Edit: Bàn
Tuần lớn thứ 2 sau khi vận hội thể dục trôi qua, ngày cuối cùng tháng 4 tiến hành kì thi giữa học kỳ 2 của năm học, thi xong liền cho nghỉ, kết thúc kì nghỉ dài nhỏ ngày 1/5 rồi trở lại trường mới có thể biết thành tích lần này.
Tống Dã đương nhiên khỏi phải nói, Khúc Liệu Nguyên lần này cũng rất có lòng tin, cảm thấy mình thi không tồi.
Cuối xuân hoa tường vi nở tưng bừng, mùa hè cũng sắp tới rồi.
Siêu thị nhỏ của Khúc Đại Giang khai trương vào ngày 1/5, kì nghỉ dài nhỏ 7 ngày này, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên liền không đi đâu, đi theo Cao Tú Nguyệt đến siêu thị cùng nhau giúp Khúc Đại Giang.
Diện tích siêu thị này không lớn lắm, cộng thêm nhà kho đằng sau, mới được gần 100m2, quy mô như một siêu thị nhỏ bình thường.
Nhưng vị trí mặt tiền cửa hàng rất tốt, ngay ngoài cổng lớn của một tiểu khu, ven đường đối diện siêu thị còn có một trạm xe bus.
Từ khi có tiểu khu này, siêu thị đã mở cửa, không ít cư dân trong tiểu khu là khách quen, trong nhà thiếu gì liền tiện tay mua ở đây, làm ăn mấy năm nay vẫn rất ổn.
Chủ cửa hàng lúc trước muốn chuyển nhà đi nơi khác, vừa may một vị chiến hữu cũ của Khúc Đại Giang là người quen cũ với chủ cửa hàng, biết Khúc Đại Giang dự định làm chút kinh doanh nhỏ, ở giữa giúp làm mối nói vun vào, việc này mới thành.
"Siêu thị tiện lợi Lão Khúc" khai trương đại hạ giá, 4 người nhà họ Khúc quả thực bận đến chân không chạm đất.
Nhất là hai tên học sinh cấp 3, giờ mới biết kinh doanh siêu thị nhỏ có nhiều chuyện như vậy, trước đây tưởng chỉ là thu tiền trả tiền, bán đồ xong thì bổ sung hàng là ổn, đến lúc tiếp xúc thật mới biết 360 bước, bước nào cũng không đơn giản.
Quét mã hàng nhập hồ sơ, chuẩn bị đồ bổ sung hàng, kế toán tiền thu vào, kiểm kê cái gì bán tốt cái gì bán không tốt, 4 người đều là người mới không thạo, một ngày gần như không có lúc nào rảnh rỗi.
Cộng thêm có hoạt động khai trương, rất nhiều bác trai bác gái tới mua trứng gà, mỗi người giới hạn mua 1.5kg, các bác trai bác gái mua 1.5kg xong mang về nhà, một lát sau quay lại xếp hàng mua thêm một lần, gần như là từ sáng đến tối đứng xếp hàng, người phía sau quầy thu ngân nửa khắc cũng không thể rời đi.
Có điều đối với cửa hàng, có người xếp hàng dù sao vẫn là chuyện tốt.
Ngày đầu tiên khai trương, doanh thu cao nhất, doanh thu một ngày vượt qua 4000, vài ngày sau còn khoảng 3000.
Bớt đi vốn hàng hoá cùng với tất cả chi tiêu, lợi nhuận 15%, xấp xỉ với chủ cửa hàng lần trước nói, mỗi tháng lãi ròng khoảng 15000.
Xét về mức độ tiêu dùng ở địa phương và thu nhập chung thì đây là mức thu nhập rất tốt.
7 ngày nghỉ lễ vội vàng kết thúc trong bận rộn.
Tối ngày thứ 7, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên trở lại trường.
Điểm thi giữa kỳ được công bố, Tống Dã một lần nữa quay về vị trí đứng đầu khối, đồng thời cách hạng 2 một mức chênh lệch thật lớn hơn mười mấy điểm.
Mà Khúc Liệu Nguyên cũng không ngoài dự đoán mà tiến bộ lần nữa, cậu lần đầu tiên thi được vào top 10 lớp 7, xếp hạng khối cũng bước vào top 150.
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng là diễn ra trận chiến cuối cùng để phân chia lại lớp thực nghiệm.
Tất cả mọi người đều chiêng trống rùm beng tập trung tinh thần vào chuẩn bị cho kỳ thi, bầu không khí của toàn bộ khối 10 và các đàn anh đàn chị lớp 12 tầng trên chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi đại học không khác nhau là mấy.
Sau khi kỳ thi đại học đầu tháng 6 kết thúc, học sinh lớp 12 rời trường, 1/3 khuôn viên trường trống không, lớp 11 cũng đối mặt với thi cuối kỳ, toàn bộ khuôn viên trường bị bao phủ hoàn toàn bởi không khí căng thẳng trước khi thi.
Sau Hạ chí, kỳ thi cuối cùng năm học 2006 - 2007 chính thức khai màn.
Kỳ thi tiến hành trong 2 ngày, thi xong môn cuối cùng buổi chiều, tâm tình bị dồn nén mấy chục ngày của mọi người được tháo gỡ trong nháy mắt.
Thả ra rồi, trong 2 tầng khối 10 khắp nơi đều là tiếng quỷ khóc quỷ gào, còn có người không hề có dấu hiệu báo trước nào mà lớn tiếng khóc lên.
Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, tỉ lệ vào đại học của Nhất Trung gần tới 100%, nhưng ý nghĩa của việc có thể vào lớp thực nghiệm hay không vào lúc này dường như có thể quyết định 2 năm sau là vào Bắc Đại Thanh Hoa, hay là chỉ có thể vào đại học bình thường.
Sau khi tiếng chuông dự bị tự học buổi tối reo lên, vẫn rất nhiều người chưa tới phòng học, tụm năm tụm ba ở ngoài hành lang nói chuyện trên trời dưới đất, dù sao cũng thi xong rồi, trong tiết tự học buổi tối sẽ không giảng bài nữa.
Hạng nhất khối và lớp trưởng lớp 7 hôn nhau trong phòng riêng nhà vệ sinh toà nhà khoa học kỹ thuật.
Nơi này có rất ít học sinh tới, phòng riêng còn có thể khoá trái, còn là một trong những toà nhà hình ảnh của trường nên vô cùng sạch sẽ.
Mùa hè ngày dài, đã hơn 7 giờ mà trời bên ngoài vẫn sáng trưng, ánh nắng chiều đỏ rực nóng hầm hập nhuộm cửa sổ và gạch nhà vệ sinh thành màu vỏ quýt, lại nghịch ngợm chui vào sàn nhà và khe hở trong phòng riêng để nhìn trộm, một đường nghiêng màu vàng quýt nhỏ mảnh chiếu lên cẳng chân hai người bên trong.
Tống Dã đè Khúc Liệu Nguyên lên vách ngăn, càn rỡ mà hôn cậu.
Khúc Liệu Nguyên hồi hộp đến mức không dám mở mắt, nhắm chặt mắt tiếp nhận hết thảy, cảm thấy một loại kích thích trước nay chưa từng có, từ chỗ sâu nhất trong thân thể dường như tuôn ra một hồi dậy sóng, hai tay không tự chủ được cuốn chặt lấy cổ Tống Dã.
Nhưng Tống Dã chỉ là cao hứng trong chốc lát, lập tức nhận ra mình dễ dàng quá đà, thăm dò chốc lát, liền nhanh chóng kết thúc việc trêu chọc Khúc Liệu Nguyên, cũng không hôn cậu nữa, mà dùng một tay chống lên vách ngăn, một tay đè lên ôm cậu trong lồng ngực mình.
Hai người nhẹ nhàng thở hổn hển bên tai nhau.
"Thích thế này đúng không?" Tống Dã hỏi, trong giọng nói lại ung dung như đã sớm có đáp án.
"Thích," Khúc Liệu Nguyên quả nhiên trước sau như một mà thừa nhận cảm nhận lúc này, nhỏ giọng nói, "Hơi nhột tí."
Tống Dã cười một cái, nói: "Chỉ nhột tí thôi à?"
"Cũng không phải..." Khúc Liệu Nguyên cảm thấy loại cảm giác này cậu không thể nào miêu tả được, đàng hoàng nói, "Tớ không biết nói thế nào."
Trong lòng Tống Dã có một tính từ, nhưng cảm thấy dùng lên người Khúc Liệu Nguyên thì hơi quá mức, liền chỉ suy nghĩ một chút trong lòng, nói: "Chuông dự bị reo từ lâu rồi đấy, về không? Hay là hôn thêm lúc nữa?"
Khúc Liệu Nguyên ban nãy bị hôn đến mất trí, căn bản không nghe thấy tiếng chuông reo, nghe Tống Dã nói "Chuông dự bị reo rồi" lập tức trên mặt lộ vẻ sốt ruột, nhưng lại nghe thấy nửa câu sau, rõ ràng là lưỡng lự rồi.
"Vẫn muốn anh hôn em nữa, đúng không?" Tống Dã dùng ánh mắt không cho cự tuyệt mà rũ mắt nhìn cậu, trong giọng nói lại tràn đầy tình cảm dịu dàng, nói, "Thi 2 ngày chưa hôn lần nào, anh cũng nhớ em."
Dù sao cũng phải đến muộn, Khúc Liệu Nguyên vò đã mẻ lại sứt mà dứt khoát nói: "Thế, hôn thêm lần nữa đi."
Hai người lại hôn nhau một lần thật dài mới coi như là kết thúc.
Đi ra khỏi phòng riêng, hai người rửa mặt, cố ý làm tóc ướt một chút, như là hai người đi chơi hoặc là vận động, nếu không hai khuôn mặt đỏ bừng trở về cùng nhau, lỡ may bị người nhìn thấy sai sai sẽ không tốt.
Hai người bọn họ thi xong lần này không hỏi đáp án bài thi lẫn nhau nữa, thậm chí cũng không hỏi đối phương "thi thế nào," mà ăn ý yên lặng cùng chờ kết quả cùng nhau, dù sao có thể cố sức cũng đã cố rồi, coi như kết quả không như ý muốn, cũng không có quá nhiều tiếc nuối.
Đi ra từ toà nhà khoa học kỹ thuật, mặt trời đã hoàn toàn không thấy nữa, ánh sao lấp loé phủ lên chân trời mờ tối.
"Tối chắc là sẽ phải đăng kí nguyện vọng tự nhiên xã hội." Tống Dã nói.
"Viết tự nhiên, tớ biết rồi." Khúc Liệu Nguyên ngoắc ngón út với hắn, hai người nhìn nhau cười, mỗi người trở về lớp của mình.
Trong phòng học hỗn loạn, cười cười nói nói, trùm đầu ngủ, đeo tai nghe nghe nhạc, hoàn toàn không giống bộ dạng tiết tự học bình thường.
Khúc Liệu Nguyên đứng ngoài một lát mới vào, đứng trên bục giảng, cầm bông lau bảng gõ gõ bàn, nói: "Yên lặng nào."
Các học sinh từ từ yên lặng, đều ngồi tử tế lại, không biết cậu muốn làm gì.
"Bọn mình họp lớp đi." Khúc Liệu Nguyên nói, "Đây là lần họp lớp cuối cùng mà tất cả chúng ta ở chung với nhau rồi."
Ngày mai công bố thành tích, chính thức được nghỉ hè, 2 tháng sau khai giảng lại là chia lớp lại từ đầu rồi.
66 bạn cùng lớp trong phòng học này nhất định có khả năng được phân vào cùng một lớp một lần nữa, nhưng tập thể lớp 10-7 này, từ nay về sau sẽ không như trước nữa.
Mỗi người sau khi lớn lên, nhìn lại những cuộc chia ly trong cuộc đời, sẽ hiểu ra chia chia hợp hợp chính là trạng thái bình thường trong cuộc sống, nhưng trong khoảnh khắc đó, nhất là mỗi lần nói lời từ biệt và xa nhau khi tuổi trẻ thanh xuân, loại bi thương này là đủ để dời núi lấp biển, bắn thẳng vào tâm hồn.
Họp lớp lần cuối cùng này, rất nhiều bạn học đã khóc, các nữ sinh tương đối mềm yếu và tình cảm, con gái cả lớp gần như đều rơi nước mắt, ngay cả nam sinh cũng không ngoại lệ, Khang Minh là một trong các cán bộ lớp, cũng lên bục nói với mọi người vài câu cảm ơn và tạm biệt, người cao to 1m85, đang đứng trên bục giảng khóc rối tinh rối mù.
Khúc Liệu Nguyên không khóc lên, nhưng cũng đỏ vành mắt nhiều lần, cậu cảm thấy rất đau thương.
Tập thể lớp này đối với cậu mà nói, có ý nghĩa không giống như bình thường, cuộc đời cậu trong tập thể này đã sinh ra bước chuyển ngoặt cực lớn, không chỉ nâng cao thành tích học tập, còn bồi dưỡng nên cảm giác vinh nhục cùng tập thể và ý thức trách nhiệm, khiến "học sinh kém" nhiều năm như cậu từng bước lấy lại sự tự tin đã sụp đổ từ hồi tiểu học.
Mà trong tập thể này, thầy Tào nhìn như không làm gì, thực ra đều rất quan tâm tới tất cả học sinh, đồng thời đưa đến sự tự do và tôn trọng mà các thiếu niên thiếu nữ 16 17 tuổi khao khát nhất; trong một năm Khúc Liệu Nguyên làm lớp trưởng, các cán bộ lớp khác cũng cho cậu sự giúp đỡ không vụ lợi và ủng hộ từ đầu đến cuối; còn có hơn 60 bạn học nhiệt tình đáng yêu, không phân lớn nhỏ mà phối hợp với Khúc lớp trưởng trong các công việc.
Mặc kệ tương lai sẽ có thể tiến vào đời sống tập thể dạng gì, lớp 10 - 7 đúng là một tập thể đặc biệt mà Khúc Liệu Nguyên cả đời này không thể quên được.
Tiết thứ 2 tối đó, thầy Tào tới phòng học, phát đơn nguyện vọng tự nhiên xã hội.
Khúc Liệu Nguyên chọn câu "Tổng hợp tự nhiên" trong tờ khai.
Qua nửa buổi sáng ngày hôm sau, điểm thi cuối kỳ mỗi môn lần lượt được công bố, bài thi từng môn được đại diện mỗi môn nhận về, đưa về tay học sinh.
Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật bài thi loạt soạt, mọi người giống như đều đang đợi tuyên án.
Sau tiết 4, điểm tổng được đưa ra --
Khúc Liệu Nguyên xếp thứ 6 trong lớp 7, xếp thứ 118 toàn khối.
Vì điểm tổng được công bố, trong phòng học dần dần bắt đầu có tiếng thảo luận, các học sinh hỏi thăm thành tích của nhau.
Bạn nữ cùng bàn Khúc Liệu Nguyên, vì xếp hạng toàn khối hơn 300, thành tích tụt hơn 100 hạng so với lúc nhập học, gục xuống bàn khóc.
Khúc Liệu Nguyên tâm loạn như ma mà an ủi nhỏ mấy câu, hai nữ sinh có quan hệ tốt với nhỏ cũng tới an ủi nhỏ, cậu mới vội vàng đứng dậy từ trong phòng học đi ra ngoài, đi xuống tầng, chạy thẳng tới cửa sau lớp 1, vì trời đã nóng lên, hôm nay cũng chỉ công bố thành tích mà không lên lớp, cửa sau các lớp đều mở ra.
Trong phòng học lớp 1 lặng như tờ.
Đây cũng là trong dự liệu, sau cuộc tranh đua sát hạch khốc liệt, trong lớp thực nghiệm nhất định không ít người không thể tiếp tục giữ được cái danh hiệu "học sinh xuất sắc lớp thực nghiệm."
Khúc Liệu Nguyên cũng không dám nói chuyện to, nhẹ nhàng gõ gõ nam sinh cạnh cửa, nam sinh kia vẻ mặt thoải mái, chắc là thi cũng không tệ lắm, cười nói chuyện cùng cậu: "Khúc Liệu Nguyên, anh ông lại thi được hạng nhất khối."
Khúc Liệu Nguyên lại không cười nổi, nói: "Ông gọi ảnh giúp tôi cái được không?"
Nam sinh kia đi gọi giúp cậu, Tống Dã từ phía trước lại đây, hai người đứng bên ngoài cửa sau lớp 1.
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã nhìn vẻ mặt cậu, nhếch lông mày, nói: "Bao nhiêu?"
"Hạng 118," Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn, tuyệt vọng nói, "Tớ không được."
Trong đầu Tống Dã cũng đùng một tiếng, sao có thể?!
Hắn biết tình hình nắm vững kiến thức từng môn của Khúc Liệu Nguyên, sáng phát bài thi xong liền nhìn lại mô hình đề thi lại lần nữa, tính qua thử xem Khúc Liệu Nguyên có thể thi được bao nhiêu điểm, không thể nói là chuẩn xác không sai lầm, nhưng sai số sẽ không vượt quá 10 điểm, lấy thành tích hắn tính nhẩm ra được, Khúc Liệu Nguyên muốn vào lớp thực nghiệm hoàn toàn không có vấn đề.
Khúc Liệu Nguyên sắp khóc rồi, cảm giác sự nỗ lực của mình lâu như vậy tới giờ đều không có ý nghĩa, không vào được lớp thực nghiệm, tương đương với việc không có hi vọng thi vào trường đại học hàng đầu, tương lai Tống Dã đến Bắc Kinh vào Thanh Hoa vào Bắc Đại, cậu cũng chỉ có thể ở lại tỉnh lị học một trường đại học bình thường.
Tống Dã đần người chốc lát, đột nhiên nở nụ cười.
Khúc Liệu Nguyên: "???"
"Làm chuyện ngớ ngẩn cùng cậu rồi," Tống Dã như trút được gánh nặng nói, "Xếp hạng khối là tính điểm toàn bộ 9 môn, lớp thực nghiệm tự nhiên không tính điểm Chính trị, Lịch sử, Địa lý."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
"Ngữ văn khoảng 90, Toán điểm tuyệt đối, tiếng Anh khoảng 95, Vật lý 97, Hoá học 92 hoặc 96, Sinh học 94," Tống Dã hỏi cậu, "Đúng không?"
Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ một chút, mới kinh ngạc nói: "Cậu xem bài thi của tớ rồi à?"
Nụ cười của Tống Dã lớn hơn nữa, khẳng định nói: "Em trai, lớp thực nghiệm chắc chắn cho em một ghế."
____________