Quá Muộn Để Nói Lời Yêu

Chương 30


Từ Viễn Hàn ngồi trong phòng chờ thẩm vấn, trong đầu từ lúc bước vào đã liên tục nhảy số suy nghĩ.

Chuyện gì đang xảy ra? Là ai muốn giá hoạ cho mình? Người chết là ai, lại liên quan gì đến mình?
Đội trưởng đội cảnh sát mở cửa đi vào, trên tay còn cầm theo một cuốn sổ.

Đi đến ngồi đối diện với anh, ông thở dài.
“Cậu rất điềm tĩnh.”
Từ Viễn Hàn tựa lưng vào ghế.

Không sai, người lần đầu tiên bước vào căn phòng này vì một tội danh không rõ ràng như thế thì nên sợ hãi và hoảng loạn mới đúng.

Nhưng mà Từ Viễn Hàn trên đường đi đã nhận ra một điều.

Phía cảnh sát chỉ yêu cầu anh hợp tác điều tra, lệnh bắt giữ đã ghi rõ chỉ là đối tượng hiềm nghi có liên quan.

Như vậy rõ ràng không có chứng cứ xác thực chứng minh anh liên quan đến vụ việc này.

Nếu thật là thế, thì ván cờ này vẫn có thể lật ngược lại được.

“Tôi có thể biết người chết là ai không?”
Đội trưởng đội cảnh sát nhìn anh, ánh mắt giống như dò xét.
“Từ Chính.”
Từ Viễn Hàn có chút ngạc nhiên.

Từ Chính chết sao? Không phải ông ta đang ở trong ngục sao? Mới hơn tháng trước còn gặp mặt, người vậy mà lại chết rồi.
Từ Viễn Hàn trong đầu đột nhiên nghĩ ra một khả năng.

Từ Chính là nhân chứng duy nhất chứng minh cho sự xuất hiện và tồn tại của người phụ nữ bí ẩn kia.

Tuy ông ta không biết rõ nhưng lời nói vẫn có thể dấy lên hiềm nghi.

Giết người diệt khẩu, không phải là chuyện lạ.
Nhưng nếu thật sự muốn diệt khẩu thì nên là diệt khẩu trước khi cảnh sát bắt được, như vậy ông ta sẽ không thể nói cho bất cứ ai biết về sự tồn tại của bà ta mới đúng.

Tại sao lại phải chờ đến tận bây giờ mới ra tay?
Từ Viễn Hàn xoa xoa tay, lại hỏi: “Chết như thế nào?”
“Chết trong phòng giam, là có người bỏ thuốc vào cơm.

Có một cảnh quan bị hiềm nghi đã khai rằng là cậu chỉ thị.”
Từ Viễn Hàn nghe xong càng chắc chắn là đang muốn đổ cái tội này lên đầu anh.

Vừa trừ khử được một mối hoạ tiềm ẩn, vừa có thể mượn dao giết người, quả là một mũi tên trúng hai đích.

Người phụ nữ này cũng thật biết lợi dụng.
“Vậy có nghĩa là các anh vẫn chưa có chứng cứ chứng minh là tôi chỉ thị, tất cả đều chỉ là lời khai đơn phương của cảnh quan đó?”
Đội trưởng đội cảnh sát gật đầu, lại tiếp lời: “Chúng tôi cho người theo dõi cậu ta, đã bắt gặp được cậu ta ở dưới toà nhà Từ Thị của cậu gặp gỡ một người đàn ông mà chúng tôi không nhìn rõ mặt.

Cậu ta khai đó là cậu.”
Từ Viễn Hàn mỉm cười.
“Trích lục camera có thể biết được.


Hơn nữa hoàn toàn đều là lời cậu ta khai, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh tôi có gặp cậu ta hay không.”
Theo lời đội trưởng đội cảnh sát thì viên cảnh quan kia gặp người đàn ông đó ở nơi góc chết của camera, chứng tỏ là rất am hiểu về cấu trúc và hệ thống an ninh của toà nhà.

Ngoài ra, sự việc xảy ra vào ba ngày trước.

Hôm đó Từ Viễn Hàn không đến công ty, Duật Hạo cũng không đi theo bên cạnh, tóm lại anh không có chứng cớ ngoại phạm rằng ngày hôm đó anh không xuất hiện ở công ty.
Ngày hôm đó Từ Viễn Hàn có hẹn của một người hợp tác đi đến khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố, chờ suốt hai tiếng cũng không thấy người đến.

Mà hai tiếng đó lại trùng hợp chính là thời gian viên cảnh quan kia gặp người đàn ông đó.

Trong hai tiếng đó, không có ai chứng minh được Từ Viễn Hàn đanh ở đâu làm gì.
Mọi thứ diễn ra như được sắp đặt từ trước, không còn nghi ngờ gì rõ ràng là đang muốn tạo một bằng chứng để ghép tội anh.
“Trong nhà của viên cảnh quan kia lục soát được một bản hợp đồng giao dịch có chữ ký và con dấu của cậu, bộ phận kỹ thuật đã giám định là chữ viết tay của cậu.

Tuy nhiên vẫn không đủ để chứng minh, vì vậy tạm thời vẫn phải giữ cậu ở lại điều tra.”
Từ Viễn Hàn gật đầu.

Lúc này đây trong đầu anh đang phân tích các mốc thời gian cùng sự kiện xảy ra.

Tại sao lại trùng hợp đến như vậy? Người hẹn anh ra ngoài ngày hôm đó, lại đúng lúc bận việc không xuất hiện, dự án vừa bắt đầu thì Từ Chính lại chết.
Mục tiêu nhắm đến quá rõ ràng là phá hoại dự án Hương Lâm Châu sắp sửa bắt đầu.
Kẻ địch trong tối, Từ Viễn Hàn lúc này đã rơi vào thế bị động, buộc phải nhanh chóng tìm ra bằng chứng chứng minh mình vô tội.
Ngay sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Duật Hạo đã chờ sẵn và yêu cầu được gặp Từ Viễn Hàn.

Từ Viễn Hàn gõ gõ tay lên bàn, trầm giọng: “Có hai việc muốn cậu làm.”
Duật Hạo gật đầu, im lặng chờ lệnh.
“Thứ nhất, điều tra viên cảnh quan kia và cả chữ ký, con dấu làm sao mà xuất hiện.

Thứ hai, điều tra camera ở quanh khu nghỉ dưỡng, nhanh chóng tìm kiếm người đã hẹn tôi ngày hôm đó.”
Duật Hạo gật đầu.

Hiện tại chỉ có thể nhằm vào những mấu chốt này mà tìm ra manh mối để chứng minh.

Tuy những bằng chứng phía cảnh sát đang nắm trong tay vẫn chưa đủ để xác thực tội của anh nhưng không thể kéo dài chờ chết.

Nếu đoán không sai, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ trong thời gian ngắn nhất lại tạo ra một chứng cứ nào đó để xác thực tội trạng của anh với phía cảnh sát.

Không thể ngồi yên chờ đợi, việc ưu tiên chính là tìm manh mối chứng minh.
“Còn một việc nữa, đích thân cậu đến Los Angeles một chuyến, bí mật đưa người về đây cho tôi.”
“Rõ, anh có thể yên tâm.”
Từ Viễn Hàn trầm mặc, khàn giọng hỏi: “Dương Mộc An… thế nào rồi?”.

Bình Luận (0)
Comment