Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 27


Thẩm Việt về đến nhà, tìm ra bút lông sói cỡ lớn ngày thường rất ít dùng, thử viết một bản, không hài lòng, vò thành một khối lớn ném đi, lại viết một bản, vẫn không hài lòng, lại ném đi viết lại một lần nữa
Cũng không biết đột nhiên từ nơi nào toát ra tâm hiếu thắng, hắn muốn viết ra chữ tốt nhất, mặc cho ai nhìn đều thích chữ hắn viết.
Lại nói, không có lý do gì không thích, chữ và tranh của hắn ở tỉnh thành đã có thanh danh bên ngoài, có phú thương thậm chí không tiếc số tiền lớn cầu lấy.
Đối với những tác phẩm dùng để kiếm hai ba đồng bạc sống tạm, hắn đều tùy tính mà làm, chỉ là hiện tại năm chữ “Tiệm đậu hoa A Lê” này, ước chừng hao phí của hắn hai ba canh giờ đi viết.
Thật vất vả mới viết vừa lòng, rồi lại khó khăn không biết đưa qua như thế nào
Đúng vậy, người ta cũng đã tốn bạc tìm người viết giùm, chẳng lẽ hắn lại trực tiếp tìm tới cửa nói với A Lê, người nọ viết không được tốt, tam thúc viết cho ngươi một tấm khác càng tốt hơn?
Làm ra vẻ!
Hiện tại hắn hối hận không thôi, làm thì làm từ sớm đi, một hai phải chờ đến lúc nhìn thấy nàng nhờ người viết ở trên đường cái, mới nhớ tới chuyện đã từng đáp ứng nàng.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn dù thế nào cũng làm không ra chuyện giáp mặt đưa chữ cho A Lê, cũng không nghĩ lại làm phiền Vương Hứa.

Vì thế, sau một lúc bất an đi dạo quanh trong sân, cuối cùng đem chữ vào phòng, xếp ngay ngắn đặt lên trên kệ sách.
Để kế bên một quyển sách chữ kết hợp hình cùng một hộp trang sức nhỏ.

Sách là hắn vẽ trước đó, hộp trang sức cũng là cây trâm hoa lê trước đó hắn mua
Hắn quét mắt nhìn hộp kia, thở dài một tiếng, không hề nhìn bọn nó nữa, đi ra khỏi phòng.
Chạng vạng ngày thứ hai, Thẩm Việt hạ học trở về, trước đây hắn đều sẽ cố ý đi đường vòng trở về nhà, tránh đi cửa hàng của Chu Lê, hôm nay, khi hắn đi đến ngã rẽ trên phố, bước chân chuyển hướng, lại không phải đi trên đường về nhà thường ngày
Khi đi ngang qua cửa hàng Chu Lê, hắn trộm liếc mắt nhìn trên cửa tiệm một cái, quả nhiên thấy bên cạnh cửa trước kia trống trơn, bây giờ đã dán một bảng chữ to.
Hắn thu hồi tầm mắt, trong lòng nói thầm một câu: Chữ này không được.
Chờ đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Việt đang ngủ bỗng bò dậy từ trên giường, mặc xong y phục, đốt đèn dầu đi đến kệ sách kia lấy bảng chữ hắn đã viết, lại lấy thêm một hộp hồ nhão, ra cửa.
Đúng thời gian hắn dự tính, trên đường trống vắng không người, chỉ còn lại tiếng côn trùng mùa hè ồn ào
Thẩm Việt đã đi đánh giá cánh cửa tiệm vào buổi sáng, đặt đèn lồng mang từ trong nhà đến ở một bên, mở lớn bảng chữ kia, lại trét hồ ở mặt trái bảng chữ, ngay sau đó thả người nhảy lên, tay trái vịn lên đố cửa, tay phải giơ giấy Tuyên Thành lên, trực tiếp dán lên trên bảng hiệu hiện có
Bởi vì cả người hắn treo ở giữa không trung, tấm giấy kia lại tương đối dài, hắn chỉ có thể gian nan hoạt động tay trái điều chỉnh vị trí, lại dùng tay phải điều chỉnh tấm bảng hiệu từng chút một
Quá trình này có chút dài, thường thường sẽ đụng tới đố cửa lỏng lẻo trên cạnh cửa, phát ra tiếng vang loảng xoảng

Nhưng cũng may âm thanh không lớn, Thẩm Việt cảm thấy hẳn sẽ không có người nghe thấy
Nhưng khi hắn đang thật vất vả dịch từ đầu cạnh cửa này đến đầu cạnh cửa kia, chỉnh lý giấy bảng hiệu thật ngay ngắn, chuẩn bị khắc phục bệnh sợ độ cao nhảy xuống, cửa dưới thân kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thẩm Việt lộn một cái nhảy ngược ra sau, nhắc hai chân lên dựa vào trên cạnh cửa, cả người nghiêng thành thế chuồn chuồn thăm dò đại địa
May mắn hắn vì cường thân kiện thể mà học võ, lúc này dùng tới đúng lúc thích hợp
Chỉ là độ cao này thực sự quá dọa người, loại sợ hãi bẩm sinh này làm hắn không ngừng run rẩy
Trong cửa có người đi ra, không ngoài hắn sở liệu, đúng là A Lê.
A Lê một tay cầm đèn lồng, một tay cầm gậy gỗ, đứng ở cửa nhìn chung quanh, khắp nơi không có một bóng người, đối diện đường bỗng nhiên vụt ra một con mèo, đụng tới một bên cửa gỗ của cửa hàng, phát ra tiếng loảng xoảng
Thì ra chỉ là con mèo hoang, Chu Lê ngầm thở phào một hơi.

Vừa rồi nàng chỉ mới nhìn qua kẹt cửa một chút, cái gì cũng chưa nhìn thấy, cho nên mới bạo gan mở cửa ra
Nếu chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, Chu Lê liền đi trở về trong tiệm khép cửa lại.
Một giọt mồ hôi từ trên cao rơi xuống, ngay khoảnh khắc Chu Lê đóng cửa lại, Thẩm Việt rốt cuộc đã không kiên trì tiếp được nữa, từ trên cạnh cửa ngã xuống dưới.
Cũng bất chấp trên người đau, vội không ngừng bò dậy liền chạy.
Lúc này, cửa mới vừa đóng lại mở ra lần nữa
Nữ tử giơ đèn lồng đứng trong cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn bóng dáng đang chạy hốt hoảng
Tam thúc đang chạy cái gì?
Chu Lê càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, dứt khoát đặt đèn lồng xuống đất, đóng cửa lại lặng lẽ đuổi theo.
Thẩm Việt chạy không bao lâu liền phát hiện phía sau có người đang đuổi theo hắn, hắn lập tức vọt vào ngõ nhỏ đen nhánh bên cạnh, toan né tránh Chu Lê.
Chu Lê thấy Thẩm Việt vào ngõ nhỏ, cũng theo bản năng đuổi theo vào.

Chỉ là đi vào rồi mới phát hiện, chỗ đường tắt này vừa hẹp vừa tối.

Trong lòng nàng đột nhiên có chút hốt hoảng, dần dần thả chậm bước chân.

Nàng đang định gọi tam thúc, lại không biết từ chỗ nào vang lên một trận tiếng chó sủa vang dội, sợ tới mức nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, dưới chân loạng choạng, đá trúng vào cái gì, thân mình lảo đảo một cái ngã về phía trước
Chỉ là sau khi ngã xuống đất, lại không truyền đến cảm giác ngã đau, dưới thân ấm ấm, mềm mại, tựa như té ngã trên bông.

Chu Lê duỗi tay sờ sờ, “Bông” thật ấm áp mà lại co dãn như…… Da thịt!
“Tam……” Giọng nói mới ra khỏi miệng, đường tắt bỗng nhiên sáng ngời —— là nhà bên cạnh đốt đèn lồng, ánh đèn soi thấu từ vách cửa sổ từ đầu hẻm đến ngõ nhỏ, Chu Lê thấy rõ vật nàng đang đè lên
Không phải Thẩm Việt thì là ai?
“Tam……”
Một bàn tay phủ lên cánh môi mềm mại khẽ nhếch, ấn lời nàng định nói trở về toàn bộ.

Nàng ngơ ngẩn, kỳ quái nhìn chằm chằm Thẩm Việt.
Chính lúc này, liền nghe được trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh “Kẽo kẹt”, song cửa sổ bị mở ra, một cái đèn lồng thò ra ngoài, cùng một người nam nhân.
Đèn lồng quét một vòng phía trên bọn họ, liền nghe bên trong truyền đến tiếng nữ tử buồn ngủ mông lung: “Tướng công, vừa rồi là tiếng gì vậy a?”
Nam tử thu đèn lồng vào cửa sổ: “Không biết, có lẽ nghe nhầm rồi.

Nương tử, nàng tỉnh ngủ rồi à?”
“A? Chàng muốn làm gì?” trong âm thanh nữ tử lười biếng lộ ra mị hoặc
“Đương nhiên là……”
“Đi đi đi, cửa sổ còn không đóng, đèn cũng chưa tắt!” Nữ tử hờn dỗi nói.
Nam tử tựa hồ như đã đá giày, giày rớt xuống trên mặt đất, phát ra hai tiếng động một trước một sau
Mới đầu Chu Lê còn dựng lỗ tai, phòng bị lắng nghe động tĩnh trên đỉnh đầu, nhưng nghe nghe liền phát hiện không thích hợp, nam nhân thở dốc, nữ nhân yêu kiều rên rỉ, còn có cái giá giường kia cũng ngâm nga lên khúc nhạc nguyên thủy
Tại ban đêm yên tĩnh, hết thảy âm thanh đều vô tình bị phóng to
Chu Lê hiểu bên trong cửa sổ kia đang trình diễn cái gì, Thẩm Việt tự nhiên cũng nghe ra.


Chỉ là tư thế của hai người bọn họ giờ phút này, lại ở nơi chật chội đen tối, những tiếng vang kia liền tựa như từng nắm từng nắm cỏ khô, một khi có ai động vào sẽ bắt lửa, sau đó lửa sẽ nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ.
Thẩm Việt nương theo ánh đèn triền miên nơi cửa sổ, nhìn Chu Lê ở phía trên, giờ phút này, cả người nàng đều chìm đắm trong ánh sáng mê người, còn có cánh môi kiều nộn kia, nhất định rất mềm, rất ngọt……
Thẩm Việt có chút hoảng hốt, nhưng thực mau tỉnh táo lại.

Hắn giống như lại phát bệnh, so với trước đây còn xấu xa hơn.

Hắn bỗng nhiên trở mình, để Chu Lê xuống một bên, lại lặng yên không một tiếng động dời eo bụng mình ra xa một ít
Sau đó hướng về phía A Lê làm khẩu hình: “Đi.”
Chu Lê xem hiểu, nhanh chóng gật đầu.
Hai người từ trên mặt đất bò dậy, thấp thân mình, dựa vào chân tường một đường chạy ra đầu ngõ
Chờ khi chạy đến trên đường cái, hầu như cùng lúc, hai người thở dài một hơi, chợt cảm giác rộng mở thông suốt, như trút được gánh nặng.
Hai người liếc nhau, lại nhanh chóng dời tầm mắt.
“Tam……”
“A……”
Lại lên tiếng cùng lúc
Thẩm Việt để nàng nói trước
Chu Lê rũ đầu, nhìn mũi chân mình: “Đã trễ thế này, tam thúc vì sao còn ở bên ngoài?”
Thẩm Việt “nhanh trí”: “Ngủ không được ra ngoài ngắm trăng.”
Chu Lê ngẩng đầu nhìn trời, tối nay trời đầy sao như thế, nhưng chính là không có trăng
Thẩm Việt vội sửa miệng: “Ngắm sao, muốn đi cùng không?” Lời vừa ra khỏi miệng mới bất chợt thấy không ổn.

Hận không thể cắn đầu lưỡi mình.

Xem ra thân thể không nghe lời, liên lụy đầu lưỡi này cũng không nghe lời
“Không đi được, ta còn đi trở về.”
“Ta đưa ngươi.”

Chu Lê vốn định cự tuyệt, cắn môi liếc nhìn hắn một cái, nam tử dáng người rất tuấn lãng, lời cự tuyệt đột nhiên không muốn nói ra miệng.

Một loại ý tưởng kỳ quái toát ra tới, nàng muốn ở cùng hắn thêm chốc lát.
Nàng không lên tiếng đi phía trước, Thẩm Việt liền lẳng lặng đi theo bên cạnh nàng.

Hai người bước lên một đường đầy sao, cũng chưa nói chuyện, gió mùa hè làm hơi thở bọn họ giao triền bên nhau, rõ ràng cách xa nhau mấy bước khoảng cách, lại như sóng vai đi tới
Chu Lê ra cửa vội vàng, trên người chỉ tùy ý khoác một chiếc áo đơn, đêm khuya gió lạnh mới vừa xao động, nhiệt độ cơ thể đột nhiên xuống thấp, nàng hắt xì một cái
Nàng dùng tay che lại miệng mũi, mặt thoáng xoay qua hướng khác, để tránh cho nam tử bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của mình
Nàng âm thầm oán giận mình, sao có thể hắt xì trước mặt tam thúc, mà trên người, liền được người khoác lên một tầng ấm áp.
Thẩm Việt không biết cởi áo ngoài từ khi nào, đi vào phía sau nàng, phủ lên thêm cho nàng
Chu Lê ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, thấy trên người hắn chỉ còn một lớp vải mỏng, định trả lại cho hắn: “Tam thúc ta không lạnh.”
Thẩm Việt đã khoác khoác tay đi về phía trước: “Phủ thêm đi, cửa hàng ngươi sắp khai trương, đêm hè trời lạnh, vạn nhất sinh bệnh, bỏ lỡ giờ lành khai trương cửa hàng, không may mắn.”
Nghe hắn nói như vậy, Chu Lê không lại bỏ áo ra, bước nhanh đuổi theo Thẩm Việt, cùng hắn đi song song
“Tam thúc, ngày ta khai trương cửa hàng, trong tiệm có ưu đãi, đến lúc đó thúc cũng tới ăn một chén đậu hoa đi, giúp ta cổ động.” Chu Lê không đơn thuần chỉ mời hắn, còn mời Vương Hứa, mời Đào Hoa, mời vài người ngày thường có quan hệ không tồi trong thôn
Nàng cũng là gần đây mới nghe nói, ở ngày khai trương cửa hàng mới cần phải có khách ngồi đầy bàn, bằng không sẽ ảnh hưởng đến vận khí cửa hàng ngày sau.

Nàng sợ cửa hàng nhà nàng không ai đến ăn, liền tính gọi thêm nhiều người quen.
Chu Lê chờ mong nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ: “Ngày đó ta kín lớp dạy.”
Đáy lòng Chu Lê xẹt qua một tia mất mát: “Vậy thật là tiếc.”
Bất tri bất giác liền đi tới ngoài cửa tiệm, Chu Lê gỡ áo khoác trên người xuống, đưa lại Thẩm Việt: “Đa tạ tam thúc đưa tiễn, A Lê đi vào trước.”
“Ừhm.”
Chu Lê vào cửa, kéo cửa qua, ngay lúc cửa gỗ sắp khép lại, giương mắt nhìn nhìn ngoài cửa, Thẩm Việt vẫn còn ở nơi đó, nàng hơi hơi mỉm cười nhìn về hắn, khép cửa lại
Thẩm Việt nhìn cửa gỗ đứng lặng hồi lâu, phảng phất như khoảnh khắc Chu Lê ngước mắt cười vẫn còn khắc ở nơi đó, giây lát sau, hắn lấy lại tinh thần, lại âm thầm buồn bực một lần, mới xoay người rời đi.
Sau khi về nhà, hắn lại có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt, rõ ràng từ Chu Lê cửa hàng đến sân viện mình, bất quá chỉ mất một khắc mà thôi.
Hắn nhìn tường viện phía Nam một cái, bên kia thực an tĩnh, đánh giá A Lê sớm đã ngủ
Hắn cũng lười đi rửa mặt, cởi áo ngoài thẳng trở về phòng, ngủ mê mệt.

Bình Luận (0)
Comment