Quốc vương Cổ Hi Quốc đối với Lưu Hoằng cũng không phải là kiểu yêu thích, càng không phải do bang giao hay xuất phát từ lòng thương người mà cho hắn tá túc. Leo đến bậc đế vương này, thì chút lòng thương người của ông ta đã sớm tan sạch, không còn chút nào nữa rồi. Nói lòng dạ đế vương, không bằng nói lòng dạ rắn rết. Một vị vua, dù có anh minh, sáng suốt đến mấy, có được lịch sử ghi hàng trăm trang dài ca ngợi thì đằng sau ông ta, vẫn có những góc khuất khó ngờ. Huống chi, Cổ Hi này, lại bất thường như thế.
Cung đình như chảo lửa, nhanh thì sống, không nhanh thì chết, khéo lấy người khác ra làm bệ đỡ để ra ngoài thì thoát, không thể thì mãi mãi chìm trong dầu sôi. Nên mới nói, lòng bậc đế vương luôn đầy rẫy âm mưu. Vì đứng ở ngôi chí tôn cửu đỉnh, không những thoát khỏi dầu sôi, mà còn một tay điều khiển chảo dầu đó. Lên được đến đó, cần những thứ gì? Thế nên ai tin thì tin, chứ nói hắn tin hoàng đế Cổ Hi vì thương tình cứu hắn. Hừ! Không bằng nói hắn sẽ mọc cánh ngày mai cho rồi. Thiệt thòi sư phụ phải chịu không phải rõ rành rành ra đấy ư?
Lưu Hoằng hắn vừa bước ra ngoài điện thì đã gặp vị Tổng thái giám chưởng quản Tế Hoà điện đến đưa tin:
- Tham kiến Lưu Quân.
- Tổng giám đa lễ rồi. - Lưu Hoằng không thích tên "đàn bà" này cho lắm. Ưỡn ẹo như nữ nhân, cúi trên luồn dưới, vì lợi ích bản thân mà mấy lần suýt đưa hắn vào chỗ chết. Ghét thì ghét có ghét, nhưng hắn vẫn không thể động đến tên kia được. Vì tuy là thái giám, nhưng hàm vị của gã lên đến Chánh tam phẩm, mà hắn, tuy danh nghĩa quân vương, nhưng cũng chỉ là một hoàng tử của vong quốc. Thế nhưng Lưu Hoằng vốn cũng chẳng phải tay vừa. Không làm gì được thì hắn châm chọc chỗ khác, hàm Chánh tam phẩm thì sao? Đối với nữ nhân thì chỉ có thể ôm ấp, tiền tài phú quý nhiều vẫn không có nổi một nhi tử, hắn biết vì vậy mà gã càng ngày càng căm hận cái danh "thái giám" - Chẳng hay Tổng giám có chuyện gấp gì mà muộn rồi còn đến đây?
Đổng Quản cũng không muốn dài dòng chi cho mệt. Đối mặt với tên vong quốc này không phải sở thích của gã, mà tên này vốn cũng chẳng ưa gì gã, càng giải quyết nhanh không phải càng tốt cho đôi bên sao? Thế nhưng lần nào gặp cũng vậy... Một câu Tổng giám hai câu Tổng giám vào tai, hoàng hậu cũng phải kiêng nể gã vài phần mà tránh đi, tên này lại dám hỗn xược như thế? Định chọc tức gã sao? Hừ! Loại tép riu như thế, trong cung đình còn nhiều lắm. Không phải nhịn nhục được bọn đó, bây giờ gã cũng không có ngồi được ở đây. Ngậm một bụng tức vào trong, lại đè nén cơn giận trỗi dậy, Đổng Quản ngoài mặt vẫn cười vui vẻ:
- Là hoàng thượng muốn triệu kiến Lưu Vương.
- Muộn như thế này người còn chưa nghỉ, Tổng giám bên cạnh còn không nhắc nhở người sao? Ảnh hưởng đến ngọc thể hoàng thượng, trăm cái đầu ngài cũng không đủ để thái tử chém đi đấy.
Lưu Hoằng vừa dứt câu, Đổng Quản cũng đổ mồ hôi như tắm.
Lưu Hoằng âm thầm xoay xoay chén trà, nhếch mép cười. Nụ cười ấy vào tầm mắt Đổng Quản lại trở nên cực kì chói mắt, chói mắt tới khó chịu, lại mang theo uy áp cùng đáng sợ.
Hắn lại đổ một trận mồ hôi. Chuyện hắn và thái tử, tên này đã biết được những gì, tại sao lại úp mở như thế. Càng không có truyện nói bừa trúng trọng tâm, nhất định, nhất định chuyện của thái tử có sơ hở. Hắn cuống quýt muốn giã từ. Bây giờ phải ngay lập tức trở về báo cáo lại với thái tử, nếu không vài ba bữa rò rỉ tin tức, bọn hắn chỉ có tiêu đời.
- Tổng giám cảm thấy nóng sao? - Miệng Lưu Hoằng nhếch lên nụ cười tuyệt đẹp. Thấy một chiêu kích này thôi đã thành công một nửa. - Đến! Cho gọi Anh Như đến đây, nhớ nhắc mang theo bình trà hôm trước hoàng thượng ban xuống, Tổng giám cũng đã đổ mồ hôi rồi.
Một lát sau, một nữ tỳ mi mục như hoa bước đến, trên tay nâng một bình trà nhỏ.
- Đặt xuống, ngồi đi!
- Tạ Lưu quân.
Anh Như biết ý chủ tử mà uyển chuyển đặt xuống, vươn tay rót trà cho cả hai người. Trà đạo của nàng rất tốt, mỗi động tác đều toát lên vẻ thướt tha quyến rũ, không lả lướt nhưng không thiếu phần mềm mại khiến người ta si mê. Bình sứ trắng lóa, đôi tay non mềm nhưng không hề yếu đuối, trà từ cao rót xuống chén, không chệch một giọt, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
- Đổng Quản đại nhân mời dùng trà!
Lưu Hoằng nhìn thấy vẻ si mê trong ánh mắt Đổng Quản, đưa mắt ra hiệu cho Anh Như. Nàng cũng biết ý mà ngồi sau tổng giám một chút, khoảng cách không quá gần để gọi là trái lễ nghi, cũng không quá xa để tổng giám không cảm thấy được nàng. Rõ ràng hơi ấm và hương hoa trên người Anh Như làm ông ta thích thú, Lưu Hoằng cong môi cười khi thấy ông ta che giấu tâm tình nơi đáy mắt dùng trà. Vô dụng vẫn hoài vô dụng. Gần nữ sắc một chút đã bỏ quên đi quốc gia đại sự, Ngô Nhiễm có "tâm phúc" thế này, đúng là trời muốn đẩy Cổ Hi sớm diệt.
- Ngươi này vốn là ân nhân của ta. Nàng theo ta về đây, thế mà vì ở cạnh ta, lại nguyện ý làm cung nữ, nhưng cũng là hưởng sung sướng hơn bình thường. - Ngụ ý rất rõ ràng, người của ta, tâm vì ta, ngươi có muốn cũng không thể.
- Là Lưu Quân chiếu cố Anh Như nhiều - Giọng nàng rất ngọt ngào, lại mềm dịu, như làm tan băng trong lòng người nghe.
Kẻ qua người lại, thoáng chốc đã qua một khắc. Lúc này, Lưu Hoằng mới nhấp trà, vẫn một bộ ưu nhã hỏi.
- Tổng giám vẫn nhàn nhã như thế sao? - Hắn có thể chắc chắn, với sự xuất hiện của Anh Như thì từ Tổng giám mang một hiệu quả đả kích cực mạnh.- Lệnh triệu kiến của hoàng thượng, ta vẫn không biết đầu đuôi ra sao.
Đổng Quan vội hạ trà, vừa luống cuống vừa xấu hổ với Anh Như:
- Hạ quan sơ sót. Là Hoàng thượng triệu ngài vào để bàn kế hoạch cho lễ hội sắp tới, tiện thể đưa ngài tới một nơi.
Lưu Hoằng nghe xong, gật đầu tỏ ý đã biết:
- Anh Như, tiễn Tổng giám ra về.
- Tuân lệnh Lưu Vương. - Lời nói của nàng hết sức nhẹ nhàng, chọc ngứa lòng người nghe, mà người nghe đây lại không ai ngoài vị Tổng quản.
Đợi đến khi hai người khuất bóng, Lưu Hoằng mới ngồi xuống. Lại xoay xoay chén trà, mùi thơm ngọt bay lên, hắn không nhịn được lại nhấp một ngụm. Trà ngon, người đó nhất định sẽ thích, lần sau phải bảo Anh Như giữ lại. Còn về phía Tổng giám... Chuyện của hắn với thái tử sao? Nực cười! Hắn nghĩ hắn cáo già nhường nào mà che dấu khỏi mắt hoàng đế Cổ Hi. Nhắc đến ông ta mới nhớ, lễ hội sắp tới, một nơi nào đó, hai cụm từ này nghe thôi đã thấy thú vị. Cũng phải cảm ơn tên thái giám ngu ngốc kia đã cho hắn hai cái gợi ý để chuẩn bị đối mặt với lão hoàng đế. Thế nhưng... hắn nhíu mày. Tại sao tên này lại biết được? Chẳng nhẽ Ngô Nhiễm lần này... Hắn xoay xoay chén trà, suy nghĩ một lúc rồi đứng lên:
- Thưởng Anh Như một lượng bạc cùng một xấp vải gấm. Nhắc nàng đến gặp ta vào sáng sớm mai.
- Rõ thưa chủ tử. - Thị vệ nghe xong, lập tức đi phân phó.
Lưu Hoằng đứng lên, vẫy người vào dọn bàn trà. Hắn ung dung ra khỏi tẩm cung, bước đến Thư phòng hoàng đế. Chờ ở đó đã có Đô thái giám Vương Lý. Người này vốn là con nhà quan văn, dáng người cũng nho nhã, phong thái cũng mang cốt cách văn nhân, nhưng phụ thân hắn lại cho hắn vào cung vua làm một thái giám. Nhưng với tài năng thế này, Lưu Hoằng có thể dám chắc, tên này không phải hoạn quan, mà chức vụ thực sự và sức ảnh hưởng của hắn so với Tổng thái giám còn hơn vài phần.
- Tham kiến Lưu Quân.
- Vương đại nhân.
- Bệ hạ chờ ngài đã lâu, ngài nên vào đi thôi.
- Phiền đại nhân dẫn đường.
Vương Lý cũng chẳng dài dòng, trực tiếp cầm đèn lồng, dẫn hắn qua hai cửa cung đến Thư phòng, hai người trình ra lệnh bài, lập tức thị vệ mở cửa. Hoàng đế Cổ Hi ngồi nhàn nhã uống trà, trầm ngâm một cái gì đó:
- Thần Lưu Quân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
- Hạ thần Vương Lý tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
- Bình thân! - Ngô Nhiễm phất tay.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Chờ cả hai người đều đứng lên, Ngô Nhiễm mới ban ghế cho hai người. Hắn quay sang Lưu Hoằng, nét mặt vẫn một bộ nghiêm nghị:
- Lưu Quân cũng đến đây được ba năm rồi, hẳn còn nhớ ngày đầu tiên mà ngài gặp trẫm chứ?
- Bẩm. Thần vẫn còn nhớ. Buổi lễ đó là buổi lễ cầu an, cũng là cầu cho Đế An tướng quân mãi phù hộ Cổ Hi tươi đẹp. - Lưu Hoằng cúi đầu xuống, khóe môi khẽ nhếch... cũng là buổi lễ cứu ta một mạng.
- Xem ra ngài vẫn còn nhớ. - Ngô Nhiễm nhìn biểu tình trên mặt Lưu Hoằng, đã biết hắn đoán ra được vài phần. Đã thế thì không cần giấu nữa. Hắn đến đây, chứng tỏ hắn đã chọn lựa rồi. Ngô Nhiễm cúi đầu, thâm sâu lóe lên đáy mắt. Chỉ là, hắn có vẻ hơi đề cao bản thân rồi.
- Năm nay, lễ cầu an diễn ra rất lớn, không ngoại trừ việc mời thêm sứ thần nước khác. Lưu Quân... ngài định thế nào?
Là muốn hỏi hắn định như thế nào với Đế Hỏa sao? Nếu nói không ra mặt thì mang tội bất kính Đế An, nếu nói ra mặt thì khác nào nói hắn đẩy Ngô Nhiễm vào thế khó xử với Đế Hỏa.
Ngô Nhiễm có gan cưu mang huynh đệ hắn thì cũng có gan giữ huynh đệ hắn an toàn. Thế nhưng hôm nay đột nhiên hỏi như thế... này là đang muốn ám chỉ rằng lần này nếu có không thành, hắn cũng sẽ quyết tâm đưa huynh đệ hắn lên đầu ngọn sóng sao?
- Hoàng thượng thứ tội. Thần ngu muội không có cách giải quyết. Đối với chuyện này, thần xin nghe theo mọi sự sắp xếp của hoàng thượng.
- Lễ hội cũng là bảy tháng nữa mới tới, trẫm hỏi chuyện này, cũng là muốn nhờ ngài góp sức cho triều đình để buổi lễ thêm chu toàn. Còn đối với sứ thần, trẫm nghĩ vẫn để Lưu Quân suy nghĩ thêm. Nhưng mà Lưu Quân. Hôm nay Đế Hỏa có gửi tới một phong thư, viết về buổi lễ tế tướng quân, thế nhưng đại ý dò đều là dò hỏi về ngài. Lưu Quân, ngài đây là đang muốn giết Cổ Hi sao?
- Quả thực thần không biết tại sao Đế Hỏa lại có tin tức này?
- Vậy Lưu Quân nghi ngờ Cổ Hi truyền ra sao?
- Thần không có ý đó. Chỉ sợ đây là mưu kế của Đế Hỏa mà thôi. Chưa cháy đã la, khói tỏa đầy trời, thiệt hại vẫn là người đứng trong đám khói mà thôi.
- Ý Lưu Quân là Đế Hỏa đoán bừa cũng trúng sao? Ngài không suy xét đến trường hợp tin tức bị lộ ra. Lúc đó, trẫm phải thế nào?
- Thần...
- Hoàng thượng anh minh. Thứ cho hạ thần nhiều chuyện. - Vương Lý cắt lời Lưu Hoằng - Chuyện này thực hư chưa biết, lại không nên để dây dưa lâu dài. Thư mới gửi tới buổi chiều, thực hư chưa rõ, hậu họa sau này có hay không cũng không lường trước được. Những tháng tiếp theo không biết phát sinh sự tình gì, chi bằng giải quyết dứt điểm ngay hôm nay. Thực hư thế nào, giải quyết ra sao, đến ngày lễ tế tướng quân không phải rõ ràng sao? Bây giờ chúng ta chỉ còn cách cầu nguyện cho Đế Hỏa chưa nắm giữ tin mật gì. Chi bằng ngày mai sắp xếp một chuyến, đến đền thờ tướng quân, ngài thay mặt cho nhân dân Cổ Hi cùng Lưu Quân cầu nguyện an bình.
Ngô Nhiễm gật gù, quay sang phía Lưu Hoằng:
- Lưu Quân, dây dưa không bằng dứt khoát, bây giờ ngài nên về nghỉ, sáng mai sớm cùng trẫm đến đền thờ Đế An đi.
- Tuân lệnh. - Hắn cười cười, hai vua tôi nhà này, đúng là giỏi kẻ tung người hứng, nói như thế, có bệnh sắp chết vẫn phải vác xác mà đi, chứ nói gì khỏe mạnh như hắn bây giờ. Thế nhưng Ngô Nhiễm chắc chắn có ý đồ không tốt, huống chi, cũng gần đến hạn sư phụ trở về, hắn chính thức thoát khỏi sự lệ thuộc Cổ Hi.
Lưu Hoằng không có nhiều thời gian suy tính, vì sáng sớm hôm sau, xa giá đã chờ bọn họ trước điện, rất nhanh đã hộ tống họ đến đền thờ.
Cả một ngôi đền lớn ở sâu trong vách đá. Bên trong chìm trong bóng đêm dày đặc, cổ kính, trang trọng, đầy linh thiêng. Ngôi đền gồm ba tòa, tòa chính nằm ngay ở giữa, cũng là tòa lớn nhất. Ba tòa ngự trên bậc thềm đá cao, dựa lưng vào núi đá, chỉ có thể đi theo bậc thang lên đó. Phía dưới còn có sảnh rộng để dân chúng đến cầu an. Ba người vừa bước vào tòa chính, gác đền đã lập tức châm lửa. Ngô Nhiễm lấy nén hương từ tay gác đền, châm lửa rồi khẽ phẩy tay cho lửa trên cây hương tắt, sau đó thành kính cắm vào lư hương. Đến lượt Lưu Hoằng, hắn vừa tiếp nhận cây hương, mới châm lửa, lập tức một đạo sát khí ập thẳng vào, liền sau đó là hai mũi tên phi vút ra, hắn tránh qua một bên, nhưng chúng vẫn sượt qua bả vai phải, tạo thành vết cắt sâu. Mùi máu tanh tỏa ra nồng đậm bên trong đền, đâu đó có tiếng thất thanh:
- Hộ giá!
Lưu Hoằng thấy cánh tay nhói đau, rồi ý thức dần mơ hồ. Hai mũi tên có tẩm độc, chiêu này của Ngô Nhiễm cũng thực ác. Chỉ là, tại sao phải để đến giờ mới ra tay, mà tại sao lại là ra tay trong đền? Lưu Hoằng nhìn bức tượng trước mặt, khẽ nhíu mày, rồi sau đó lập tức lâm vào mê man.
Nơi này thật tối, đi mãi cũng chẳng thấy ánh sáng đâu. Mà hắn... sợ nhất là bóng tối, ghét nhất là cô đơn. Thật nhớ người đó, thật muốn ngay lập tức gặp lại, sau đó lại như lúc trước, sà vào lòng y ôm thật chặt.
- Sư phụ. - Hắn khẽ thì thào như tìm kiếm. Nơi này thật đáng sợ, đồ nhi muốn người ở cạnh. Lúc đó sẽ không còn tối nữa.
- Sư phụ!
Không có ai đáp lại cả. Lưu Hoằng ngày càng hoảng loạn. Hắn điên cuồng chạy trốn trong đêm tối. Chạy! Chạy! Hắn sải dài bước chân, nhưng mãi chẳng thấy ánh sáng đâu.
Rồi từ một tia sáng nhỏ lóa lên, ánh sáng chói lào từ đó như bùng phát, Lưu Hoằng hoảng sợ vươn tay.
Sư phụ!
Hắn nắm góc áo ai đó.
Người nọ không đáp gì, chỉ khẽ phất tay, rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, Lưu Hoằng lần nữa lâm vào mê man.