Đèn nê-ông nhấp nháy trên bầu trời của thành phố, chiếu ra những tia sáng tím nhàn nhạt.
Cuối tuần, đèn trên đường về nhà lờ mờ, ngẩng đầu lên, tán lá xanh um của cây ngô đồng đương lúc rơi rụng trong đêm, trong tiếng rơi xào xạc, cô đánh ngáp một cái, nhảy qua một hòn gạch nằm giữa đường.
Trong tiếng ve kêu, hơi nóng oi bức cũng dần giảm nhiệt.
Có rất nhiều xe đỗ hai bên đường nhỏ, ẩn chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng râm, không phân biệt rõ màu sắc.
Trên đường chỉ có một mình cô, Nhâm Viện Viện ngâm nga khe khẽ, đầu ngón tay trượt từ chiếc xe này đến chiếc xe khác, làm những hạt bụi nhỏ bám vào vân tay.
Kia.
Hyundai.
BMW.
Jeep.
Jaguar.
(Đây là những hãng ô tô nổi tiếng thế giới)
Lại là một chiếc Hyundai.
“…”
Đầu ngón tay bỗng dừng lại ở đuôi xe.
Cô cứng người ở tại chỗ hai giây, sau đó tiếp tục đi lên phía trước, một tay nắm chặt cầu vai ba lô, tay kia nắm lấy điện thoại di động trong túi.
Cố gắng bình ổn hô hấp, cô liếc mắt nhìn khúc quẹo ở cuối đường một chút, sau khi đi vòng qua chỗ đó, cô chạy như bay qua cánh cổng đơn của tiểu khu trước mặt, ngồi xổm dưới đất, tay run run nhấn mở điện thoại di động.
Tay lạnh toát, chạm vào vài lần cũng không có phản ứng.
Nhâm Viện Viên thử ba bốn lần, cuối cùng cũng mở được điện thoại.
“Xin chào, khu trung tâm chỉ huy xin nghe.”
Đầu máy bên kia là một giọng nam trầm thấp.
“Anh.. xin chào, tôi muốn báo án.” Cô cố gắng nuốt nước bọt trong miệng.”Tôi vừa về nhà cuối tuần, thấy… ở ven đường, có một người đàn ông trói một cô gái, trên, trên ghế lái phụ…”
“Cô bình tĩnh một chút, bản thân cô bây giờ có an toàn không?”
“An toàn?” Cô từ chỗ mình ngồi xổm lặng lẽ thò đầu ra ngoài, đầu mũi nhăn nhúm lại, nghe như tiếng của một con thỏ.
“Có lẽ, an, an toàn, ừ, tôi trốn đi rồi.”
“Đại khái là ở chỗ nào?”
“Tôi…”
Nhâm Viện Viện do dự một chút.
Bên kia ngừng lại một giây, “Chiếc xe kia đang ở đâu? Cô có thể miêu tả một chút chỗ chiếc xe đang đỗ chứ?”
Nhâm Viện Viện liền báo cáo vị trí của kẻ đó.
“Bề ngoài.”
“Jaguar, có lẽ là màu xanh nhạt, tôi thấy không rõ, đậu bên trái đường, trên xe có rất nhiều bụi, trên cửa xe có câu ‘tôi vẽ ra con đường’.” Cô chà xát đầu ngón tay.
Cô nghe thấy giọng người đàn ông kia xa hơn một chút, giống như sấm sét vang lên giữa đồn cảnh sát lúc mười một giờ khuya.
“Lão Chu! Mẹ nó, đừng ngủ nữa, xuất cảnh!”
Máy nghe bên kia nhanh chóng kéo còi báo động.