Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 55.2

Edit: Swan

Beta: Kim

Đoàn người rề rà vừa đi vừa chụp ảnh, đi qua cầu Kim Thủy, xuyên qua Thái Hoà Môn, vòng qua đại điện hùng vĩ, huy hoàng, đi thêm một lúc thì tới Tân Hoa Môn.

“Cậu, mợ, tới đây xem, kia chính là Tân Hoa Môn. Tân Hoa Môn là tên người đời sau đặt ra, trước đó nó là một trong năm Bảo Nguyệt Lâu của vua Càn Long. Truyền thuyết kể rằng, hoàng đế Càn Long vì sủng phi tần Duy Ngô Nhĩ Dung Phi, cũng là Hương Phi nên xây dựng lên… Năm đó, đứng ở trên Bảo Nguyệt Lâu, nhìn về phía bắc có thể thấy được Tam Hải, nhìn về phía nam có thể thấy phố phường, phía đông ngắm Tử Cấm Thành, phía tây nhìn núi sông…”

Tôn Thanh vui vẻ chỉ tay về phía Tân Hoa Môn giới thiệu cho cậu mợ. Cả quãng đường vừa rồi, cô ấy là một ‘hướng dẫn viên du lịch’ cực kỳ có trách nhiệm và tinh tế. Thực tế mà nói, nghe cô ấy giới thiệu các địa danh một cách rõ ràng, vừa mạch lạc vừa sinh động, Chiêm Sắc cực kỳ bội phục tầm hiểu biết của cô ấy. Nhìn từ khía cạnh khác mà nói, người ở ZMI đều rất phi thường. Vừa nghe cô ấy nhắc tới Hương Phi, cô theo bản năng nhìn về phía vòng ngọc thập bát tử trên cổ tay.

Lúc trước khi cô tới tiệm cầm đồ, ông chủ cũng từng nói qua, vòng ngọc cô đang đeo đúng là vòng ngọc thập bát tử mà Càn Long ban cho Hương Phi, nhưng lúc đấy Quyền Thiếu Hoàng lại bảo rằng nó là đồ giả. Nghĩ vậy, cô không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Đều nói đồ cổ là vô giá, giới hạn tại lòng người. Nếu chiếc vòng thập bát tử này là thật thì cô đã phát tài.

Bước lên bậc thang trạm long trổ phượng, cô nhìn Bảo Nguyệt Lâu, nghĩ vậy.

“Chị dâu!” Quyền Thiếu Đằng cười hì hì sán lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Vật trên cổ tay chị không phải là tín vật đính ước của Càn Long đưa cho người trong lòng sao?”

Chiêm Sắc ngẩn ngơ, nâng tay lên nhìn lại vòng ngọc. Dưới ánh mặt trời, thập bát tử càng thêm tinh mỹ, vệt sáng chiếu lên vòng ngọc phản chiếu ra tia sáng kỳ dị mà đẹp đẽ. 

“Nó là đồ thật ư?”

Cô lẩm bẩm, Quyền Thiếu Đằng “hừ” một tiếng, “Vòng của chị là từ lão Tứ nhà em mà ra, sao anh ấy có thể mang đồ giả cho người phụ nữ của mình?”

Chiêm Sắc trầm mặc.

Những lời này quả thật không sai, với tài chính của Quyền gia, anh không thể nào tặng cô đồ giả. Bỗng nhiên, hình ảnh Quyền Thiếu Hoàng vui đùa nói thập bát tử là đồ giả lại hiện ra. Rõ ràng là đồ thật, tại sao phải nói là giả?

Để cho cô yên tâm sao?

Đáp án là chắc chắn nhưng cô cố tình phớt lờ nó đi, bởi người nghĩ nhiều thì tâm sẽ nặng.

Cô giật giật khóe miệng, đè xuống nỗi bất an trong lòng, mỉm cười nhìn anh ta.

“Tứ ca của cậu nói đây là đồ giả thì nó chắc chắn là đồ giả.”

Quyền Thiếu Đằng run run bả vai, tặng cô một nụ cười vô cùng quyến rũ, nói:

“Chị dâu, lão Tứ nhà em đôi lúc cực kỳ trẻ con, lại còn thích làm ra vẻ nhưng tình cảm anh ấy đối với chị thì không thể chê.”

Chiêm Sắc hơi buồn cười, cô dễ dàng vạch trần lời nói của anh.

“Chẳng phải cậu không thích Tứ ca của mình à? Việc gì phải nói tốt cho anh ấy?” 

Quyền Thiếu Đằng nhìn chằm chằm vào mắt cô, tà ác nâng môi, nở một nụ cười đầy thâm ý.

“Thế nào gọi là anh em? Giống như em và lão Tứ vậy. Ngày thường không phải tôi đâm anh một nhát thì là anh đâm tôi một nhát, nhưng người ngoài dám đâm anh một nhát, tôi sẽ đâm kẻ đó vô số nhát. Khụ… Chị dâu, em giải thích như vậy chị có hiểu không?”

Sửng sốt chốc lát, Chiêm Sắc thấy anh làm mặt quỷ, không nhịn được bật cười.

Xem ra, tình cảm anh em của hai người họ vẫn rất tốt. 

Cố cung là nơi ở và xử lý sự vụ của các đời vua nhà Minh, Thanh, vào mùa này, du khách tới tham quan đông như mắc cửi. Tâm trạng Lỗ Hữu Đức tốt, trên tay cầm chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn, đeo kính râm, ăn mặc giống hệt như một người đàn ông trung niên yêu thích văn nghệ, đi tới đâu cũng chụp ảnh cổ thụ, dị thạch, hoa cỏ, lầu các, Chiêm Sắc thấy mà lòng khó chịu.

Cũng may tâm trạng Du Diệc Trân tốt, tâm trạng của cậu cũng không tệ, dù cô không thích cũng cố nhịn xuống, tránh cho mọi người cảm thấy mất hứng. Nhóm người vừa đi vừa ngắm cảnh, đi qua cung Càn Thanh, qua Khôn Ninh Cung, cả đường nghe Tôn Thanh giới thiệu, giọng nói thanh thuý lại cuốn hút, tâm tình của cô liền giống như ánh nắng hôm nay, chậm rãi trở nên tốt đẹp.

Đi qua từng tòa cung điện hoàng gia, tưởng tượng tới mấy trăm năm rực rỡ, cô bỗng thấy có chút cảm khái.

Nơi ở của hoàng đế, cung điện và y phục, tất cả đều đẫm máu.

Bao nhiêu sợi tơ xanh đã hóa tóc trắng, nửa đêm than khóc, đứt ruột đứt gan.

Lúc đi ra từ Thần Võ Môn đã là 5 giờ chiều.

Vì mợ của Chiêm Sắc là người Hồi, mọi người đã chọn một quán thịt bò hấp để chăm sóc thói quen ăn uống của mợ. Có lẽ quán ăn không hợp với cung cách tiêu dùng hằng ngày của Ngũ gia, lúc anh đi vào, ngồi xuống, gương mặt đầy vẻ ngượng nghịu, Chiêm Sắc nhìn mà thấy buồn cười.

Dù cho sắc mặt anh ta không tốt, vừa ngồi xuống, nữ phục vụ đã đưa thực đơn tới trước mặt anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, pha chút ngượng ngùng của cô gái nhìn thấy người mình thích. Chiêm Sắc và Tôn Thanh liếc nhìn nhau, dù cả hai không ai nói gì nhưng họ đều hiểu được ý của người kia.

Nhìn thấy vẻ cô đơn trong ánh mắt Tôn Thanh, Chiêm Sắc thở dài.

Nam nhan hoạ thuỷ…

Một lúc sau, các món ăn lần lượt được bưng lên. Vì là quán thịt bò nên tất cả các món ăn đều có thịt bò. Bò nướng củ cải, bò luộc, bò viên, bò khô xé sợi, bò hấp… Ngũ gia vừa vung tay, cả một bàn đầy ắp được bưng ra, Du Diệc Quý ngẩn ra, đỏ mặt ngại ngùng. 

“Đại huynh đệ, ăn uống đơn giản chút là được, không cần phải tiếp đón chúng tôi như vậy.”

Du Diệc Quý là một người thành thật, có tính tiết kiệm. Từ lúc mua vé vào Cố Cung tới giờ, ông đều vì một loạt chi tiêu ở Thủ đô mà xót ruột. Dù ông biết Quyền Thiếu Đằng là em chồng của Chiêm Sắc, nhưng càng được chiêu đãi long trọng thì ông càng không yên lòng.

Lời nói của ông làm Quyền Thiếu Đằng, người chưa bao giờ coi trọng ông, phải nhìn ông bằng ánh mắt khác.

“Chỉ là một chút lòng thành, cậu, ngài còn muốn ăn thêm gì không?”

Lại được gọi bằng tôn xưng, khuôn mặt già nua của Du Diệc Quý đỏ bừng: “Đủ rồi, đủ rồi, đại huynh đệ, nhiều món như này, làm sao chúng tôi ăn hết được?”

“Cậu, ngài không phải lo lắng. Dù gì cũng là tiêu tiền của anh trai cháu, chúng ta chỉ cần tận hưởng thôi.”

“Haizz…”

Là một người nông dân, ông không thể nhìn người khác phí phạm thức ăn. Dù Du Diệc Quý biết Quyền gia là nhà quyền quý, cũng biết hành động này là lãng phí nhưng ông không có lập trường gì để nhắc nhở. Cũng vì vậy, ông càng khó nuốt xuống. Nhìn dáng vẻ bất lực của ông, Chiêm Sắc vừa đau lòng, vừa buồn cười.

“Cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay chúng ta tới đây chơi là muốn cậu vui vẻ.”

Du Diệc Quý nhìn cô hai giây, ánh mắt không nói lên lời, “Tiểu Yêu này…”

“Vâng?” Chiêm Sắc cắn miếng thịt bò, ngước lên nhìn ông, “Có chuyện gì ạ?”

Du Diệc Quý mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại do dự. Chiêm Sắc nhìn bộ dạng rối rắm của ông mà không hiểu chuyện gì, trong lòng bỗng nổi lên nghi ngờ, “Cậu, hôm nay cậu làm sao vậy? Từ lúc gặp nhau con đã thấy kỳ lạ, nếu như có việc gì, cậu cứ nói thẳng với con.”

Du Diệc Quý nhíu mày, thở dài một tiếng rồi hạ đũa xuống, nếp nhăn trên trán có thể kẹp chết ruồi.

“Tiểu Yêu này, ngày mai cậu và mợ sẽ trở về Y Lan.”

Trong lòng Chiêm Sắc kinh ngạc. Cô cảm giác những lời mà ông muốn nói không chỉ có như vậy. Nhưng điều gì khiến ông không thể nói thẳng với cô?

“Cậu, có chuyện gì không tiện nói sao? Chút nữa chúng ta nói riêng.”

Du Diệc Quý nhíu mày càng sâu, “Không. Chỉ là cậu muốn trở về.”

Ông ấy… 

Sao càng lớn tuổi lại càng cứng đầu.

Chiêm Sắc gắp thêm thức ăn cho ông, cười khuyên, “Cậu, làm sao vậy? Chúng ta đã bàn bạc ổn thỏa rồi mà, cậu ở Thủ đô chơi thêm mấy ngày. Dù sao con cũng có 15 ngày nghỉ kết hôn, hai cậu cháu mình không đi chơi sao được?”

Du Diệc Quý ngượng ngùng, vẫn dùng lý do cũ trả lời cô.

“Không ở lại được… Hai con heo mẹ trong nhà sắp đẻ rồi.”

Tới. Lại tới. Khóe môi Chiêm Sắc run rẩy. Nhìn đôi mắt đỏ tơ máu của ông, cô biết lòng ông đã định. Dù cực kỳ luyến tiếc nhưng cô chỉ có thể đồng ý.

“Vậy cũng được, ngày mai con tiễn cậu.”

Du Diệc Quý cũng không vì cô đồng ý mà thả lỏng, nhìn cô, ông lại nghiêm túc dặn dò.

“Tiểu Yêu, cậu và mợ tự đi được. Giờ con đã kết hôn, cũng có chuyện riêng phải làm, cậu không thể làm con bị trì hoãn.”

“Cậu…”

Du Diệc Quý xua xua tay, nhìn mọi người trên bàn, giống như đang nói với cô mà càng giống đang nhắc nhở người khác: “Tiểu Yêu, có câu này cậu phải nói với con. Dù trong bất cứ thời điểm nào, nếu có ai bắt nạt con thì con hãy tới tìm cậu. Chỉ cần cậu có một miếng ăn thì sẽ không để con bị đói. Chúng ta không cần phải chịu cơn giận của ai. Còn nữa, Tiểu Yêu à, vinh hoa phú quý chỉ là thoáng qua, thân thể mới là của mình. Con nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt…”

“Cằn nhà cằn nhằn, lại bắt đầu lải nhải!” Mợ thấy Du Diệc Quý nói mãi, lại sắp rơi lệ, vội vàng cầm tay ông, làm bộ nhìn ông nhắc: “Lão Du, cháu ngoại của ông chỉ vừa mới kết hôn, ông lại nói toàn những lời không may. Vợ chồng son người ta đang yên ấm, như thế chẳng phải thêm xui xẻo sao?”

“Bà thì biết cái gì!”

Cậu trừng mợ, Du Diệc Quý là một người đàn ông Đông Bắc chính hiệu, ở trước mặt vợ và con gái, lời nói của ông cực kỳ có trọng lượng. Khi ông quay lại nhìn Chiêm Sắc, ánh mắt liền thay đổi: “Tiểu Yêu, lời cậu nói, con phải nhớ kỹ. Con không phải người không có nhà mẹ đẻ, không ai được khinh thường con…”

Chiêm Sắc cảm động, mím chặt môi.

Ông vừa đi, một chút cảm giác tình cảm gia đình ấm áp tan biến.
Bình Luận (0)
Comment