Edit: ZipZip
Beta: Kim
Ban đêm.
Sở Thiếu Giáo.
Từ ngày Vệ Thác mất tích cùng Đoạn Minh qua đời, bầu không khí vẫn luôn ngưng trọng. Lúc này, Đỗ Hiểu Nhân từ trường thi trở về, trên mặt liền u ám mờ mịt, khiến cho Chiêm Sắc cảm thấy không khí trong ký túc xá cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Bực bội! Bực bội! Bực bội!
Dưới ánh đèn, bình thường hai người sẽ ngồi tán dóc, nhưng hôm nay lại trầm mặc khác thường.
Sự đau khổ và buồn bã nhiều khi lại đến từ sự so sánh đối lập giữa người với người, đặc biệt là từ những người xung quanh. Trong lòng Chiêm Sắc hiểu rõ, kết quả phỏng vấn của mình đã kích thích sự chua xót được che giấu trong lòng Đỗ Hiểu Nhân rất nhiều.
Nhưng mà, đối với những gì Đỗ Hiểu Nhân gặp phải, cô thấy Lỗ Tấn tiên sinh có một câu nói rất thích hợp để hình dung —
Thương họ bất hạnh, giận họ không biết đấu tranh. Nên khuyên đã khuyên, nên an ủi đã an ủi, cô còn có thể làm gì?
Thời gian dần trôi, tích tắc, tích tắc —
Đỗ Hiểu Nhân ngồi ngây người cả giờ đồng hồ, không ngừng dùng sức cào cấu khung sắt ở đầu giường, đến mức đầu ngón tay đỏ bừng khi nào cũng không biết.
Chết tiệt!
Cô không nhìn nổi nữa, đứng dậy nhanh chóng pha cho cô ấy một ly sữa bò nóng, tức giận đặt lên tay cô ấy, giọng nói có chút trầm xuống: “Đừng cào nữa! Cào nữa thì tay cậu bị lột một lớp da mất. Đỗ Hiểu Nhân, nếu cậu thật sự khó chịu, tớ nghĩ cậu nên trực tiếp cầm đao lên thọc cho anh ta một nhát.”
Nhận cốc sữa, Đỗ Hiểu Nhân ngẩng đầu, nhưng lại cúi đầu, ôm cốc sữa nóng xoa xoa, không trả lời.
“Tớ nói cậu –”
“Tiểu Sắc!” Đỗ Hiểu Nhân đột nhiên ngắt lời cô, ánh mắt nóng rực quét tới, “Chúng ta là bạn tốt phải không?”
“Ừ.” Thật ra thì đối với cái khái niệm bạn tốt này, Chiêm Sắc cũng không rõ ràng. Cô rất ít bạn bè, đối với một cô gái có thể phân tích tâm lý người khác, quả thật rất khó gặp được một người bạn thân chân chính.
Sau khi thở phào, Đỗ Hiểu Nhân lại vò đầu bứt tóc, giống như hạ quyết tâm khàn giọng nói, “Sắc Sắc, cậu đừng lừa gạt tớ, tối hôm qua cậu về trễ như vậy, hôm nay đi thi lại… Quên đi, không quan trọng, cậu may mắn hơn tớ, cậu gặp đúng người. Tớ chỉ muốn cầu xin cậu, nể tình hai chúng ta là bạn bè, cậu có thể nói với anh ta… Cho tớ qua phỏng vấn…”
Cái gì?!
Trái tim bỗng co rút một chút, Chiêm Sắc hơi nhướng mày: “Hiểu Nhân, cậu có ý gì…?”
“Tiểu Sắc, tớ không có ý gì khác, tớ chỉ muốn… Cậu biết tình huống gia đình tớ… Chẳng qua là…”
Đỗ Hiểu Nhân ấp úng giải thích, không rõ ràng lắm, nhưng Chiêm Sắc vẫn hiểu.
Cô ấy vậy mà lại cho rằng cô sử dụng quy tắc ngầm với người ta?!
“Hiểu Nhân, không phải như những gì cậu nghĩ –” Chiêm Sắc đang muốn giải thích thật tốt với cô ấy thì chuông điện thoại trên giường vang lên. Xoay người cầm lên, nhìn thấy trên màn hình là chữ “0” cô đặt cho cái người vô sỉ thần bí kia, cô đang nghẹn trong lòng, lại càng thêm khó chịu. Khuôn mặt như xuất hiện vết nứt.
“Này, đồ thần kinh. Anh thiếu chút nữa là hại tôi không được phỏng vấn có biết không hả?”
“Không phải em vẫn thi sao?” Người đàn ông trầm giọng cười, nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt, “Hơn nữa phỏng vấn cũng không tệ mà.”
Chuyện này, sao anh ta lại biết?!
Day trán, Chiêm Sắc không có sức mà dài dòng với anh, “Bớt nói nhảm đi! Trả chứng minh thư cho tôi –!”
Lời còn chưa nói hết, khoé mắt nhìn thấy ánh mắt khác thường của Đỗ Hiểu Nhân. Cảm giác đó giống như tôi hiểu hết nhưng tôi sẽ không nói ra, tựa như một cái gai đâm vào sau lưng cô, khiến cô bất chợt ý thức được một khả năng nào đó — chẳng lẽ hôm nay cô phỏng vấn có kết quả tốt, đều là nhờ tên họ Quyền này?
Đáy lòng run nhẹ.
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói như ra lệnh của người đàn ông, “Chuẩn bị một chút, nửa giờ sau tôi tới đón em.”
“Anh lại muốn làm gì?”
“Tôi muốn dùng em!”
Bốn chữ không mặn không nhạt, Quyền Thiếu Hoàng nói với vẻ khoa trương ngang ngược, như thể đây là chuyện đương nhiên, khiến lửa giận của Chiêm Sắc vọt lên đỉnh điểm.
“Dùng cái đầu anh, ai rảnh rỗi đêm hôm còn nói nhảm với anh…”
Đô — Đô —
Không đợi cô oán giận xong, tên đàn ông thối này đã không khách khí cúp máy.
Dựa vào đâu! Vô sỉ!
*
Màn đêm kinh đô vẫn phong tình vạn chủng như vậy.
Kim đồng hồ đã điểm chín giờ tối, nhưng đối với những cú đêm mà nói, một ngày thú vị bây giờ mới bắt đầu.
“Nói đi, muốn tôi làm gì, giữa chúng ta khi nào mới kết thúc?!” Ngồi ở cửa sổ lầu hai của nhà hàng tây đối diện đường lớn, Chiêm Sắc uống cạn ly nước trước mặt, khiêu khích hỏi.
Kết thúc?! À…
Anh nguy hiểm nheo mắt, người đàn ông ngồi đối diện cô vẫn luôn nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, cũng không trả lời. Từ đầu đến chân tản ra sự cường thế ngạo nghễ, mang lại cho người ta cảm giác áp bách nặng nề, trời sinh còn có bộ dạng như ai cũng thiếu tiền anh không bằng, khiến Chiêm Sắc hận không thể cắn anh ta một miếng.
Đúng lúc này, nữ phục vụ xinh đẹp bước tới, cười hỏi hai người muốn dùng gì.
Môi mím thành một đường thẳng, Quyền Thiếu Hoàng liếc nhìn Chiêm Sắc, “Hỏi tôi… hỏi người phụ nữ của tôi đi.”
Cái gì? Đồ lưu manh lại muốn lợi dụng cô.
Phụ nữ của anh đúng không, hỏi tôi đúng không? Được! Cô muốn nhìn một chút, bữa ăn này Quyền Thiếu Hoàng còn có thể đắc ý được không.
Cô chơi chết anh ta!
Vuốt vài sợi tóc rối, cô cau mày, “Phục vụ, đưa lên một chén cơm thập cẩm!”
Đại khái là nữ phục vụ chưa từng thấy ai đến nhà hàng Tây lại muốn ăn cơm thập cẩm, “Tiểu thư, xin lỗi, ở đây chúng tôi không phục vụ món này.”
“Vậy thì một chén sủi cảo nhân rau hẹ!”
“Cái này… cũng không có.”
“Mì sợi đi, làm nước sốt thập cẩm là được.”
Đại khái là thật sự bất lực với hành động “thiểu năng” của cô, nữ phục vụ luôn giữ thái độ một trăm hai chục lần thân thiện có chút mất khống chế, “… Tiểu thư, thật xin lỗi. Ở đây chúng tôi là nhà hàng Pháp chính thống.”
“Bỏ đi! Nhà hàng kiểu Pháp thì thế nào? Ngay cả mì sợi mà cũng không có, còn nói là chính thống?”
Gây rối vô lý không phải tính cách của Chiêm Sắc, nhưng cô quả thật không chịu nổi việc bị tên họ Quyền kia áp chế khắp nơi. Nếu như cô không tìm ít phiền phức cho anh ta, trong lòng cô không thoải mái. Con người sống phải có khuyết điểm, nếu anh không có khuyết điểm thì cũng sẽ có người tới chọc ra khuyết điểm. Nếu anh nhiều khuyết điểm hơn, thì người khác sẽ ít khuyết điểm hơn.
Quả nhiên, nữ phục vụ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quyền Thiếu Hoàng.
“Tiên sinh, ngài xem…”
Vẫn không thèm ngẩng đầu, Quyền Thiếu Hoàng cong môi mỏng, cười, “Nấu cho cô ấy tô mì.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Hả?” Dưới ánh đèn êm dịu, người đàn ông ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhướng đuôi mắt nhìn cô gái, “Không làm được?”
Một người dù làm động tác thật nhỏ cũng có thể vô cùng đẹp trai lại không thiếu phần ưu nhã, nội liễm nhưng lại khí thế bức người, chớp mắt một cái đã khiến nữ phục vụ đang tức giận bị mê hoặc cái gì cũng không nhớ. Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng một mảnh, ngay cả giọng nói cũng kích động.
“Được, ngài chờ một chút… Để tôi nghĩ biện pháp.”
Đi rồi, thật sự nấu mì?! Sao không đuổi anh ta đi?
Chiêm Sắc không phải người thích làm khó người khác, thỉnh thoảng cố ý làm khó một lần, trong lòng thật không nỡ, nhìn về phía bóng lưng rời đi của nữ phục vụ xin lỗi một tiếng, lại nhìn người đàn ông biến thái như không có chuyện gì xảy ra, lửa giận càng ngày càng lớn.
“Họ Quyền kia, anh có chuyện gì thì mau nói, có cái rắm mau thả, đừng ép tôi bùng nổ được không? Khả năng nhẫn nhịn của tôi kém được không?”
Hờ hững nhìn cô, Quyền Tứ gia cười nhạt, “Chiêm Sắc, tính khí em càng ngày càng kém. Làm sao mà kết hôn được đây?”
Mẹ kiếp, còn biết tính tình cô không tốt?
Cười khẩy một tiếng, cô không khách khí oán ngược lại, “Tôi nói cho anh biết, nếu anh thật sự ép tôi, anh có tin tôi sẽ làm thịt anh không?”
“Tin!”
Cười như không cười, Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, đột nhiên đưa máy tính tới trước mặt cô.
“Nhìn một chút đi!”
Nghi ngờ lướt mắt qua, Chiêm Sắc phát hiện đây đều là hồ sơ liên quan đến Đoạn Minh và Vệ Thác đã được sắp xếp lại.
Rốt cuộc Quyền Thiếu Hoàng có thân phận gì?
Lòng hiếu kỳ thật đáng sợ, một lần nữa chiến thắng lửa giận trong lòng cô, “Anh có ý gì?”
“Nói một chút suy nghĩ của em đi.”
Đối với người đàn ông họ Quyền này, trong lòng Chiêm Sắc vô cùng tức giận.
Nhưng đối với chuyên ngành tâm lý tội phạm chuyên nghiệp, cô vẫn khá nghiêm túc.
So sánh tương đối hai cái, có thể nói là mâu thuẫn, cũng có thể nói là không mâu thuẫn. Trầm ngâm mấy giây, cô cẩn thận đọc lướt nội dung một lượt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, “Tôi không biết thân phận của anh, nhưng tôi sẽ không thay đổi nhận định ban đầu của tôi với anh. Vậy thì, anh cũng nên rõ, không thể dễ dàng thần không biết quỷ không hay mang một cô bé mười bốn tuổi ở Sở Thiếu Giáo ra ngoài như vậy. Mà người kia có thể làm được, thứ hắn muốn không phải là tiền, rất có thể liên quan đến công việc của Vệ Quý Bắc.”
Lời cô nói rất sắc bén lại gãi đúng chỗ ngứa.
Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng ngày càng phức tạp, “Tiếp tục nói!”
“Theo tôi thấy, Đoạn Minh chết có lẽ chỉ là động tác đánh lạc hướng hung thủ cố tình tạo ra, muốn di dời tầm mắt của cảnh sát, hoặc là che giấu nguyên nhân thực sự khiến Vệ Thác mất tích. Hơn nữa anh nghĩ một chút, nếu Vệ Thác bị người bắt cóc thì mục đích tên bắt cóc là gì? Lẽ ra nên tới đòi tiền chuộc rồi chứ? Nhưng bây giờ có vẻ Vệ Quý Bắc không nhận được bất kỳ lời đe dọa tống tiền nào cả, vậy thì —”
Trong lúc Chiêm Sắc phân tích vụ án, khuôn mặt hết sức chuyên chú, đến mức quên mất ân oán cá nhân với Quyền Thiếu Hoàng, như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, cả người tỏa sáng rạng rỡ. Mà Quyền Thiếu Hoàng cũng chỉ hờ hững híp mắt nhìn cô nói, ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái khẽ miết mặt bàn, giống như vui vẻ thưởng thức một thứ gì đó vô cùng xinh đẹp lại có hiệu ứng thị giác vậy.
Đương nhiên, Chiêm Sắc hoàn toàn không biết bộ dáng của mình trong mắt người đàn ông này, cô mím môi trầm tư hai giây, giọng nói khẳng định.
“Theo tôi phân tích, có hai khả năng.”
“Hai khả năng gì?”
Cô cong môi tự đắc, Chiêm Sắc đang định trả lại máy tính, thuận tiện cầm ly lên uống bổ sung nước. Ngoài ý muốn chính là, nước vừa vào miệng còn chưa nuốt xuống họng, sau lưng liền truyền tới một giọng nữ trong trẻo nhưng ngọt đến phát ngấy khiến cô suýt sặc nước.
“Thiếu Hoàng? … Anh cũng dùng bữa ở đây sao?”