Thẩm Việt bận rộn giấu thư ra phía sau, xoay người nói với Chu Lê: "Không, không có gì, mật hàm gửi từ kinh đô." Nói xong, cố ý hỏi nha hoàn bên cạnh, "Người truyền tin ở nơi nào, ta có chuyện muốn dặn dò."
Nha hoàn nói: "Đang phòng bên kia chờ đại nhân."
Cũng không chờ Chu Lê mở miệng, lập tức quay đầu lại nhìn nàng nói: "Phu nhân, ta có việc đi một lát sẽ trở lại."
Chu Lê cố nhịn không hỏi lại: "Được, chàng đi đi."
Thẩm Việt lúc này ra khỏi hành lang, vòng qua hồ nước đi tới tiền viện.
Chu Lê nhìn bóng lưng hắn vội vã rời đi, hơi nhíu mày.
Danh xưng "Việt Lang" này, trên căn bản cũng chỉ có người nhà hoặc là trưởng bối trong thôn sẽ gọi hắn như vậy, nhưng trong mật hàm kinh đô gửi đến, tại sao cũng xưng hô hắn như vậy? Hẳn là hắn ở kinh đô cũng có bằng hữu rất thân? Hoặc là người thân cận nào khác?
Nhưng nếu như quả thực có một người như vậy tồn tại, sao xưa nay không có nghe hắn nhắc tới?
Nàng ngồi trong hành lang, nhìn cá trong hồ nước bên cạnh, có khoảnh khắc thất thần.
Hay là, nàng đi hỏi Ngưu thị một chút.
Nàng lúc này đứng lên, đi tới dãy nhà sau.
Lúc này Ngưu thị đang ở dưới mái hiên may xiêm y cho hài tử, nàng đi tới ngồi vào bên cạnh Ngưu thị, sau khi tùy ý hàn huyên với bà đôi ba câu, liền giả vờ hỏi bâng quơ: "Nương, lúc trước Việt lang cũng từng đọc sách ở kinh đô sao?"
Ngưu thị nói: "Đúng đấy, đầu óc hắn thông minh, đọc sách ở trấn liền được tiến cử đến phủ thành.
Từ phủ thành lại được tiến cử tới tỉnh thành, lại từ tỉnh thành đến kinh đô."
Chu Lê trầm mặc một hồi, hỏi tiếp: "Vậy hắn có từng nhắc với người những ngày đọc sách ở kinh đô không, như là từng bái sư, hoặc là gặp được bạn tri kỉ gì không?
Ngưu thị lắc đầu một cái, "Không nghe hắn nói, từ trước đến giờ hắn rất ít khi nói những chuyện kia." Chờ một lúc sau, Ngưu thị phát hiện có dị, nhìn Chu Lê, "Sao con đột nhiên hỏi tới cái này?"
Chu Lê nở nụ cười: "Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi, để hiểu rõ tướng công hơn."
Ngưu thị ý tứ sâu xa nhìn nàng một chút, con dâu quan tâm nhi tử như vậy, làm trưởng bối cũng cảm thấy rất vui mừng: "Vậy không bằng con trực tiếp đi hỏi hắn."
Chu Lê lại cười với bà một cái, lại không nói nữa.
Thẩm Việt nói là đi một lát sẽ trở lại, nhưng đến trời tối mới trở về.
Chu Lê trở về phòng từ sớm.
Ngồi dưới đèn xem quyển "Bạc hạnh lang", chắc là do xem quá tập trung, không biết cửa phòng bị một tiếng cọt kẹt đẩy ra từ khi nào, cũng không ngẩng đầu lên.
Thẩm Việt đi vào trong phòng, nhìn đến chỗ có ánh sáng, liền thấy Chu Lê ngồi trên giường nhỏ cách đó không xa, nương vào ánh đèn đang đọc sách, tựa hồ như đang đọc rất nhập tâm, ngay cả hắn đi vào cũng không phát hiện.
Nhớ tới tình cảnh mới diễn ra ở chỗ hành lang vừa nãy, trong lòng tự nhiên lo sợ, cẩn thận nhẹ nhàng tới gần, lại cẩn thận nói: "Phu nhân tại sao còn chưa ngủ?"
Chu Lê nhẹ nhàng lật một trang sách, xem một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn nở nụ cười, ngữ khí hờ hững, "Chờ chàng a," dừng một chút, lại bổ sung, "Việt lang."
Ý cười treo ở khóe miệng Thẩm Việt cứng đờ: "Chờ ta làm cái gì, nàng đang có thai sao có thể ngồi lâu, hơn nữa, thường hay có câu, thai phụ không thích hợp dùng mắt quá độ vào ban đêm, để tránh ngày sau không bị tật mắt."
Đây rõ ràng là chút lời nói quan tâm bình thường, hôm nay rơi vào tai Chu Lê, toàn thành lời hắn thúc giục nàng đi ngủ sớm một chút, đỡ phải hỏi hắn vấn đề khác.
Chu Lê thả sách xuống nhìn hắn, ánh đèn nhảy nhót trong mắt nàng, khiến cho Thẩm Việt nhìn thấy tim gan đều run lên, không khỏi nghĩ qua phủ thành này nhậm chức, hình như đã quên mamg theo bàn tính kia tới rồi.
Chu Lê vốn đang chờ hắn thành thật khai báo với mình, nhưng rất hiển nhiên, nàng nhìn hắn hơn nửa ngày, đối phương ngay cả cái rắm cũng không thả, liền hiểu rõ, Thẩm Việt vốn không muốn nói cho mình biết.
Nàng cũng không phải người thích tra hỏi người khác, ngồi sau một lúc, chợt cảm thấy vô vị, hít một hơi đứng lên, đỡ lưng từng bước từng bước đi về phía giường bên kia.
Thẩm Việt thấy nàng cái gì cũng không hỏi, trong lòng ngược lại chột dạ, vội vàng đuổi theo muốn dìu nàng, lại bị Chu Lê tránh một chút: "Ta tự mình làm."
Thẩm Việt lập tức không dám cử động nữa, trơ mắt nhìn Chu Lê đi tới bên giường ngồi xuống, lại khó khăn đá giày lên giường.
Thấy Chu Lê muốn kéo chăn mỏng, cái bụng căng tròn thực sự quá bất tiện, Thẩm Việt vội vàng chạy tới giúp nàng kéo qua: "Nàng nằm xuống, để ta."
Chu Lê cũng không nhìn hắn, tiếp tục nằm xuống, sau khi nằm xuống liền nhắm mắt, tùy ý hắn kéo chăn lên người.
Thẩm Việt đứng ở dưới giường nhìn nàng một lúc, thấy nàng không mở mắt, liền biết tối nay nàng sẽ không nói chuyện với mình nữa, đành đi tới tắt đèn, cũng bò lên giường.
Sau khi nằm xong, thấy mặt Chu Lê hướng ra ngoài trước, chỉ đưa gáy về phía hắn, môi không tự giác mím lại, thở dài trong lòng.
Vợ à, không phải ta không muốn nói với nàng, chỉ là nếu nói chuyện này cho nàng biết, đại khái sẽ làm nàng tức giận, nàng lại đang mang thai, sợ nàng tức giận hư người.
Huống hồ chuyện này...!Được thánh chỉ, không thể nói với người khác.
Hai người coi như cả một đêm không nói chuyện.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Mấy ngày tiếp theo Chu Lê cũng không để ý đến hắn, đương nhiên, Thẩm Việt mới nhậm chức, trong nha môn còn có rất nhiều sự vụ cần tốn thời gian thích ứng cùng xử lý, vì thế cũng thường xuyên trở về nhà khi trời tối hẳn, có khoảng thời gian khi hắn trở về, Chu Lê cũng đã ngủ rồi.
Trong những ngày qua, khi hắn từ nha môn trở về đã mua hai lần bánh hạt dẻ, vốn định cho Chu Lê kinh hỉ, nhưng không biết sao, mỗi một lần đều gặp lúc Chu Lê đã sớm ngủ.
Hắn không thể làm gì khác hơn là đặt bánh lên đầu giường.
Chu Lê ngược lại cũng không phải cố ý trốn hắn, chỉ là nàng gần đây càng ngày càng thích ngủ, cũng không biết tại sao, càng gần ngày sinh, thân thể càng cần nghỉ ngơi.
Có hai lần sáng sớm, nàng bị một vị ngọt quen thuộc đánh thức, vừa nhìn lên, thì ra đầu giường có đặt bánh hạt dẻ Tô Ký
Giận người chứ không giận đồ ăn, Chu Lê mới không bạc đãi mình cùng bánh hạt dẻ này, ngược lại chỉ cần hắn mua, nàng sẽ ăn.
Thẩm Việt thấy mua hai lần bánh ngọt Chu Lê đều ăn, trong lòng dấy lên một tia hi vọng.
Hi vọng dần dần, tức phụ sẽ quên chuyện đó đi, sẽ không tức giận với hắn nữa.
Nhưng Thẩm Việt vẫn không được cơ hội dỗ dành tức phụ, trong lòng luôn cảm thấy bị kìm nén, mãi mới chờ đến ngày nghỉ hưu mộc, cuối cùng cũng coi như có thể có thời gian bên cạnh tức phụ, ngày hôm đó sau khi rời giường, nói cùng Chu Lê:
"Phu nhân hôm nay muốn đi đâu chơi, hôm nay vi phu nghỉ hưu mộc, cả ngày đều có thời gian, có thể cùng phu nhân đi dạo phủ thành."
Chu Lê ngồi trước gương trên bàn trang điểm chải đầu, xuyên qua gương đồng có thể liếc nhìn nam tử sau gương đồng, ngữ khí nhàn nhạt: "Chỗ nào cũng không muốn đi."
Thẩm Việt thấy nàng chải đầu gặp chỗ tóc bị rối, nửa ngày đều không chải suôn được, vội vàng tiến lên, nắm cây lược gỗ trong tay nàng giúp nàng chải xuống, động tác trên tay hắn nhẹ vô cùng, rất sợ làm đau da đầu tức phụ.
"Ta nghe nương nói, mấy ngày gần đây nàng đều không ra ngoài, vậy sao được, thỉnh thoảng cũng phải đi ra ngoài hóng gió một chút, cũng có chỗ tốt cho thân thể nàng."
Chu Lê xoay chuyển cây trâm trong tay: "Trời xa đất lạ, ta sợ ta đi lạc." Trong ngữ khí mang theo vài phần lười biếng cùng hờ hững.
Thẩm Việt biết nàng giận vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, vừa giúp nàng chải đầu vừa chuyển tâm tư, nghĩ hôm nay làm sao cũng phải mang Chu Lê đi ra ngoài dạo, lại mua chút đồ nàng yêu thích, mới dễ dỗ dành nàng.
Đột nhiên nghĩ đến ý định ban đầu khi đưa Chu Lê đến đây, vội hỏi: "Đúng rồi, ngày hôm nay nếu ta rảnh rỗi, không bằng chúng ta đi Hạnh Lâm y quán nhìn một cái đi, bụng nàng lớn như vậy, để đại phu nơi đó khám xem, ngày sau đến lúc sinh, có biện pháp gì có thể dễ sinh chút không."
Chu Lê nghe hắn nói như vậy, cũng có chút động tâm.
Rốt cuộc cái bụng này của mình, xác thực còn lớn hơn các thai phụ cùng tháng một hai lần.
"Được, vậy đi ra ngoài một chút, y quán cách nơi này không xa chứ?"
"Không xa không xa, chúng ta tản bộ qua đó, cũng chỉ mất một hai khắc sẽ đến."
Hai người thu thập một phen, đi ra phòng đến nhà chính ăn điểm tâm, liền đi ra cửa.
Một thời gian không đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng trên đường, nghe thấy tiếng rao hàng tronvlg phố phường, ngửi mùi vị các loại đồ ăn, Chu Lê đột nhiên có chút tưởng niệm thời gian nàng mở cửa hàng bán đậu hoa.
Ở trong tòa nhà lớn làm một quý phu nhân, cửa lớn không ra cổng trong không bước, thực sự có chút khó chịu.
Chờ nàng sinh hài tử xong, nàng nhất định phải mở một cửa hàng ở phủ thành.
Hai người đi trên đường, Chu Lê tình cờ cảm thấy hứng thú với quầy hàng nào, sẽ dừng lại xem một chút.
Thẩm Việt cũng không thúc giục nàng, nếu thấy nàng như thích món nào, thì sẽ lấy bạc ra mua.
Bất tri bất giác, hai tay Thẩm Việt đều không rảnh rỗi.
Chu Lê thấy người bên cạnh hai tay vô cùng nặng nề, tâm tình đột nhiên liền khá hơn một chút.
Loại cảm giác đồ mình muốn mua không cần bỏ tiền ra, còn có người giúp mình mang vác thật không tệ.
Nói là một hai khắc đã có thể đi tới Hạnh Lâm y quán, nhưng hai người bọn họ đi mất hơn nửa canh giờ.
Mới đi tới cửa y quán, Chu Lê liền xem thấy từ trong cửa tiệm tử ra ra vào vào vài phụ nhân bụng lớn phụ nhân.
Nghĩ đến nơi này xác thực như Thẩm Việt nói, bắt mạch cho thai phụ khá là lợi hại.
Vừa vào cửa, liền có dược đồng lại đây bắt chuyện, đưa hai người đến ngồi xuống một bên, trước còn có vài thai phụ đang chờ, nên phải xếp hàng.
Trong lúc xếp hàng Thẩm Việt sợ nàng nhàm chán, liền lấy ra một bao hạt dưa vừa mua, bốc vỏ từng hạt đưa cho Chu Lê.
Chu Lê cũng không khách khí với hắn, ăn ăn còn ghét bỏ hắn bốc vỏ chậm.
Một lúc sau, cuối cùng cũng coi như đến lượt bọn họ.
Dược đồng dẫn bọn họ dẫn vào phòng trong, liền thấy một nữ tử trung niên đang ngồi bên trong.
Chu Lê đi tới ngồi xuống, duỗi cổ tay ra.
Nữ tử trung niên kia tựa hồ không quá thích cười, trong vẻ mặt lộ ra mấy phần nghiêm túc.
Chu Lê thấy nàng bắt mạch cho mình, không khỏi quan sát vẻ mặt nàng, chỉ thấy nàng bắt mạch, vẻ mạch vốn có chút nghiêm túc, lại còn nhíu mày.
Khiến cho tâm Chu Lê cũng bắt đầu lo sợ.
"Đại phu, con của ta thế nào?" Chu Lê không khỏi hỏi.
Đại phu không có trả lời nàng ngay, mà ra hiệu cho nàng đổi một cái tay khác bắt mạch tiếp.
Chu Lê nghe theo, giơ một cái tay khác lên.
Đại phu lại bắt mạch một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Vị phu nhân này đã mang thai đến tháng thứ chín, những ngày tới cũng sắp đến ngày sinh, lúc nào cũng phải chú ý."
Cái này Chu Lê cũng biết, nàng chỉ là lo lắng không dễ sinh, dù sao thai nhi có chút lớn: "Vậy còn nhờ đại phu hỗ trợ xem một chút, ta luôn cảm thấy thai nhi này của ta lại lớn hơn bình thường, có phải không dễ sinh đúng không?"
Đại phu nhìn nàng một chút, trên mặt vẫn không có biểu tình gì: "Ngươi mang song thai, tất nhiên phải lớn hơn người khác."
Chu Lê: "?"
Thẩm Việt: "?"
Hai người sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng kịp, đại phu nói bọn họ có song thai! Chính là hai đứa bé!
Hai người nhìn nhau một chút, mừng rỡ không thôi.
"Có thật không đại phu? Trong bụng tức phụ ta mang hai đứa nhỏ?" Thẩm Việt hưng phấn nói.
Đại phu liếc hai người bọn họ một chút, nhưng vẻ mặt vẫn hờ hững: "Đi theo ta, ta kiểm tra cho ngươi một phen."
Nói vừa dứt lời đã đứng lên, đi vào trong một gian phòng, Chu Lê vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Sau khi Chu Lê tiến vào, đại phu đóng cửa phòng lại, Thẩm Việt bắt đầu đi qua đi lại ở bên ngoài, khóe miệng hưng phấn nhếch lên trên, làm sao cũng không ép xuống được.
Giây lát sau, cửa phòng mở ra, Chu Lê cùng đại phu đi ra, lần nữa ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Thẩm Việt vội vàng đến gần hỏi: "Đại phu, thế nào?"
Đại phu nói: "Thai vị ổn, hai đứa bé sinh trưởng bình thường."
Thẩm Việt cùng Chu Lê không nhịn được cười lên.
Nhưng mà sau một khắc lại nghe đại phu nói tiếp: "Đừng cao hứng quá sớm, thai nhi đúng là không có gì, chỉ là có thể sẽ khó sinh."
Thẩm Việt cả kinh: "Nói như thế nào?"
"Nơi này của phu nhân này nơi đường kính nhỏ, hình cùng trẻ nhỏ, như vậy với nam tử các ngươi mà nói là vưu vật trời sinh, nhưng với tức phụ ngươi mà nói, chính là vô cùng bất lợi." Đại phu nói đến những cái này, cũng không cái gì bận tâm, chỉ bình thường như đang thảo luận thời tiết.
Chu Lê cùng Thẩm Việt nghe xong liền cảm thấy đỏ bên tai.
Chu Lê hỏi: "Vậy có cách giải quyết không?"
Đại phu nói: "Sau khi ngươi trở về, mỗi ngày ngươi ngồi xổm hai mươi cái, những ngày này bất cứ lúc nào cũng phải quan sát, nếu như có nước ối vỡ, hoặc là xuất huyết tình, mau mau đến y quán gọi ta."
Hai người ghi nhớ hết ở trong lòng, đại phu cũng không cho thuốc gì, chỉ dặn dò một phe.
Ra tiệm thuốc, nỗi lòng Chu Lê không tính an bình, một đường đều không nói gì, Thẩm Việt nói vài câu trấn an, mặt Chu Lê trước sau cũng chưa từng giãn ra.
Trở lại Thẩm trạch, Chu Lê đi tới dưới hành lang bỗng cảm thấy có chút mệt, nhân tiện ngồi vào hành lang nghỉ ngơi.
Thẩm Việt đoán nàng đi lâu như thế, nhất định khát nước, liền gọi một đứa nha hoàn cách đó không xa rót chút nước trà lại đây.
Nha hoàn vội vàng đến phòng bếp bưng trà đi tới.
Thẩm Việt ngồi cùng nàng một hồi, đột nhiên quá mót, liền nói Chu Lê ở chỗ này chờ hắn, hắn đi giải quyết một lát.
Bên kia, nha hoàn đi rót trà, bưng khay đi về hành lang bên này, đi tới rìa một chỗ rừng trúc biên, gặp phải Trương Đại, bên người hắn lại có một sai dịch.
Nha hoàn này lần trước đã gặp qua hắn, liền hỏi: "Sao vậy, lần này ngươi lại đến đưa công văn?"
Sai dịch gật đầu: "Không biết đại nhân ở đậ?"
Nha hoàn nói: "Đại nhân cùng phu nhân đang ngồi dưới hành lang, ta đang muốn bưng trà cho bọn họ."
Sai dịch vừa nghe, người nhà đại nhân lại ở một chỗ cùng đại nhân, suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là lấy công văn ra, nhờ nha hoàn giúp hắn mang tới.
"Được a, tay ta không rảnh, ngươi đặt trên khay là được rồi." Nha hoàn cười nói.
Sai dịch đặt công văn bên cạnh ấm trà, dặn dò: "Ngươi cẩn thận chút, không được để nước trà làm.ướt."
Nha hoàn đáp ứng đầy miệng rồi bưng khay đi về hành lang.
Lúc tơi nơi, chỉ thấy một mình Chu Lê ở đó, nàng dâng trà cho Chu Lê trướ lc, sau đó liền đánh bạo hỏi: "Phu nhân, đại nhân đi nơi nào?"
Chu Lê nhận trà, uống một hớp: "Hắn vừa mới đi, có việc tìm hắn sao?"
Nha hoàn cười nói: "Vừa mới có một sai dịch đại ca đưa tới một phong công văn, hắn không tiện đi vào hậu viện, liền nhờ ta đưa tới cho đại nhân."
Công văn? Chu Lê liếc cái khay trong tay nàng, một phong thư chắc chắn nằm bên trong.
Cái này làm nàng đột nhiên nghĩ đến ngày đó, Thẩm Việt gạt nàng về lá thư kia.
Có một nháy mắt, Chu Lê suýt chút nữa muốn xé thư này ra xem.
Nhưng dù sao cũng là công văn niêm phong bằng sáp ong, còn được trạm dịch của triều đình truyền thư đi, nàng làm nội quyến quan chức, tuyệt đối không thể làm ra việc nhìn trộm công văn triều đình được.
"Ngươi để xuống đi, hắn trở về ta thay ngươi đưa cho hắn." Chu Lê nói.
Nha hoàn được lệnh, liền tính đi tới đặt công văn lên cạnh hành lang chỗ Chu Lê ngồi, nào ngờ, cũng không biết nàng dẫm phải cái gì, mới di chuyển một bước, mắt cá chân liền trẹo, té ngã xuống đất, khay, ấm trà, chén trà, kể cả phong công văn này, hết thảy đều đập xuống đất.
Nha hoàn kinh hãi, vội vã bò lên quỳ trên đất: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, phu nhân, đều do nô tỳ không cẩn thận." Nói xong, liền muốn đi nhặt mấy thứ bị đổ, ngờ đâu, ấm trà bị vỡ, nước trà chảy ra, vừa vặn làm ướt công văn.
Còn gi đáng sợ hơn, nha hoàn kinh hãi, vội vàng lượm công văn lên, dùng ống tay áo lau lung tung một hồi.
Chu Lê cũng đứng lên, đây là công văn triều đình, bị nước làm ướt thì không tốt, vội nói: "Ngươi nhanh đưa ta xem, có phải đều bị ướt rồi không?"
Nha hoàn không ngừng tự trách, nơm nớp lo sợ đưa công văn cho Chu Lê.
Chu Lê nhận lấy nhìn lại, chỉ thấy màu sắc tầng giấy bọc bên ngoài đã chuyển thâm, ngón tay mân mê, mềm mại.
Nàng lật qua lật lại nhìn hai lần, lại phát hiện hình như thiếu thứ gì dfos.
"Sáp ong đâu?"Nàng nhìn nha hoàn trước mặt kia, đúng như dự đoán, một đống sáp ong to bằng ngón cái sáp đang lẳng lặng nằm bên cạnh đầu gối nha hoàn.
Nàng theo bản năng rút thứ bên trong ra kiểm tra xung quanh, nếu như cũng bị ướt, vậy phải nhanh chóng lau một chút.
Nhưng khi nàng rút ra quan sát tỉ mỉ một phong thư nhỏ bên trong, lập tức ngẩn người.
Lại là "Thương gửi Việt Lang."
Bốn chữ này viết được xinh đẹp nhu nhược, vừa nhìn liền biết là được viết từ tay nữ tử.
Hơn nữa, lần này, nàng tựa hồ nghe thấy được một hương vị gì đó...
Nàng theo bản năng đưa thư này đến dưới mũi, một luồng hương son phấn nhàn nhạt trong nháy mắt cuốn vào trong lỗ mũi nàng.
Mà bên này, Thẩm Việt vào xí đi về tới, vừa vặn gặp phải Trương Đại, Trương Đại chào hỏi hắn, thuận miệng nói: "Thì ra đại nhân ở đây a, mới vừa rồi người phủ nha toies, đưa công văn lại đây, ta gọi Thúy Hồng cầm đi hậu viện.
chúng ta còn cho rằng ngài cùng phu nhân đều ở bên kia chứ."
Thẩm Việt nghe xong, ban đầu còn không cảm thấy gì, nhưng đi được hai bước bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, lúc này bước nhanh đến hành lang.
Đến trên hành lang, rất xa đã thấy Chu Lê ngồi ở chỗ đó, còn nha hoàn Thúy Hồng đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất thu dọn gì đó.
Trong lòng hắn tự nhiên lo sợ, dừng bước chân hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh đi tới.
"Ta về rồi." Thẩm Việt giả vờ bình tĩnh chào hỏi Chu Lê, ánh mắt đột nhiên dừng trên phong thư trong tay nàng.
"Đây là?" Hắn vội vàng đi tới, muốn nắm phong thư này, lại bị Chu Lê chuyển tay tránh đi một chút.
Trong lòng Thẩm Việt giật mình, thầm kêu không ổn.
Liền thấy tức phụ nhoẻn miệng cười nhìn hắn, âm thanh vẫn tính bình tĩnh hỏi:
"Ngươi ở kinh đô, nuôi tình nhân?".