Quả Hồng Nhũn

Chương 5

Trước khi quay về thành phố một ngày, cả đêm Thịnh Kỳ Phương đều mơ thấy chuyện mình bị Bái Chính giam cầm trước đây, ngày hôm sau lên máy bay áp suất trở rất nên thấp, trước đi thăm Thịnh Kỳ Viên một chuyến, sau khi về nhà áp suất tựa hồ đã xuống tới âm độ.
Bái Chính ở bên cạnh hỏi han ân cần, Thịnh Kỳ Phương vẫn hờ hững. Đợi đến khi hành lý đều thu dọn xong, anh muốn đi tắm, Bái Chính mới nhịn không được, chặn trước cửa phòng tắm, biểu tình lên án ngẩng đầu nhìn anh.
Thịnh Kỳ Phương nắm vai Bái Chính đẩy cậu ra ngoài, " Tránh ra "
" Em không muốn " Bái Chính cắm cọc trước mặt anh, " Anh vì sao không để ý đến em? Có phải hay không, phải hay không là. . . "
Thịnh Kỳ Phương cúi đầu nhìn cậu, chờ cậu nói hết câu.
Bái Chính không nói nữa, cậu di dời tầm mắt, suy nghĩ một lát, sau đó đỏ mặt cởi cả quần áo ra, " Anh, anh cũng cởi, em muốn kiểm tra. "
Hai người làm một lần ở phòng tắm, Bái Chính tựa lên bồn rửa tay, bị Thịnh Kỳ Phương từ phía sau đâm vào. Thịnh Kỳ Phương cố ý giày vò cậu, kéo dài thời gian, hơi nước trong phòng tắm ngày càng nhiều, Bái Chính bị hung nóng đổ một tầng mồ hôi, cả người triệt để đỏ hồng, vì bị thao quá hung ác, nên cũng không kêu được gì, dương vật lại bị chặn, chỉ biết rên rỉ hướng về phía sau cong cong cánh mông đàn hồi, miệng huyệt lấy lòng cọ cọ xương hông của Thịnh Kỳ Phương, đôi mắt cậu ngập nước, mềm nhũn gọi anh: " Lão công. . .Ân. . .Lão công. . . "
Thịnh Kỳ Phương cắm vào vô cùng sâu, đỉnh vào trong không rút ra, tựa như dừng lực mà ma sát, " Kiểm tra xong chưa? Còn muốn kiếm tra? "
Bái Chính thật sự chịu không nổi, quay mặt đi, vùi vào cánh tay của chính mình nghẹn ngào bật khóc nức nở, nói: " Được rồi, không kiểm tra. . .Không kiểm tra nữa. . . Lão công, thật sự không được. . .Ân ah. . .Đứng không vững. "
Miệng cậu khóc lóc cầu xin nói " không được ", nhưng bên dưới lại cực kỳ thoải mái bắn hai lần.
Đợi tới cuối cùng khi Thịnh Kỳ Phương chuẩn bị bắn ra, cả người Bái Chính căng lên, gắt gao nắm lấy tay Thịnh Kỳ Phương, dương vật còn chưa bắn, nhưng huyệt thịt lại như phát điên mà xoắn chặt, mơ hồ mặt sau đã đạt tới cao trào.
Một hồi lâu sau khi Thịnh Kỳ Phương rút ra, Bái Chính vẫn chưa thể phục hồi tinh thần, cậu bị thao rất tàn nhẫn, vô lực tựa vào ngực Thịnh Kỳ Phương, cậu run rẫy, eo nhỏ run lên một cái, đôi mắt không khống chế được mà rơi lệ.
" Xong chưa? " Thịnh Kỳ Phương buông cậu ra, lui về sau nửa bước, để cậu tự đứng.
Bái Chính ngây ngẩn đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: " Được rồi. . . "
Sau khi trở về giường, Bái Chính mới chính thức khá hơn một chút, không còn thở gấp, lùi vào trong lòng Thịnh Kỳ Phương, thử thăm dò dùng tay sờ mặt anh, nhỏ giọng hỏi: " Lão công, vừa rồi khi về nhà, tại sao lại tức giận? "
Thịnh Kỳ Phương nghiêng đầu né tránh tay cậu, muốn quay lưng đi, lại nhớ đến bản lĩnh quấn giường của Bái Chính, đành dừng động tác, tùy ý để Bái Chính gối đầu lên vai mình,  " Không tại sao hết. "
Bái Chính thu tay, cọ xát mặt vào hõm vai anh, " Ai chọc anh tức giận? "
Thịnh Kỳ Phương không nói lời nào, Bái Chính liền bò lên nhìn anh, hỏi tiếp: " Đồng nghiệp đi cùng anh? Là ai? Lão công, anh nói cho em biết, em. . . "
" Không phải muốn biết? Vậy tôi nói, là em. Tôi ở bên ngoài rất vui vẻ, vừa nghĩ tới phải trở về liền hít thở không thông. " Thịnh Kỳ Phương mở mắt lạnh lùng nhìn cậu, " Còn nữa, mỗi lần chơi em em đều mức dâm đãng lẳng lơ như vậy, cũng khiến tôi tức giận. "
Bái Chính nghe lời anh nói, mặt hết trắng lại đỏ, hai tay đan vào nhau, nằm nhoài trên lồng ngực của Thịnh Kỳ Phương không dám động, ở không được, không ở cũng không được.
" Vậy anh có mua cái kia sao? "
Thịnh Kỳ Phương không biết Bái Chính nói " cái kia " là " cái nào " , vậy nên không trả lời, Bái Chính lại không chịu buông tha anh, tiếp tục truy hỏi " Có từng cái kia không "
Thịnh Kỳ Phương đẩy cậu ra, nhắm mắt muốn ngủ, đột nhiên dương vật một lần nữa bị Bái Chính chui vào chăn ngậm lấy, liếm được một lúc liền nóng đến không chịu được, lúc này Bái Chính mới chui ra, từ từ nhắm hai mắt, đỏ mặt, hôn Thịnh Kỳ Phương, nói: " Lão công, làm thêm một lần, được không? "
Bái Chính dùng bắp đùi mềm mại cạ sát dương vật cương cứng của Thịnh Kỳ Phương, cạ một hồi liền ra lửa, bàn tay Thịnh Kỳ Phương dùng sức vỗ lên mông cậu, Bái Chính rầu rĩ kêu đau một tiếng, Thịnh Kỳ Phương nghe vậy mới hơi hả giận, anh ngồi dậy, đơn giản lật đè Bái Chính xuống giường, thay phiên đánh lên hai cánh mông của cậu.
Bái Chính vừa bắt đầu còn xin tha, nhưng Thịnh Kỳ Phương không nghe thấy, bàn tay dùng sức đánh lên thịt mềm, không nói thêm một lời dư thừa nào.
Hai cánh mông bị đánh đến sưng đỏ, tiếng khóc của Bái Chính cũng thay đổi, trầm thấp, thỉnh thoảng thở dốc một tiếng, không phân biệt được là đang khóc hay rên rỉ.
Thịnh Kỳ Phương đánh đủ, tính khí cũng nhếch cao lên, tinh dịch trong suốt thấm ướt quy đầu, phần thân cũng bị dính một mảng. Anh ngắt eo Bái Chính, đặt cậu ở tư thế quỳ sấp , cánh tay trong lúc lơ đãng chạm phải một mảnh ướt đẫm, anh lật cậu lật qua xem xét, nhìn thấy mặt cậu đỏ ửng, xương quai xanh vả bả vai đều vì động tình mà đỏ lên, hai đầu vú hồng nhạt dựng đứng, tiểu Bái Chính bên dưới ủ rũ, đỉnh trụ rỉ ra một tia bạch trọc, Bái Chính bị đánh một lần đã bắn rồi.
Đại khái Bái Chính cũng biết tình trạng của mình, sau khi bị lật qua liền vừa khóc vừa thở hổn hển, cậu hoảng loạn dùng tay che mặt, đùi cũng kẹp chặt , nỗ lực cuộn mình, không cho Thịnh Kỳ Phương nhìn thấy bộ dáng hết sức dâm đãng của mình.
Thịnh Kỳ Phương dục hỏa đốt người, gỡ hai bắp đùi đang kẹp chặt của Bái Chính ra, mông thịt đã bị anh đánh đỏ, bên trong cũng chuyển động, ra sức hút chặt lấy anh.
Lúc này Thịnh Kỳ Phương không còn bao nhiêu lý trí, anh không nghĩ đến việc phải khiến cho Bái Chính khó chịu, cũng không đổi tư thế, chỉ đơn thuần là tiết dục, tiết tấu chuyển động ngày càng nhanh, trong phòng chỉ còn lại mỗi âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng rên rỉ của Bái Chính.
Nhịn xuống ham muốn xuất ra, Thịnh Kỳ Phương dần dần đâye nhanh tần suất thao lộng, Bái Chính vừa mới tìm lại được chút tỉnh táo, ngay sau đó lại bị kéo vào vực sâu khoái cảm. Trong mắt cậu rõ ràng có chút sợ hãi, miệng gọi lão công, vươn tay muốn ôm Thịnh Kỳ Phương.
Thịnh Kỳ Phương kéo cậu dậy ôm trên người, tư thế này càng khiến khiến anh vào sâu hơn, hai người cũng nhịn không được mà rên rỉ, Bái Chính thở gấp, xoay mặt hôn Thịnh Kỳ Phương, còn đưa lưỡi liếm bờ môi anh, đồng thời  ướt át hôn lên cổ và lỗ tai Thịnh Kỳ Phương.
Dục vọng càng ngày càng dâng trào, Thịnh Kỳ Phương gần như muốn chặt đứt eo Bái Chính, cũng không để quan cậu hô đau, anh cúi đầu quan sát, nhìn thấy Bái Chính đặt gò má lên vai anh, đuôi mắt hiện ra một mảnh hồng hồng, mặt ướt sũng, đang liều mạng cắn môi nhẫn nại.
Cánh môi bị cắn đến trắng bệch, Thịnh Kỳ Phương hung hăng đâm một phát, Bái Chính mới mở miệng kêu lên, âm cuối ướt át gọi: " Lão công. . . "
Thịnh Kỳ Phương đen mặt nâng ngón tay xoa nhẹ môi Bái Chính, " Chịu không được thì nói. "
Bái Chính đột nhiên trở nên ngọt ngào hạnh phúc giương môi cười, còn ngửa đầu hôn anh, bị anh né tránh, nắm eo cậu đè xuống.
Nhưng Bái Chính vẫn rất vui vẻ, hai cánh tay sờ lên cơ bụng, cơ ngực của Thịnh Kỳ Phương, lại duỗi người ôm lấy anh, hỏi Thịnh Kỳ Phương có mua áo mưa hay không.
Cậu nhớ tới lời Thịnh Kỳ Phương nói trước khi đi, vì vậy nơm nớp lo sợ không an tâm, Thịnh Kỳ Phương không rãnh tán dốc với cậu, ngắn gọn nói không mua, khiến Bái Chính cười càng thêm ngọt, mềm nhũn trên người Thịnh Kỳ Phương, được voi đòi tiên yêu cầu, " Lão công, anh gọi em một tiếng, gọi một tiếng, được không? "
Thịnh Kỳ Phương thoáng cương, mặt đen hơn, vươn mình chặn cậu, lại bắt đầu từng đợt thao lộng. Bái Chính thấy anh như vậy, tiếp tục đáng thương rên rỉ cầu xin, " Em che tai lại, được không? Lão công, kêu một tiếng, giống lần trước. . .Ân giống lần trước. . .Em bịt tai. . .Ah! Ah! Lão công. . . "
Thịnh Kỳ Phương ngưng làm, nguyên bản dục vọng đang rất mãnh liệt không biết bị gì, thiếu một chút, Anh không bắn, cả người trở nên gắt gỏng, nhìn xuống Bái Chính nhu thuận dưới thân như một viên trứng tôm đỏ mọng đang nhìn mình, tâm tình anh càng không tốt, giằng co trong chốc lát, Thịnh Kỳ Phương buông eo Bái Chính, vươn tay che lỗ tai Bái Chính, tiếng nói có chút khàn, thấp giọng kêu một tiếng: " Bảo bối. "
Bái Chính tức khắc run rẩy bắn ra, mũi phát ra tiếng rên rĩ, ngọt đến mức khiến người phát ngấy, hai tay hai chân quấn chặt trên người Thịnh Kỳ Phương, mặt dán vào gáy Thịnh Kỳ Phương, thịt mềm cọ cọ anh, tràng bích bên dưới cũng vừa mút vừa hút, hung hăng cắm sâu vào, Thịnh Kỳ Phương rốt cục cũng chống lên thân thể Bái Chính, thoải mái bắn vào nơi sâu nhất.
Hết chương 5.

Bình Luận (0)
Comment