Chu Lê ngày thường ngủ nướng thành thói quen, đầu dính liền gối, chờ đến lúc tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã lên cao, vừa tỉnh lại còn có chút mơ hồ, thuận miệng hướng ra gian ngoài gọi “Việt Lang”.
Vừa kêu xong mới nhớ, sáng sớm nay Thẩm Việt đã đi rồi, nàng còn khoác cho hắn áo choàng mới, sao vừa ngủ một giấc đã quên mất? Nàng tự cười giễu, thật là hồ đồ.
Chu Lê mặc xong xiêm y, mở cửa đi ra ngoài mới phát hiện tuyết rơi.
Bông tuyết cũng không lớn lắm, chỉ lớn hơn mấy lần trước một chút, rơi rào rào, trên mặt đất không thấy cái gì, cây mai trong viện cũng treo vài bông tuyết.
Cũng không biết Thẩm Việt hiện tại đã ra khỏi thành chưa, ngồi xe hay là cưỡi ngựa? Nàng ngẩng đầu nhìn tuyết trong chốc lát, nghe phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc hài tử, nghĩ chắc hài tử đã đói bụng, vội vàng đi qua vén rèm cửa thật dày lên đi vào nhìn hài tử.
Nói đến cũng không biết ông trời bị làm sao, trước đó tuy rằng cũng rơi vài lần tuyết, nhưng cũng không rơi quá ba ngày, còn lần này, lại rơi suốt bảy tám ngày.
Bắt đầu từ ngày thứ bảy, cả nhà đều ngóng trông Thẩm Việt trở về, Chu Lê còn nhân lúc trong tiệm rảnh rỗi chạy tới cửa nha môn nhìn xung quanh, nhưng không dám lên tiến dò hỏi.
Cho đến ngày thứ tám cũng trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Việt, Chu Lê rốt cuộc đứng ngồi không yên, sáng sớm ngày thứ chín liền đến phủ nha.
Sai dịch thấy là một tiểu nương tử trẻ tuổi, không khỏi giảm nhẹ ngữ khí: “Tiểu nương tử nếu có oan tình, chỉ cần gõ trống bên kia, sẽ có đại nhân phán xét thay ngươi.”
“Sai gia, ta không phải tới báo quan, ta chỉ muốn hỏi một câu, tri phủ Thẩm đại nhân đã trở lại chưa.”
Sai dịch này chưa từng gặp Chu Lê, không biết thân phận nàng, cũng không muốn nói tỉ mỉ với nàng, huống hồ vốn đã không thể tùy tiện lộ hành tung các đại nhân ra bên ngoài: “Tiểu nương tử nếu có quan hệ cá nhân với đại nhân, nên biết hành tung đại nhân, huynh đệ chúng ta trăm triệu không thể nói với ngươi, liên quan đến chén cơm, tiểu nương tử cũng đừng khó xử chúng ta.”
Chu Lê vốn muốn nói ra thân phận, nhưng hiện nay hai tay nàng trống trơn, không mang theo công văn hộ tịch, cũng không có vật gì chứng mình thân phận, nói ra chỉ sợ người ta cũng không tin.
Đang do dự muốn đi, chợt thấy một sai dịch khác từ cửa đi ra, thấy nàng nhất thời hai mắt sáng ngời.
“Phu nhân?” Hắn là sai dịch ngày ấy Thẩm Việt lệnh đi theo hộ tống Chu Lê về phủ.
Chu Lê tất nhiên không biết Thẩm Việt tìm người lén đưa nàng về, cũng không suy nghĩ kĩ sao hắn lại biết mình, như bắt được cọng rơm cứu mạng, chặn lại nói: "Thẩm đại nhân các ngươi trước đó có nói bảy tám ngày sẽ về nhà, bây giờ đến ngày thứ chín rồi vẫn chưa trở về, hôm nay ta đến là muốn nhìn thử xem, bên nha môn có tin tức của chàng không?”
Sai dịch kia vội bổ hành lễ: “Hồi phu nhân, đại nhân sau khi rời khỏi đây vẫn chưa gửi tin tức gì về, nhưng nghĩ chắc cũng sắp trở về rồi.
Tri phủ đại nhân trước đây đi ra ngoài tuần tra, trên đường trì hoãn mấy ngày cũng là chuyện thường có, phu nhân không cần lo lắng.”
Chu Lê nghe hắn nói như vậy, hơi thả lỏng tâm tư.
Được lời này, Chu Lê cũng không ở lại nữa, lập tức rời đi.
Chờ Chu Lê đi rồi, sai dịch tới sau tát một cái vào ót sai dịch từ chối Chu Lê lúc đầu: “Tâm tư của ngươi linh động lên chút coi, phu nhân của Thẩm đại nhân mà cũng nhận không ra?”
Sai dịch kia thực sự oan uổng, hắn còn chưa gặp được mặt Thẩm phu nhân, sao nhận được ra?
Hôm nay Chu Lê không có tâm tình đến tiệm, kéo thân mình chậm rãi đi trở về, trời lúc này đang rơi tuyết, gió lạnh ập vào mặt, nàng lạnh đến co rúm người, kéo áo choàng phủ kín vào thân thể.
Người trên đường nháo nhào mở dù giấy, nhưng nàng ra cửa lại quên mang theo dù.
Đi đến cửa lớn Thẩm trạch, bởi vì có tuyết rơi, nên một đường đều phải cúi đầu, khi đi tới bậc thềm, chợt nghe phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa, còn có một giọng nói quen thuộc: “Phu nhân.”
Chu Lê nghe vậy bước chân ngừng hẳn, quay đầu nhìn lại, liền thấy một con ngựa nâu đỏ ngừng cách đó không xa, trên bàn đạp là một đôi ủng đen như mực, dính rất nhiều bùn, trong ủng là ống quần vải lụa trắng, trên lụa trắng cũng có bùn, hướng lên trên là một góc áo choàng lụa xanh tự nhiên rũ xuống, chỉ là góc áo choàng này vẫn sạch sẽ.
Tiếp theo rốt cuộc thấy rõ dung mạo người gọi.
Có lẽ do vừa mới cưỡi ngựa, mũi, lỗ tai và cả gương mặt nam tử đều bị đông lạnh đến đỏ bừng, hắn há miệng cười, sương trắng phun ra trong gió tuyết lạnh băng, hiện ra một ít mông lung.
Chóp mũi Chu Lê đau xót.
Nam tử đã nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới.
Gió thổi bay áo choàng trước người hắn, lộ ra xiêm y bên trong, vậy mà cũng đều nhiễm bùn.
Chu Lê không khỏi mở miệng: “Sao cả người chàng đều dính bùn hết vậy nè?”
Thẩm Việt rũ mắt nhìn mình một cái, cười hồn nhiên không thèm để ý: “Nga, sáng nay không cẩn thận té ngã một cái, từ bờ ruộng trượt vào trong đất.” Chưa kịp đổi y phục đã vội chạy về nhà.
Chu Lê kéo áo choàng hắn: “Vậy sao áo choàng này lại sạch sẽ?”
“Khi đó đi đường nhiều có chút nóng, cởi ra cho sai dịch đi theo ôm nên không dơ.” Hắn nơi nào đi nhiều mà nóng, đã nhiều ngày qua, phàm là đi tuần tra các nơi thôn trấn, hắn đều không mặc, chỉ sợ bị tuyết gió gì đó làm dơ.
Hiện giờ vội vã trở về, thúc ngực chạy nhanh, thật sự quá lạnh, nên mới khoác lại trên người.
Cả người hắn đều lộ ra một tia chật vật.
Chu Lê bỗng nhiên nhớ ban đêm một năm trước, bộ dạng Thẩm Việt trèo tường vào viện nàng cũng chật vật như vậy.
Ngày thường hắn đều là bộ dạng thư sinh tuấn nhã, tuy rằng không chú ý xiêm y mặc trên người, nhưng luôn chú ý hành vi dáng vẻ, nàng chỉ thấy bộ dáng hắn chật vật đúng hai lần.
Tâm trạng lo lắng mấy ngày nay đột nhiên tan thành mây khói, bọn họ đứng nhìn nhau trong tuyết mịn.
Bất quá cũng chỉ tám ngày không gặp, nhưng thời gian dường như đã trôi qua bao nhiêu năm.
Thẩm Việt nắm lấy tay Chu Lê, trong ánh mắt đều là sung sướng, nhếch miệng cười nói: “Phu nhân, ta đói bụng.”
Chu Lê vốn đang muốn khóc, hốc mắt xót xót vài lần, thình lình nghe hắn nói một câu như vậy, Chu Lê phụt một tiếng liền nở nụ cười.
Ngay sau đó lại nghĩ, Thẩm Việt ra ngoài một chuyến trở về cả người chật vật, còn nói đói bụng, lại bắt đầu đau lòng.
Kéo Thẩm Việt đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Chàng muốn ăn cái gì? Có lẽ nhà bếp đã nấu cơm trưa, một lát sẽ có thể ăn.”
Thẩm Việt: “Phu nhân làm cho ta một chén mì thịt gà sợi, lại nấu thêm một cây lạp xưởng đi.”
Chu Lê nhìn hắn, thấy hắn tha thiết nhìn mình, nàng bỗng nhiên hiểu, Thẩm Việt chỉ muốn ăn món nàng làm.
“Được, ta đi làm liền.” Hốc mắt Chu Lê nóng lên lần thứ hai, “Có ngay đây.”
Thẩm Việt đi vào trong phòng thay đổi xiêm y, lại múc nước rửa mặt một phen, rồi đi tới dãy nhà sau bái kiến Ngưu thị, mẫu tử hai người kích động một trận, lại bắt đầu chơi với hài tử.
Chưa đến 10 ngày, hai hài tử thật giống như lại thay đổi một chút.
Trách không được đều nói hài tử trước một tuổi, mỗi ngày là một hình dáng.
Trong viện đang là một mảnh vui mừng, Chu Lê liền bưng mì tới.
Thẩm Việt nhận mì lập tức bắt đầu ăn vào.
“Chàng từ từ ăn thôi, mấy ngày đi ra ngoài chẳng lẽ cũng chưa ăn cơm?” Chu Lê trêu chọc nói.
Thẩm Việt: “Không ăn cơm phu nhân làm, cũng giống như không ăn.”
Trong sân có Ngưu thị và Trương thẩm đều đang ở đây, Nguyệt môn cách đó không xa còn có hai nha hoàn đứng hai bên, Chu Lê bị hắn nói đến nóng mặt, nhỏ giọng dỗi nói: “Chàng ăn đi.”
Thẩm Việt nhìn nàng cười xán lạn, sau đó đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ, lắc lắc đôi đũa đang kẹp lạp xưởng nói: “Tiểu Tranh Tiểu Đào, các con nhìn nè, lạp xưởng đó, ăn không nha? Ăn không nha?”
Vẻ mặt Ngưu thị ghét bỏ: “Cẩn thận nước miếng phun đầy mặt cháu nội của ta!”
Thẩm Việt không thèm để ý: “Các con không ăn cha ăn!”
Chu Lê ngồi trên tảng cách đó không xa, nhìn khung cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Trùng hợp tuyết cũng ngừng rơi, chân trời còn thấy ánh sáng, như là ánh mặt trời đang muốn ló dạng.
Mấy ngày kế tiếp, đều không có tuyết rơi, ngày 30 Tết này, mặt trời xuất hiện lớn nhất trong gần một tháng nay.
Thẩm Yêu, Thẩm Ngư cùng Lý thị và Bảo Nhi, hai ngày trước Thẩm Việt đã phái xe ngựa đi đón.
Bữa cơm đoàn viên vẫn luôn được chuẩn bị từ sáng sớm tới chạng vạng, Chu Lê cho người đi nhà kho lấy ra năm cái bàn vuông đưa đến tiền viện, đèn lồng đỏ trong viện treo nhiều hơn gấp đôi so với ngày thường, mặc dù chạng vạng đến lúc chiều tối, mọi người cũng vẫn còn thấy rõ.
Nhóm nha đầu bà tử gã sai vặt không làm gì khác, đều giúp đỡ bưng thức ăn lên bàn.
Khi bày đồ ăn xong, màn trời kéo vào đêm đen, cả nhà Thẩm Việt
ngồi một bàn, người còn lại ngồi ở bàn khác, trước lúc khai tiệc, Thẩm Việt rót trước cho mình một ly, đứng trên bậc thềm sảnh ngoài, giơ cao chén rượu mời mọi người cùng uống, giờ phút này hắn cũng không văn vẻ, vì ở nơi này hơn phân nửa người chưa từng đọc sách, chỉ nói mấy từ thông dụng dễ hiểu:
“Tối nay tiễn năm cũ đón năm mới, chúc cho các vị ngồi ở đây một năm mới, cả nhà sung sướng, vạn sự như ý, mọi người cùng uống ly này, mọi việc trôi chảy.”
Nói xong, mọi người nâng chén uống cạn, tiệc bắt đầu.
Sau đó từng người mời nhau uống rượu ăn cơm, chúc phúc lẫn nhau, hoặc ngồi bên nhau kể lại từng chuyện lớn lớn bé bé ở năm cũ.
Bốn phía đèn lồng đỏ thẫm vây quanh, trong viện một mảnh an lành vui mừng.
Không bao lâu, thình lình nghe bùm một tiếng, chân trời đột nhiên sáng ngời, mọi người theo tiếng nhìn lại, lại là pháo hoa không biết phóng lên từ nơi nào.
Pháo hoa từng đợt từng đợt nở rộ trong không trung, khi thì nở rộ như cúc mùa thu, khi thì lại như mẫu đơn, hoặc đột nhiên như một cơn mưa sao băng rơi xuống, rực rỡ lóa mắt, đẹp không sao tả xiết.
Mọi người vừa ăn đồ ăn, vừa thưởng thức pháo hoa, cũng không biết náo nhiệt bao lâu, pháo hoa mới ngừng, người cũng dần dần tan.
Thẩm Việt cùng Chu Lê trở lại trong phòng, sau khi rửa mặt, hai người lên giường, lại không vội vã nằm xuống, mà ngồi dựa đầu vào giường, Chu Lê gối lên vai Thẩm Việt, hai người bắt đầu tán gẫu câu được câu không.
Cho tới chỗ buồn cười, hai người đều đồng thời cười rộ lên, cũng không biết tán gẫu bao lâu, cũng không biết đề tài chuyển như thế nào, lại quay về lúc hai người lần đầu gặp mặt.
“Ta nhớ lần đầu tiên gặp chàng, vào lúc hoàng hôn, chàng chạy tới kêu cửa nhà ta, còn nói là muốn mua đậu hoa.
Đúng rồi, khi đó vì sao chàng cứ nhìn ngực ta hoài vậy? Có phải bởi vì lúc ấy ta bọc bằng vải bố, xiêm y thật sự không chỉnh tề không?” Chu Lê thò tay vẽ loạn trong lòng bàn tay hắn, nói bâng quơ.
Đêm nay Thẩm Việt có uống chút rượu, có chút say, bị lời Chu Lê nói nhắc nhớ tới một ngày kia: “Lúc đó không phải ta đang nhìn nàng, là đang nhìn vải bố.”
“Hả? Nhìn vải bố? Vải bố kia có gì đẹp à?”
Thẩm Việt mang theo say cười: “Lần đầu nàng gặp ta là khi ta đến cửa nhà nàng, còn lần đầu ta gặp nàng sao, phải quay ngược về lại một canh giờ trước khi ta đến cửa nhà nàng.
Khi đó ta vừa trở về, vì đi tắt, ta liền đi vào đường núi, ai ngờ, đi tới đi lui lại trượt chân té trên đường núi, cả người lăn xuống mép đường, kết quả kì diệu chính là…… đụng phải một tiểu tức phụ xinh đẹp.”
Nói, còn dùng đầu ngón tay nâng cầm Chu Lê lên, khiến nàng cùng hắn nhìn nhau.
“Chúng ta đây là đụng một cái định chung thân.”
Chu Lê ngốc trong một cái chớp mắt, nhưng thực nhanh đã phản ứng lại, giãy dụa từ trong lòng ngực Thẩm Việt ra ngoài: “Được lắm, hóa ra là chàng! Mấy năm nay làm ta nghĩ mãi, trước đó sao lại không nói?”
Thẩm Việt hắc hắc cười: “Còn không phải sợ phu nhân làm khó dễ sao?”
“Hiện tại chàng nói ra không sợ ta làm khó dễ?” Chu Lê nhéo nắm tay lên nhào qua, “Xem hôm nay ta có thu thập chàng không, chàng đụng trúng người ta còn giấu diếm, thật là tên trứng thối!”
Thẩm Việt bắt lấy cổ tay của nàng: “Được được được, tối nay cho nàng thu thập đủ luôn.” Nói, với một cái tay khác ra, kéo dây buộc màn trướng.
Lụa mỏng rũ xuống, che khuất một đôi bóng người trên giường, đêm dài dần trôi, đèn dầu rũ tim, chỉ còn lại một trận tiếng cười vui thích nho nhỏ.
HOÀN CHÍNH VĂN
nhamy111: hoàn chính văn rồi pà kon, chúng ta còn lại 4 chương ngoại truyện, mà 4 chương ngoại truyện này chắc dài gần 10 chương thường .
Truyện này đơn giản nhẹ nhàng, không có khúc chiết, nhưng tui vẫn edit truyện vì tui muốn thông qua truyện này để nhấn mạnh: Ai cũng có "nhu cầu" và có quyền được hạnh phúc, cũng như A Lê; Hãy phấn đấu hết sức cho hạnh phúc chính đáng của mình như Thẩm Việt, và ròi bạn sẽ có được nó ????..