“Lạc Ninh, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.”
“…Ừ, tan tầm tôi sẽ đi mua đồ ăn.”
“Không cần, hôm nay đi ra ngoài ăn đi, tôi đã đặt trước chỗ rồi, sẽ tới đón cậu.”
Ngắt điện thoại, lại ngồi ngây ngốc trước máy tính, đến tận khi sắc trời dần tối, Lâm Lạc Ninh mới hoảng hốt tỉnh lại. Mọi người trong văn phòng đều đã đi cúng thất tuần. Cậu vội vàng bắt tay vào xử lý hết đống tài liệu, rồi bước nhanh ra khỏi tòa cao ốc.
Mấy ngày trước đây tiết trời còn ấm áp mà giờ đã hơi se lạnh, đặc biệt là sáng sớm và chiều tối, không có ánh mặt trời ấm áp, luôn cảm thấy hơi lạnh bao quanh.
Chỉ mặc một lớp quần áo, cậu lui lui bả vai, đứng dưới cột đèn, lát sau đã có chiếc xe hơi màu xám tiến đến bên cạnh.
“Cậu chờ lâu chưa?” Sau khi lên xe, người đàn ông kia vẻ mặt đầy hối lỗi mà hỏi.
“Không lâu lắm, tôi cũng vừa vừa tan tầm.”
Làm bộ như không thấy ánh mắt sáng quắc kia nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Lạc Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quảng trường phồn hoa trong bóng đêm có vẻ càng náo nhiệt, bên đường đèn cao áp sáng trưng. Những đôi tình nhân nắm tay nhau bước vào những cửa hàng sáng choang, bọn nhỏ tan học đi thành một đám sôi nổi trên đường cái.
Mỗi người trên mặt đều vô cùng vui vẻ.
Cậu âm thầm thở dài, âm thanh chỉ đủ để bản thân nghe thấy.
Nhà hàng tao nhã mà yên tĩnh, là kiểu cậu thích.
Xuyên thấu qua cửa kính có thể nhìn thấy cảnh đêm toàn thành phố, ánh sáng đầy màu sắc, huyến lệ mê người. Đã lâu chưa nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc này, Lâm Lạc Ninh không khỏi có chút ngơ ngẩn.
Khi mới về căn nhà chung, ngóng nhìn cảnh đêm như thế là trò tiêu khiển hàng đêm của cậu.
Gọi món xong, bồi bàn cầm thực đơn đi xuống, chỉ còn một mình cậu ngồi đối diện với người đàn ông kia.
“Hôm nay tôi bị tay trợ lý làm cho tức chết…” Người đàn ông nhíu mày, nhìn cậu cười oán hận. “Chẳng làm gì ra hồn, bảo hắn đi hướng đông liền cố tình đi hướng tây, tỉnh tỉnh mê mê, ngay cả đã làm sai chuyện gì cũng không biết…”
Lâm Lạc Ninh cười cười. “Khi chúng ta vừa tốt nghiệp chẳng phải cũng như vậy hay sao? Nhẫn nại thêm một chút là ổn thôi.”
“Ừm…” Tề Hạo tạm dừng một lát, như đang cố gắng suy tư cái gì. “A, đúng rồi, sắp tới tôi có ngày nghỉ, hay là đi chơi một chuyến đi? Cậu muốn đi châu Âu hay là Đông Nam Á?”
“Cuối năm công ty rất bận rộn, chỉ sợ không thể xin phép.”
Rõ ràng là mình cự tuyệt anh, nhưng nhìn sắc mặt ảm đạm của đối phương, trái tim vẫn ức chế không được mà đau nhói.
Đồ ăn tinh mỹ dọn lên che giấu bầu không khí xấu hổ, Tề Hạo miễn cưỡng cười cười. “A, vậy chờ khi cậu có thời gian rảnh rồi nói sau.”
Sau đó cả hai dùng cơm trong yên lặng, Lâm Lạc Ninh biết mình không giỏi ăn nói, giờ thì khiến Tề Hạo cũng mất hứng nói chuyện.
Buổi tối vui vẻ vừa mới bắt đầu, đã mau chóng kết thúc.
Xe chạy đến lầu dưới nhà trọ, tuy rằng còn sớm, nhưng Tề Hạo nhưng không cười hì hì nói muốn lên như thường ngày.
“Cám ơn cậu hôm nay đã mời.” Lâm Lạc Ninh mở cửa định xuống xe, cổ tay lại bị giữ chặt.
Ánh mắt người đàn ông hơi đỏ lên, gắt gao trừng cậu, lại không chịu nói gì. Chỉ quật cường dùng sức giữ chặt, cứ như hễ buông lỏng tay, cậu sẽ trốn đi mất hút.
Hai người vẫn không nhúc nhích giằng co hồi lâu, lực giữ chặt dần biến mất, tiếp theo là một chiếc áo khoác phủ lên người.
“Ngủ ngon.” Tề Hạo nhìn cậu tươi cười.
“Ngủ ngon.”
Lẳng lặng nhìn chiếc xe biến mất tại một góc khuất, Lâm Lạc Ninh túm lấy chiếc áo, xoay người lên lầu.
Trên chiếc áo khoác đọng lại hơi thở ấm áp mà quen thuộc, hệt như rất nhiều năm về trước.
Bước chân dần trở nên chậm chạp, cuối cùng dừng ở nơi đó.
Cậu đưa tay che mặt, nước mắt theo khe hở lặng lẽ rơi.
“Chi bằng sau này chúng ta ở cùng nhau đi.”Không ai biết, cậu chờ những lời này đã bao lâu. Thậm chí ở trong mộng, cũng chưa từng dám ảo tưởng xa xỉ đến thế này.
Mà khi Tề Hạo nói ra câu ấy, cậu chỉ có thể cười khổ cùng bi ai. Cậu biết, ý anh không phải như vậy.
Tề Hạo chẳng qua là sớm chiều vui thích, tịch mịch cần người làm bạn, mà cậu, lại muốn trái tim anh.
Cho dù trái tim kia, đã trao người khác từ lâu.
Cho nên cậu không dám, không dám tiến về phía trước. Bởi vì từng bước từng bước, chính là vực sâu vạn trượng.
Cậu không qua được lời đàm tiếu nhân gian, không thể hiên ngang tiến lên, chỉ có thể lui bước, rồi che giấu.
Đem bản thân ẩn giấu thật sâu, duy trì ở khoảng cách như bạn bè, đến ngày nào đó có thể rời đi. Cho rằng như vậy, là có thể vô lo vô nghĩ.
Nhưng, khi cậu nhìn thấy Tề Hạo tươi cười lấy lòng, sau khi bị cự tuyệt vẫn miễn cưỡng cười vui, khổ sở kiềm chế tính trẻ con cố chấp, trái tim giống như bị cái gì hung hăng cấu véo, đau đến nỗi cậu khó có thể hô hấp.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa hề bị tổn thương, sau cơn đau thấu xương năm ấy.
Mà hiện tại người làm anh lộ ra biểu tình như thế, lại là mình.
Biết rõ anh chỉ như một đứa nhỏ cố chấp, muốn đoạt lấy một chiếc kẹo que, biết rõ… chẳng liên quan gì đến tình yêu, nhưng tất cả vẫn khiến cậu xúc động.
Thích một người, không phải là hy vọng người ấy vui vẻ sao? Như thế, bi thương dưới đáy lòng mình, cũng sẽ không sâu như vậy.
Cậu cười khổ, cảm tình dây dưa không rõ này, khiến cho cả hai đều thương tổn.