Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 34

Edit: Nhee

Beta: Dollan

Chiều hôm sau…

Chiêm Sắc gặp Chương Trung Khải ở phòng chăm sóc đặc biệt.

Cả người bỏng đến 85 diện tích, nơi nặng nhất cũng đến 2-3 độ trong cấp độ bỏng. Lúc này, trên người anh quấn đầy băng gạc, khuôn mặt bị bỏng đến cháy đen, hầu như không thấy rõ ngũ quan đẹp đẽ lúc ban đầu. Cấp cứu mất 24 tiếng mới tỉnh lại, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi mối nguy hiểm đến tính mạng.

“Đàn anh, anh điều trị cho thật tốt, sẽ phục hồi nhanh thôi.”

Cổ họng cô hơi nghẹn lại, ngoại trừ an ủi ra, cô chẳng biết phải làm gì.

Thấy cô như vậy, yết hầu Chương Trung Khải phát ra một vài âm thanh không rõ ràng…

Chiêm Sắc lại gần hơn, cười an ủi, “Anh đừng nói nữa, đừng suy nghĩ lung tung.”

Trong phòng điều trị, ngoài tiếng hít thở yếu ớt ra chẳng còn âm thanh nào khác nữa.

Nhìn thấy ống truyền dịch truyền từng giọt từng giọt rơi xuống, lòng Chiêm Sắc sốt ruột sắp chết rồi.

Tại sao chứ? Một chữ thôi: Tiền!

Nguyên nhân của sự cố ô tô bốc cháy vẫn đang điều tra, nhưng hiện tại chi phí cấp cứu đã vượt quá 15 vạn. Còn chưa bao gồm phí sau điều trị, chức năng tái tạo da, ghép da và các loại chi phí khác đang chờ chi tiêu. Cộng số tiền bảo hiểm chi trả và tiền của Chương Trung Khải quyên góp so với số tiền điều trị như muối bỏ biển. Điều trị bỏng nặng có thể kéo một gia đình khá giả từ từ vào chỗ chết. Huống chi Chương Trung Khải là trẻ mồ côi, và cô cũng nghèo kiết xác.

Nếu có thể, cô ước rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Tỉnh mộng, tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra.

Nhưng rõ ràng đây không phải mộng. 

Nếu đã không phải, vậy cô nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm.

Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là ngày thứ hai Chương Trung Khải nhập viện, Đỗ Hiểu Nhân liền gọi điện thoại tới nói ví tiền của cô xuất hiện ở phòng làm việc. Không biết rốt cuộc là xuất phát từ lương tâm của kẻ trộm hay là lúc ấy bất chợt tìm ra. Chiêm Sắc có chút nghi ngờ, nhưng ngay giờ phút này cô cũng không muốn nhớ lại để đi truy cứu.

Đáng tiếc, số tiền này không có khả năng hoàn trả cho ông chủ Vương.

*

“Không phải mày nói thằng nhãi này có tiền có của à? Cha mẹ nó sao không tới? Đứa tạp chủng như mày dám lừa gạt ông đây?”

Ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Lỗ Hữu Đức thô lỗ chửi bậy những tiếng khó nghe, khiến Chiêm Sắc ba ngày nay không thể nào chợp mắt, bên tai ù ù, trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.

Đồ cặn bã!

Nhìn thấy vẻ nhếch nhác của cha dượng, cô lạnh lùng nhíu mày.

“Cút!”

“Ái chà, con mẹ nó mày còn dám hung hăng? Tao nói mày nghe, Chiêm Tiểu Yêu, đầu mày bị úng nước rồi hả? Nó tới số thì phải chết, Diêm Vương gọi thì phải dạ, mày quản được sao? Còn không mau cùng bố mày trở về.”

“Tiểu Yêu, con…” Du Diệc Trân không ngừng lau nước mắt, “Nghe mẹ nói, chuyện này mẹ quản không nổi… Chẳng lẽ, con thật sự muốn đem cả đời đền đáp cho người đó sao?”

Chiêm Sắc thẳng lưng gắng sức dựa vào tường “Mẹ, mẹ nói đúng.”

“Tiểu Yêu—” Du Diệc Trân nóng nảy, “Con bị điên rồi?”

“Mẹ, nếu hôm nay người nằm trong đó là con, con đoán rằng các người cũng sẽ xoay người rời đi thôi?” Ánh mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bà vài giây, Chiêm Sắc nở nụ cười mỉa mai, khó khăn đứng dậy, giữa tiếng khóc cùng tiếng mắng, cô cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài.

Dưới lầu.

Ánh mặt trời tháng năm có phần chói mắt.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, cô nhắm mắt lại, nở nụ cười.

Thế giới này là như vậy, vừa tàn khốc vừa lạnh nhạt. Mọi người có lẽ đều đồng tình, nhưng sẽ chẳng có ai vì đồng tình với người khác mà hi sinh chính mình. Cô không muốn làm Bạch Liên Hoa, Tam Thánh Mẫu, nhưng Chương Trung Khải dù sao cũng là vì giúp cô mới xảy ra sự cố, nói đúng hơn là cô mắc nợ Chương Trung Khải. Hiện tại anh đang chờ tiền cứu mạng, cô muốn buông tay mặc kệ tất cả, còn không bằng trực tiếp đâm một nhát để cô chết cho rồi.

Được! 

Nếu không có cách nào để biến đổi sa mạc, vậy chỉ còn cách hóa thành một cây xương rồng, kiên cường sống trong sa mạc.

*

*

Thời gian cứ thế trôi qua.

Mỗi ngày phải chống đỡ, Chiêm Sắc càng thêm suy sụp.

Người có thể vay tiền đều đã vay.

Mọi cách có thể nghĩ đều đã nghĩ, mỗi ngày đều tiêu tiền như nước.

Để xoay sở tiền bạc, cô ở trang web của trường, nhóm bạn học, các diễn đàn lớn, Weibo, ở trên mạng, ở bất cứ đâu có thể đăng thông báo kêu gọi, cô đều đã đăng tải. Nhưng loại tin tức quyên góp tiền này vốn dĩ chỉ là tin tức, vì vậy tính tồn tại cực kỳ nhỏ, không được chú ý đến.

Có thể nói, thời điểm này của bọn cô cực kì đau khổ, cay đắng và khó khăn. Điều đó quá bình thường trong thế giới đầy rẫy bi kịch này.

Cũng đúng thôi!

Thế giới của cô quá nhỏ, mối quan hệ quá ít …

Trong những ngày tăm tối, cô nhớ tới Quyền Thiếu Hoàng. Thậm chí nghĩ tới việc có nên mặt dày đi tìm anh vay tiền không. Cô cũng hiểu được, đối với tên cường hào mà nói, mấy chục triệu cùng lắm chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Nhưng người đàn ông ấy tựa như đã biến mất khỏi thế giới của cô, chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hơn nữa, chuyện buổi tối hôm ấy, cho dù cô có quỳ gối xuống cũng chưa chắc anh sẽ đồng ý nhúng tay vào?

Thôi bỏ đi! Người có thể nghèo, nhưng ý trí không được khuất phục.

Tiền! Tiền! Tiền!

Đột nhiên một khoản nợ hiện ra trước mắt, tóc đen cũng muốn biến thành trắng.

Bất quá, tục ngữ có câu: “Nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm — tàu đã chậm còn phải đi ngược gió.”

Không quá vài ngày, ông chủ Vương gọi điện thoại đến, hẹn gặp mặt cô nói chuyện hoàn tiền.

Trước khi ra ngoài, cô lên mạng coi ngày phong thủy – đại hung phạt nhật, vào những ngày này không nên bàn chuyện trọng sự.

Đó là một nhà hàng xa hoa có không gian tĩnh mịch, ca khúc “Kiss The Rain” từ tiếng đàn dương cầm vang lên trong phòng, những người không hòa hợp với âm nhạc ngoại trừ ông chủ Vương còn có Lỗ Hữu Đức ngồi cười như chó Pug.

Ngồi trước mặt bọn họ, Chiêm Sắc lạnh lùng mím môi, sắc mặt không được tốt.

Cô của hôm nay khác cô của ngày xưa.

Cô không có thời gian dồn hết tâm trí giả vờ khó chịu, mặc dù thân thể gầy gò tiều tụy. Nhưng ngũ quan tinh xảo, đường nét thanh tú và mềm mại, sắc mặt vẫn như trước. Màu da mềm mịn như giọt nước, không liếc mắt đưa tình, không làm bộ lẳng lơ. Lại nhờ dung mạo đẹp đẽ trời sinh, quốc sắc thiên hương, phảng phất khí chất từ trong xương cốt tỏa ra như câu dẫn đối phương…

Vào Nam ra Bắc, ông chủ Vương đi đây đi đó đã gặp biết bao nhiêu phụ nữ, híp mắt cười một cái, trong lòng tràn đầy niềm vui sướng. Người phụ nữ này nhất định là một báu vật đáng giá, tốn chút tiền nhưng có giá trị. Tâm tư rối bời, ông chủ Vương xỉa hàm răng được bọc vàng, chẳng những không đề cập tới việc trả tiền mà còn lấy tập thơ của chính mình ra, thật biết cách chơi.

_

Em.

Đứng ở bờ sông.

Trên bờ hoa đào bay theo gió.

Từng cánh từng cánh hoa rơi trên tóc em.

Rơi xuống.

Từng sợi ưu thương.

………

Nhìn gương mặt mập mạp trông chẳng khác Trư Bát Giới là bao, Chiêm Sắc thật sự lo lắng lắm rồi, “Ông chủ Vương viết thơ không tồi.”

“Nào có, quá khen quá khen, em là người làm công tác văn hóa, đừng chê cười anh là được.” Ông chủ Vương nghĩ Lỗ Hữu Đức đồng tình chuyện này, nụ cười của ông ta càng sâu hơn. Hiện tại, chỉ nghĩ đến việc đem cô gái này đè ở dưới thân ** nhiêu đấy cũng khiến cả người hắn run lên.

Không đối diện với ánh mắt phóng đãng của hắn, Chiêm Sắc nghiêm mặt vào chủ đề chính.

“Ông chủ Vương, chuyện tiền bạc xin ông gia hạn thêm một khoảng thời gian nữa, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ trả cho ông.”

“Lời này sao mà khách khí thế. Em gái, tiền anh không thiếu. Chuyện của em, cha dượng em đều đã kể hết rồi… Bây giờ anh cho em một cơ hội, chỉ cần gả cho anh, chẳng những không phải trả lại tiền mà còn có tiền điều trị bệnh, đều bao hết cho em. Như thế nào, trượng nghĩa không hả?” Ông chủ Vương cao hứng, đưa bàn tay béo như lợn ra, muốn sờ mu bàn tay cô.

Chiêm Sắc cười nhạt, thu tay về, không mặn không nhạt nhìn hắn, “Ông chủ Vương thật biết làm khó người khác?”

“Em gái, sao có thể nói như vậy chứ?” Cổ hắn tiến gần lại một chút, ông chủ Vương càng cười càng đáng khinh, còn chảy cả nước miếng, “Em là một người có ăn có học, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, em hiểu không? Hơn nữa, bây giờ ngoại trừ anh ra, em có thể tìm được người chồng nào có nhiều tiền như anh? Không đi theo anh, em có thể làm được gì?”

Nghe vậy, Lỗ Hữu Đức cũng trơ mặt ra phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, cha với mẹ con sinh ra con, sao có thể hại con được? Đều không phải là muốn tốt cho con sao?”

Hai người đàn ông, một tên bỉ ổi, một kẻ thối nát.

Chiêm Sắc bị hai người họ làm cho ghê tởm, nở nụ cười ghét bỏ. Sau khi hít vào thở ra vài lần, tâm tình mới bình thường trở lại.

Vuốt lại tóc, cô không vội mà châm chọc, “Thật ngại quá, cho dù tôi có đi bán mình thì cũng không bán cho ông!”

Rầm — 

Chủ hầm mỏ tức giận đập tay xuống bàn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô. Sự tưởng tượng ban nãy cùng với hiện thực không hề ăn nhập khiến hắn thẹn quá hóa giận.

“Tao nói cho mày biết, mẹ nó, nghèo đừng có mà khoe khoang, không muốn thì cũng phải giữ mặt mũi cho tao!”

Chiêm Sắc mím môi, không hề tỏ ra yếu thế chút nào, đứng thẳng người lên, “Tôi cũng thành thật nói với ông, nếu muốn trêu chọc tôi, tôi sẽ không đưa tiền cho ông nữa. Ai vay tiền của ông, ông đi tìm người đó đi?” Chỉ chỉ vào Lỗ Hữu Đức, cô cười nhạt, “Nếu không, ông để ông ta gả cho ông là được!”

Nói xong, cô xách túi rời đi.

Ai ngờ lão già kia cười dâm tà, đột nhiên đưa tay ra nắm chặt cổ tay cô lại.

“Đi đâu? Con mẹ nó, mày thiếu tiền còn muốn chơi tao? Tiểu ** đêm nay ông đây chơi chết mày—“

“Láo xược!”

Đúng lúc này, một giọng trẻ em đột nhiên cất lên, giọng nói non nớt nhưng tràn đầy tính uy hiếp, “Ai cho ông cái gan đó, có dũng khí như vậy thì nói chuyện cùng tôi?” 

Tiểu Thập Tam?

Chiêm Sắc trong lòng cả kinh, đột nhiên quay đầu lại.

Quyền Thập Tam bé nhỏ xoa xoa thắt lưng đứng ở đằng kia, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt lạnh như băng, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo. Người tuy nhỏ nhưng tràn đầy khí chất, nhất là bộ dạng nóng giận, khí thế riêng biệt của vương tôn vương tử.

“Ông, lão già béo kia. Tôi đếm đến ba, ông mà không buông tay, chân của ông lập tức bị phế đi! Một, hai…”

Sau khi hoảng sợ vì bị một đứa trẻ đe dọa, ông chủ Vương theo phản xạ mà buông tay.

Bề ngoài Tiểu Thập Tam nhìn rất đáng yêu lại giống như ai kia. Đầu óc mông lung, Chiêm Sắc nửa cười nửa mếu.

“Thập Tam… Sao con lại tới đây?”

“Mẹ—” Chạy tới ôm lấy cô cười híp mắt, đôi mắt Quyền Thập Tam thoáng qua tia gian trá nhưng rất nhanh đã trở thành em bé ngoan, “Mẹ, con tới cứu mẹ, ba cũng đến đây…”

Bé cưng vừa kéo cô, Chiêm Sắc ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy ở cửa nhà hàng, một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo bước tới, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Bình Luận (0)
Comment