Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 35.2

Edit: Hòa My

Beta: Nê

Một người đã làm quá nhiều chuyện ác luôn có cảm giác chột dạ, nhìn Quyền Tứ gia đầy quyền thế trước mắt, ông ta chớp mắt học theo Thiết Thủ gọi một tiếng “Tứ gia”, chua xót cầu xin. Dáng vẻ đau khổ của một người cha kia, vừa nhìn đã biết những thứ này học được từ phim tình cảm bi đát rồi, vừa đáng thương lại vừa bất lực, còn tranh thủ tìm kiếm sự đồng tình từ người khác. 

“Tứ gia à, chúng tôi chỉ là những người nghèo mệnh khổ, tôi đã sớm biết lão già kia không phải thứ tốt lành gì, con gái tôi cũng dám đánh chủ ý, nhưng dù có phải chết thì tôi cũng sẽ không bao giờ cho đứa con gái của mình đi theo tên khốn kia để hắn hành hạ đâu….”

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đây chính là sở trường của Lỗ Hữu Đức.

Quyền Thiếu Hoàng nhếch khóe miệng cười mỉa mai, nghiêng người dựa lưng vào ghế, ánh mắt thâm trầm không hề để ý tới hắn.

“Diễn kịch chuyên nghiệp hơn nữa được không? Trước tiên ông cứ rơi một giọt nước mắt cho tôi nhìn xem đã?”

“… Chuyện này, cái thân già của tôi cũng không phải muốn khóc lóc gì, chỉ là trong lòng tôi cảm thấy lo sợ, nghĩ đến đứa con gái bé bỏng này đã chịu biết bao nhiêu vất vả… Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có người chăm sóc nó, tôi cũng yên tâm được phần nào, đối với cặp vợ chồng già như chúng tôi đây, các ngài không cần quan tâm đâu… Cứ xem mà làm là được, sức khỏe của mẹ con bé vẫn chưa được tốt lắm.”

Đôi mắt bị dụi đến đỏ bừng, Lỗ Hữu Đức không ngừng khóc lóc than vãn!

Nói tới đây, hắn rốt cuộc cũng kéo mẹ của Chiêm Sắc vào cùng, dường như đã trở thành lá chắn cho hắn.

Sắc mặt của Quyền Thiếu Hoàng trở nên thâm trầm, im lặng không lên tiếng.

Lạnh lùng nhìn người kia biểu diễn một màn vừa thâm tình lại rất chân thật, trái tim Chiêm Sắc như bị nứt ra, từng đợt gió lạnh lùa vào tận xương tủy. Bây giờ, cô phải thừa nhận rằng mức độ không biết xấu hổ của người này đúng là vô địch thiên hạ. Nếu không phải do cô đã hiểu hắn nhiều năm thì chắc hẳn cô cũng thật sự lầm tưởng, cho rằng hắn chính là một người cha dượng tốt, yêu thương con gái như mạng.

Đáy mắt chợt lóe một tia lạnh lẽo, cô hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng của mình, “Lỗ Hữu Đức, ông mà không đi làm diễn viên thì thật uổng phí tài năng!”

“Tiểu Yêu, con gái à… Thực sự là oan uổng cho cha quá… Con nói xem bệnh của mẹ con trong những năm qua… Chẳng phải đều là tự tay cha chăm sóc bà ấy sao? Cha bị oan thật mà…”

Nhìn sắc mặt của Chiêm Sắc thay đổi, Quyền Thiếu Hoàng suy nghĩ, “Em nói đi.”

“Tôi phải nói cái gì?”

“Em nói xem anh nên làm thế nào với con chó hoang này.”

Chiêm Sắc mím môi, không nói gì.

Thấy thế, Quyền Thập Tam bên cạnh liền thè lưỡi, tiếp lời, “Để ông ta đưa con gái mình đến đây… Làm mẹ của con.”

“……” Chiêm Sắc vừa tức giận vừa buồn cười, vỗ vỗ đầu cậu bé, nhẹ giọng nói, “Bé cưng có chắc không, ông ta thực sự chỉ có một đứa con gái thôi à.”

“Không! Con chỉ muốn mẹ, ngạch nương!” Tiểu Thập Tam ở trước mặt cô rất ngoan, cậu bé cọ cọ cái đầu nhỏ vào người cô.

Có điều, chưa kéo dài được bao lâu thì cậu đã bị một bàn tay xách lên.

Quyền Thiếu Hoàng trừng mắt nhìn Quyền Thập Tam một cái rồi tầm mắt lại chuyển hướng đến chỗ Lỗ Hữu Đức, lạnh giọng.

“Nể mặt mẹ vợ, tôi không gây khó dễ cho ông. Nếu ông vẫn còn muốn làm chức cha dượng này thì hãy làm cho trọn vẹn. Nếu không…”

Nói đến đây, anh tạm dừng hai giây, tiếp theo, chỉ thấy tầm mắt anh trấn định tự nhiên mà đảo qua ly nước thủy tinh vừa nãy, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm Lỗ Hữu Đức, ‘vèo’ một cái, ly nước bị ném qua, không nghiêng không lệch, vừa khéo sượt qua lông mày Lỗ Hữu Đức rồi bay ra sau, đập vào bức tường phát ra một tiếng ‘choang’, ly thủy tinh lập tức vỡ vụn bắn tung tóe xuống sàn.

“…… Ôi má ơi, đại gia tha mạng!” Lỗ Hữu Đức sợ đến mức sắp tè ra quần.

Chiêm Sắc cũng sửng sốt, thế nhưng không cầu xin cho Lỗ Hữu Đức.

Có điều cô không biết, nếu Quyền Thiếu Hoàng có ý đó thì cái ly kia tuyệt đối không chỉ sượt qua mặt hắn rồi.

Quyền Thiếu Hoàng vỗ vỗ tay, sau đó xoa nhẹ lên lưng cô, vui vẻ mỉm cười. Không nói nhiều với Lỗ Hữu Đức nữa, bàn tay lớn nhanh chóng kéo Chiêm Sắc bước vội ra ngoài, mặc kệ tiểu Thập Tam đang tung tăng chạy theo sau.

“Mẹ……”

“Ba……”

“Này! Này……”

Quyền Thập Tam giậm giậm chân, chạy tới phía trước nhanh như một cơn gió.

“Hai người tàn nhẫn quá! Có bậc cha mẹ nhà ai lại đối xử với con cái như thế không?”

Chuyện của ông chủ Vương xem như được giải quyết.

Cho đến khi trở lại biệt thự Cẩm Sơn, Chiêm Sắc mới biết được, thì ra những lời mà Thiết Thủ nói với ông chủ Vương ở nhà hàng ngày đó là về việc trốn thuế những năm gần đây của ông ta, còn có một chút chuyện phạm pháp trong lĩnh vực khai thác mỏ. Mấy lời nói kia cũng đủ để khiến cho ông ta táng gia bại sản, cộng thêm cả việc ngồi xổm trong nhà tù vài năm. Cho nên ông ta muốn không ngoan ngoãn cũng không được.

Đương nhiên, Quyền Thiếu Hoàng cũng không muốn để ông ta đưa con gái của mình đến thật. Chỉ là hù dọa ông ta mà thôi, thuận tiện cho Lỗ Hữu Đức một hồi chuông cảnh tỉnh, giết gà dọa khỉ, cho hắn thấy kết cục khi đắc tội với anh. Còn việc xử lý sau này, xã hội đã đề ra pháp luật rồi thì xử lý theo đúng pháp luật vẫn là giải pháp tốt nhất, nên ngồi tù thì vẫn phải ngồi tù.

Nói tóm lại, ông chủ Vương kia, đời này xem như xong.

Sau khi biết chuyện này, lòng Chiêm Sắc liền rối như tơ vò, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Đồng thời, cô càng thêm nhận ra sâu sắc rằng mình đắc tội với ai cũng được, nhưng đừng nên bao giờ đắc tội với uy lực của tên họ Quyền kia.

Vì sao? Mỗi người đều có mặt tối, bất kỳ ai cũng không muốn bị người khác biết đến bí mật của mình, vậy mà Quyền Thiếu Hoàng, anh ta dễ dàng đào ra mặt tối đã bị người khác giấu đi, đem phơi bày, nghiền nát, không đơn giản chỉ hủy hoại về mặt thể xác, mà còn hủy cả danh dự của người đó.

Thân bại danh liệt là chuyện nhỏ, nhưng vạn kiếp bất phục lại là chuyện lớn.

Trái tim nhỏ bé run rẩy, cô ngừng nghĩ ngợi, tỉnh táo trở lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Huyết được anh ra lệnh khám bệnh cho mình, cô nhíu mày nói, “Tôi không sao chứ?”

“Không sao, thiếu máu thôi.” Lãnh Huyết nhấp môi, cau mày lại nói tiếp, “Nghỉ ngơi nhiều chút.”

“Cảm ơn Huyết ca, tôi biết rồi.”

Kỳ thật thân thể của cô vốn dĩ rất khỏe mạnh, chỉ là thời gian này bởi vì chuyện của Chương Trung Khải, không có thời gian nghỉ ngơi tốt nên sắc mặt mới nhìn không ổn lắm. Cô nào có ngờ đến, vừa mới ra khỏi nhà ăn thì tên khủng long bạo chúa Quyền Tứ gia kia đã không nói hai lời lập tức đưa cô về biệt thự Cẩm Sơn, sau đó anh vội vàng gọi bác sĩ quân y Lãnh Huyết đến khám bệnh cho cô. Cô đã nói rằng mình không bị bệnh nhưng anh ta vẫn cố chấp bảo cô bị bệnh nặng, nếu không được trị liệu thì sẽ sớm về chầu Diêm Vương.

Thứ nhất, cô ngăn không nổi, thứ hai….. Người cũng đã tới rồi, cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ, để anh ta hoàn thành công việc của mình.

Chỉ là, không ngờ rằng sau khi trở lại biệt thự Cẩm Sơn, người đàn ông kia giao cô cho Lãnh Huyết xong lại biến mất dạng. Sau khi dò hỏi, nghe nói anh ta đã đi ra ngoài làm việc gì đó.

Thật không nói nên lời.

Lúc này, mặt Chiêm Sắc tối sầm. Người cô còn không gặp được, nói gì đến chuyện vay tiền chứ.

Trầm mặc, trầm mặc…

Không thể im lặng thêm được nữa.

Cô cười ngượng ngùng, giọng điệu chần chừ hỏi, “Này, Huyết ca? Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”

Lãnh Huyết cau mày, giọng nói lạnh lùng vô cảm, “Cô nói đi?”

Chiêm Sắc nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy trong miệng mình thật khô khốc.

Quyền Thiếu Hoàng có bốn trợ thủ đắc lực, bốn trợ thủ này của anh ta, ngoại trừ cô nàng Truy Mệnh vô ưu vô lo kia ra, thì đúng là chẳng có ai bình thường cả. Thiết Thủ lầm lì, Lãnh Huyết lạnh lùng, Vô Tình trông có vẻ hòa nhã, nhưng dựa trên năng lực quan sát của Chiêm Sắc, bộ dạng kia chính là nhẫn tâm. Thành thật mà nói, có những lúc cô còn hoài nghi rằng liệu những người này có phải đều bị tên họ Quyền tẩy não hết rồi không.

Nhưng.

Suy luận thì cũng chỉ là suy luận mà thôi, cô ngẩng mặt lên tươi cười hỏi, “Này, Huyết ca, lão đại nhà các anh đang ở đâu vậy?”

Lãnh Huyết nhìn cô, nhíu mày, “Không biết.”

“… Anh ta không dặn dò gì sao?”

“Không.”

“Vậy anh có thể gọi điện thoại cho anh ta được không? Nói là tôi có việc tìm anh ta gấp.”

“Không được.”

Chiêm Sắc nghẹn họng nhìn trân trối, lúng túng hắng giọng một cái, có cảm giác như đang đi vào Công viên kỷ Jura: “Huyết ca anh xem đi, anh lớn lên đẹp trai như vậy, thế nào lại không dùng biểu cảm bình thường để nói chuyện vậy? Như thế rất không tốt, đối với sự phát triển tâm lý tình cảm của anh không có lợi.”

“……”

Dựa theo tâm lý người bình thường, khi được người khác khen đẹp trai hay được mỹ nữ khen đẹp trai, thì người đàn ông nào cũng động lòng đúng không?

Nhưng khi cô luyên thuyên khen ngợi rồi lại phân tích một chuỗi dài. Thì cái tên Lãnh Huyết này chỉ ném cho cô một ánh mắt lạnh lùng thờ ơ.

Quái vật!

Chiêm Sắc càng xoắn xuýt hơn, cảm thấy nhất định phải tìm người bình thường để hợp tác, “Như vậy, có thể giúp tôi tìm Truy Mệnh không?”

Lần này, Lãnh Huyết thậm chí đến lông mày cũng chẳng buồn nhíu lại, “Truy Mệnh không có ở đây.”

“……”

Cô còn có thể nói cái gì?

Cái tên Lãnh Huyết này so với Thiết Thủ còn khó đối phó hơn.

Lại là một sinh vật biến dị, có lẽ nào đây là sinh vật biến dị trong nghiên cứu y học.

Kẽo kẹt ——

Ngay lúc cô đang do dự không biết tối nay nên làm sao, cửa phòng đã bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào.

“Rắc!”

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, người bước vào đây chính là cô nàng Truy Mệnh.

Cô ấy đang cắn dở trái táo ở trong miệng, sắc mặt không tốt lắm nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiện.

“Chiêm Sắc, cô có khỏe không, tôi nghe nói cô bị bệnh rồi?”

“Cảm ơn cô, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Truy Mệnh, tôi muốn hỏi cô là…”

Lại cắn một miếng táo thật to, Truy Mệnh cắt ngang lời cô nói, nheo mắt liếc nhìn, tức giận lẩm bẩm.

“Đi đi, ra cửa rẽ trái phòng thứ ba, ngài ấy đang ở trong thư phòng.”

“Cái gì?” Chiêm Sắc khó hiểu nhướng mày.

“Người cô muốn tìm!” Truy Mệnh vẫn lép nhép nhai táo, lông mày như có như không nhíu lại, sau đó giải thích rõ ràng, “Lão đại đang chờ cô ở đằng kia.”

“Hả, được, tôi đi đây, tìm anh ta có chút việc thôi. Cảm ơn cô.”

Chiêm Sắc rất biết cách nhìn mặt đoán ý, sao cô còn không hiểu trong lòng Truy Mệnh đang rối rắm chuyện gì được?

Nói ra lời giải thích qua loa, cô cảm kích mỉm cười với Truy Mệnh rồi lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

Lúc đi ngang qua nhau, Truy Mệnh bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Chiêm Sắc, từ từ đã.”

“Hửm?” Quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt Truy Mệnh, cô phát hiện ra cô gái này đang nhìn vào bụng mình: “Sao thế?”

“Chiêm Sắc, cô có phải là mẹ của Thập Tam không?”

“Ai nói vậy?”

“Thập Tam đó.”

“Hả… Nó?” Chiêm Sắc cười nhạt một chút, nhớ lại khuôn mặt đáng yêu của tiểu Thập Tam, trên mặt cô lộ ra vẻ thích thú: “Đương nhiên là không phải, lời nói của con nít cô cũng tin sao?”

“Không phải à? Vậy chẳng phải tôi lại có hy vọng rồi?”

“Hử……”

“Chiêm Sắc…” Truy Mệnh dừng động tác cắn quả táo, nhìn cô với ánh mắt thành thục nghiêm trang không tùy tiện như ngày thường, “Hôm nay tôi vừa mới nghĩ rằng, nếu cô là người giành lão đại của tôi, tôi cảm thấy mình vẫn còn có thể chấp nhận cô trở thành bạn bè… Đương nhiên là chỉ khi cô nguyện ý.”

Hai chữ bạn bè này đã sưởi ấm lấy trái tim của Chiêm Sắc.

Trên thực tế, cô cũng rất thích Truy Mệnh.

Kết quả, ngay trong giây phút này, cô thực sự có một loại ý muốn trói Quyền Thiếu Hoàng lại, hai tay dâng cho Truy Mệnh. 

Khụ!

Bị suy nghĩ của bản thân chọc cười, cô vỗ vỗ lên bả vai Truy Mệnh, “Đương nhiên là bạn bè rồi. Thực ra, tôi cũng không muốn giành lão đại của cô đâu!”

“Này, đừng vì giữ cho tôi một chút thể diện. Rồi, tôi biết là cô muốn cướp anh ấy. Hừ, được, sức chiến đấu của tôi không bằng cô…” Truy Mệnh choàng tay qua vai Chiêm Sắc, dùng sức ôm cô lại, trên môi nở nụ cười, nhưng trong lời nói có chút đau xót.

“Chiêm Sắc, mục đích tôi nói như vậy là sợ cô vì cảm nhận của tôi mà kiêng kị… Cảm thấy hai chúng ta là bạn bè, cho nên mới cố ý cự tuyệt anh ấy, làm anh ấy không vui. Giống như buổi tối hôm đó ở Đế Cung… Tôi biết tôi sai rồi. Cho nên, ý của tôi chính là cô không cần quan tâm đến tôi, dù sao tôi cũng không còn cơ hội… Không bằng nhường cho cô…”

Truy Mệnh nói rất nhanh, cả một đoạn văn dài được cô nàng nói như bắn súng máy, ‘bùm bùm’ cái liền xong.
Bình Luận (0)
Comment