Edit: tuyetdynh2705
Beta: Kim
Khi Ellen nói đến đây, khóe môi của Nghiêm Chiến từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười tiêu chuẩn.
Nụ cười kia, thanh, cạn, lạnh nhạt… Giống như đang cười, cũng giống như không cười.
Nhưng Chiêm Sắc nhìn lại thấy lạnh sống lưng.
Quyền thị, đại Quyền gia…
Quyền Thiếu Hoàng, cháu trai cao cao tại thượng của Quyền gia, vì sao anh ta lại muốn kết hôn với cô?
Nhíu chân mày, Ellen phía sau lại nói cái gì đó, cô không chú ý lắm.
Cô đang nghĩ, có phải tất cả mọi người đều cảm thấy rằng cô đang trèo cao không?
Sao không hỏi cô có bằng lòng hay không chứ, cô không thèm xem trọng cái tên lưu manh đó đâu! Vả lại, ai mà biết được tên họ Quyền kia có bệnh hay không?! Cố ý mang cô ra để đối phó với người nhà. Hay là anh ta muốn lấy lại danh dự cho thân thể?
Nghĩ đến chuyện anh có bệnh…
Cô lại nghĩ đến một lần kia ngồi trên đùi anh cảm nhận được đại quái vật cứng rắn đó…
Mới nghĩ đến thôi, cô đã phải nhanh chóng loại bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Khụ!
Ba người, ba biểu cảm.
Ngay lúc cô nghĩ “Quyền Tiểu Tứ” của Quyền Tứ gia có phải do vấn đề thời gian hay không. Phía bên Ellen còn đang thao thao bất tuyệt tám chuyện, “Đúng rồi, tớ nghe nói Quyền Tứ gia hình như không thích phụ nữ cho lắm? Hồi đó tớ còn tắm chung với Ngải Mộ Nhiên, nghe nói anh ta thích một người đơn thuần… Hừm, lạ thật đấy Tiểu Chiêm, sao cậu có thể nắm anh ta trong lòng bàn tay chứ?”
Nắm trong lòng bàn tay cái rắm!
Liếc mắt nhìn Ellen, gương mặt Chiêm Sắc rất bình tĩnh nhưng giọng điệu lại hết sức bá đạo.
“Tớ không nắm anh ta trong tay, anh ta cũng không nắm được tớ. Cô dâu mới của Quyền gia gì chứ? Cậu đừng nghĩ là thật.”
“Hả! Không phải cậu sao?”
Mắt Ellen mở to, liếc nhìn Nghiêm Chiến đang cười như không cười, nụ cười càng thêm càn rỡ.
“Ha ha, tớ hiểu rồi, hóa ra là tự Quyền Tứ gia nhiệt tình? Nhưng mà cũng khiến tớ buồn cười chết đi được!”
Vỗ vỗ bàn, lại duỗi duỗi chân ra, Ellen cười đến điên rồi.
Chân mày Chiêm Sắc nhíu lại, đối với người học mỹ thuật, ‘hành vi của người làm nghệ thuật’ đã phương Tây hóa này cảm thấy hết nói nổi.
Ánh mắt cô trùng xuống, dời tầm mắt đến cái mâm nhỏ trên bàn lớn, món ăn tinh xảo, phần lớn là những món cô không thể gọi tên. Chỉ có điều, thức ăn đủ màu sắc bày ra trước mặt, lại hợp với màu tóc của Ellen, đột nhiên cô lại cực kỳ thèm ăn.
Ăn nhiều nói ít thôi!
Một bên đón nhận từ ngữ độc hại của Ellen, một bên lại thưởng thức đồ ăn đặc biệt. Mọi buồn phiền trong lòng dường như tan biến, trong lòng cô rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Nghiêm Chiến cũng không nói nhiều, đa phần đều là do Ellen mở miệng. Cô ấy quơ quơ chiếc đũa, cứ giống như là một người chỉ huy. Không có cảnh tượng la hét nhưng lại cực kỳ hợp với trang phục mà cô ấy đang mặc, Chiêm Sắc thật sự không cản nổi cô ấy.
Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị.*
(*Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị: chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.)
Nghiêm Chiến chỉ thỉnh thoảng nói vào vài câu, đột nhiên gọi phục vụ qua, mỉm cười rồi chỉ chỉ vào Chiêm Sắc.
“Mang cho vị tiểu thư này một phần nước chấm tỏi.”
“Vâng.” Nữ phục vụ ghi chép một cách vui vẻ, mỉm cười hỏi, “Tiên sinh còn dặn dò thêm chuyện gì không?”
Nghiêm Chiến híp mắt một cái, “Cho cô ấy thêm một phần canh củ cải trứng, thanh nhiệt giải độc, kích thích tiêu hóa.”
“Tiên sinh thật biết chăm sóc người khác.” Không biết có phải do dáng dấp của Nghiêm Chiến quá đẹp hay không, khi nữ phục vụ ghi chép thực đơn, cũng tự nhiên cười nói nhiều hơn một câu. Nhưng Chiêm Sắc lại vô cùng xấu hổ.
Là do cô ăn quá ngon rồi sao?
Chén nước chấm tỏi trên bàn cơ bản đã bị cô ăn hết sạch… Theo bản năng vì để lảng tránh những gì Ellen đang nói, cô bị người ta coi thành đồ tham ăn còn không nói, lại còn kêu người làm món thanh nhiệt giải độc, canh kích thích tiêu hóa?
Liếc mắt nhìn người đàn ông, cô cười cứng đờ, “Cảm ơn Nghiêm tổng.”
Nhẹ nhàng chỉnh cổ tay áo, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Nghiêm Chiến trước sau như một, hiền hòa nhưng lại xa cách, “Chiêm tiểu thư không cần khách khí, bữa này Ellen mời.”
“Này, mấy lời này——” Ellen không mấy thoải mái mà chọc chọc anh ta, “Hôm nay anh trả tiền đi.”
“Không thành vấn đề.” Nghiêm Chiến cười nhẹ, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Chiêm Sắc, “Nghề nghiệp của Chiêm tiểu thư, hình như rất có ý nghĩa.”
Chiêm Sắc nhìn Ellen, mỉm cười nói qua loa, “Cũng tạm thôi. Đủ kiếm cơm!”
Nghiêm Chiến thở nhẹ một hơi rồi cười mỉm, “Sở Thiếu Giáo của các cô, tháng sáu này có sự kiện lớn nào không?”
Hé mở đôi mắt, ánh mắt Chiêm Sắc nhìn về phía anh ta, dừng lại ở chân mày.
“Nghiêm tổng nắm bắt tin tức nhanh thật đấy. Loại chuyện này mà anh cũng biết sao?”
“Chiêm tiểu thư đừng hiểu lầm. Công ty chúng tôi nhận được lời mời từ Ủy ban thành phố. Đến lúc đó sẽ phải cử đại biểu đi tham dự. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là muốn giúp đỡ Sở Thiếu Giáo.” Nghiêm Chiến nhìn cô, chậm rãi nói rõ ràng, trong giọng nói hoàn toàn không mấy để tâm, có một loại khí chất ung dung bình tĩnh.
Quyên góp tiền!
Ở Sở Thiếu Giáo có rất nhiều đứa trẻ không có người nào giám hộ, đối với những người quyên góp tiền, Chiêm Sắc rất cảm động.
Bởi vậy, ngồi ở đây lâu như thế, mãi cho đến lúc này, cô mới nở một nụ cười từ tận đáy lòng với anh ta, “Cảm ơn, Nghiêm tổng thật có lòng thương người.”
Nụ cười của một người có thể chia thành nhiều loại. Cười thật, cười giả, cười đối phó, ngoài ra còn có loại cười như không cười, cười giả vờ.
Vừa rồi Chiêm Sắc vẫn luôn cười giả. Nhưng lúc này là cô cười thật lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, đuôi mắt đều phảng phất ý cười. Loại cảm giác này cứ như cánh hoa mai trong tuyết mùa đông, một chút quyến rũ, lại một chút lạnh lẽo, đặc biệt là hai cánh môi mềm mại hồng hào kia, phảng phất sự tươi đẹp tinh túy của một người phụ nữ, vô cùng mê người, khiến cho đàn ông mờ mờ ảo ảo liên tưởng.
Ánh mắt Nghiêm Chiến hơi dừng lại một chút, ngón tay cầm đôi đũa khẽ động, trong lòng rối loạn.
Thế nhưng.
Tâm tư nặng trĩu, nét mặt anh ta trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ, “Nào có, Chiêm tiểu thư nghĩ nhiều rồi. Văn hóa công ty muốn phát triển, cần phải quan tâm đến người khác, trách nhiệm về xã hội của công ty, chính là đóng góp một viên gạch, đều là những chuyện tôi nên làm.”
“Ồ, không ngờ Nghiêm tổng quanh năm sinh sống ở nước ngoài, lại biết rõ châm ngôn trong nước đến vậy?!”
Chiêm Sắc bình tĩnh nhìn anh ta, lại mỉm cười thêm lần nữa.
Người đàn ông chớp chớp mắt, trong lòng rung động, hô hấp có chút không được đều.
Một ánh mắt, vẽ lên một mùa thu. Một nụ cười, vẽ lên cả thế giới.
Cô không khuynh thành, thì ai khuynh thành?
Chẳng trách Quyền Thiếu Hoàng lại như vậy?!
Người phụ nữ này, chắc chắn là thuốc phiện của đàn ông…
Nghiêm Chiến là một người đàn ông bình tĩnh, nội liễm, thanh thoát nhưng lại sâu lắng, khó đoán, là người đàn ông có mắt nhìn người. Ánh mắt chăm chú nhìn Chiêm Sắc, mỗi câu mỗi chữ anh ta nói đều rất nghiêm túc, không có nửa điểm gợn sóng.
“Trên thương trường nói chuyện làm ăn, trước khi về nước, tôi đã học xong tất cả khóa học rồi.”
Nữ phục vụ tiến vào, bưng lên chén nước chấm mới vừa rồi bị Chiêm Sắc ăn hết sạch, còn có một chén canh củ cải trứng. Lịch sự nói lời cảm ơn, Nghiêm Chiến đỡ chén rồi đưa cho Chiêm Sắc.
“Chiêm tiểu thư, uống chút canh, không nên bốc hỏa.”
Sao anh ta lại biết cô đang nóng trong người?
Chiêm Sắc liếm liếm môi, khẽ cười một cái rồi nói cảm ơn, bưng chén canh lên đưa tới miệng húp.
Tên Nghiêm Chiến này…
Rốt cuộc là loại người nào nhỉ?
Ngoại trừ Quyền Thiếu Hoàng, lại có một người đàn ông mà cô không thể đoán được.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên——
Nhìn dãy số gọi đến, cô thoáng cau mày tắt cuộc gọi.
Không đến một phút sau, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Chân mày của Chiêm Sắc bắt đầu nhíu chặt lại, suy nghĩ một chút rồi bắt máy, “Alo.”
“Móng chân dài ra rồi sao? Dám cúp điện thoại của anh?”
Người đàn ông đầu dây bên kia, đúng là Quyền Thiếu Hoàng, người nhận điện thoại lúc chiều bằng thái độ lạnh băng băng. Vừa nghĩ đến thái độ nhận điện thoại buổi chiều của anh, trong lòng Chiêm Sắc lại càng thêm tức giận. Chẳng qua là cô đang ở trước mặt Ellen và Nghiêm Chiến, ít nhiều gì cô cũng phải duy trì hình tượng của mình.
“Thật ngại quá, tôi đang ăn cơm, có chuyện gì?”
“Đang ở đâu?”
“Không liên quan đến anh.”
Nói xong mấy câu này thật nhanh, Chiêm Sắc cũng không nói thêm địa điểm, cũng không hề nói đang ăn cơm cùng ai, nhanh chóng nói lời tạm biệt sau đó cúp điện thoại. Ngay trước khi tiếng ‘bíp’ ngắt điện thoại vang lên một giây, cô mơ hồ nghe được đầu dây bên kia truyền đến câu chửi rủa của anh- “Chết tiệt!”
Anh nổi giận rồi!
Vì vậy, cô rất sảng khoái.
Để cho anh nếm thử mùi vị bị người khác ngắt điện thoại trước đi.
Tiếp đó, ba người lại đi vào vòng trạng thái nói chuyện phiếm——
Một mình Ellen là người phụ trách nói, Chiêm Sắc và Nghiêm Chiến phụ trách nghe, đa phần đều không nói nhiều, đôi lúc lại chen vào một hai câu cũng không mấy nhàm chán. Bầu không khí không nóng không lạnh vẫn đang diễn ra.
Một lúc sau——
Ellen cảm thấy không thú vị, quả thực có chút đứng ngồi không yên. Cô thuộc tuýp người không sinh sự là không cảm thấy thoải mái, nhìn bộ dạng của hai người, cũng không biết đụng trúng dây thần kinh nào, lại hứng thú bừng bừng mai mối cho hai người.
“Ôi tớ bảo này, chị em tốt, nếu Tiểu Chiêm cậu đã không muốn gả cho Quyền Tứ gia, hay là thử suy xét đến người anh em Nghiêm Chiến này của tớ đi?”
Lộp bộp!
Tâm can Chiêm Sắc đều run rẩy.
Một Quyền Thiếu Hoàng đã khiến cô suy sụp muốn chết rồi, Ellen lại còn đưa cho cô một người mà cô nhìn không thấu, không muốn cô sống nữa sao?
Cô cười cứng đờ, ha ha nói, “Đừng nói hươu nói vượn, sao tớ có thể trèo cao đến Nghiêm tổng. Ellen, phàm là người mang theo một chữ ‘tổng’, trong lòng tớ đều không thể nào vượt qua được…. Không môn đăng hộ đối đâu.”
Nghiêm Chiến cười cười, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt rực sáng ngẩng đầu nhìn cô.
“Chiêm tiểu thư quá khiêm tốn rồi? Phải là Nghiêm mỗ tôi không xứng với cô mới đúng.”
Ngoài dự đoán——
Anh ta vừa dứt lời, một giọng nam hung ác đã vang lên, mang theo một lượng lớn khí lạnh mà quét đến.
“Nói thừa, cậu đương nhiên không xứng!”
Bùm! Bùm!
Tựa hồ trong cùng một lúc, cửa gỗ rắn chắc của phòng bao đã bị người đạp một cước bay ra.
Trong lòng Chiêm Sắc cả kinh, quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ sững sờ.
“Anh…?”
Người tới chính là Quyền Thiếu Hoàng?
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, thân hình cao lớn ở đằng kia trong nháy mắt khiến phòng bao lại càng nhỏ hẹp hơn. Mà gương mặt âm u lạnh lẽo của anh càng làm cho bầu không khí trở nên ngưng trệ, lạnh lẽo. Phía sau lưng Quyền Tứ gia, còn có vài người đàn ông mang nét mặt không biểu cảm, mặc âu phục đen đứng thẳng tắp.
Trong số đó có một người mặt cũng không biểu cảm là Thiết Thủ, những người còn lại đều là tùy tùng của anh ta.
Chiêm Sắc biết, những người từng bị cô cho là xã hội đen kia, thật ra mỗi người đều là những quân nhân chuyên nghiệp đã trải qua những tháng ngày tập luyện quân sự. Mấy người ảm ảm đạm đạm đứng ở đằng kia, lại phối hợp với nét mặt lạnh lùng của Quyền Tứ gia, nhìn thấy đã có chút dọa người.
“Tứ ca —— sao anh lại đến đây?”
Quyền Tứ gia đến quá mức đột ngột, trong lòng Ellen kinh hãi, đại khái là đã hiểu xảy ra chuyện gì rồi. Vừa nghĩ đến bản thân mình vừa suýt chút nữa có hành động ‘xấu xa’ – bán vợ của người ta đi, cô nhanh chóng giả bộ ngoan ngoãn, đón Quyền Thiếu Hoàng vào ngồi.