Lưu Hoằng kia thích nhất - Hồng hoa tô. Ca ca nàng đã tạm an toàn, nàng cũng đã khóc đủ rồi, sắp tới lại có lễ hội lớn, chần chừ thêm vài tháng nữa, có lẽ Lưu Chân nhân cùng Lưu Hoằng sẽ sớm rời đi, tính đi tính lại, thời cơ hiện tại vẫn là thích hợp nhất.

Lưu Hoằng ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy, mơ màng thay xong y phục, vùa định bước ra khỏi cửa phòng đã đụng trúng tiểu tinh nghịch kia. Hắn xoa xoa mắt, xác định trước mặt không phải ảo giác mới khẽ đứng dịch sang một bên, ý mời nàng vào. Thế nhưng một chân nàng vừa nhấc lên, hắn đã vội nói:

- Công chúa sớm. Sư phụ ta còn đang nghỉ, ta lại có việc bận, nơi này rất trống trải cô quạnh. - Đại ý rất rõ, chẳng có ai rảnh mà tiếp nàng đâu, tốt nhất nên về sớm một chút.

- Cũng có sao đâu? Ta đợi người dậy là được rồi. Ta đã chuẩn bị Hồng hoa tô mang tới cho Lưu chân nhân, Lưu Quân có việc cứ đi trước, ta đợi một chút là được. - Nàng ngẩng cao đầu đáp, rồi sau đó không để ý tới hắn chắn trước cửa, trực tiếp đi vào.

- Ta nghĩ lại, việc nào cũng không bằng công chúa, ta vẫn nên ở đây thì hơn. Ta sẽ đi gọi sư phụ dậy! - Nói rồi quay sang thị nữ bên cạnh - Quả Nhi, mang điểm tâm lên cho công chúa.

Tâm Ái ngồi đợi một lúc lâu, Khang Dực mới từ trong màn trướng bước ra.

- Công chúa đến thật sớm!

- Ta có lỗi! Phá vỡ giấc ngủ của ngài rồi!

Y ngồi đối diện nàng, rất tự nhiên mà lấy một cái Hồng hoa tô lên:

- Người tự làm sao? Tiến bộ hơn lần trước nhiều! Rất ngon!

- Ta đâu có tài như thế! Cái này là An tỷ dựa theo công thức kia làm ra. Tỷ ấy rất khéo tay, biết ngài thích như vậy, chắc chắn tỷ ấy sẽ rất vui.

- Công chúa quá lời! Chẳng hay người hạ cố đến đây vào lúc sớm tinh mơ này để làm gì?

- Ngài xem còn thời điểm nào thích hợp hơn không chứ? - Nàng khe khẽ đáp - Ta rất xin lỗi vì hôm trước đã nổi nóng vô cớ, hôm đó, là do ta quá tức giận với phụ hoàng.

- Chẳng phải người diễn rất thành đấy sao? Nếu ta không ở Thanh Vân, ta đã sớm tin rồi. Người xem, đến cả đồ đệ ngốc nghe toàn bộ câu chuyện còn bị lừa tin nữa là mấy ám vệ Ngô Nhiễm phái đến thăm dò có một lúc.

Lưu Hoằng đang nhẩn nha ăn bỗng bị gọi hồn, tròn mắt lên nhìn. Tâm Ái nhìn bộ dạng hắn, ngưng chén trà trên tay, khẽ mỉm cười:

- Đúng là không làm được việc lớn!

- Người đừng có coi thường hắn, trí của hắn, vượt được cả người. Chỉ là, nghe những cái cần nghe, không nghe những cái không cần nghe, về mặt đấy, hắn hơn đứt công chúa rồi!

- Ngài... - Nàng hơi sững sờ một chút, tưởng mình đã kín kẽ lắm rồi - Chuyện đó cũng là do ta đảm bảo an toàn về mình. Ngài cũng đừng nên giận ta chứ.

- Ta đâu có nói giận với công chúa? Việc Hoàng quý phi, ta đã tính toán rõ ràng, chỉ là... ủy khuất công chúa chút rồi.

- Ủy khuất trước nay ta phải chịu chưa đủ hay sao? Bị đánh thêm vài trượng thì có sao?

- Người nghĩ vậy, kế hoạch này, ta cũng yên tâm hơn rồi.

Nàng mỉm cười hài lòng, khẽ đứng dậy:

- Vậy ta xin phép về trước, chỗ ta còn nhiều việc chưa xử lí, mong ngài hiểu cho.

- Công chúa tự nhiên! - Y đứng dậy tiễn nàng, đợi nàng đi khuất mới quay lại, cốc vài cái vào đầu đồ nhi - Ngươi cũng diễn giỏi quá ha? Làm như ngây thơ lắm!

- Nàng cũng có tin đâu! - Hắn bĩu môi. Hồng hoa tô này đúng là ngon thật, ngon hơn cái mớ hỗn độn hôm trước nàng làm.

- Vậy mà hôm trước ngươi còn ăn hết. - Y giật cái bánh lành lặn trên tay hắn, khẽ cắn vài miếng - Ta đi gặp Ngô Nhiễm, sáng nay ngoan ngoãn đọc binh thư cho ta, lúc ta về mà trên trang sách chỉ được lẻ tẻ vài chữ như giun bò là liệu hồn.

- Con biết rồi - Hắn ỉu xìu. Hôm đó trốn đến chỗ đội thị vệ canh cung của hắn xem làm diều có chút xíu mà sư phụ ngày nào cũng nhắc, hắn nghe đau tai luôn rồi.

Khang Dực nhìn biểu tình của đồ đệ, khẽ cười.

- Ngoan ngoãn đấy!

Nói rồi khoác lên áo khoác lông thú, bước đi dưới làn tuyết bay bay, một đường đi đến thư phòng Ngô Nhiễm. Hôm nay ngày chẵn, ông ta không vào chầu, lúc này cũng đã dậy rồi đi.

Tòa thành vàng son dưới làn tuyết trắng xóa, nhìn qua có vẻ lộng lẫy xa hoa, thế nhưng lại hoàn toàn trơ trọi cô độc. Ngôi đế vương trên cao, cứ ngỡ hạnh phúc viên mãn, thế nhưng tâm phiền muộn, lòng bất mãn, hạnh phúc không trọn vẹn, vậy mà lại cứ như ngọn lửa cháy sáng rực trong đêm tối kia, lôi kéo những hoàng tử vì nó không chịu theo số mệnh an bài, như những con thiêu thân không ngừng vờn quanh, rồi để chạm vào ngọn lửa ấy mà cháy sáng rực trong phút chốc, sau đó mãi mãi không nhìn thấy hạnh phúc của ngày mai. Cổ Hi này không ngoại lệ.

Yên bình từ Cổ Hi, Khang Dực trước đây cũng dành cả tháng nghiên cứu, bởi lẽ, y không tin cái gì là quan tâm, là an dân, là mọi chuyện đều vì dân, thương dân dưới cái thời phong kiến loạn lạc mà kẻ thống trị là những kẻ có quyền kiếm tiền nhờ việc cướp bóc này. Cuối cùng, y tìm được sự thật. Không phải không có chiến tranh bạo loạn, không phải không có tranh giành địa vị, chỉ là, tất cả mọi chuyện đều được ỉm đi, mục đích để trấn an lòng dân, tránh những cuộc bạo loạn lớn hơn, khó lường hơn. Những sự việc xấu xa nhất, bẩn thỉu nhất chốn cung đình, không được phép chép lại, không được phép lưu truyền bằng hình thức khác nhau trong dân gian. Người dân chỉ dám xì xào to nhỏ, vì thế, xấu xa ấy, bẩn thỉu ấy, chỉ lưu lại vụn vặt qua mấy cuốn truyền kì chẳng ai tin là thật. Con người không thể sống mãi để chứng kiến cả quãng dài lịch sử, nên ai có thể biết, có thể phán xét đúng sai. Sử chép an bình, không loạn lạc, truyền kì kia phản ánh đúng thực trạng, dò ra được bao nhiêu, lại bị cấm bấy nhiêu. Vì thế, người dân Cổ Hi cứ tin, và sẽ mãi tin, rằng từ trước đến nay, đất nước họ rất yên bình, rất hạnh phúc. Và hạnh phúc ấy đến từ việc nghe lệnh thần, tuân mệnh vua. Ý vua là ý thần. Vua ăn chơi sa đọa, chỉ cần không cướp đi nhiều mạng, thì vẫn sẽ không có bạo loạn. Bởi vì, vua là đúng. Vua cướp tiền, vua xây thành đều có lí do, chống vua là chống trời, chống thần. Chống vua sẽ như các nước khác, sẽ chiến tranh, sẽ có người chết, mà chết với đói, thì chết đáng sợ hơn nhiều. Dân đói, vua sẽ cứu, nhưng dân chết, vua sẽ chạy. Không phải không có người dám đứng lên vạch trần đúng sai, chỉ là từ khi họ sinh ra, đức tin của họ nhiều hơn lòng dũng cảm, niềm tin lấn át đi lí trí và lấn át cái mà họ cho là đúng. Nỗi sợ nhiều hơn can đảm, niềm tin mù quáng nhiều hơn niềm tin bản thân.

Khang Dực thở dài.

Tòa điện tráng lệ xa hoa xây trên nền tuyết, đông về vững như bàn thạch, thế nhưng mùa xuân ấm áp rất nhanh sẽ đến, sự vững vàng đó còn duy trì được bao lâu? Huống chi một năm bốn mùa, chỉ có một mùa đông lạnh giá. Cổ Hi từ đầu chọn con đường này, và mỗi khi một vị vua lên ngôi, ông ta cũng vẫn sẽ đi tiếp con đường này, mặc dù có nhiều con đường khác để chọn hơn. Nền tuyết này rồi cũng sẽ có ngày tan ra, sụt xuống, kéo theo cả tòa điện lớn... Mà ngày đó, sẽ đến nhanh thôi.

Vương Lý nhìn thấy Khang Dực từ xa đã vội đã ra đón. Dưới nền tuyết lạnh giá, dáng người nho nhã cùng nét mặt tinh xảo ấy như bật lên trên làn tuyết trắng, rực rỡ như đóa hoa kiều diễm. Bình thường không để ý nhiều, thế nhưng, Vương Lý này, cũng quả thật là mỹ nhân khuynh thành đi. Khang Dực nhíu mi, khuôn mặt này cho y cảm giác rất quen... Thế nhưng, giống ai?

Y rất nhanh giấu cảm xúc cùng tò mò của mình lại, mỉm cười với Tổng Giám kia:

- Vương đại nhân sớm!

- Lưu Chân nhân sớm! Hoàng thượng đợi người một lúc lâu.

- Nói vậy, ngài cũng biết hôm nay Tâm Ái công chúa đến gặp ta rồi đúng không?

- Bệ hạ đã sớm biết!

Khang Dực không đáp lại, chỉ khẽ nhấc chân bước theo Vương Lý. Căn phòng phủ một lớp lông dày chênh lệch hẳn với làn tuyết lạnh kia. Ngô Nhiễm đặt bút lông xuống nghiên mực, khẽ đưa tay mời Khang Dực:

- Lưu chân nhân mời ngồi!

- Bệ hạ đa lễ rồi.

- Ta nghe nói hôm nay Tiểu Ái đã đến tìm ngài?

- Công chúa có đến, là về chuyện của Hoàng quý phi.

Ông ta chắp hai tay để lên bàn:

- Nó có tính toán của riêng nó, huống chi, ngài từ trước đã đồng ý với ta, ngài cũng đừng làm khó nó làm gì.

- Công chúa rất thông minh, quyết đoán. Có muốn làm khó thần cũng không thể.

- Nó đúng là có tầm nhìn lớn. Nếu là nam nhân thì tốt rồi, chỉ tiếc...

- Chẳng phải bệ hạ đã tính toán rồi sao? Ta tin người ngài chọn sẽ không phụ lòng ngài.

- Lưu Chân nhân định bắt đầu rồi sao?

- Sớm sẽ tốt hơn muộn, huống chi, ta cũng sắp phải xa nơi đây.

- Chuyện của Thanh Vân, ta không nhúng tay vào, nhưng quyền lợi, ta vẫn muốn ngài đảm bảo nó. Chẳng phải ngài còn có chuyện cần làm ở Cổ Hi mà không muốn cho ta biết sao?

- Bệ hạ... - Khang Dực siết chặt nắm tay. Kín kẽ như thế - Ngài yên tâm, chỉ cần Khang Dực còn sống, ngai vàng của dòng họ ngài vẫn sẽ được an bình. Chỉ là, chuyện của Thanh Vân, mong ngài từ nay về sau đừng nhúng tay vào.

- Nắm bắt mạch nguồn kinh tế của Cổ Hi, ngài bảo ta không nhúng tay vào sao được? Ta chưa biết mục đích đằng sau của Thanh Vân, thế nhưng, ta muốn có lời cam kết, rằng Cổ Hi sẽ được bình yên.

- Cái này... Có lẽ bệ hạ nên đi tìm Chúc sư huynh. Thần xin phép cáo lui!

Nói rồi Khang Dực trực tiếp đứng lên. Chỉ là, bước chân chưa ra khỏi căn phòng, tiếng Ngô Nhiễm từ sau đã vọng lại:

- Tài giỏi đến đâu, thì cũng đừng nên coi mình cao nhất. Gừng càng già càng cay, có một số chuyện, không chỉ tài năng là làm được. Kinh nghiệm cả cuộc đời cũng sẽ làm cho người từng trải, dù không có tài tiên đoán, cũng sẽ cảm giác được chuyện gì sẽ xảy ra.

- Cảm ơn ý tốt của ngài! - Khang Dực nhếch môi, y cũng đã quá tự kiêu rồi. - Thần cáo lui!

Nói rồi, y bước ra khỏi cửa. Vương Lý tiễn y một đoạn rồi lập tức vào thư phòng. Khang Dực xoay đầu, nhìn bóng lưng Vương Lý dần dần biến mất, khẽ nhíu mày. Cổ áo đã được kéo cao, nhưng dấu vết đỏ đó, rõ ràng...

Phút chốc, y sa sầm mặt.

Khuôn mặt Vương Lý, giống y như đúc mẫu thân Tâm Ái cùng Thiên Tư, thánh nữ của Huyễn Phong giáo, Lan phi xinh đẹp tựa hoa, đệ tam mỹ nhân nổi tiếng toàn lục địa đã mất cách đây hai năm. Thảo nào, y chưa bao giờ thấy Tâm Ái cùng Vương Lý xuất hiện cùng lúc, cũng chẳng trách được người bình thường không nhìn ra, vì ít ai dám nhìn thẳng vào mặt Tổng giám nho nhã được sủng ái hết mực này, lại càng chẳng dám lớn mật để ý kĩ càng rồi so sánh với vị công chúa cũng được ân sủng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa kia
Bình Luận (0)
Comment