Quá Thời Hạn

Chương 23

Phát hiện thì ra bản thân mình đang bị người khác đùa giỡn, Cố Bình An cho dù tính tình có bạo phát cách mấy, khi biết được thì chuyện cũng đã qua rồi giờ nói cái gì cũng đâu uy hiếp được người nào nữa chứ.

Cố ba cực lực cho rằng đây là “Nghiệt duyên”, còn không ngừng thúc giục bọn họ nên nhanh chóng trước hết làm thủ tục kết hôn vì ông lo sợ đêm dài lắm mộng, Cố Bình An sẽ đổi ý. Cuối cùng Cố Bình An vẫn rất bất mãn, chuyện kết hôn là chuyện đại sự sao có thể qua loa thế chứ. Còn nói, riêng bản thân cô kết hôn đương nhiên là quan trọng cỡ nào đi. Cô bản thân tuy đôi lúc rất tùy hứng nhưng cũng biết kết hôn là chuyện không thể đem ra giỡn chơi, thậm chí có thể nói kết hôn là một chuyện rất là thú vị.

Cuối cùng mọi người đều nhất trí trước đính hôn sau mới kết hôn.

Thẩm gia đối với Cố Bình An đương nhiên hoàn toàn hài lòng. Người lớn bên nhà họ Thẩm đều cho rằng Thẩm An Bình vốn từ lâu đã có tiếng là phong lưu, không đứng đắn, tiếng xấu đồn xa e rằng cả đời này thật khó mà tìm được một hộ nhà đàng hoàn để kết thân. Không ngờ hắn thật rất có bản lĩnh, không những đã tìm được người môn đăng hộ đối mà cô gái kia còn là đứa nhỏ bọn họ rất quen thuộc, họ là người đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ. Lại nói Cố Bình An trời sinh khuôn mặt hiền lành, nhu thuận, nên bọn họ từ lâu cũng đã đem lòng yêu thương, chỉ hận không thể nhanh chóng rước cô vào nhà sớm hơn.

Trước mắt năm mới đã sắp đến, ba mẹ Cố Bình An một bên vừa hối thúc một bên vừa thuyết phục, cuối cùng cô cũng chịu thỏa hiệp. Cô đồng ý với họ là trước năm mới vài ngày sẽ sắp xếp thời gian cùng Thẩm An Bình đến gặp ông bà nội của cô một chuyến.

Cố ông là một quân nhân đã về hưu, ông có bốn đứa con và ba người vợ, ngoại trừ Cố ba là do bà nội sinh ra, những người còn lại đều bị bệnh qua đời trong thời chiến loạn. Cố ông cưới tất cả là ba người vợ. Hai người vợ đầu tiên đều là tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc. Giữa thời chinh chiến hỗn loạn vì chịu đựng không nỗi cực khổ nên sau khi sinh đứa nhỏ không lâu liền bệnh qua đời. Sau đó Cố ông thấy đứa nhỏ dù sao cũng cần người chăm sóc nên đã cưới bà nội về làm vợ. Bà nội chính là mẹ ruột của Cố ba. Bà sinh ra trong một gia đình rất bình thường, ba là thầy giáo dạy học, mẹ là một người nông dân chất phát do đó bà nội cũng ít nhiều tư tưởng cũng ảnh hưởng bởi họ. Nghe nói ba của bà nội là người tư tưởng phong kiến, rất cố chấp. Ông cho rằng con gái không có tài thì mới phúc, vì thế bà nội vừa học hết trung học liền phải theo mẹ mình về nhà làm nông. Số mệnh của bà nội nói chung cũng không tệ một phần cũng nhờ suy nghĩ người dân nông thôn bảo thủ lại cố chấp, mê tín đó. Tư tưởng bọn họ khỏi nói rất lạc hậu, đều cho rằng ông nội và bà thật không xứng đôi, sẽ không hạnh phúc. Lúc đó Cố ông đi theo quân đội chạy nạn, còn đem theo đứa nhỏ bên người đương nhiên rất không tiện. Một bên tình hình chiến sự khó khăn, một bên còn phải lo chăm sóc con nhỏ mà sau khi hai người vợ ông chết để lại, dù cho ông có chí khí mạnh mẽ đến đâu thì cũng khó thực hiện được. May thay khi đó bà nội thấy ông một người quân nhân chí lớn, tay lại nắm theo đứa nhỏ quả thật có phần khó khăn nên giúp đỡ ông đem những đứa nhỏ này về chăm sóc.

Sau đó khi ông rời khỏi làng cũng dẫn theo bà nội đi luôn cho nên sau này mới có Cố ba.

Ông bà nội nhìn thấy Thẩm An Bình thì thích ngay. Anh từ nhỏ đối với người lớn rất kính trọng lễ phép cho nên ai nhìn cũng thương yêu, nhất là khi đem so với tên Quan Đại Bảo hư hỏng, lêu lỏng kia thì họ hoàn toàn đối lập. Thẩm An Bình thật ra là người ngược lại trầm ổn, ôn nhu hơn nhiều.

Trước khi họ rời đi, bà nội nắm chặt tay Cố Bình An cười tủm tỉm nói:”Con bé này tuy chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng từ nhỏ đến lớn khí chất lại rất giống với ông nội con. Dù trước đây đi hay ở là do bắt thăm quyết định, nhưng chỉ có con một tiểu cô nương là ông không nỡ bỏ, vì con chính là đứa cháu gái mà ông nội thương yêu nhất.”

Cố Bình An nghe thấy chỉ biết mỉm cười, cô nào biết rằng trong lúc lơ đễnh bà nội lại thuận miệng nói là chuyện bắt thăm năm đó. Bất cứ đứa nhỏ nào cũng phải trải qua chuyện bắt thăm để quyết định giữ lại. Đây cũng là đều quan trọng nhất, chỉ một lần số mệnh liền chuyển biến hoàn toàn.

Cô có thể sống an ổn, hạnh phúc như hôm nay chính nhờ lúc bản thân chỉ còn là một đứa trẻ may mắn trong lúc rút thăm đã chọn được khẩu súng kia.

Luôn luôn là người may mắn thắng cuộc, cô làm sao biết được khi mình còn nhỏ lại trải qua những chuyện vô lý như thế. Cô càng làm sao mà biết được, bởi vì cô thắng nên người thân nhất của cô chính vì thế liền rơi vào tai họa.

*******

Ngày đính hôn đã định vào năm sau, Thẩm An Bình không có ý kiến gì vì cuối năm cả hai còn có rất nhiều việc phải hoàn tất. Nhưng hậu quả trực tiếp của chuyện này đó chính là Thẩm An Bình ngay cả một lần đứng đắn chính thức cầu hôn với cô cũng không có. Điều này làm cho Cố Bình An trong lòng có chút không thoải mái.

Khó khăn lắm mới có một chút thời gian rảnh rỗi, cô liền lôi kéo Quan Tiểu Bảo cùng mình đi dạo mua sắm để mà phát tiết. Ai ngờ cô còn chưa có cơ hội để làm điều đó thì đã bị nha đầu Quan Tiểu Bảo kia giành mất.

Dọc theo đường đi cô ta nói liên tục, cằn nhằn đủ thứ chuyện, đến gần trưa hai người mới mỏi mệt mà ngồi xuống ăn chút đồ nhưng cô ta vẫn không hề có ý định dừng lại.

“Bồ có biết mình đã óan giận bà chị họ của mình bao nhiêu không, cả đêm lôi kéo mình tâm sự! Là cả đêm nha, bồ có biết nó kinh khủng thế nào không!” Cô kích động, nói xong còn lấy ly nước tu một hơi uống hết rồi mới để cái ly không xuống.

“Thì ra con gái giai đoạn trước khi kết hôn quả thật rất đáng sợ mà! Cuộc sống cô ta trước giờ luôn rất nhàm chán nhưng lần này không hiểu sao lại khóc rống còn nói với mình đủ chuyện như thế. Trước đó đã có rất nhiều người phản đối chuyện cô ta kết hôn cùng người đàn ông đó, còn khẳng định cho rằng bọn họ sẽ không có tương lai! Dù vậy mọi người cũng biết nói hạnh phúc là phải do mình đi tranh thủ, cảm nhận a!” Quan Tiểu Bảo nói xong đột nhiên ngẩng đầu trịnh trọng nhìn Cố Bình An đang ngồi đối diện, nói từng chữ rõ ràng:”Thật cũng không hiểu nổi vì sao người ta lại muốn kết hôn chứ! Kết hôn chính là quá trình ở chung lâu ngày để làm cho mình và đối phương càng chán ghét lẫn nhau.” Cô kích động ngẩng đầu:”Hoàn toàn chính là tai họa! Là ác mộng nha.”

Khi đó Cố Bình An đang uống nước bị cô đột nhiên cao giọng nói, tay cũng run lên vì hoảng sợ, từng giọt nước lạnh lẽo nhiễm xuống chiếc khăn trải bàn màu vàng nhạt, trên mặt bàn liền xuất hiện nhiều chấm nhỏ ẩm ướt với hình dạng lớn nhỏ khác nhau.

Hành động luống cuống của cô làm cho Quan Tiểu Bảo giờ mới ý thức được lời của mình đã quá mức. Cô cười rộ lên, muốn cứu vãn tình thế, ngượng ngùng nói:”Ôi, Cố Bình An, mình không phải nói bồ, mình là bị bà chị họ kia làm phiền chết được, bồ cũng biết hễ cứ mỗi lần ngủ không đủ là mình đều thành ra cái dạng như vậy, rõ ràng do bên trong nội tiết mất cân đối mà.”

Thái độ của Cố Bình An vẫn bình tĩnh, không nhìn ra một tia biến hóa nào, chỉ hơi cúi đầu, lông mi thật dài tựa như cánh ve, tĩnh lặng rũ xuống, hòan toàn che khuất hoang mang hiện nơi đáy mắt hiện giờ của cô. Giờ phút này trong lòng cô thật không yên nhưng cũng không hiểu rõ bản thân mình là đang suy nghĩ lo lắng cái gì. Nhìn thấy Bình An như thế lòng Quan Tiểu Bảo có chút bất an, cảm thấy hình như có chuyện gì đó rất không ổn.

Cô thử gọi một tiếng:”Bình An?”

“Mình không sao.” Cố Bình An vẫn không ngẩng đầu:”Những lời này làm sao có thể đả kích đến mình chứ, mình chỉ đang suy nghĩ coi có chuyện gì mà mình còn chưa làm giờ cũng là lúc nên làm hết đi!”

“Ối!” Quan Tiểu Bảo cười một tiếng:” Làm cho mình sợ muốn chết, còn tưởng rằng bồ bị những lời vừa nãy của mình hù dọa chết khiếp đi. Nhưng theo mình biết bồ và Thẩm An Bình có chuyện tán tận lương tâm nào mà chưa từng làm qua chứ, hai người dù có kết hôn hay không cũng đều là những kẻ gây họa, làm sao giống những người bình thường khác chứ.”

Lời nói đầy vẻ chế nhạo của Quan Tiểu Bảo rốt cục làm cho Cố Bình An không kềm chế liền bày ra con mắt xem thường, cô lạnh lùng nói:”Chán sống rồi sao, vốn mình không nghĩ kết hôn cùng anh ta, nhưng nghe những lời này của bồ thì mình phải càng nên kết hôn. Đừng quên trước đây không biết ai đã từng nói nếu mình kết hôn trước thì người nào đó sẽ đưa bao lì xì là một vạn đồng nha!”

“Tiểu thư, hay bồ cứ đâm chết mình đi, bồ biết rõ là trong ngân hàng mình một cắc cũng không có mà!”

“Mình mặc kệ, bồ đáp ứng rồi nếu làm không được dù cho có là cha con đi nữa, mình cũng không nể mặt!”

Quan Tiểu Bảo còn cố tình châm dầu vào lửa:”Chúng ta sao có thể là cha con, mình là con gái cơ mà”

Cố Bình An đập bàn, ra oai quát:”Dù thế nào đi nữa, bồ tự mà nghĩ tìm cách đi!”

“…” Quan Tiểu Bảo chỉ biết nhận mệnh mà vẫy tay:”Vốn là mình suy nghĩ đang tính toán mua một chiếc vòng mã não thật đẹp để hối lộ cho mẹ già, hòng tranh thủ chút tiện nghi cho bồ, còn có thể thuận tiện đưa phần đại lễ hậu hĩnh cho bồ nữa. Ai ngờ anh trai hỗn đán Quan Đại Bảo lại nói cho mình biết, kêu mình lén nói với bồ một chuyện còn bảo phải giữ kín đừng bao giờ để cho Thẩm An Bình biết đây là do anh em mình nói!” Cô ta còn cố ý đè giọng rất thấp:”Hai người bồ ở cùng một chỗ chắc chắn là chả có gì mà tốt đẹp cả, Quan Đại Bảo có một lần hỏi Thẩm An Bình về chuyện kết hôn, hắn đã không chần chừ nói với anh mình là không bao giờ. Nói hai người là một đôi thì quả là không sai chút nào, thật con mẹ nó giống nhau một lũ mà!”

“…”

Kỳ thật chuyện Quan Tiểu Bảo nói cô cũng không thấy gì là mất hứng cả. Kể từ khi cùng Thẩm An Bình quyết định ở cùng một chỗ với nhau cô đã không ngừng nói với chính mình chuyện gì cũng không cần quá cố chấp đi truy cứu. Ngoài ra những chuyện tình cảm của Thẩm An Bình có chuyện gì mà cô chưa từng nghe qua chứ, nhưng cô đối với tất cả đều không hứng thú, dù sao hiện tại anh ta đã lên tiếng hứa hẹn gì với cô đâu chứ?

Chính là cái tên Quan Đại Bảo này, hắn e chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn hay sao, không biết bằng cách nào lại biết được tên lãng tử Thẩm An Bình này đã từng mua qua một chiếc nhẫn cho nên liền thu xếp cho Quan Tiểu Bảo đến đây châm ngòi, giống như thấy Thẩm An Bình hạnh phúc thì hắn không thoải mái không bằng.

Cố Bình An cười châm chọc:”Tiểu Bảo, mình phát hiện Quan Đại Bảo chắc đã yêu Thẩm An Bình rồi, biết Thẩm An Bình muốn cùng mình kết hôn nên hắn cảm thấy thống khổ cho nên cho người đến đây phá đám đây mà.!”

Quan Tiểu Bảo cười thật lớn, bất kể hình tượng của mình, còn nói hùa theo:”Nói rất chính xác, cứ nhìn quan hệ của bọn họ mình càng cảm thấy rất không bình thường, còn có một chút mờ ám nha, nói không chừng bồ chỉ là vật hy sinh mà thôi.”

“Bồ cút xa mình một chút đi!”

“…”

Sau khi chia tay cùng Quan Tiểu Bảo, Cố Bình An nhận được điện thoại Thẩm An Bình gọi đến, nói là muốn hẹn cô đi ăn tối.

“Anh buổi chiều bận hai cuộc họp, cho nên đến trễ, em đang ở đâu vậy? Anh đến đó đón em được không?” Thẩm An Bình rất ít khi lên tiếng giải thích với ai nhưng đối với cô hành động này hiển nhiên lại thật tự nhiên.

“Không được, em muốn về nhà!” Giọng nói Cố Bình An có chút thờ ơ, lạnh nhạt. Cuối cùng dường như ý thức mình có chút không thích hợp liền theo bản năng giải thích:”Hồi chiều em cùng Quan Tiểu Bảo đi dạo phố, đã có ăn chút đồ rồi nên giờ muốn về nghỉ ngơi.”

Thẩm An Bình chỉ “ừ” mộ tiếng, không nghe ra được cảm xúc gì, hai người qua điện thoại trò chuyện nên càng không thể nhìn rõ tâm tư đối phương hiện giờ thế nào.

“Bình An, em trong người có phải thấy không thoải mái không?”

“Không có!”, Cố Bình An theo bản năng lập tức phủ nhận:”Em đang rất tốt, không bệnh không đau gì cả”

“Anh nói trong lòng em có phải có chuyện thấy không thoải mái không?”

Cố Bình An nhất thời nghẹn lời. Cô cũng không biết bản thân mình lại cảm thấy không được thoải mái chỗ nào, là đang do dự cái gì, chỉ là nhất thời trong lòng dường như ẩn ẩn có chút khiếp sợ. Điều này trực tiếp làm cho cô gần đây khi đối mặt với Thẩm An Bình luôn có vẻ như rất không tự nhiên, thậm chí còn cố ý trốn tránh anh.

Cô dừng lại một chút đột nhiên nhớ đến lời nói hồi chiều của Quan Tiểu Bảo mà thốt đại một câu:”Em chỉ đang suy nghĩ không biết lúc ấy anh đã mua nhẫn cho ai, nghe nói trước giờ anh chưa bao giờ mua nhẫn cho con gái?”

“…” câu này vừa nói ra liền làm cho đầu dây bên kia Thẩm An Bình rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới nghe anh hỏi lại một câu:”Em để ý à?”. Không chờ Cố Bình An trả lời, Thẩm An Bình bỗng nhiên phá lên cười lớn:”Nha đầu ngốc, chỉ vì chuyện này mà không vui sao?”

“Nha đầu ngốc, em quay đầu, để anh trai mang em đi tìm nhẫn.”

“…”

Taycô bất giác nắm chặt điện thoại, theo bản năng quay đầu, vẻ mặt mông lung mờ mịt. Dù đứng ở một khoảng khá xa nhưng cô vẫn cảm sợi dây thần kinh phòng tuyến cuối cùng trong não mình bị căng đứt vì câu nói vừa rồi, toàn thân kích động ngẩng đầu lên, bị sự xuất hiện bất ngờ của Thẩm An Bình làm cho hoảng sợ tới phải mở to hai mắt, di động trên tay suýt cũng rớt xuống.

Cô ngạc nhiên lấy tay che miệng, khó có thể tin Thẩm An Bình giờ phút này lại đứng sờ sờ trước mặt mình.

“Anh…”

“Anh vừa họp xong tại chỗ công ty đối diện nhà em.” Thẩm An Bình thản nhiên nhún nhún vai:”Mỗi lần đều bị em làm cho sợ, lần này dọa lại em một lần, chúng ta huề nhau.”

Cố Bình An nhìn khuôn mặt an ổn lai rất trẻ con của Thẩm An Bình tươi cười, đáy lòng không biết từ đâu lại dâng lên một dòng nước thật ấm áp, cô nhất thời không nhịn được cười lớn.

Hai người cứ như thế đứng nhìn nhau, thời gian dường như ngừng tại giây phút này, đem khốn đốn trăn trở trước đây dẹp xuống trả lại một khoảng bình yên cho họ.

Thẩm An Bình trong bộ đồ tây màu xám bạc dưới ánh trăng soi rọi trông càng xa hoa sáng bóng dị thường. Dưới ánh mắt người khác, anh nhìn càng thêm phần tuấn duật, đẹp mắt.

Cố Bình An nhìn đến ngây ngốc, đứng yên tại đó, không nhúc nhích cũng không nói gì. Anh phát hiện thấy cô dường như có hơi chút run lên, tốt bụng thanh lọc cổ họng nhắc nhở.

“Em gái, muốn tìm nhẫn không? Không phải rất để ý sao?” Anh cười, một bên lấy tay mở cửa xe, trịnh trọng làm ra động tác mời cô lên xe.

“Ai thèm để ý?” Cố Bình An ngoài miệng dù nói vậy nhưng vẫn thuận theo mà bước lên xe, dĩ nhiên cô vẫn muốn biết chiếc nhẫn kia ở đâu a. Dù sao phong lưu như Thẩm thiếu gia này đàn bà mặc dù bên ngoài rất nhiều, lại nói anh còn có một list những nguyên tắc rất xấu xa nha ví dụ như: chưa bao giờ tặng nhẫn cho ai.

Nhìn thấy Thẩm An Bình lái xe chạy về phía trường học cũ, Cố Bình An nhất thời thấy thật khó hiểu.

“Sao lại đến đây? Không phải nói là đi tìm nhẫn sao? Anh không phải muốn nói cho em biết là anh đã đưa nhẫn cho cô giáo của mình chứ?” Cô suy nghĩ giáo viên không phải là loại phụ nữ mà Thẩm An Bình thích nha.

Đến nơi, Thẩm An Bình khôi phục lại bộ dạng bất cần ngày thường, nắm tay lôi kéo Cố Bình An đi qua cổng chính.

Bởi vì mười mấy năm nay chưa từng trở về nên Cố Bình An thấy có chút hoài niệm về ngôi trường cũ này. Cả một đoạn đường đi những hình ảnh năm xưa trong trí nhớ không ngừng mà từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu tựa như một thước phim. Vì trường học cũ mới được xây dựng lại nên mọi thứ đều thay đổi rất nhiều, chỉ có cửa sau thông ra ngoài vườn cây quýt là còn nguyên như cũ.

Thẩm An Bình kéo cô chạy đến trước một cây quýt. Cố Bình An buông tay anh ra nhìn quanh đánh giá, nhìn thấy cách đó không xa có một hồ nước đang không ngừng phản chiếu phát ra ánh sáng bóng loáng.

“Nhẫn ở trong đây?”

Thẩm An Bình thong thả cởi đi áo vest bên ngoài rồi một bên đáp lời:” Ở đây.”

“Anh cởi quần áo ra làm cái gì hả?” Cố Bình An nhìn thấy hành động của anh thế nào cũng thấy thật khó hiểu.

“Anh đã từng mua một chiếc nhẫn, định là hướng em cầu hôn. Nhưng khổ nỗi ngày ấy còn chưa mở miệng thì đã bị em cự tuyệt cho nên anh mới quăng xuống hồ này.” Anh vừa giải thích vừa tháo đôi giày da dưới chân.”Lúc này em đã tìm anh hỏi thì anh chỉ còn có cách là đi xuống đó mò mà thôi”. Nói xong, anh đã nhảy cái”bùm” vào trong hồ.

Đứng trên bờ hồ một hồi giờ rốt cục Cố Bình An mới phản ứng lại, thấy anh nhanh chóng lặn xuống dưới nước mà chỉ biết rống to:”A! Thẩm An Bình! Anh điên rồi phải không hả? Lạnh như thế anh bị bệnh thì làm sao đây!!!! Mau leo lên đây cho em!!”

Cô còn ở trên bờ không ngừng giậm chân nhưng người trong hồ kia vẫn không hề xuất hiện. Đôi khi anh nổi lên để hít vào chút không khí, nhưng chưa chờ Cố Bình An gọi anh đã nhanh chóng lặn xuống dưới. Cố Bình An nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nước mắt không hiểu sao cứ trào trực chảy ra, không ngừng rơi xuống.

Cô đột nhiên cảm thấy thật oán hận chính bản thân mình . Cái hồ này dù nói không sâu nhưng cũng không phải là cạn đi, nhẫn đã quăng xuống đó làm sao còn có thể kiếm lại được chứ? Thẩm An Bình này đúng là một tên ngốc mà, lại còn muốn lặn xuống kiếm a?

Cô suy nghĩ nhớ lại những do dự trước nay của bản thân, rốt cục cảm thấy lời nói của Quan Tiểu Bảo thật không sai chút nào: kết hôn chính là quá trình làm cho đối phương và mình càng ngày càng trở nên chán ghét lẫn nhau. Cô luôn sống theo nguyên tắc chính là cái gì bản thân không chiếm được thì đó mới là tốt nhất, cho nên càng nghĩ cô càng không biết sau này khi đã trở thành vợ của Thẩm An Bình rồi thì tình yêu của họ có phải sẽ trở nên nhạt nhẽo vô vị hay không. Nếu có thể được cô hy vọng chính mình cả đời này sẽ bị Thẩm An Bình theo đuổi, như vậy thì tình yêu của họ mới không mất đi cảm giác mới mẻ của nó.

Cố Bình An mày vì sao lại có cái ý niệm kỳ lạ này trong đầu cơ chứ?

Giờ phút này trước mắt của cô chỉ là một màn hơi nước bao phủ. Từng cơn gió lãnh lẽo giữa mùa đông đang không ngừng thổi vào mặt đến đau rát, tay chân dường như cũng bị đông cứng nhưng trong lòng hồ kia vẫn còn một tên ngốc đang tận sức lặn ngụp tìm nhẫn cho cô.

“Thẩm An Bình, anh đi lên cho em, tìm không thấy thì không cần tìm nữa. Mặc kệ có nhẫn hay không em cũng sẽ gả cho anh mà!” Giọng nói Cố Bình An có chút run rẩy, không biết đó là do lạnh hay là sợ hãi.

Lời nói cô vang lên giữa không gian trống trải nhanh chóng bị mặt nước kia ngăn cách hoàn toàn, một mảnh mênh mông trước mắt đem lời nói Cố Bình An, vô tình mà vọng lại. Cô chân tay luống cuống ngồi sụp xuống, cảm giác thật bất lực vì không thể chạm tới người đang lặn trong hồ kia.

“Tìm thấy rồi!” trong nước người nọ đột nhiên trồi lên. Âm thanh bọt nước vỡ vụn nhưng giờ phút này nghe vào tai lại cảm thấy rất là dễ chịu.

Thẩm An Bình cả người ướt đẫm, chậm rãi dưới hồ nước leo lên. Bộ dạng anh nhìn thật nhóp nhép chật vật.

Những nơi anh đi qua, không nơi nào là không lưu lại một vệt nước dài, nhưng trên mặt anh lại hiện lên vẻ hạnh phúc khó thấy. Đôi mắt quanh năm không một chút lo âu bận tâm về bất cứ chuyện gì giờ phút này không ngừng phát ra những tia sáng như ngọc, càng nhìn lại thấy càng thật chói mắt.

Như là một cảnh quay chậm trong phim, anh từng bước từng bước tiến đến gần cô. Thẩm An Bình giờ cũng dõng dạc đến trước mặt Cố Bình An, vẻ mặt anh trang nghiêm cùng thành khẩn tựa như một tín đồ, anh quỳ một gối xuống, mở ra lòng bàn tay, bên trong là một chiếc hộp màu xanh ngọc dưới ánh trăng ban đêm càng phá lệ chói mắt.

Cố Bình An một khắc khi nhìn đến hộp nhẫn kia liền oa oa khóc rống. Cô vụng về không ngừng lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, giọng nói có chút oán giận:”Đồ lừa gạt, còn nói là tìm được rồi, anh tưởng em ngốc à! Làm sao mà ngay cái hộp cũng còn mới thế này chứ?”

Thẩm An Bình cười “Nhẫn kia anh đã quăng mất mấy tháng, có lẽ đã chìm xuống tận dưới đáy, thật là tìm sao cũng không ra.”

“Biết rõ tìm không được còn nhảy xuống đó làm chi? Lại còn là đang giữa mùa đông lạnh lẽo thế này, anh điên rồi sao?” Cô lau lau nước mắt, không ngừng khóc thút thít mắng Thẩm An Bình :”Anh đúng là bệnh thần kinh mà, sao lại thích chọc cho người ta khóc chứ! Thật đúng là thấy ghét mà!”

“Yêu thương, chìu chuộng em bộ cũng không được sao? Khổ nhục kế nếu không diễn cho tốt thì em đâu có chịu gả cho anh làm vợ !”. Anh lại rất hiên ngang nói ra những lời này, ra vẻ như là rất có đạo lý nữa chứ!

“Cút đi! Anh gạt em, thật xấu!”

“Bình An!” Thẩm An Bình đột nhiên khuôn mặt trở nên rất nghiêm túc, một tay cầm nhẫn tay kia nắm lấy bàn tay Cố Bình An. Anh cả người ướt nhẹp, có hơi run nhẹ, đôi con ngươi thâm sâu đen láy nhìn thẳng vào mắt Cố Bình An, giọng nói thể hiện sự mạnh mẽ cùng tự tin :”Bình An gả cho anh, hãy cho anh cơ hội chiếu cố, chăm sóc em cả đời đi”

“…”

Thật lâu sau đó, Cố Bình An mới bịt môi, ngăn không cho mình khóc lớn thành tiếng. Một trận gió đêm thổi tới làm cho cô thoáng chao đảo giật mình, đôi mắt long lanh đang ngấn đầy lệ hùng hổ mắng anh :”Xấu xa, anh đã thành ra như vậy mà nếu em không đồng ý, có phải anh sẽ tiếp tục đứng đây đông cứng đến chết không?”

Thẩm An Bình khẳng định gật đầu một cái:”Đúng”

“Vô liêm sỉ” Cố Bình An nhìn anh liếc mắt một cái:”Còn không mau đeo vào! Muốn bị đông cứng chết sao! Rốt cuộc là anh chiếu cố em hay là em chiếu cố anh đây.”

“…”

Thẩm An Bình vui vẻ cười lớn lấy nhẫn ra, bởi vì rất lạnh nên tay anh run rẩy không ngừng, rõ ràng chỉ là một động tác hết sức đơn giản nhưng dường như anh phải cố hết sức suốt một phút mới đem nhẫn đeo lọt vào ngón tay thon dài của Cố Bình An. Mười mấy năm qua anh hình như chưa có cười sảng khoái, hạnh phúc đến như vậy, giờ phút này đây nhìn anh hai má ửng hồng như uống phải rượu mạnh, rõ ràng có hơi chật vật lại làm cho người ta cảm thấy cõi lòng thật rất ấm áp….
Bình Luận (0)
Comment