*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bàn
Trưa tan học quay về kí túc xá, dọn xong đồ đạc, Tống Dã liền đi gọi Khúc Liệu Nguyên cùng nhau về nhà.
Trong hành lang trông thấy các học sinh chuẩn bị đi về, không ít người đã mặc đồng phục mới. Tống Dã cũng mặc, đỡ phải nhét vào túi cho tốn diện tích.
Còn chưa tới cửa phòng 411, Khúc Liệu Nguyên đã cầm theo 2 cái túi từ trong phòng đi ra, thấy hắn, kêu một tiếng: "Anh."
Tống Dã được cậu gọi liền nở nụ cười, nói: "Hôm nay sao không thấy nhây ra, dọn dẹp nhanh thế? Đồng phục cậu đâu?"
Thời điểm phát quần áo vào tiết cuối, Tống Dã đã muốn xem xem Khúc Liệu Nguyên mặc đồng phục mới vào trông như thế nào, Khúc Liệu Nguyên là kiểu trai thể thao, rất hợp mặc quần áo theo phong cách vận động, so với mặc quần áo bình thường thì trông đẹp trai hơn nhiều.
Khúc Liệu Nguyên vỗ vào cặp, nói: "Cất rồi, về nhà giặt đã rồi mặc."
"Úi chà," Tống Dã vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, nói đùa trêu cậu, "Em tôi không thể nào sạch sẽ như vậy được, chú là ai đóng giả đây?"
Trong hành lang nhiều người, hai người một trước một sau đi qua, Khúc Liệu Nguyên đặt hai tay lên vai Tống Dã, hai anh em cùng nhau đi xuống tầng.
Các học sinh được nghỉ cuối tuần, ai cũng tinh thần phấn chấn, dưới sân trường náo nhiệt như chợ bán thức ăn.
Tống Dã thích yên tĩnh, mỗi khi gặp cảnh này đều thấy đau đầu, trở tay kéo Khúc Liệu Nguyên, bước đi nhanh hơn, một đường không nói chuyện, vội vội vàng vàng đi ra khỏi trường, chờ xe bus đến rồi lên xe.
Muốn về nhà trước tiên phải ngồi tuyến xe bus vào trung tâm thành phố, rồi chuyển sang chuyến xe về thẳng xưởng 407.
Trêи xe rất nhiều người, lúc này, tất cả đều là học sinh Nhất Trung, người chen chúc người. Nhóm học sinh cấp 3 tuổi trẻ thanh xuân đứng tốp năm tốp ba, líu ríu trò đủ thứ chuyện.
Hai người Tống Khúc không có chỗ ngồi, đứng gần cửa xe đằng sau, tay Tống Dã xuyên qua khe hở giữa đám người, chộp được cái tay vịn. Khúc Liệu Nguyên đứng sau hắn không có gì để nắm, tay vịn trêи đỉnh đầu cũng bị người chiếm hết, sợ tài xế xe lái đi đứng sẽ không vững, không thể làm gì khác là tiếp tục đặt tay lên vai hắn. Đi qua 2 bến, lại lên 2 lượt khách, người càng nhiều, cậu vòng thẳng tay qua vai Tống Dã, ôm chặt lấy, để có thể đứng vững hơn một chút.
Tống Dã liếc mắt nhìn cậu, cậu đang ngẩng đầu nhìn quảng cáo dịch vụ công cộng dán trêи xe, lộ ra hầu kết chưa quá rõ ràng trêи cổ.
Trong xe bus đung đa đung đưa, tiếng người huyên náo, ánh nắng đầu thu lướt nhẹ qua khuôn mặt cùng cái cổ Khúc Liệu Nguyên, phủ lên phần lông tơ thật mảnh trêи mặt kia một vầng hào quang mềm mại nhẹ nhàng.
Thời gian trêи xe bus vốn rất khó khăn vì chen chúc ồn ào, bỗng chốc lại trở nên thoải mái, Tống Dã cảm giác ở một nơi nào đó trong người, cũng đung đa đung đưa thật mềm mại nhẹ nhàng.
Về đến nhà, Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt đang chờ bọn họ về ăn, làm một bàn đồ ăn, sợ nguội mất nên đều đậy kín. Có sườn kho Khúc Liệu Nguyên thích, cũng có ớt xanh áp chảo Tống Dã thích ăn.
Trêи bàn cơm lại là thời gian Khúc Liệu Nguyên nói nhiều, huơ tay múa chân kể lại chuyện xảy ra trong một tuần lớn này cho ba mẹ nghe. Có điều cố tình giấu việc mình đánh nhau với Diêu Vọng, và việc đứng trước toàn trường đọc bản kiểm điểm.
Cơm nước xong, hai học sinh về phòng ngủ trưa, hai người bọn họ ở trường mỗi ngày ngủ trưa đã quen, quay về phòng trong chốc lát thì đều ngủ. Không có chuông báo rời giường, chờ đến khi tỉnh lại, buổi chiều đã qua một nửa.
Cao Tú Nguyệt và Khúc Đại Giang đều đã đi làm, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.
Khúc Liệu Nguyên ngủ xong đau nhức toàn thân, không muốn ngồi dậy, nằm trêи giường chơi một cái Cửu liên hoàn [1].
[1]: Là cái này này(="∇`=)
Tống Dã đi rửa mặt, lấy quần áo bẩn hai người mang về từ trường ra, đem đi giặt.
Khúc Liệu Nguyên vẫn đang chơi, chơi một lúc, chợt thấy không đúng, hình như? Quên mất chuyện gì?
"Khúc Liệu Nguyên!" Tống Dã vén rèm đi vào, trong tay cầm một bộ đồng phục, tức giận nói: "Sao lại thế này?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã dùng sức đá cuối giường cậu một phát, cả giận nói: "Vừa mới phát đồng phục xong, sao lại thành thế này rồi? Đứa nào vẽ của cậu?"
Khúc Liệu Nguyên nằm nghiêng trêи giường, trong tay còn cầm cái Cửu liên hoàn kia, chột dạ nói: "Là... bạn cùng lớp đùa nhau thôi."
Tống Dã nói: "Bạn cùng lớp nào?"
Khúc Liệu Nguyên: "Hỏi rõ ra làm gì?"
Tống Dã nói: "Làm gì? Đương nhiên là đứa nào vẽ đứa đấy đền! Thế này thì mặc kiểu gì nữa?"
"Tớ cũng không biết là đứa nào." Khúc Liệu Nguyên ngồi dậy, tóc trêи đỉnh đầu sau khi ngủ bị dựng lên, nói, "Tớ đi ra ngoài không ở trong lớp một lúc, về đã thấy như vậy rồi."
"... Mẹ nó!" Tống Dã bực tức nói, "Cậu đi làm lớp trưởng làm gì? Chẳng những phải đi làm cu li cho lớp, mà giờ chúng nó còn bắt đầu bắt nạt cậu?"
Khúc Liệu Nguyên không vui, nói: "Làm cu li cái gì? Bạn cùng lớp tớ có bắt nạt tớ đâu."
Tống Dã giơ bộ đồng phục ra bằng hai tay, cho cậu xem toàn bộ con rùa, châm chọc nói: "Khúc lớp trưởng, cậu nhìn lại cho kĩ, cái này mà gọi là không bắt nạt cậu? Cũng chẳng phải trẻ con mẫu giáo, đứa nào cùng lớp đùa giỡn mà có thể làm ra chuyện này?"
Khúc Liệu Nguyên không có lời nào phản đối.
Tống Dã trừng cậu xong, cụp mắt xuống, đột nhiên thấy cái tên trêи nhãn áo, là "Diêu Vọng"! Hắn hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Cậu đổi đồng phục cho Diêu Vọng?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã không nói nữa, cầm đồng phục, lại vén rèm đi ra.
Khúc Liệu Nguyên ngồi trêи giường, mặt ủ mày ê, vò đầu bứt tai.
Cậu biết Tống Dã ghét Diêu Vọng, nếu như biết chân tướng, nhất định sẽ trách cậu quản việc đâu đâu của Diêu Vọng.
Cho nên ý định lúc đầu của cậu là khiến Tống Dã nghĩ bộ đồng phục là của cậu, chỉ là bị bạn cùng lớp đùa dai làm bẩn, lừa Tống Dã đi. Căn bản không nhớ là còn phải cắt phần nhãn lộ tên.
Trong nhà vệ sinh, mặt giặt "Ù-- Ù--" chạy.
Tống Dã ngồi chồm hổm dưới đất, trước mặt là chậu giặt quần áo, bộ đồng phục kia ngâm bên trong, hắn đổ ít bột giặt lên "con rùa," đổ nước đánh bọt, lấy tay chà từng tí một.
Khúc Liệu Nguyên mang dép lê quần đùi cùng áo ba lỗ, đứng ở cửa ló đầu vào nhìn xung quanh.
"Tiểu Dã." Cậu gọi Tống Dã một tiếng.
Tống Dã phớt lờ cậu.
Cậu không thể làm gì khác là rì rì tiến vào, ngồi xổm trước mặt Tống Dã, chậu quần áo ở giữa hai người.
"Hay để tớ giặt đi." Khúc Liệu Nguyên vươn tay ra.
"Đi ra cho tớ." Tống Dã nói.
Khúc Liệu Nguyên: "... Tiểu Dã."
Tống Dã khinh khỉnh nhìn cậu, nói: "Cậu giặt cái gì mà giặt? Đồ đần giặt đôi tất cũng không sạch này."
Khúc Liệu Nguyên thoáng cái nở nụ cười, nói: "Cậu không giận à?"
Tống Dã nói: "Tớ giận cái gì?"
Khúc Liệu Nguyên cười với hắn, nói: "Là... Tớ tưởng cậu nhất định phải giận."
Sao mà không giận được chứ!? Tống Dã sắp tức chết rồi.
Thông minh như hắn, vừa thấy bộ quần áo là của Diêu Vọng, lắc não một chút liền rõ chuyện gì đã xảy ra.
Suy nghĩ đầu tiên chính là: Khúc Liệu Nguyên con heo này, lại mắt mù làm cái gì đây!
Nhưng mà suy nghĩ thứ 2 trong đầu ngay sau đó: Quên đi, không thể nào, Khúc Liệu Nguyên đâu phải người như vậy?
Hắn hiểu rất rõ Khúc Liệu Nguyên. Lòng đồng cảm của Khúc Liệu Nguyên quá mạnh mẽ, luôn có một loại mong muốn tự nhiên bảo vệ và trợ giúp đối với gần như hết thảy "kẻ yếu." Từ nhỏ hắn đã biết thỉnh thoảng giả vờ làm "kẻ yếu," để Khúc Liệu Nguyên có suy nghĩ "Phải bảo vệ Tiểu Dã bên mình thật tốt," từ đó trở thành một người không thể thay thế trong số rất nhiều bạn bè của Khúc Liệu Nguyên. Hắn rất thích cảm giác được Khúc Liệu Nguyên "bảo vệ."
Vì thế hắn càng tức giận, tức giận vì Khúc Liệu Nguyên không nghe lời hắn, không triệt để cắt đứt với tên đáng ghét Diêu Vọng này, cũng tức giận Khúc Liệu Nguyên dường như đối với thế nhân đều "bảo vệ" không khác gì nhau.
Khúc Liệu Nguyên như thế, rất có khả năng không thể né tránh vận mệnh nông phu, sớm muộn cũng gặp phải rắn. Nói ví dụ như Diêu Vọng lần này, rất có thể là con rắn đó.
Nhưng Tống Dã đồng thời cũng biết, lòng đồng cảm quá mạnh cùng mong muốn bảo vệ này là nguyên nhân quý giá nhất khiến Khúc Liệu Nguyên là Khúc Liệu Nguyên, một cậu bé làm mọi người xung quanh yêu quý.
Không có điều này, thì Khúc Liệu Nguyên không còn là Khúc Liệu Nguyên nữa.
"Thực sự không biết là ai vẽ sao?" Tống Dã có phần ngưỡng mộ bản thân, có thể giả bộ không tức giận chút nào, vừa chà quần áo, vừa bình tĩnh nói chuyện phiếm cùng Khúc Liệu Nguyên, nói, "Thực sự quá nhạt nhẽo, đều là người lớn cả rồi, sao vẫn có thể làm ra chuyện này chứ?"
"Đúng rồi!" Khúc Liệu Nguyên phụ hoạ theo hắn, "Không biết là đứa nào nhạt nhẽo như vậy."
Tống Dã nói: "Cậu chủ động đổi quần áo với Diêu Vọng à? Nó cứ thế mà nhận? Thằng này cũng giỏi thật đấy."
Khúc Liệu Nguyên lại nói: "Không phải đâu, nó không chịu, tớ cố nhét cho nó."
"Tớ còn chưa tìm nó đâu," Tống Dã nói, "Điện thoại phải gửi về xưởng để sửa, tuần sau không biết đã về chưa, chờ về rồi, tớ báo cho nó hoá đơn tiền sửa chữa với tiền đi bệnh viện khám mua thuốc một lượt luôn."
"Được." Khúc Liệu Nguyên cũng không quan tâm chuyện này lắm, suy nghĩ một chút, đề nghị nói, "Nếu như tổng tiền nhiều quá, nó một lúc không có nhiều như thế, thì cũng đừng giục nó đưa nhé? Dù sao nó cũng chẳng chạy đi đâu, trả từng đợt cũng được, cậu thấy ổn không?"
Tống Dã nghĩ thầm có cái rắm ấy! Còn theo đợt? Nói: "Ừ, đến lúc đó tớ nói chuyện với nó, tuỳ tình hình."
Đồng phục giặt không sạch, Tống Dã chà mãi vẫn chưa hết hẳn, muốn thử dùng ít cồn xem phản ứng thế nào, trong nhà lại không có, hai người liền rót ít rượu đế nồng độ cao của Khúc Đại Giang, nhưng đối với việc loại bỏ vết bút thì không có tác dụng gì.
Cuối cùng trêи lưng bộ đồng phục còn lại một "con rùa" nhàn nhạt, nếu không nhìn kĩ thì hình vẽ cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy là bị bút vẽ linh tinh hơn 10 nét.
"Cứ thế này mà mặc." Khúc Liệu Nguyên lạc quan nói, "Cậu xem cậu đã cao lên rồi, chắc chắn tớ cũng sẽ cao lên, một khi cao rồi, bộ này sẽ không mặc được nữa, học kì sau đặt bộ mới."
Tống Dã giội nước lã nói: "Lỡ may cậu chỉ cao được đến thế, không hơn nữa được thì sao? Chú Khúc cũng chỉ 1m75."
"Tống..." Khúc Liệu Nguyên lúc đầu định nói Tống Chí Quốc cũng chẳng phải cao lắm, giữa đường sửa lại lời, "Cậu đừng mơ, tớ cũng muốn cao lên! Sao tớ không cao được? Cậu cứ chờ ngửa đầu lên nhìn tớ đi."
Tống Dã chỉ vào bộ đồng phục đang treo, nói: "Cậu đeo cái vỏ rùa này mà còn chờ tớ ngửa đầu nhìn cậu? Thứ hai đến trường, cậu cứ chờ bị người khác cười đi, Khúc lớp trưởng!"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Buổi tối Tống Dã phê chuẩn Khúc Liệu Nguyên vọc máy tính, Khúc Liệu Nguyên chơi World of Warcraft, Văn Thông đã online, kéo cậu vào team mình đi đánh phó bản.
Văn Thông là người chơi Nhân dân tệ, còn ngày ngày trốn học đi quán net, level đã cao sẵn kết hợp một thân đồ cao cấp, nên thao tác cũng rất trâu bò, ở trong game làm màu không chịu được, mà Khúc Liệu Nguyên lại là tân binh, liền đi theo hắn cọ điểm kinh nghiệm. Hai người mở chat thoại riêng tư.
Cuối tuần này Văn Thông không về xưởng 407, mẹ hắn cũng không ở nhà, nói với hàng xóm trong xưởng là cuối tuần đưa con trai về nhà mẹ đẻ.
"Nhà tao mới mua một căn hộ trong thành phố, bao giờ về tao dẫn mày tới chơi. Tao lén nói cho mày đấy, mày đừng nói với người trong xưởng nhé." Văn Thông nói, "Ba tao không muốn người ta biết."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tao không nói với người khác đâu. Tiểu Dã cũng ở đây, tao không đeo tai nghe, để loa ngoài."
Văn Thông: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Nó cũng không nói cho người khác đâu, mày yên tâm đi."
Văn Thông đành phải chào hỏi Tống Dã: "Tống Dã, khi nào rảnh qua nhà tôi ăn với Tiểu Khúc nhé."
Tống Dã trả lời: "Ừ, bao giờ đi thì nói trước cho ông. Hai người nói chuyện đi, tôi ra phòng khách xem TV đây."
Nói là nói thế với Văn Thông, chứ hắn vẫn ngồi cạnh bàn đọc sách, không có ý định động đậy.
Văn Thông lại tưởng hắn đi thật, liền kể cho Khúc Liệu Nguyên cô bạn gái nhỏ của hắn dễ thương thế nào dính hắn thế nào, nói nói mãi rồi mới lộ ra tin hot: "Tiểu Khúc, bọn tao hôn môi rồi! Há há há!"
Khúc Liệu Nguyên giật mình nói: "Hả? Không phải mày bảo chỉ cần kéo kéo tay là có cái kia à?"
Văn Thông dương dương đắc ý nói: "Hôn môi không phải cái kia, không có em bé đâu."
Tống Dã: "..." Nói cái chuyện gì vậy???
"Mày chưa hôn đúng không? Để tao cho mày biết, trước đây xem phim thấy nam nữ chính hôn nhau thì không hiểu thế nào, phải tự mình hôn mới biết được, quả thực là," Văn Thông đắc ý dào dạt nói, "Ây dà người anh em, không nói quá đâu, cực kì sướиɠ luôn."
Khúc Liệu Nguyên lòng hiếu kì nổi lên, nói: "Là sướиɠ thế nào cơ?"
Tống Dã: "..." Hỏi cái gì thế???
Văn Thông nói: "Ăn kẹo QQ với kẹo nổ chưa? Là cảm giác ăn chung hai cái này này, đặc biệt kϊƈɦ thích, ngọt tí tách, còn cực kì mềm..."
"Khụ!" Tống Dã nhẫn không nổi nữa, dùng sức ho khan một cái, ngắt lời hắn.
Văn Thông: "..." Không phải đi rồi sao?
Tống Dã ho khan xong cũng thấy xấu hổ, đứng dậy, đi ra thật.
Khúc Liệu Nguyên vội vàng nói với Văn Thông: "Đi rồi, đi thật rồi."
Văn Thông vốn là muốn chia sẻ bí mật màu hồng với bạn thân, không ngờ bị Tống Dã không liên quan nghe trộm, tức muốn hộc máu nói: "Khúc Liệu Nguyên! Mày nghĩ tao còn tin được mày chắc! Mày học hư con dâu nuôi từ bé của mày rồi!"
Hắn tức giận tắt chat với Khúc Liệu Nguyên, để trừng phạt tội không thông báo, còn đá Khúc Liệu Nguyên khỏi team, không cho cọ điểm kinh nghiệm.
Khúc Liệu Nguyên chờ Tống Dã trở về, vẻ mặt u oán nhìn hắn.
Tống Dã nghĩ thầm đã nói chuyện đề tài không phù hợp với thiếu nhi với Văn Thông rồi, còn dám nhìn hắn? Tức giận nói: "Nhìn cái gì? Cậu cũng muốn ăn kẹo à?"
Khúc Liệu Nguyên u oán là vì không được cọ điểm kinh nghiệm trong game, không phản ứng kịp lời Tống Dã là đang đá đểu Văn Thông, cho là thật hỏi: "Cậu có kẹo à? Cho tớ ăn đi."
Tống Dã lại cho là cậu cố ý nói như vậy, giận dữ nói: "Cậu dám ăn thật luôn?!"
"..." Khúc Liệu Nguyên đột nhiên nghĩ ra, xấu hổ nói, "Không phải không phải, không ăn không ăn..."
Tắt đèn đi ngủ.
Khúc Liệu Nguyên nằm trêи giường, hồi tưởng lại miêu tả của Văn Thông, thiếu niên tuổi này rất dễ bị kϊƈɦ động bởi những thôi thúc nhất định, trong lòng cậu liền có chút kì quái, lăn qua lộn lại nhiều lần.
Tống Dã nghe thấy, hỏi cậu: "Cậu không mau ngủ đi, nhích tới nhích lui làm gì?"
"Tiểu Dã..." Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc muốn thảo luận với hắn một chút, nói, "Cậu nói xem, hôn môi mà anh Thông nói là cảm giác gì?"
Tống Dã nghĩ thầm giỏi! Vẫn còn chưa quên? Nói: "Cậu cứ thử là biết."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Hả? Thử kiểu gì?"
Cậu cắn cắn môi mình, nóng lòng muốn thử mà nghĩ, hôn nhẹ mu bàn tay hay cánh tay gì gì đó?
Đang nghĩ ngợi, cậu nghe thấy ở giường bên cạnh, Tống Dã soạt một cái ngồi dậy.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Sao đấy?"
Tống Dã thò tay qua, đụng vào mặt cậu, ngón tay trong lúc lần mò chạm phải cổ của cậu.
Cậu sợ nhột, ha ha bật cười một tiếng, vừa cười vừa nói: "Làm gì thế? Tớ không nói nữa, đi ngủ đi ngủ."
Trong bóng tối, Tống Dã rướn người qua đây, tới gần cậu.
Khúc Liệu Nguyên: "???"
Một hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, ngay sau đó, cậu cảm thấy môi bị đụng một cái.
Vô cùng ngắn ngủi, một giây đồng hồ cũng chưa tới.
Hai người nằm trêи giường mỗi người, không ai nói chuyện, cũng không ai động đậy.
Cảm giác thời gian trôi qua cực kì lâu.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Anh Thông đúng là gạt người."
Tống Dã nói: "... Ừ."