Edit: Bàn
Thực ra nếu người khác cũng như hình với bóng giống bọn họ, thỉnh thoảng lại ôm ôm ấp ấp tiếp xúc thân mật, cho dù là hai tên nam sinh, thì ít nhiều cũng sẽ bị bạn học cảm thấy quá thân thiết rồi đem ra trêu chọc.
Nhưng vì hai người bọn họ từ khi báo danh nhập học đã nhận với bên ngoài là anh em, giữa "anh em ruột" thì vô cùng thân mật cũng là bình thường, học sinh lớp 7 đều biết Khúc Liệu Nguyên hàng ngày đi theo Tống Dã học cùng nhau, không ít người còn hâm mộ cậu có một người anh trai học cực giỏi.
Dưới bình phong che chắn "anh em ruột," tuần này học hành cũng không quá căng thẳng, hai người bọn họ yêu nhau có phần chẳng kiêng dè gì cả.
Huấn luyện ở thao trường kết thúc, trời dần tối, giáo viên thể dục thả cho học sinh giải tán, đa số người quay về ký túc xá rửa mặt, thay quần áo ướt mồ hôi, ăn xong cơm tối còn phải tới lớp tự học buổi tối.
Vì lớp 10 - 1 ít người, số người tham gia vận hội thể dục cũng ít đi một nửa so với những lớp thường, ở phòng ký túc 402 của Tống Dã, cũng chỉ một mình hắn là vận động viên, giờ này cũng không có người khác quay về ký túc xá.
Hắn đưa Khúc Liệu Nguyên đi về từ thao trường, khoá trái cửa phòng 402.
Ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang hắt vào khe hở giữa khung cửa một chút, có người đập bóng rổ trong hành lang, bị giáo viên quản túc quát bảo dừng lại, ngoài cửa sổ dưới tầng là sân trường huyên náo giờ cơm tối, cửa sổ mở nửa cánh, gió đêm mùa xuân lay động rèm cửa mỏng.
Hai người ở trong phòng không bật đèn, len lén hôn môi.
Tống Dã ưa sạch, trên người có chút mùi mồ hôi cũng không khó ngửi, còn có mùi hormone nhàn nhạt không mạnh mẽ của con trai.
Khúc Liệu Nguyên rất thích.
Tống Dã cũng thích của Khúc Liệu Nguyên, nhất là làn da hơi ướt át mang theo nhiệt độ sau khi vận động.
Khúc Liệu Nguyên thích tỏ vẻ đẹp trai trước mặt người khác, nhất là trước mặt nữ sinh chưa quen biết, còn thích giả bộ anh trai ngầu lòi, nhưng trước mặt hắn thì rất ít khi như vậy, lúc nào cũng như một thằng nhóc, bình thường cũng có lúc nghịch ngợm gây sự không nghe lời, nhưng mỗi lần hôn môi, Khúc Liệu Nguyên liền biểu hiện rất ngoan ngoãn, có lẽ là vì không thạo nên không làm, giống như khi học lớp văn hoá từ lâu về trước tới nay, Khúc Liệu Nguyên rất sẵn lòng để Tống Dã tới dạy cậu.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, hai người bọn họ xuống căng tin ăn, lúc xuống tầng hai người sẽ cẩn thận dắt tay nhau, kiểu thân mật nhỏ này cũng không sợ bị người nhìn lắm, ra khỏi toà nhà ký túc xá, bọn họ sẽ thả tay nhau ra, đổi thành vai kề vai hoặc thoáng đụng vào vai đối phương một cái mà đi ăn cơm.
Thời gian một tuần nhỏ vội vã trôi qua, khai mạc vận hội thể dục Nhất Trung cách còn có một ngày.
Hôm nay phải tới thao trường tham gia một lần huấn luyện cuối cùng, sau khi tan tiết cuối buổi chiều, Khúc Liệu Nguyên và Khang Minh, cùng một nam sinh vận động viên khác, Khang Minh từ hàng sau đi lên đây, tiện đường gọi Diêu Vọng gục xuống bàn ngủ: "Đi, đi huấn luyện!"
Hách Diễm ngồi cùng bàn Diêu Vọng lấy sách đập đập cậu ta, cậu ta mới bò dậy, ngủ đến mức vểnh cả tóc, vẻ mặt cũng rất cáu kỉnh.
Cậu ta phải tham gia chạy đường dài 3000m, huấn luyện có phần vất vả hơn những tổ khác, lúc các thành viên tổ chạy đường dài rời khỏi thao trường, hai chân đều như bị đổ chì, phần lớn là lết xác đi ra.
Thể lực cậu ta tốt, không đến nỗi như vậy, nhưng cậu ta đối với việc mỗi ngày đúng giờ tới tham gia huấn luyện vô cùng chống đối, tổng cộng 1 tuần huấn luyện, cậu ta không đến muộn thì về sớm, còn vắng mặt 2 ngày.
"Anh Vọng, đi nhanh lên," Khúc Liệu Nguyên cũng ở đằng trước gọi cậu ta, "Nếu không mày lại đến muộn, giáo viên thể dục lại phạt mày chạy thêm mấy vòng."
Diêu Vọng nhét tay túi quần, chậm rề rề đi qua, nói: "Chạy thì chạy, bố mày không sợ."
"Mày..." Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm bỏ qua đi, "bố mày" cũng không tính là thô tục, nói, "Lên tinh thần nào! Vẫn còn trông cậy vào mày giật giải nhất đấy!"
Bốn người cùng đi ra ngoài, lúc xuống tầng Diêu Vọng và Khúc Liệu Nguyên ở đằng sau.
"Nếu như tao chạy được giải nhất thật," Diêu Vọng một tay khoác lên vai Khúc Liệu Nguyên, nhảy cà tưng xuống bậc cầu thang, nói, "Có phần thưởng không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Có giải thì chắc chắn là có phần thưởng hết, nhưng mà chưa công bố rõ ràng là cái gì."
Thực ra cậu nghe giáo viên thể dục nói phần thưởng là giấy khen và văn phòng phẩm, giải càng cao thì văn phòng phẩm càng xịn, nhưng nghĩ cũng biết Diêu Vọng không thích mấy thứ này lắm, nên cậu không nói, vừa để hồi hộp, vừa có thể khiến Diêu Vọng có chút động lực.
Diêu Vọng lại nói: "Có thể được cái gì hay chứ, phát tới phát về cũng chỉ là vở, bút máy."
Khúc Liệu Nguyên vẽ bánh loại to nói: "Cũng đâu phải, anh tao được một cái MP3 kìa."
"Nó là hạng nhất khối, giống loại dân đen như tao à?" Giọng điệu Diêu Vọng mỉa mai, nói, "Với cả vận hội thể thao cũng không phát cái đó được."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đâu thể chỉ vì giải thưởng được, danh dự của lớp không quan trọng à?"
"Tuổi còn bé mà miệng lưỡi quan chức đã lưu loát quá nhỉ." Đi xuống dưới tầng, Diêu Vọng nheo mắt nhìn cậu, nói, "Lớp trưởng, nếu tao lấy được giải nhất rồi, mày cho tao phần thưởng được không?"
Khúc Liệu Nguyên nhớ lại lúc trước cậu ta cũng từng nói lời thế này, nói đùa: "Tao thấy là mày muốn vơ vét tài sản của tao đấy, cuối cùng thì muốn cái gì? Vốn ban đầu nói là kiểm tra tiến bộ để tao tặng mày đồ, nhưng mà mày cũng không cố gắng, mắt thấy thành tích vô vọng, giờ lại lấy vận hội thể dục ra vơ vét tài sản của tao à?"
Nhắc tới thành tích, Diêu Vọng vẻ mặt tan vỡ nói: "Bố mày còn không cố gắng? Mày hỏi thử Hách Diễm xem, ngày nào mà tao không nghe giảng, bài tập về nhà các môn giáo viên giao làm hết, tối về nhà còn thêm một giờ gia sư...!Đ*t."
"..." Khúc Liệu Nguyên vội nói, "Tao không nói cho người khác mày lén mời gia sư đâu."
Diêu Vọng nhanh mồm nhanh miệng nói lộ ra, cảm thấy mất mặt, vẻ mặt uy hiếp nói: "Dám nói với người khác là cắt lưỡi mày."
Giờ Khúc Liệu Nguyên cũng không sợ cậu ta, nói: "Học tập là một quá trình dần dần, không sốt ruột được."
"Biết rồi, đang làm theo đây." Diêu Vọng nói, "Mày nói xem có được không? Nếu tao chạy được giải nhất, giúp lớp lấy vinh quang, trường phát phần thưởng thì cho mày, còn mày thì đưa tao phần thưởng khích lệ.
Yên tâm, không cần mày xin anh mày tiền tiêu vặt đâu."
Khúc Liệu Nguyên khó hiểu nói: "Được thì được, mày muốn thưởng cái gì?"
"Chạy xong rồi đòi mày." Diêu Vọng nhe hai cái răng nanh với cậu, cười đến mức lờ mờ không có ý tốt.
Mặt trời chiều đổ về hướng tây, huấn luyện kết thúc, Tống Dã cùng Khúc Liệu Nguyên về ký túc xá, Tống Dã đưa tay qua, móc lấy ngón tay út Khúc Liệu Nguyên.
Khang Minh ở sau hai người nhìn thấy, cười nhạo nói: "Lớp trưởng, hai ông sao giống trẻ con mẫu giáo vậy? Đi bộ còn phải dắt tay?"
Khúc Liệu Nguyên liền căng thẳng, muốn giật tay về.
"Xen vào việc người khác," Tống Dã lại giữ chặt không cho, quay đầu cười mắng Khang Minh, "Ghen tị em tôi có một người anh tốt à, giỏi thì tự tìm lấy một người đi."
Khang Minh cười ha hả, ngạc nhiên nói: "Tìm đâu ra được? Giờ để mẹ tôi sinh cũng không kịp!"
Có một nam sinh bình thường thích nhất là đùa giỡn kéo tay Khang Minh, nói: "Đây đây đây Tiểu Minh, để tao làm anh mày!"
Khang Minh nói đùa mà ghét bỏ nói: "Lượn lượn lượn, mày điểm cao như anh Tống Dã, hay là nhảy xa hơn anh Tống Dã?"
Nam sinh kia biệt danh là đầu to, lập tức nói: "Đầu tao to hơn anh Tống Dã nhé."
Một nhóm nam sinh cười vang.
Khúc Liệu Nguyên thấy không ai để ý bọn họ nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Dã cười nhạo cậu, có chút ý "Nhìn cậu sợ chưa kìa."
Đợi đến lúc về ký túc xá, trong phòng 402, Tống Dã khoá trái cửa, giữ Khúc Liệu Nguyên trên cửa gỗ ký túc xá, nhận lấy một nụ hôn ẩm ướt.
Hôn xong, hai người ôm nhau, hai tay Tống Dã vòng qua eo Khúc Liệu Nguyên, cách quần áo cảm nhận được nhiệt độ thân thể cậu, nhịn không được mà vuốt nhẹ hai cái.
Khúc Liệu Nguyên tức thì run cầm cập, nói: "Đừng đừng đừng, nhột."
Tống Dã biết cậu sợ nhột thế nào, không cử động nữa, nhỏ giọng nói: "Đụng cũng không được đụng, sau này làm kiểu gì?"
"Cái gì làm kiểu gì?" Khúc Liệu Nguyên ngay cả kiến thức lý thuyết cũng không có, nghe không hiểu.
Tống Dã không nói, nói: "Mai thi đấu, khi nào không có hạng mục thì ngồi chung với tớ nhé."
"Được," Khúc Liệu Nguyên nói, "Nhưng mà ngồi chung cũng không làm gì được, nhiều người nhìn như kia."
Tống Dã cười, nói: "Cậu còn muốn làm cái gì?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã cù lét eo cậu, nói: "Em trai tôi là đồ tiểu lưu manh."
Khúc Liệu Nguyên bị cù cười lên, vội giữ tay hắn, xin tha: "Đừng đừng đừng, không được không được."
Tống Dã cúi đầu hôn cậu, chặn tiếng cười ở trong miệng cậu, tay vẫn cù lét cậu ác liệt, cậu bị hôn như vậy, cả người run lẩy bẩy, eo cũng mềm nhũn, váng đầu hoa mắt, có cảm giác hít thở không thông.
Sau một hồi, Tống Dã mới buông cậu ra.
Giữa ánh sáng yếu ớt, Tống Dã giật mình nói: "Khóc rồi?"
Khúc Liệu Nguyên ngỡ ngàng lau khoé mắt một cái, quả thực là có nước mắt, nhưng cậu chắc chắn mình không chủ quan làm nên hành động "khóc" này.
Tống Dã bỗng chốc cười đắc ý, rất có cảm giác thành tựu nói: "Em trai, anh bắt nạt em đến khóc rồi."
"..." Khúc Liệu Nguyên nhịn lời chửi người, "Cậu mới là đồ đại lưu manh."
Hai người lại nhẹ nhàng hôn mấy cái, mới kết thúc thân mật ngày hôm nay.
Ngày tiếp theo, vận hội thể dục mùa xuân 2007 của Nhất Trung.
Trong lễ khai mạc, phương đội [1] mỗi lớp lên sân khấu theo thứ tự, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên là đội trưởng đội vận động viện lớp mình.
Để làm buổi lễ thêm đẹp mắt, trường học phát cho nhóm đội trưởng cặp găng tay trắng.
Tống Dã ở chỗ lớp 10 - 1, là đội vận động viên đầu tiên lên sân khấu, hắn làm đội trưởng, là người đầu tiên giơ cờ xuất hiện.
Khúc Liệu Nguyên ở đằng sau kiễng chân ra sức nhìn xung quanh, chỉ có thể thấy bóng lưng Tống Dã và đôi tay mang theo găng tay trắng kia, bình thường đứng gần chỉ thấy Tống Dã thân cao chân dài tỉ lệ đẹp, nhìn từ xa như vậy, vóc người hắn cao ngất, đầu nhỏ vai rộng eo nhỏ, người mặc đồng phục học sinh Trung Quốc cũng đẹp bùng nổ.
Tiếng hoan hô của học sinh xếp hàng trong thao trường cực lớn, ngay cả lãnh đạo ngồi trên đài cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, vô cùng hài lòng với học sinh mở màn này.
Buổi sáng Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên không có hạng mục, đấu vòng loại chạy nước rút 100m được sắp xếp vào chiều hôm nay, đấu vòng loại nhảy 3 bước vào ngày mai, 4x100 cũng vào ngày mai.
Khúc Liệu Nguyên và mấy nam sinh giúp các học sinh tham gia đấu loại chuyển nước khoáng đến điểm hậu cần tạm thời của mỗi lớp ở thao trường.
Lưu Hiểu Hiểu dẫn nữ sinh lập thành đội cổ vũ, sắp xếp một đội nhỏ ở mỗi nơi thi đấu.
Khúc Liệu Nguyên lại tới mấy sân bãi thi đấu loại xem vận động viên, đưa bọn họ nước, cổ vũ động viên tinh thần.
Tống Dã đợi trên khán đài tới trưa, vẫn không chờ nổi Khúc lớp trưởng tới tìm hắn, mãi đến giữa trưa đi ăn cơm hai người mới gặp mặt.
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy đã thả bồ câu [2] Tống Dã, giải thích một trận, vì Tống Dã luôn không thích cậu làm lớp trưởng lắm, chê làm lớp trưởng nhiều chuyện, làm lỡ học tập, giờ còn ảnh hưởng đến yêu đương, cậu sợ Tống Dã không vui.
[2]: Một thuật ngữ bên bển, ý chỉ lừa đảo, hứa lèo, phá hợp đồng, v.v.
"Không sao," Tống Dã lại nói, "Cán bộ trực ban mà, nên thế."
Khúc Liệu Nguyên quan sát sắc mặt hắn, hỏi: "Không giận thật à?"
Tống Dã cười nói: "Không có thật, tớ xem cậu chạy qua chạy lại trong sân trường, cũng thú vị mà.
Đồng chí Khúc Liệu Nguyên, vất vả rồi."
"Không vất vả," Khúc Liệu Nguyên vui vẻ nói, "Vì các bạn học phục vụ!"
Buổi chiều đấu loại chạy nước rút 100m, Tống Dã qua đây xem cổ vũ, cậu đang chạy trên đường vào chỗ, học theo Tống Dã mà wink với Tống Dã, Tống Dã còn chưa kịp làm gì, mấy nữ sinh cổ vũ lớp 11 bên cạnh tưởng cậu đang đùa với các cô, lập tức hô lớn: "Khúc Liệu Nguyên! Em đẹp trai quá đáng yêu quá!!!"
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên cũng đỏ hết cả mặt, không dám nhìn bên kia.
Vòng đấu loại diễn ra thuận lợi, đứng đầu nhóm.
Cậu chạy xong quay về, mấy nữ sinh kia lại chúc mừng cậu, hỏi han cổ vũ, cậu xấu hổ đi qua kéo Tống Dã từ trong đám người ra ngoài, chạy đi, còn oán giận: "Cậu đứng giữa nhóm nữ sinh làm gì?"
Tống Dã nói: "Chỗ nào cũng là nữ sinh hết!"
Các nam sinh hoặc là đang phơi nắng ở khán đài, hoặc là đang giúp mang nước mang dụng cụ, hoặc là xem đấu loại hạng mục ném xa, đường chạy bên này gần như bị các nữ sinh sôi nổi hoạt bát chiếm sạch.
Hai người băng qua thao trường huyên náo, tìm một góc không có gì cản trở, Khúc Liệu Nguyên mặc áo ba lỗ kiểu thể thao với quần đùi, uống nước ừng ực.
Hôm nay rất nóng, cậu lại vừa chạy nước rút 100m, đầu đầy mồ hồi.
Trời vừa ấm lên, cậu liền nhanh chóng bị phơi hơi đen rồi, cứ như thể là kiểu người không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời vậy.
Tống Dã không biết lấy từ đâu ra một cây quạt in hình nhỏ, ở bên cạnh quạt gió cho cậu, rũ mắt nhìn chân cậu, thẳng tắp, bắp thịt cân xứng, phía trên còn phủ lên mồ hôi sau khi vận động.
"Tiểu Dã," Khúc Liệu Nguyên uống nước, có phần vui sướng mà hưởng thụ phục vụ quạt gió, nhỏ giọng ca ngợi, "Cậu như một cô vợ nhỏ hiền huệ ấy."
"..." Tống Dã nghĩ cậu lại không hiểu, thấp giọng dạy bảo cậu, nói, "Tớ là chồng cậu."
Khúc Liệu Nguyên "Phụt --" văng nước đầy đất.
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên lại há há há mà cười, nói: "Không được không được, gọi nhau kiểu gì đấy, quái lạ thế."
Tống Dã nói xong vẫn còn chút thẹn thùng, bị cậu cười thẹn quá thành giận, hỏi: "Quái lạ kiểu gì?"
"Làm gì có ai gọi...!gọi người yêu như thế?" Mấy chữ cuối cùng Khúc Liệu Nguyên lại thấp giọng xuống.
Tống Dã xụ mặt, nói: "Thế cậu có gọi không?"
Khúc Liệu Nguyên nhận ra hắn có vẻ nghiêm túc thật, cũng không cười nữa, cầm chai nước, do dự nhìn hắn, giống như đang nghĩ có phải gọi hay không.
Kỳ thực lúc này Tống Dã cũng thấy gọi thế rất kỳ quái, nhưng hiện tại hắn muốn so đo chuyện này thật.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Khúc Liệu Nguyên rốt cuộc vẫn chịu khuất phục, nhỏ giọng gọi một lần.
Tống Dã trong lòng tiểu nhân huơ tay múa chân vui sướng, ngoài mặt vẫn làm bộ điềm tĩnh, tràn đầy lạnh nhạt trả lời: "Ừ."
Khúc Liệu Nguyên rất bất đắc dĩ mà nghĩ, có đẻ con được đâu, làm chồng có ích gì?
________
Ha ha mấy ngày nay nằm đọc truyện vui quá quên cả edit truyện.