Bước chân của Long Thiên không dừng dù chỉ một chút, nhanh chóng bước ra ngoài.
Bên ngoài rất ầm, gần như toàn bộ học sinh đều ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn quanh quất.
"Thẩm Đồng?"
"Sao Thẩm Đồng lại muốn nhảy lầu?"
Thẩm Đồng cũng rất nổi tiếng ở trường cấp hai, từ lớp sáu đến lớp chín đều biết cô bé.
Nguyên nhân cô bé nổi tiếng cũng rất đơn giản, thành tích tốt, là phát thanh viên của ban tuyên giáo trường, còn từng cầm giải cao về mỹ thuật.
Nghe thì thấy rất giỏi, mà chỉ là ở trong trường cấp hai nhỉ nhỏ này thôi, dù sao trường này một khối cũng chỉ có sáu lớp.
Dưới cái nhìn của bọn họ, người như Thẩm Đồng không cần phải nhảy lầu, tuy không có khả năng thi được trường cấp ba chuyên tỉnh, mà thi vào những trường trọng điểm khác vẫn được, đa tài còn đa nghệ, các giáo viên cũng rất yêu thích cô bé, tương lai tương sáng cuộc sống hạnh phúc, sao lại muốn nhảy lầu?
Phía dưới sân trường lập tức hỗn loạn, bảo vệ đi lấy đệm, còn các giáo viên khác thì đổ xô lên sân thượng.
"Thẩm Đồng!" Cô Triệu chạy đến đầu tiên, nhìn lên Thẩm Đồng đang đứng trên sân thượng, biểu cảm vô cùng kích động, "Thẩm Đồng em đừng nghĩ quẩn, cô gọi mẹ em về rồi, em xuống đi, xuống đi!"
Thẩm Đồng cầm điện thoại trong tay, không nhìn cô Triệu đang la lớn, mà nhìn về phía cổng trường.
Tiếng bước chân trong hành lang dồn dập, vừa mở cửa sân thượng, là nhìn thấy ngay một cô bé đang đứng đó.
Ánh sáng ngày thu dát lên người Thẩm Đồng một lớp mỏng manh, gương mặt cô bé lại không có chút hồng hào nào, một cơn gió thổi qua khiến ngọn cây dưới chân cô rung lên xào xạc, cô đứng không vững, hụt chân một cái, rơi xuống từ trên sân thượng dưới con mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Mấy giáo viên có thể lực tốt chạy lên sân thượng trước tiên, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn cô bé rơi xuống.
"Thẩm Đồng—"
"A!!!"
Tiếng thét cùng liếng la hét lẫn lộn với nhau, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô bé đang rơi xuống.
Từ lúc Thẩm Đồng xuất hiện trên sân thượng đến lúc cô bé nhảy lầu, tất cả mọi việc đều chưa quá một phút, dường như cô bé đã quyết tâm thật sự, nên không còn chút gì gọi là do dự.
Đệm cứu hộ còn chưa tới, mấy giáo viên và bảo vệ lập tức đưa tay ra đỡ.
Không có đệm, dù có phải dùng tay chống lại trọng lực, cũng phải thử cứu cô bé này.
Một cánh tay mặc sơ mi trắng chen vào, tiếp được cô bé trước hẳn mọi người. Đương nhiên, nhảy từ tầng bốn xuống, một người nặng như vậy, nhất định dùng cơ thể người thường là đỡ không nổi, đôi tay này chỉ làm bước đệm thôi, mục đích chủ yếu là giảm lực rơi của cô bé, để cô không ngã thẳng xuống đất.
"Thầy Long?" Học sinh trong lớp Long Thiên kinh ngạc hô lên, "Thầy Long!"
Thầy Long mới ở trong lớp đã xuất hiện ngay dưới tòa nhà, bọn họ không rảnh nghĩ xem sao Long Thiên có thể làm như vậy, tất cả còn đang bận hoan hô Long Thiên.
Tiếp sau, có học sinh tinh mắt để ý đến cánh tay rũ xuống của Long Thiên, thoạt nhìn như không cử động được.
"Tay thầy Long bị sao vậy?" Có học sinh kinh ngạc hỏi.
Bấy giờ tất cả mọi người trong lớp học mới sửng sốt, sau đó mồm năm miệng mười nói: "Tay thầy Long bị sao vậy?"
"Gãy rồi ư?"
"Thẩm Đồng nhảy lầu thì nhảy lầu, còn hại Long Nhật Thiên bị gãy tay, rác rưởi."
Long Nhật Thiên là biệt danh đám học sinh đặt cho giáo viên chủ nhiệm mới tới, thanh thiếu niên tầm tuổi này rất thích đặt biệt danh lung tung cho giáo viên, đặc biệt là càng dị thì càng được yêu thích, vậy nên cái tên Long Nhật Thiên sinh ra từ đó.
"Tay anh Thiên gãy mất rồi, chết mất thôi, chẳng lẽ chúng ta lại phải đổi giáo viên?"
"Nhật Thiên gãy tay vậy tiết này chúng ta không cần phải học nữa?" Trong giọng của học sinh kia còn có cả chút mừng rỡ, như là có người nhảy lầu chẳng có quan hệ gì với cậu ta, rồi cả thầy Long gãy tay cũng là một chuyện đáng mừng.
"Tay anh Nhật Thiên cũng gãy, các cậu còn... Thái Chí Hành, Chu Triều Dương? Lý Phong?" Thạch Phi Hàng liếc mắt thấy ba người bạn cùng phòng thờ ơ với việc có người nhảy lầu, thậm chí Long Thiên gãy tay cũng không quan tâm, đột nhiên cậu thấy thực sự rất giận, "Các cậu sao vậy hả?!"
Thái Chí Hành ngẩng đầu lên từ trang sách, ánh mắt mơ màng, dùng ba giây mới định hình được Thạch Phi Hàng đang ở đâu, mặt mờ mịt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chuyện gì thế?"
Hai người kia cũng bày ra vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra.
Thạch Phi Hàng khó có thể tin: "Các cậu u mê học hành đến vậy rồi sao?"
Thái Chí Hành gật đầu, rồi lại cắm đầu vào sách, tự mình làm ví dụ thực tế cho câu "Không màng đến chuyện bên ngoài, trong lòng chỉ có sách thánh hiền."
Ngoài lớp học.
Long Thiên vì để bản thân không bị quá đà khi dùng tay không đỡ người, nên hắn cố tình làm gãy tay trái, tay phải còn để dạy học.
Mấy bảo vệ đỡ Thẩm Đồng lên, tuy có Long Thiên cản cùng các bảo vệ khác cũng cản, mà Thẩm Đồng vẫn rơi xuống đất, nhưng may sao, người thì ngất, nhưng không có vết thương, điều này làm hết thảy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cô Triệu là một người phụ nữ trung niên, thấy Thẩm Đồng nhảy xuống, thiếu chút nữa ngất đi, bây giờ thấy Thẩm Đồng không có chuyện gì, lập tức nhào đến, khóc nấc lên.
Chạy đến cùng cô còn có một người phụ nữ ăn mặc nhìn rất quý phái, mặt lại giống Thẩm Đồng mấy phần, chính là mẹ của Thẩm Đồng.
Hóa ra trước khi Thẩm Đồng nhảy lầu có gọi điện cho mẹ, biết đến mẹ có thể thấy được cảnh mình nhảy lầu, cô bé liền nhảy xuống ngay lập tức, không do dự dù chỉ một giây.
Mẹ Thẩm vừa mới bước chân vào trường học, đã đập ngay vào mắt cảnh như thế, không hề chú ý đến chuyện còn hình tượng hay không mà chạy ngay đến, ôm lấy Thẩm Đồng, khuôn mặt bà vẫn còn đang bối rối, dường như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ôm con gái, khóc nấc lên.
Trong khi tình hình còn hỗn loạn, bác sĩ kịp thời chạy tới, vội vã kiểm tra tình trạng của Thẩm Đồng, thở phào nhẹ nhõm: "Không nguy hiểm tới tính mạng."
Mọi người đứng thành vòng xung quanh Long Thiên vội vàng đẩy hắn ra: "Bác sĩ kiểm tra tay người này một chút, có phải là gãy rồi hay không?"
Bác sĩ nhìn người giáo viên này, phát hiện ra người ta cực kì bình tĩnh, nếu như tay trái không rũ xuống như vậy, người khác còn tưởng hắn không hề bị thương.
"Có thể giơ lên được không?" Bác sĩ nhìn tay Long Thiên.
Long Thiên nói: "Không thể."
Bác sĩ cởi nút áo Long Thiên ra, thấy cánh tay đã sưng tấy lên, kết hợp với tình huống lúc nãy, e chừng là đã gãy xương.
Vậy mà khuôn mặt người giáo viên này lại hết sức bình tĩnh, ngay cả biểu cảm đau đớn cũng không có, làm bác sĩ ngờ rằng đó chỉ là một vết thương ngoài da.
Bác sĩ không nhịn được nặn nặn cánh tay hắn, Long Thiên không nói câu nào, bác sĩ buồn bực hỏi: "Không đau à?"
Long Thiên: "... Đau, rất đau."
Bác sĩ: "Chuyện này tôi không xử lí được, phải đến bệnh viện chụp X-quang thôi."
Có người chủ động đứng ra ngỏ ý muốn đưa hai người đến bệnh viện, Long Thiên, Thẩm Đồng cùng mẹ Thẩm Đồng và cô Triệu lên chung một chiếc xe, những người có hỗ trợ đỡ Thẩm Đồng thì lên một xe nữa, hai chiếc chạy như bay về phía bệnh viện.
Trên xe, Long Thiên còn không quên lấy điện thoại ra gọi cho giáo viên ngữ văn khác: "Xin chào, là thế này, hiện tại tôi phải đến bệnh viện, có thể dạy thay giúp tôi được chứ, phải, chữa phần đề thi tổ ngữ văn ra lần trước là được."
Trong xe này có Thẩm Đồng, cô Triệu, mẹ Thẩm, Long Thiên cùng một giáo viên nhiệt tình lái xe. Thẩm Đồng hôn mê, mẹ Thẩm ôm Thẩm Đồng, khuôn mặt hốt hoảng, cô Triệu thì cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng an ủi mẹ Thẩm.
Chỉ còn giáo viên đang lái xe là nhìn Long Thiên với vẻ kinh dị, nói rằng: "Thầy Long chuyên nghiệp quá."
Long Thiên cười cười: "Đây là chuyện tôi phải làm."
Cánh tay bị thương của Long Thiên đã sưng hẳn lên, vừa nãy bác sĩ tháo cúc tay áo hắn cũng không cài lại, nên giáo viên lái xe có thể nhìn thấy cánh tay sưng to như bánh bao một cách dễ dàng, hắn cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng đạp ga.
Đến bệnh viện cô Triệu đi theo mẹ Thẩm và Thẩm Đồng, giáo viên lái xe muốn đi cùng Long Thiên, Long Thiên lại nói: "Thầy đi giúp cô Triệu đi, tôi không sao, các cô ở bên kia cần một người có sức để giúp."
Vị giáo viên kia nghĩ cũng phải, Thẩm Đồng đang hôn mê, chắc hẳn cần có người ôm hoặc bế, nhưng tay Long Thiên bị thương cũng chẳng phải nhẹ, hắn xác nhận lại lần nữa: "Một mình thầy có ổn không?"
"Không sao đâu."
Long Thiên nói, "Tôi chỉ đau thôi, chứ đầu óc vẫn còn tỉnh táo, thầy đi giúp các cô ấy đi."
Người giáo viên kia thấy Long Thiên bình tĩnh như vậy, chắc là cũng không sao, tuy vẫn hơi lo cho Long Thiên, mà cuối cùng thì cũng qua chỗ của Thẩm Đồng để giúp đỡ.
Kiểm tra, chụp X-quang, Long Thiên làm xong tất cả, bên Thẩm Đồng cũng đã xong, cô bé không có gì đáng lo, tỉnh lại là ổn.
Long Thiên mang theo cánh tay bị treo đi ra ngoài, nghe thấy âm thanh nghẹn nào nức nở, đó là giọng của cô Triệu.
"Là lỗi của tôi, đáng ra tôi không nên mời phụ huynh." Cô Triệu lau nước mắt, "Tôi không ngờ con bé lại cực đoan như thế."
Mẹ Thẩm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm con gái, bà không khóc, chỉ ngơ ngác mà nhìn.
"Kì thi thử lần trước con bé nộp giấy trắng, tôi cũng không biết con bé bị sao." Cô Triệu nói vẫn chưa rõ đầu đuôi, "Tôi muốn nói với chị một câu, lúc trước còn rất tốt..."
Long Thiên đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều quay ra nhìn hắn.
Cô Triệu lấy một chiếc ghế cho Long Thiên ngồi, mẹ Thẩm nhìn hắn, rồi bắt đầu ngẩn người, người giáo viên lái xe kia đã về trường, buổi chiều thầy ấy còn có lớp.
Chào hỏi cô Triệu mấy câu, Long Thiên ngồi xuống, lúc này mẹ Thẩm mới nói: "Cảm ơn."
"Không sao, đây là trách nhiệm của tôi." Long Thiên khiêm tốn nói, hắn nhìn về phía Thẩm Đồng, "Quan hệ giữa chị và Thẩm Đồng không được tốt sao?"
Dường như không ngờ Long Thiên sẽ hỏi câu này, mẹ Thẩm ngơ ngẩn mấy giây, sau đó gật gật đầu: "Đã lâu rồi hai mẹ con tôi không nói chuyện với nhau."
Long Thiên ôn hòa nhìn người phụ nữ: "Là do chuyện gì vậy?"
Mẹ Thẩm có vẻ không muốn nói lắm, chần chừ mấy giây.
Long Thiên lại nói: "Chút nữa cảnh sát sẽ hỏi chị."
"Bởi vì tôi tái hôn." Ngón tay mẹ Thẩm túm lấy mép quần, vô cùng bất đắc dĩ, "Đồng Đồng không thích cha kế."
"Xem ra hai người cần phải nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần." Long Thiên tựa người vào ghế, "Chắc chị cũng thấy rồi, Thẩm Đồng nhảy là cố tình muốn chị thấy."
Ngón tay mẹ Thẩm run rẩy, cô Triệu khó tin nhìn sang.
"Không phải sợ." Long Thiên động viên nói, "Nói chuyện xong hiểu cho nhau là được, có lẽ chị cần biết Thẩm Đồng muốn gì, đúng rồi, tôi phải hỏi thêm là lúc nghỉ hè Thẩm Đồng có gì không ổn hay không?"
Mẹ Thẩm bị hắn xoa dịu cảm xúc, trong lòng cũng bớt sợ hơn, liền nghĩ lại câu hỏi của Long Thiên: "Rất ghét cha kế, không muốn về nhà."
"Trừ nó ra, vậy còn nếp sống?"
Mẹ Thẩm suy nghĩ chốc lát, lắc đầu: "Vẫn như trước kia, chỉ là bây giờ không muốn ăn cơm với cha kế, nhưng chồng tôi cũng thương con bé, cũng để ý đến tâm trạng của nó, không có quá nhiều mâu thuẫn."
Chồng tôi... Con bé...
Trong đầu Long Thiên nảy ra rất nhiều khả năng, sau đó hắn gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi về trước đây, Thẩm Đồng rồi sẽ khỏe thôi."
Sau khi Long Thiên đi mất, mẹ Thẩm suy nghĩ chốc lát, đột nhiên thấy hơi kì lạ, hỏi cô Triệu: "Vị giáo viên lúc nãy là bác sĩ tâm lí của trường sao?"
Cô Triệu lắc đầu: "Là giáo viên ngữ văn lớp bên."
Mẹ Thẩm nghi ngờ nói: "Vậy sao thầy ấy hỏi nhiều vậy để làm gì?"
Lúc này Long Thiên đã lên xe bus, người trên xe thấy hắn là một bệnh nhân đang mang thương tật, bèn chủ động nhường chỗ, Long Thiên nói cảm ơn, xe bus chạy tới cửa nhà hắn rồi dừng lại.
Xuống xe, Long Thiên không tự chủ được mà dùng tinh thần lực kiểm tra xem Chủ Thần đang làm cái gì.
Tuy dựa theo chương trình hắn đã đặt ra, không cần dùng tinh thần lực cũng biết, mà hắn không nhịn được, vẫn cứ kiểm tra.
Chủ Thần đang nấu cơm, hôm nay về sớm hơn mọi ngày, Long Thiên về đến nhà, mở cửa, chào hỏi theo thường lệ, Chủ Thần lại tiếp tục nấu cơm.
Theo chương trình đã đặt ra, lúc này Chủ Thần vẫn chưa nấu xong cơm tối, Long Thiên ngồi trong phòng khách, mở ti vi xem phim truyền hình.
Hình ảnh của một đôi nam nữ trẻ tuổi hiện lên, Long Thiên vừa xem phim, vừa khuếch tán tinh thần lực, dò vào trong đồn cảnh sát.
Chuyện hàng loạt học sinh tự sát làm các đồng chí cảnh sát đau đầu mấy ngày nay, chiều nay lại có thêm vụ nữa, cảnh sát lại phải tổ chức điều tra, bây giờ đang họp bàn về những tài liệu đã điều tra được thông qua các nhân chứng...
Phần ghi chép của Long Thiên cũng ở trong đó, có cảnh sát đặt ra nghi vấn, nhưng lí lịch của hắn sạch sẽ, không điều tra được chuyện gì, huống hồ chuyện này thật sự là chẳng có quan hệ gì với hắn.
Trong phòng họp treo ảnh của những người đã tự sát cùng báo cáo khám nghiệm tử thi.
Một cánh sát nói: "Những học sinh này trước khi tự sát đều có khuynh hướng tự hại bản thân, nhưng Thẩm Đồng lại không, điều này tỏ rõ Thẩm Đồng có vấn đề?"
"Cậu suy đoán thế nào?" Người chủ trì cuộc họp hỏi.
Long Thiên không nghe mấy cảnh sát phân tích, mà dồn hết lực chú ý lên phần trình chiếu, trên đó là những tấm ảnh chụp vết thương mà các học sinh tự mình gây ra.
Trí nhớ của hắn chỉ cần gặp qua là không quên được, cho nên hắn phân tích những vết thương kia rất nhanh, cuối cùng đưa ra kết luận, có mấy vết thương nhìn rất giống nhau. Tuy có những vết đã lành, nhưng sẹo để lại thì tạo thành một hình tương tự như một bông hoa, chỉ là những vết thương mới chồng lên vết sẹo cũ khiến nó không dễ nhận ra.
Đây là một tổ chức tội phạm, không hiểu chúng dùng cách gì mà xúi bẩy người khác tự sát thành công, cũng không rõ mục đích của chúng là gì.
Long Thiên đưa ra kết luận này rất nhanh.
"Ăn cơm." Tiếng của Chủ Thần vang lên, Long Thiên thu lại tinh thần lực, ăn cơm với Chủ Thần.
Buổi tối, sau khi xem xong phim, Long Thiên lại thả tinh thần lực, xem tình huống của Thẩm Đồng.
Thẩm Đồng còn chưa tỉnh lại, mẹ Thẩm ngủ lại bệnh viện, dù sao cũng không có chỗ nào khả nghi.
Một đêm yên bình trôi qua, Long Thiên đi ngủ như thường lệ, ngay khi hắn chuẩn bị rơi vào giấc ngủ cấp độ sâu, một gợn sóng tinh thần khiến hắn tỉnh dậy.
Đó là kí hiệu tinh thần lực hắn đính lên người Thái Chí Hành.
Long Thiên mở mắt, không nhúc nhích, tinh thần lực thì vẫn "nhìn chăm chăm" vào từng động tác của Thái Chí Hành.
Bây giờ là bốn giờ hai mươi phút sáng, Thái Chí Hành bò dậy từ trên giường, hai người bạn cùng phòng khác là Chu Triều Dương và Lý Phong cũng dậy theo.
Dậy lúc bốn giờ hai mươi cơ hồ là chuyện không thể với lứa tuổi thanh thiếu niên, nhưng bọn họ lại có thể làm được.
Sau khi rời giường, việc đầu tiên mà cả ba người làm là kiểm tra điện thoại, Chu Triều Dương và Lý Phong cầm điện thoại không rời tay, còn đeo thêm cả tai nghe, Long Thiên phát hiện hai người này đang xem phim, lại còn cùng là một bộ phim.
Thái Chí Hành lại khác, cậu ta nhìn điện thoại, mặc quần áo tử tế, đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó lưu loát trèo lên cây cạnh phòng ngủ để ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, hai người đã thức kia không liếc mắt dù chỉ một cái, như là cậu ta không hề tồn tại.
Lúc thường Thái Chí Hành có hình tượng của một cậu con ngoan trò giỏi, đây là lần đầu tiên Long Thiên thấy vị con ngoan trò giỏi này leo tường thành thạo như vậy.
Bốn giờ hai mươi sáng, đồ ăn sớm chưa có, bảo vệ vẫn đang ngủ..
Trường cấp hai này cũng không có camera, Thái Chí Hành thoải mái trèo tường chạy ra ngoài, bên kia bức tường có một chiếc xe đạp, Thái Chí Hành leo lên, đạp xe về phía nội thành.