Từ khi ba ba qua đời trở về sau, mẹ tôi đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Trước giờ bà chưa bao giờ chấp nhận quà cáp hoặc tiền bạc của mẹ nuôi nhưng nay thì khác. Bà ngày càng giống như những kẻ buôn bán đầu đường xó chợ, thường hung ác nói với tôi:”Không cần tiền thì lấy cái gì mà nuôi mày hả? Mày mỗi cái ăn cái mặc đều chẳng lẽ không cần tiền sao?”
Nhưng tôi biết mẹ đang sống rất khổ sở. Bởi vì không chỉ một mà rất nhiều lần tôi bắt gặp bà ngồi trong phòng khách ngẩn người tận mấy giờ liền, ngước nhìn di ảnh của ba ba.
Cuối cùng bà âm thầm lau nước mắt nơi khóe mi, oán giận nói:” Ông già đáng chết, ai đã nói là sẽ đem tôi cùng con gái chăm sóc cả đời hả? Ông bây giờ là đang trốn ở chỗ nào phong lưu vui vẻ! Đem đứa nhỏ kia cứ thế bỏ lại cho người tôi!”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi cuối cùng quyết định tha thứ cho những giày dò mẹ đối với mình. Bà đánh tôi, mắng tôi, trong lòng tôi cũng tự an ủi mình: không được giận.
Bởi vì tôi biết rõ, trong lòng mẹ giờ có bao nhiêu khổ sở.
Tôi cũng biết rõ, bà yêu ba ba rất nhiều.