Edit: Ciara
Beta: Kim
Khuôn mặt bị thiêu đốt của Chương Trung Khải cùng với ngũ quan chật vật không rõ ràng lần lượt hiện lên trong đầu cô. Cảm giác đau lòng, áy náy, hổ thẹn… Những cảm xúc đó giống thủy thảo* cuốn lấy trái tim cô như đòi mạng. Càng ngày càng tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi đại não của cô nhất thời mất thăng bằng.
(*Thủy thảo (水草): những loại bèo, rong, hoặc là những cây cỏ sống dưới nước)
Có tiền, đàn anh mới có thể sống sót.
Có tiền, đàn anh mới có thể làm phẫu thuật.
Có tiền, đàn anh mới có thể cấy ghép da.
Có tiền, trái tim này của cô sẽ không phải gánh vác món nợ tình cảm…
Tiền, thật sự là đồ tốt.
Đầu óc rối loạn còn không suy nghĩ rõ ràng, cô đã buột miệng nói ra.
“Được. Tôi sẽ suy nghĩ một chút. Ba ngày sau sẽ trả lời anh.”
Ánh mắt nguy hiểm nhíu lại, Quyền Thiếu Hoàng nghe cô đáp ứng sẽ suy nghĩ câu trả lời, nụ cười trên mặt lại biến mất một cách quỷ dị. Đáy mắt thêm một màn u ám, đuôi mắt hung ác nham hiểm nồng đậm thêm vài phần, yên lặng nhìn cô, dường như hận không thể nhìn thấu cô, nhìn rõ, nhìn một cách rõ ràng.
Trầm mặc một hồi lâu, anh đột nhiên cười lạnh, “Mẹ kiếp! Vì anh ta, em đúng là chịu hy sinh?”
Hít một hơi, Chiêm Sắc ăn ngay nói thật, “Đó là tôi nợ anh ấy.”
“Được, Chiêm Tiểu Yêu, em thật có tình có nghĩa. Thời gian một ngày. Không thể ba ngày!”
“Một ngày sao có thể đủ? Chuyện chung thân đại sự——”
Lời nói còn chưa xong, người đàn ông vừa rồi tình chàng ý thiếp ôm lấy cô, không biết dây thần kinh nào đứt, đột nhiên buông cánh tay đang ôm cô, không nặng không nhẹ mà đẩy cô ra, lạnh lẽo nói ra hai chữ.
“Ra ngoài!”
Chiêm Sắc bừng tỉnh, khó hiểu.
Cạch.
Giây tiếp theo, ngọn lửa lóe lên.
Người đàn ông lấy một điếu thuốc. Bật lửa, hút thuốc, ngẩng đầu lên, nhả khói…
Động tác tao nhã phóng khoáng, lại có một nỗi cô đơn mà cô nhìn không hiểu.
“Đêm nay ở đây.”
Trong lòng cứng lại, Chiêm Sắc đang muốn nói chuyện, giọng nói của anh lại từ từ vang lên, “Đi đi! Truy Mệnh sẽ sắp xếp chỗ ở cho em.”
Haiz!
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Lẳng lặng đứng tại chỗ, cô mặc áo sơ mi của anh, xuyên qua lớp sương khói lượn lờ nghiên cứu anh vài giây, môi mấp máy, rốt cuộc không nói nữa.
Quay đầu lại, cô chầm chậm đi ra ngoài.
Bên ngoài.
Truy Mệnh vẫn luôn ở hành lang chờ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô có chút mê man.
Cô bước ra trong chiếc áo sơ mi không được chỉnh tề của Quyền Thiếu Hoàng, trên cổ có dấu hôn rõ ràng không thể che đậy, quá dễ dàng để người khác đoán ra bọn họ vừa mới làm chuyện xấu gì. Mấy thứ này khiến trái tim nhỏ của Truy Mệnh cũng loạn nhịp.
“Ra rồi à…”
Chỉ ba chữ, đối với một cô gái luôn bướng bỉnh ồn ào, là một loại đau thương không thể tả nổi.
Chiêm Sắc hiểu, thế nhưng cô không có cách nào giải thích.
Giải thích có ý nghĩa ư?
Thiết Thủ liếc nhìn cô một cái, đi qua người cô, trong tay cầm áo khoác của Quyền Thiếu Hoàng, đi vào thư phòng.
“Tứ gia!”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, không nhìn anh ta, cầm lấy áo mặc vào, vẻ mặt âm trầm, dường như báo trước cho một trận bão tố, khiến Thiết Thủ không có cách nào đoán được trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì. Vì vậy, anh ta chỉ có thể phỏng đoán, sau đó giải thích.
“Tứ gia, tôi không biết Đại tỷ sẽ tới, vừa rồi tôi không ngăn được.”
“Không sao.”
Giọng Quyền Tứ gia nhàn nhạt, không có sự tức giận.
Thiết Thủ càng thêm bối rối, “Cũng không biết ai mật báo, nói cho cô ấy biết Chiêm tiểu thư ở đây.”
Nhướng mắt lên, liếc anh ta một cái, Quyền Thiếu Hoàng hút một ngụm thuốc, “Tôi mật báo.”
Thiết Thủ nhất thời không phản ứng được, “Hả?”
Trầm mặc một lúc, Quyền Thiếu Hoàng không giải thích với anh ta, nheo con mắt nham hiểm hung ác lại, giọng nói càng âm trầm.
“Cậu cũng đi xuống trước đi. Tôi muốn yên tĩnh một chút.”
“Vâng!”
Thiết Thủ cảm thấy mơ hồ, có chút hao tổn tâm trí.
Nhưng lúc ra cửa nhìn thấy Chiêm Sắc và Truy Mệnh đang nói chuyện ở hành lang, lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi kiểu nam trên người cô, đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Chẳng lẽ, Tứ gia đang tiền trảm hậu tấu?
(*Tiền trảm hậu tấu (先斩后奏): chém người trước, tâu lên vua sau (một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến); thường dùng để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.)
Anh cố ý làm cho Đại tỷ thấy, không có cách nào phản đối nữa, cũng không cho Chiêm Sắc có cơ hội phản kháng…?
Chẳng lẽ, đây là —— Gạo nấu thành cơm trong truyền thuyết?
Rối rắm một hồi, Thiết Thủ chưa từng nấu cơm nên cũng không có cách nào hiểu rõ.
Vấn đề khó chịu hơn là, nhìn dáng vẻ thướt tha của Chiêm Sắc, lại nghĩ bản thân vừa rồi vào thư phòng nhìn thấy một màn tình ái kia, thân dưới không khỏi có chút nóng lên, trong lồng ngực dâng trào một loại cảm xúc hỗn loạn không thể giải thích.
Buổi tối hôm đó, Thiết Thủ không ngủ được.
Cả đêm trằn trọc, trong đầu đều là hình ảnh Chiêm Sắc tóc đen buông xuống trên bàn sách, giữa cổ là xương quai xanh trắng nõn… Càng nghĩ càng nóng đến dọa người, càng ngày càng cứng đến phát đau. Đến nửa đêm, anh ta thật sự không chịu nổi nữa, cảm thấy bản thân vừa xấu xa vừa mất mặt, là một đại quản gia, làm sao có thể dây dưa với người phụ nữ của Tứ gia?
Không có tự trọng!
Uống nhầm thuốc!
Xoa đầu, anh ta lại tiếp tục xoa đầu.
Mãi đến khi chịu không nổi, anh ta nhắm mắt, đi về phía nhà vệ sinh.
Buổi tối ngày hôm đó, đồng chí Thiết Thủ vào nhà vệ sinh ba lần.
Thế nhưng, mỗi lần đi ra, trong lòng lại càng thêm trống trải…
*
Ở xã hội hiện nay, cái gọi là lời hứa gió bay, có nhiều người vẫn thường nói mà không thực hiện được. Nhưng cô gái Chiêm Sắc này còn đang ở thời điểm trẻ người non dạ đã hiểu đạo lí —— nhất nặc thiên kim, lời hứa ngàn vàng*. Bởi vậy, cô chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn. Một khi nói ra chắc chắn phải làm.
(*Nhất Nặc Thiên Kim – Lời Hứa Ngàn Vàng: chỉ giá trị của lời hứa.)
Một ngày sau.
Cô không biết nói gì.
Nhưng cô đã đồng ý, đã hứa hẹn thì nhất định phải suy nghĩ kỹ.
Buổi sáng hôm nay cô tìm Đỗ Hiểu Nhân nói qua chuyện này, muốn nghe ý kiến của cô ấy. Kết quả là cô ấy rất kinh ngạc, nói thẳng với cô rằng có phúc tới, không nhanh chạy đến còn do dự cái gì? Nói đi nói lại, cô đều có lợi, ngược lại là người ta chịu thiệt.
Bất lực, cô đành im lặng.
Đỗ Hiểu Nhân không hiểu cô, nhưng cô hiểu chính bản thân mình. Không có cách nào thuyết phục bản thân trong tình huống như vậy, trói buộc tình yêu và hôn nhân với nhau, giống như một vụ mua bán bỉ ổi. Con người phải có tình cảm với nhau mới có cơ sở để cùng nhau làm việc xấu.
Hơn nữa, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*.
(* Trích từ câu “Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản” (Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn): đã hưởng lợi từ người khác thì không thể không mềm mỏng, đối xử tử tế hơn với người ta.)
Hiện tại cô nói muốn tiền ở trước mặt anh, cuộc sống về sau phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần cô không vui, không thoải mái, không an phận, không thỏa hiệp, không phối hợp với anh, đều có khả năng bị anh biến thành chứng cứ về đạo đức cô. Khi đó, sự thỏa hiệp của cô chẳng qua là một nét vẽ huy hoàng cho lịch sử đầy thành quả của anh, mặt khác cái gì cũng không có!
Cô học ngành tâm lý, quá hiểu biết về tâm tư con người. Bị mắc kẹt giữa “trực tiếp” và “do dự”, cô khó có thể quyết định.
Không muốn bị người khác coi thường, càng không muốn cuộc hôn nhân không có tình yêu. Nhưng cô có thể làm gì bây giờ?
Muốn mạng! Trái và phải, đều không phải phép.
Đời!
Thở dài xong, cô ngáp một cái, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, chuẩn bị đến bệnh viện.
Một người một túi, cô đi rất nhanh. Không nghĩ tới vừa ra khỏi phòng làm việc đã bị sở trưởng Sở Thiếu Giáo Ngải Mộ Nhiên gọi lại.
“Chiêm lão sư!”
Mấy ngày gần đây, có lẽ vì không thấy Quyền Thiếu Hoàng đến tìm cô, tâm trạng sở trưởng Ngải Mộ Thiên rất tốt, mỗi ngày đều sáng sủa. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu xanh lục đậm. Chất liệu vải tinh tế, tay nghề tuyệt vời, ngay cả tư thế đi bộ cũng đung đưa, so với người thường càng tao nhã hơn rất nhiều.
Chiêm Sắc đứng yên, mỉm cười, “Sếp Ngải. Cô tìm tôi?”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy đi không ít của cô, ánh mắt Ngải Mộ Nhiên mang theo sự đồng tình, rồi lại cười tươi như hoa.
“Chiêm lão sư, chuyện của bạn trai cô, tôi đã nghe nói rồi. Cá nhân tôi rất thông cảm, cũng đã nhờ người đi quyên tiền. Nhưng công việc của tôi ở đây, đồng tình không thể trở thành cái cớ của cô, càng không thể để tôi không hoàn thành trách nhiệm của mình….”
Hừ!
Lại tới rồi!
Mỗi ngày đều ném giày, không mệt sao?
Nhìn miệng cô ta lúc đóng lúc mở, đầu óc Chiêm Sắc bắt đầu kêu “ong ong” ——
Không muốn giải thích quan hệ với Chương Trung Khải, càng không muốn nghe cô ta thao thao bất tuyệt. Cô nhíu mày, vội vàng cắt lời cô ta.
“Sếp Ngải, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta không cần nói những lời mang đạo lý đó, cô hiểu không? Cô trực tiếp nói vào món chính đi, tôi tới ăn.”
Ngải Mộ Nhiên sửng sốt, cười, “A, càng ngày càng chống đối tôi. Chiêm lão sư, cô có cảm thấy gần đây thời gian cô đến bệnh viện quá nhiều hay không? Có phải đã ảnh hưởng tới trật tự làm việc bình thường của Sở Thiếu Giáo chúng ta hay không?”
Đối với việc tra hỏi như vậy, Chiêm Sắc không có gì ngoài ý muốn.
Cô ta có thể nhẫn nhịn tới bây giờ mới chạy tới bới lông tìm vết, đó mới là ngoài ý muốn.
Vuốt tóc, cô ngáp một cái, không để ý đáp lại, “Sếp Ngải, trừ những tình huống đặc biệt, tôi đều tan làm mới rời đi.”
“Tình huống đặc biệt là cái gì? Làm việc ở Sở Thiếu Giáo không phải đặc biệt sao? Chỉ có việc của cô mới đặc biệt đúng không?”
Quả nhiên, người phụ nữ này sẽ không bỏ qua cho cô.
Đúng vậy, tên trộm đen tối chính là thế này! Đưa than ngày tuyết thiếu, lửa cháy đổ thêm dầu nhiều.
Lạnh lùng nhìn khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ của Ngải Mộ Thiên, cô đột nhiên cảm thấy, lòng cảm thông cơ bản của con người mất đi, thật sự quá đáng sợ.
Cô sâu kín thở dài, “Nói đi, bây giờ cô muốn gì?”
Cô không kiên nhẫn, đã đả kích đến Ngải sở trưởng. Một người đi đến đâu đều được người người tâng bốc, thông thường sẽ không chịu nổi sự lạnh nhạt. Nghĩ như vậy, sắc mặt cô ta tự nhiên không có chỗ nào tốt. Tuy nhiên, chỗ ngồi này thường sẽ có quản giáo hoặc giáo viên đi qua, cô ta vẫn phải nỗ lực duy trìhình tượng hòa nhã và phong thái của một tiểu thư khuê các.
“Chiêm lão sư, tôi nghĩ rồi. Bọn nhỏ có một tâm lý khỏe mạnh mới có lợi cho việc học tập và cải tạo. Bởi vậy, tôi quyết định về sau mỗi ngày tan tầm, cô ở lại thêm hai giờ nói chuyện, tâm sự với học sinh, trao đổi ý kiến cùng chúng. Đương nhiên, tôi sẽ trả cô tiền lương tăng ca tương ứng, không phải cô đang cần tiền sao…?”
Ầy.
Chiêm Sắc mím môi, nhìn cô ta rồi ngáp một cái.
Tiếp theo, cô mới chầm chậm nhíu mày, “Tôi không thể lựa chọn?”
“Không thể!”
“Vậy cô tìm người khác đi! Nhà tôi có người bệnh, tôi không muốn tăng ca.”
Ngải Mộ Nhiên nhàn nhạt cười, bộ dáng có chút đắc ý, “Chiêm lão sư, tôi biết cô rất tài giỏi, cũng có chút bản lĩnh. Nhưng cô phải biết, nếu muốn lăn lộn, đấu võ mồm với lãnh đạo là hãnh động rất ngu xuẩn.”
“Người phụ nữ ngu xuẩn, vì không chiếm được đàn ông mà đi gây khó dễ người phụ nữ khác.”
Chuyện đấu võ mồm này, Chiêm Sắc không phải người ngoài nghề.
Nếu bàn về độc miệng, nhớ năm đó cô cũng từng chiến đấu trên diễn đàn…..
Huống hồ, đều là người có tinh thần bền bỉ, thường xuyên qua lại, số lần đấu võ mồm nhiều, cô ngược lại không sợ hãi điều gì.
Biểu lộ thái độ, cô duỗi cơ thể, bắt đầu rời đi.
Nhưng Ngải Mộ Nhiên lại nhíu mày, một lần nữa chắn trước mặt cô.
“Chiêm lão sư, đây là công việc, cô nhất định phải đồng ý.”
“… Sếp Ngải, cô có hứng thú, tôi không có thời gian tiếp cô. Tôi không làm việc cho cô. Tôi ký hợp đồng lao động, có luật lao động bảo vệ…!”
Ngải Mộ Nhiên ôm lấy hai cánh tay bật cười, đôi giày cao gót mười hai centimet trên người lại hợp với thân phận của cô ta, khi nhìn cô từ trên cao xuống tâm lý liền thỏa mãn, “Chiêm lão sư, cô đừng quên, cô đang tham gia kỳ thi tuyển công chức, còn cần ý kiến của lãnh đạo chứ?”