Quả Nhân Có Bệnh

Chương 22

Ta thường tương đối thích thuần thần (thuần phác, đơn thuần), giống kiểu thuần thần như Dị Đạo Lâm, mặc dù có lúc không biết đưa đẩy khéo léo, lời nói không làm người ta thích, nhưng người như vậy an toàn, bởi vì đơn giản, chỉ biết một lòng trung thành.

Lúc quân muốn thần chết, hắn cùng lắm ngửa đầu mắng một câu “Ông trời không có mắt a”, sau đó khẳng khái hy sinh ….

Ở điểm này, ta và phụ quân bất đồng, có lẽ vì bởi vị trí mỗi người khác nhau, ông cảm thấy thần tử chất phác không dễ lợi dụng, không bằng dùng thần tử có tài năng tuy có chút tư tâm. Ông một đời làm thần tử, hầu hết là đứng trên góc độ của thần tử để suy xét đại cục. Nhị cha ta mặc dù trên danh nghĩ là Đại Tư Mã đại tướng quân, nhưng lại là Phượng quân Trần quốc, trong quá khứ lại là minh chủ võ lâm, luôn ở ngôi cao. Ngồi trên vị trí không giống nhau, ánh mắt nhìn thế cục tự nhiên cũng không giống nhau.

Mấy năm trước, Bùi Tranh cũng giống phụ quân, mạnh vì gạo bạo vì tiền, khôn khéo linh hoạt, khéo léo đưa đẩy để đối phó các đảng phái. Thế cục triều đình lý tưởng trong mắt Phụ quân chính là ba phái tạo thành thế chân vạc, áp chế lẫn nhau, cân bằng quyền lực để ổn định triều chính, tránh một đảng độc đại, xuất hiện thế cục công cao chấn chủ. Cứ theo cách như vậy duy trì 13 năm triều đại Minh Đức, chưa từng có chút sai sót. Nhưng mà lúc phụ quân rời khỏi cương vị, dường như là cố ý làm loạn cục diện này, ông phất áo ra đi, để lại triều đình hỗn loạn trong năm Sùng Quang đầu tiên, khi đó ta nhìn không hiểu, cũng không nghĩ tới việc đi hỏi, chỉ là ngồi im mà quan sát.

Bùi Tranh là học trò của Phụ quân, lúc đầu làm tướng (Thừa tướng), đạo xử thế cũng tương tự phụ quân, lúc đầu người ta còn gọi hắn là tiểu Thẩm tướng, nhưng 3 năm sau, chẳng ai dám gọi hắn như vậy nữa. Ta cuối cùng cũng cảm thấy, phụ quân hẳn là nhìn lầm Bùi Tranh rồi, người này ngụy trang ôn hòa, lương thiện, nhu thuận, trên thực tế hắn phần nhiều lại giống Nhị cha ta, có sự cứng cỏi không cam lòng ở dưới người khác, một ngày nắm được quyền lực, liền cao ngạo, ngang ngược. Khi trước, phụ quân có ý đẩy triều đình rối loạn thành cái đầm nước, cũng là muốn Bùi Tranh có cơ hội tạo uy, lập lại trật tự, quét sạch những kẻ có dị tâm. Vua nào triều thần nấy, lão thần triều Minh Đức lần lượt bị Bùi Tranh trừ bỏ, cuối cùng chỉ còn lại Tô Đảng, nếu có môt ngày Tô đảng cũng bị lật trong tay Bùi Tranh, triều đình chẳng phải mình Bùi Tranh hắn – nhất đảng độc đại, đây vốn là cục diện phụ quân không hy vọng nhìn thấy, ông nâng đỡ Bùi Tranh từ những bước đầu, có từng nghĩ đến sẽ có một ngày này?

Ta cũng không phải không đồng ý với chính kiến của phụ quân, nhưng lại càng giống Nhị cha, mặc dù năng lực không theo kịp Nhị cha, không đủ để nắm toàn cục trong tay, nhưng cũng không để kẻ khác tùy tiện nắm mình trong tay.

Ngay cả khi người đó là Bùi Tranh.

Qúa khứ, thế lực của ta không bằng người, chỉ có thể giả ngu trước mặt hắn, nhưng giả bộ không được cả đời, thứ của ta, cuối cùng cũng đến lúc phải thu về.

Ta sai Dị Đạo Lâm trước tiên cứ bắt tay vào điều tra vụ cháy, bất luận là có người làm hay là ngoài ý muốn, vẫn phải có kẻ phải vì chuyện này mà trả giá.

Hiện trường hỏa hoạn đã bị dập tắt, pháo hoa còn lại cũng bị cách ly, nhưng tất cả những thứ khác đều được giữ nguyên dạng, ta sai vệ binh bao vây cả khu vực, đề phòng có kẻ dở trò.

Kẻ bị tử vong là một tên tiểu tốt ở gần chỗ cháy nhất, nghe nói bị nổ xé ra một lỗ lớn trên lưng, vụ nổ mạnh dẫn lửa cháy sang kho hàng bên cạnh, những người khác vì chạy trốn kịp thời, ít ra cũng giữ được một mạng.

Dị Đạo Lâm thăm dò hiện trường, ta phái một đội đi kiểm kê tổn thất. Bởi vì nơi hỏa hoạn rất gần công sở, rất nhiều tư liệu hồ sơ là vật dễ cháy, kiểm kê xong, mới phát hiện một gian tư liệu mới đây gần như bị thiêu hủy mất đến 7 phần.

Ta nhíu mày, hỏi: “Bị thiêu hủy là những tư liệu nào?”

“Bẩm bệ hạ, tự liệu bị thiêu hủy bao gồm: biên bản khảo sát quan viên lưu lại hàng năm, báo cáo tài chính năm của các quận huyện.”

Không phải hồ sơ tư liệu đặc biệt quan trọng gì. Lúc xảy ra hỏa hoạn, tất cả mọi người vội vàng cứu người cứu hỏa, nơi đó lửa bốc quá lớn lại xưa nay không có ai lui tới, bởi vậy cứu hỏa chậm trễ, bị hủy hoại quá nửa.

Ti nữ quan cũng phải chịu họa. Cánh tay Bùi Sanh bị xước, tay phải bị bỏng, bôi thuốc xong cũng không có gì đáng ngại, lúc này cũng đang dẫn vài vị cấp dưới kiểm kê hiện trường, tư liệu bị thiêu hủy là danh sách bộ phận cung nhân.

“Bệ hạ.” Bùi Sanh thấy ta, cúi người chào, giọng nói cũng hơi khàn.

“Bùi học sĩ, nơi này ta giao cho khanh và Dị khanh gia, quả nhân có chuyện quan trọng khác.” Ta ho khan một tiếng, mơ hồ cảm thấy không khí có chút kỳ lạ.

Bùi Sanh mỉm cuời nói vâng, lại hướng Dị Đạo Lâm hành lễ. Dị Đạo Lâm này phẩm trật (phẩm cấp, trật tự) cao hơn nàng, hành lễ với hắn cũng bình thường, có điều Dị Đạo Lâm dường như không muốn thấy nàng, mi tâm hơi nhíu một chút, quay mặt sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng không thể nghe ra.

Ta biết Dị Đạo Lâm không xem trọng Tô đảng, với Bùi Tranh lại không có hảo cảm, nhưng không nghĩ tới hắn ngay cả tiểu nữ tử cũng không bỏ qua a….

Bùi Sanh vừa rồi tốt xấu gì cũng tính có công cứu giá, ta quay về còn phải phong thưởng nàng một phen, bây giờ thấy thái độ Dị Đạo Lâm như vậy, cũng có chút xấu hổ, liền tiếp tục ho khan, nói: “Vậy thì …. hai vị khanh gia hợp tác vui vẻ.”

Hai kẻ này tựa như cũng chả nể mặt mũi ta …

Ta sờ sờ mũi, xám xịt đi về. Tiểu Lộ Tử bên kia nói, Phương tiểu Hầu gia đón phu nhân nhà hắn đi rồi, Hạ Lan thì ngay cả góc áo cũng không bị tổn hại, chỉ là sặc mấy ngụm khói, nay chuyển sang nơi mới tu dưỡng.

Kỳ thật tiểu viện của Hạ Lan kia dù ở trong phạm vi hỏa hoạn, nhưng cũng không phải nơi gần nhất, chỉ cần tránh đi kịp thời liền chẳng việc gì. Ta nghĩ bản thân là bị Bùi Tranh hù dọa, xảy ra chuyện rồi, phản ứng đầu tiên là nghĩ có người muốn hại Hạ Lan, có lẽ sự thật không phải như thế, đây có thể chỉ là việc ngoài ý muốn cũng không chừng.

Sau khi ứng phó xong sự an ủi ân cần của Liên cô và A Tự, sắc trời đã hơi tối, bữa tối muộn hơn so với bình thường một chút, cung nhân cầm đèn bầy đồ ăn lên.

“Bệ hạ, Tô ngự sử phải an bài như thế nào?” Tiểu Lộ Tự thật cẩn thận hỏi, “Tô ngự sử là ngoại quan, muốn giữ đại nhân lại qua đêm trong cung sao?”

Tô Quân bị Thái y cho uống thuốc an thần, sắc trời đã tối dần, chàng vẫn chưa tỉnh lại. Quan viên trong triều không thể qua đêm trong hậu cung, đây là quy củ, có điều chàng có thương tích trong người, là bởi cứu quả nhân mà bị thương, sai người đưa chàng về Quốc sư phủ như vậy cũng không thích hợp.

“Phái vài lão nhân trong cung hầu hạ, việc còn lại, chờ ngày mai Tô ngự sử tỉnh lại rồi nói sau.” Ta phất tay hạ lệnh.

“Bệ hạ, chỉ sợ là không ổn.”

Ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng như vậy, dọa ta tới mức tay run run, suýt nữa làm rơi đũa. Ta sững sờ ngẩng đầu nhìn người vừa tới, chợt nhớ lại còn có chuyện như này –Bùi Tranh nói cái gì mà đêm nay muốn ngủ lại trong cung!

Đúng, là ta đồng ý rồi, không có sai, có điều giờ này hắn phải ở trong phạm vi hoạt động mà quả nhân chỉ định chứ !

Bùi Tranh đi đến ngay trước mặt trong cái nhìn trừng trừng của ta, ngồi xuống tự nhiên như ở nhà mình vậy, phủ phủ tay áo, không đợi hắn lên tiếng, Tiểu Lộ Tử đã tự giác đi giúp hắn lấy bát gắp thức ăn.

“Ngươi …” Ta thực dùng sức mà nhả chữ, dừng một chút, lại nhả chữ tiếp : “Ngươi … Tới làm cái gì......”

Bùi Tranh nhíu mi, như là nghe được vấn đề rất kỳ quái, cười khẽ hỏi ngược lại : « Bệ hạ nghĩ sao ? »

Ta khó khăn mà nói: “Qủa nhân mặc dù cho phép khanh ở lại trong cung, nhưng đêm đã khuya, trong hậu cung có quy củ, đêm đến không thể tự tiện đi lại.”

“Hậu cung cũng có quy củ, ngoại quan không thể ngủ lại.” Bùi Tranh bác bỏ nhẹ nhàng, “Chuyện này cũng giống chuyện vừa rồi, bệ hạ đã phá quy củ một lần, làm sao không thể phá thêm lần nữa?”

“Việc xét tùy nghi, Tô ngự sử có thương tích trong người, mới phải phá quy củ một lần.” Hai mắt ta cao thấp đánh giá hắn, bỗng nổi lên ý đùa giỡn, che miệng cười trộm nói, « Bùi tướng khanh nếu cũng có bệnh khó nói trong người, quả nhân cũng có thể miễn quy củ cho ngươi. »

Bùi Tranh ra vẻ nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Bệ hạ nói quy củ gì?”

Ta có thiện ý nhắc nhở hắn: “Quy củ của hậu cung, đêm đến không thể tự tiện đi lại.”

Bùi Tranh mỉm cười gật đầu: "Đúng thật, lúc vi thần đến, đêm còn chưa tới, bây giờ đã đêm rồi, vi thần cũng không định tự tiện đi lại nữa.”

Ta hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Ý ngươi là .... ngươi muốn ngủ lại tẩm cung của quả nhân?”

Bùi Tranh cười nói : “Vi thần, tuân chỉ.”

“Bùi Tranh!” Ta đứng phắt dậy, tức giận mà nhấc bàn, “Ngươi - tên lưu manh này!”

Bùi Tranh vẫn cười tươi như trước: “Tạ bệ hạ khích lệ.”

Ta ngồi xuống, bình tĩnh nâng bát cơm lên, ăn cơm.

Gần như chẳng còn lời nào, chỉ có lệ ngàn hàng tuôn ra.

Kỳ quái, theo lý mà nói, mẫu thân ta là người chết không cần mặt mũi, thế nào ta lại không có được khuyết điểm này của bà, so độ lưu manh, so độ vô sỉ, so tính vô lại với Bùi Tranh, chẳng một lần có thể chiếm thượng phong.

“Tiểu Lộ Tử, chuẩn bị cho Bùi tướng một bộ chăn, để hắn trải ra đất mà nghỉ.” Ta rất là thong dong thản nhiên nói.

Tiểu Lộ Tử liếc nhìn Bùi Tranh một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì, liền nghe lệnh của ta đi chuẩn bị.

Tên này, không nhìn thấy là được rồi. Ta tự nói với mình như vậy.

Dùng xong bữa tối, xử lý một số việc triều chính còn tồn đọng, tản bộ một lát, tắm rửa thay quần áo.

Ta thành công ám chỉ mình rằng chẳng có kẻ dư thừa nào cả, nhưng tên họ Bùi kia dường như không cam lòng bị ta xem nhẹ, thế nên bi kịch năm 12 tuổi ấy một lần nữa lại tái diễn.

Ta hét lên một tiếng, vùi người vào trong nước, qua màn hơi nước mờ mịt nhìn nam nhân phía đối diện. “Phi phi phi …” Ta nhìn trái nhìn phải một phen, “Ngươi vào lúc nào?”

Bùi Tranh dựa lưng vào bạch ngọc, làn tóc đen ướt át dính trước ngực, ý cười trên khóe môi giữa làn hơi nước có chút mờ ảo. “Vi thần vẫn đều ở.”

Tay ta với với sang bên cạnh, tùy tiện nắm bất cứ thứ quần áo nào che phủ cơ thể, nghe được câu trả lời của hắn kia, nhất thời khí huyết dâng lên, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Nếu không phải vừa mới nghe được tiếng nước động, ta căn bản không phát hiện hắn ở trong này!

Lúc tắm rửa ta thích được thanh tĩnh suy tưởng, không thích người khác hầu hạ, nhưng nơi này gian ngoài đều có người, bọn họ cũng nên thông báo cho ta một tiếng chứ!

Ta nghiến răng nghiến lợi, vừa trừng mắt hắn, vừa cố khống chế ánh mắt mình không lơ đãng đến chỗ không nên nhìn ;)) “Ngươi đi ra ngoài!”

Hắn thế nhưng lại nghe lời ngoài ý muốn, cười nói: “Tuân mệnh.” Sau đó liền …

Trong phút chốc, máu quanh thân dồn thẳng lên não, thiêu đốt tim ta như nổi trống, mặt như bị lửa thiêu, đầu lưỡi líu ríu: “Ngươi ngươi ngươi….”

Không biết vì sao, ta đột nhiên thấy có chút miệng khô lưỡi nóng, lại chỉ có thể nức nở một tiếng, rồi quay mặt qua chỗ khác.

“Bệ hạ.” Tiếng nói Bùi Tranh không xa không gần, giống như sương mù bốc hơi toát ra sự mượt mà, nhu hòa dìu dịu, giống như nước ấm khiến người ta cảm thấy thoải mái thả lỏng – nhưng đến câu tiếp theo lại khiến tinh thần người ta chấn động. “Dù sao thì sau này nhìn nhiều cũng thành quen thôi.”

Tay ta đang cầm quần áo run lên ba lần, hít sâu cũng không thể bình phục nhịp tim, chỉ có giọng khàn khàn nói: “Cút….”

Hắn tùy ý mặc áo khoác, đi đến bên người ta đột nhiên dừng lại, tim ta cũng theo đó mà đập mạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại hắn, sau đó là một trận thiên lôi oanh đỉnh.

Ầm ầm – oành oành

Hắn cúi người xoa xoa đầu ta, cười tủm tỉm nói: “Đầu tiên là giả bộ câm không muốn nói chuyện với ta, sau là giả bộ mù không nhìn thấy ta, ta đây cũng là chán muốn chết mới đi tắm rửa trước, trong chốc lát …”

Mẫu thân nói, ta lúc đầu không gọi là Đậu Đỏ, cũng không phải là Đậu Đen, ta gọi là Giới Sắc. (giới này là cảnh giác, dè chừng, cấm, cai)

Mẫu thân nói, lỗi lớn nhất mà đời này bà phạm phải, chính là mê muội sắc đẹp, câu tam đáp tứ, không biết may mắn hay là bất hạnh, đào hoa một lần đã nở năm đóa. Lúc bà sinh ta đau đến không muốn sống nữa, mới lĩnh ngộ được sắc tức là không, không tức là đau, đau khổ của nữ nhân đa phần đều do nam nhân mà thành, nhất là nam nhân ưa nhìn, cho nên đặt tên ta – Giới Sắc – hai chữ cảnh báo.

Nhưng cuối cùng vẫn bởi là vì khó nghe quá mức mà các vị phụ thân bác bỏ.

Ta nếu tên là Giới Sắc, ngày ngày nhắc nhở bản thân, cũng không thể dễ dàng bị Bùi Tranh làm chấn động ba hồn bảy vía như hôm nay được, ngay cả hắn nói gì sau đó cũng không nghe vào tai, chỉ mất hồn mất vía nhìn từ hầu kết đang trượt lên trượt xuống, nhìn đến xương quai xanh khêu gợi, đến khuôn ngực cường tráng, nhìn đến ...

Ta khụt khịt mũi, vùi mình vào trong nước.

Chỉ hận làn nước ấm này, không thể dập tắt một phen tà hỏa trong lòng ta, trong đầu hiện lên hết thảy những cảnh đã xem trong xuân cung đồ nhiều năm trước, trong đầu mơ hồ hiện lên một ý niệm. Bùi Tranh nếu vẽ vào tranh cũng …

... nhất định cũng đẹp mắt lắm.

Đây có coi là .... thiếu nữ 18 hoài xuân ....

Đến lúc nhịn thở không nổi ngoi lên khỏi mặt nước, Bùi Tranh đã không còn ở đó nữa.

Chút mất mát trong lòng kia nhất định là ta tự ảo tưởng ra đi. (háo sắc a ;)))

Ta vội vàng bọc mình kỹ lưỡng rồi mới ra ngoài, cung nhân tiến lên hầu hạ, ta cũng lười không trách cứ các nàng nhiều.

Lau khô tóc, thay xong quần áo, ta do dự một chút, hỏi: "Bùi tướng đang ở đâu?”

Cung nhân nhỏ giọng đáp : « Bẩm bệ hạ, Bùi tướng đã chuẩn bị thị tẩm.”

Cái ! gì!

Ta như bị dội bom một trận, vài bước xông tới tẩm cung, liền nhìn thấy long sàng thoải mái rộng rãi của quả nhân đã bị người ta đến trước chiếm cứ !

Tóc của Bùi Tranh cũng đã được lau khô, chỉ dùng một cái dây buộc chặt, nửa dựa ở bên giường, tay đang cầm sách xem rất là thích thú.

Ta đứng ở cạnh cửa, đầu ngón tay run run chỉ vào hắn : “Bùi Tranh .... ngươi quá càn rỡ rồi!”

Ngươi chẳng những dùng trộm bể tắm của quả nhân, còn muốn chiếm dụng long sàng của quả nhân!

Ta leo lên giường, lôi vạt áo hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Qủa nhân nhịn ngươi lâu rồi ....”

Hắn lơ đễnh phủi phủi tay ta, liếc mắt nhìn quyển sách lần cuối, mới quay đầu lại nhìn ta, cười tủm tỉm nói: “Ta lại không bắt nàng phải nhịn.”

Ta nhìn ý cười nhạt trên môi hắn, gần như hóa thành cầm thú – muốn xé xác hắn!

« Cút xuống đi ! » Ta nhe răng trợn mắt đe dọa hắn.

« Đậu Đậu... » Bùi Tranh bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên tay buông quyển sách, tay nắm sau thắt lưng ta, nói, “Bệnh phong hàn của vi phu vẫn chưa khỏi, nàng nhẫn tâm sao?”

Hoặc là nhẫn, hoặc là tàn nhẫn. Hắn không muốn ta nhẫn, ta cũng chỉ có thể tàn nhẫn.

Ta nhe răng cười nói : « Vô cùng nhẫn tâm. » Nói xong, ta liền có cảm giác không thích hợp, cúi đầu nhìn tay hắn vòng trên lưng ta, hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy?”

Ngón trỏ của hắn khẽ nới nút áo, nhẹ nhàng kéo ra, vạt áo trước của ta nhất thời bung ra, cái yếm nhạt màu như ẩn như hiện. Trong lúc khiếp sợ, ta vẫn còn lý trí thu tay che trước ngực, xoay người bò ra, trốn trong góc giường trừng hắn, răng lập cập nói : « Bùi Tranh ! Ngươi dám lại đây, quả nhân liền kêu ngươi phi lễ! (vô phép, khiếm nhã)”

Bùi Tranh ung dung chỉnh chỉnh vạt áo trước, trong mắt chứa ý trêu tức liếc ta một cái, tay để trên thân như đang sờ soạng cái gì, lại quay đầu vẫy vẫy ta, miễn cưỡng nói: “Lại đây.”

Ta cười nhạo một tiếng : « Qủa nhân có điên mới đi qua. »

Hắn lập lại một lần : « Lại đây. » Cuối cùng lương tâm bộc phát, thêm hai chữ giải thích : « Bôi thuốc. »

Ta ngây ra một lúc : « Bôi thuốc gì ? »

« Trên vai nàng có vết máu bầm. » Hắn thấy ta không đi qua, liền tự mình đến, vây ta ở trong góc giường, ngón tay nắm một góc áo, nhẹ nhàng kéo xuống, bả vai liền lộ ra. Trên vai quả thật ứ một khối máu bầm.

« Ngươi làm sao mà biết.... » Còn chưa hỏi xong, ta đã biết đáp án. Nhất định là vừa rồi ở bể tắm, bị hắn nhìn thấy.... vì thế ta lại nhớ lại một màn hương diễm khi đó, mặt cũng không chịu thua kém mà nóng lên.

Hắn cầm lọ thuốc trong tay, đổ ra một ít ở lòng bàn tay, lại phủ lên vai ta, nhẹ nhàng xoa ấn. Ta đau mà nắm chặt cánh tay hắn, nước mắt trào lên hốc mắt, nhẫn nhịn mà vòng quanh hốc mắt. Hắn nhẹ tay hơn một chút, khẽ thở dài : « Cố chịu một chút. »

Lúc thì bảo đừng nhịn, lúc thì lại bảo ta cố nhịn.

Nam nhân này cũng thật sự là thay đổi thất thường.

Thuốc là do Ngũ cha điều chế, có mùi thơm dìu dịu, ngửi thấy là thoải mái tinh thần, không giống thuốc Thái y viện dùng có mùi cay mũi. Bùi Tranh giúp ta xoa chỗ bị tụ máu xong, liền kéo vạt áo lại cho ta, cài nút áo, dùng tay không bị dính thuốc lau nước mắt cho ta, cười nói : « Tốt rồi, có thể đi ngủ được rồi, bệ hạ của ta. »

Nói xong xoay người liền đi.

Ta theo bản năng giữa chặt tay áo hắn, hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta, nhíu đuôi lông mày nghi hoặc.

Ta cắn cắn môi, giương mắt nhìn hắn, « Vừa mới nói thị tẩm gì đó, là ngươi cố ý đùa giỡn ta sao?"

Đồng tử hắn co rụt lại, mắt phượng đột nhiên sáng lên, vui vẻ nói : « Chẳng lẽ bệ hạ hy vọng là vi thần nghiêm túc sao ? »

« Đương, đương nhiên không phải ! » Ta lắp bắp trả lời, “Qủa nhân muốn trị ngươi tội khi quân ! »

Hắn cười ha ha, lại duỗi tay xoa xoa đầu ta, cúi xuống hôn trộm lên môi ta, tim ta mãnh liệt co rút, lại nghe hắn dịu dàng nói : « Ta thích thấy bộ dạng ngoài mạnh trong yếu của nàng. » Nói xong quệt mũi ta, « Ngủ đi, trước hôn lễ, ta sẽ không đụng đến nàng. »

Cuối cùng lại bổ sung một câu : « Trừ phi nàng quyến rũ ta trước. »
Bình Luận (0)
Comment