Thời điểm Cố Bình An cùng Tất Nhiễm chia tay, mọi người ai nấy đều kinh ngạc, bọn họ đã quen nhau 3 năm, cứ ngỡ sau khi tốt nghiệp đại học thì cả hai sẽ kết hôn, ai mà ngờ bọn họ lại chia tay nhau chứ.
Mọi người khó có thể tin được, Cố Bình An thế nhưng nói rất bình tĩnh làm cho người khác không khỏi tức giận sôi máu. Trên thực tế ngay từ ngày đầu tiên, cô đã vốn không nghĩ đến khả năng mình và Tất Nhiễm sẽ có một ngày nào đó cùng dắt tay nhau đi đến cuối đời. Mỗi khi Tất Nhiễm ở bên cạnh cô, tưởng tượng tương lai hạnh phúc của cả hai, cô chỉ im lặng không nói cứ để mặc hắn tự thuật. Ai cũng đều cho rằng Cố Bình An thật yêu Tất Nhiễm vì cô ở bên hắn chăm sóc rất tận tình. Thời gian ba năm đó, cô đã cố gắng thương hắn, cho đến thời điểm hai người chia tay cô cũng không rõ tình cảm mình dành cho hắn rốt cuộc đó là loại tình cảm gì?
Lần đầu tiên nhìn thấy Tất Nhiễm, nhắc Cố Bình An nhớ đến mùi vị chán ghét, cô hận không thể lau sạch trí nhớ.
Đó là ngày khai giảng đầu năm, mỗi người chỉ được chọn một chủ đề duy nhất. Trước hoàn cảnh này, Quan Tiểu Bảo cật lực an ủi cô, thời đại dựa vào thực lực đi lên đã qua, hiện tại chỉ cần có sắc đẹp thì chính là có tất cả. Đúng là tư bản độc ác mà, điểm này không cần nói cứ nhìn kia phó hội trưởng là biết ngay thôi, sắc đẹp thật đúng là hại dân hại nước mà.
Tuy nói là vậy, Cố Bình An vẫn không tránh khỏi khẩn trương, cô đã chuẩn bị bài diễn thuyết rất kỹ lưỡng nhưng quay lưng mới có hai phút liền quên đi sạch sẽ. Giờ phút này cô chẳng khác nào đứng trên lửa, ngồi trên than. Phía sau hội trường, còn hơn 10 người nữa mới đến phiên mình, cô thật sự là chịu hết nổi liền chạy đi kiếm toilet. Trên đường đi cô như để tâm trí đâu đâu. Đến nơi, tựa lưng vào cửa phòng vệ sinh, đối mặt với bồn cầu bắt đầu diễn thuyết bản cảo của mình đồng thời mở nước, tiếng dội nước thật lớn giúp giảm bớt phần nào khẩn trương của cô. Sau vài lần thử, cảm thấy rất trôi chảy, không hề quên đi phần nào, cô có phần đắc ý, cũng đúng lúc này Cố Bình An nghe được “Cốc cốc” hai tiếng, có người đang gõ cửa.
Cố Bình An nhíu mày, bực bội nói:”Ai đó, chờ chút đi”
Không ngờ người nọ cũng không định buông tha, lại tiếp tục gõ hai cái nữa, Cố Bình An nhíu mày nghĩ rắng kẻ này thật là phiền chết được, nhiều toilet như vậy, sao không chọn lấy một cái khác mà đi. bộ cái này có tiền sao?
Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng nam sinh rất dễ nghe, ngữ điệu thong thả, người nọ cố miễn cưỡng đè thấp giọng nói:”Bạn học, cô nên qua chỗ khác đi”
Cố Bình An trong đầu nhất thời còn mê muội, không thấy có gì khác thường, cho đến khi nam sinh kia truyền đến một giọng thật nhỏ và ấm áp:”Đây là toilet nam”
Chỉ nghe thấy”Ong..” một tiếng, Cố Bình An đầu óc trống rỗng, giống như bị sét đánh trúng, hóa thạch đứng yên một chỗ, mặt giống như bị thiêu đốt đỏ ửng cả lên. Cô ảo não vỗ mặt mình an ủi, bên ngoài hãy còn bát nháo chắc không ai cho rằng cô là kẻ biến thái đi. Từ từ điều chỉnh hơi thở, cảm thấy đã bớt căng thẳng một chút , một hồi lâu ấp úng nói:” Cái kia…. Tôi hiện tại có thể ra ngoài sao?”
Bên ngoài nam nhân kia hơi im lặng một chút, Cố Bình An cố ép tai mình sát vào cạnh cửa, chợt nghe người nọ cố nhịn cười nói:”Dĩ nhiên là có thể, trong toilet ngoại trừ tôi ra thì chỉ có cô thôi” hắn ngụ ý các nam sinh khác đều đã bị dọa nên không một ai dám vào.
Cố Bình An lấy can đảm nói:”Cái kia….Anh có thể ra ngoài trước không? Tôi….”
Cô còn chưa nói xong liền nghe hắn bên ngoài rất sảng khoái nói vào:”Ok, tôi ra ngoài trước, lát nữa sau khi ra khỏi đây cứ quẹo phải rồi thẳng một đường mà chạy đi sẽ dễ dàng lẫn vào trong đám đông.”
Cố Bình An mặt mày đen thui, người này xem thế mà cũng biết quan tâm người khác sao?
1 phút sau, Cố Bình An chẳng khác nào như tên ăn trộm, xông ra khỏi toilet, nhớ lại những gì người nọ chỉ liền nhắm mắt cứ thẳng hướng bên phải mà chạy, lẫn vào đám người, sau đó lại lén lút theo một cái cửa khác đi vào chỗ hội trường đang diễn ra diễn thuyết, cũng may chưa có tới phiên mình, còn chưa hết kinh hoàng lấy tay vỗ nhẹ lên ngực.
Lúc lên hội trường, trước mặt mọi người đang cố gắng diễn thuyết, đột nhiên giống như là máu chảy ngược lên đầu, cái gì cũng quên hết. Cô rõ ràng là đã học thuộc bản cảo nhưng không hiểu làm sao vừa lên trên đài liền quên sạch hết. Đã vậy vào thời điểm mấu chốt cô nghe thấy bên dưới khán đài, một vị giám khảo đang dựa vào bên cạnh một nam sinh kh6ng biết nói gì đó. Sau đó hắn nhìn cô mỉm cười rồi đi lên đọc tiếp phần diễn thuyết còn lại của nàng không sai một chữ .
Lúc ấy Cố Bình An trợn mắt há mồm nhìn thẳng vào cặp mắt tinh ranh của nam sinh kia, hắn nhất thời cười rộ lên làm những nam sinh chung quanh phải đầu hàng vì ghen tỵ: thật là chấn động mà, cảm giác như đất đá đang rơi xuống lộp độp trên đầu, so với động đất còn kinh khủng hơn.
Cô kỳ thật cũng không thích Tất Nhiễm, một cô gái mà bị người biết chuyện xấu hổ kia làm sao mà không hoảng loạn cơ chứ, thật không mong gặp lại hắn, dù cho người da mặt có dày như Cố Bình An cũng không ngoại lệ. Không phải ai khác Tất Nhiễm hắn chính là người mà Quan Tiểu Bảo vừa nãy nhắc đến, hắn chính là tên phó hội trưởng đẹp trai mà ai cũng ngưỡng mộ. So với Cố Bình An, hắn thật là nổi tiếng cùng tự cao, chưa hề cho nữ sinh cơ hội thân cận với hắn, trên cơ bản nhưng chuyện xấu này đều đến từ các nam sinh khác ganh tị mà thổi đồn. Hắn sống rất đơn giản nhưng cũng chọc người giận sôi máu, cùng Thẩm An Bình bản chất ác ma như nhau, nhưng chỉ là một ác ma tương phản hoàn toàn mà thôi.
Cố Bình An vì sao lại đồng ý với Tất Nhiễm? Cô cũng nhớ không rõ nữa, không biết trong lúc kia đã phát sinh ra chuyện gì? Chỉ nhớ là vào một ngày ánh mặt trời thật ấm áp, rất ấm áp, ánh nắng vàng rực rỡ trải dài trên lưng áo, ngày đó hắn mặc trang phục áo sơ mi đơn giản, áo lót bên trong màu trắng, quần màu xanh kẻ sọc, hai tay tự nhiên để trong túi quần , nhất thời cười rộ lên làm lộ hàm rắng trắng bóng. Hắn nghiêm trang nhưng không che được sự thông minh ma quái, nhìn Cố Bình An nói:” Cố Bình An, anh thấy chúng ta rất không thích hợp làm bạn”
Cố Bình An nâng mắt nghi hoặc nhìn hắn:”Ân?”
“Em có muốn làm bạn gái của anh không?”
Kia một khắc hắn nở nụ cười thuần khiết, bên trong lại ẩn chứa vẻ ngượng ngùng cùng tính toán, lại không dám biểu lộ vẻ khẩn trương, đôi mắt chờ mong nhìn chầm chầm Cố Binh An. Cố bình An trầm tư hồi lâu sau đó nhìn đến cổ tay chiếc áo sơ mi hắn đang mặc trên người thì thào nói:”Cái áo sơ mi này đẹp lắm, nhìn xem thực thích hợp với anh” cô ngừng lại một chút, nở nụ cười nói:”Em ý nói là, tốt”
“….”
Cô cho đến hôm nay vẫn nhớ rất rõ, ngày đó áo sơ mi mà Tất Nhiễm mặc trên người kia, Thẩm An Bình cũng có y hệt một cái như thế, đó chính là cái áo hắn mặc khi đi vào dòng người đông đúc tại phi trường, bay đến bên kia bờ đại dương rất xa, cũng rất xa rời khỏi Cố Bình An…
Cô cũng không có thói quen nhớ đến người yêu cũ sau khi chia tay, chỉ là bên cạnh luôn có người không ngừng nhắc nhở cô. Chẳng lẽ cô đã sinh ra thói quen để tự thôi miên chính mình, hay là chính mình đã yêu Thẩm An Bình lúc nào mà cũng không hay biết?
Cô không nhớ rõ trong lúc đó bọn họ quen nhau đã nói cái gì, từng làm những chuyện gì, chỉ một ấn tượng duy nhất khắc sâu đó là thời điểm cuối cùng, Tất Nhiễm đã tuyệt tình nói với cô một câu:” Cố Bình An, hy vọng chúng ta cả đời này sẽ không gặp lại”
Hắn hẳn là rất hận cô, nhưng đối với cô mà nói cô chưa tùng có cảm giác tiếc nuối hoặc hối hận gì cả. Chỉ là đôi khi tình cờ thổn thức, dù cho cô thêm một cơ hội thế làm lại, cô ước chừng vẫn lựa chọn giống nhau mà thôi.
Cô mệt mỏi thở dài một hơi, đầu cúi xuống không nói gì, dường như chỉ duy nhất ngửi thấy mùi thơm quen thuộc từ Thẩm An Bình, không phải là nước hoa mà chính là mùi thơm hoa quả trong dầu tắm của hắn thường dùng, rất ngọt ngào dễ chịu.
Thẩm An Bình thu lại bộ dạng trầm mặc im lặng trước mắt, bộ dáng yếu đuối mà quyến rũ. Nhưng cũng dáng vẻ này của cô đã làm cho lòng hắn dù chết lặng từ lâu nay không hiểu sao lại trổi dậy dư vị của đau đớn.
Thẩm An Bình thở dài, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, ôn tồn nói:” Ngoan, chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi.”
“….”
Thời điểm bọn họ về nhà thì trời cũng chạng vạng tối. Phía chân trời một mãnh màu đó tía, chung quanh bốn phía chỉ còn lại chút ánh sáng , mặt trời cũng từ từ lui dần, hoàng hôn cùng ánh sáng đèn điện loang lổ lẫn vào nhau một cách không đồng nhất. Cố Bình An cúi đầu buồn bã tiến vào trong nhà bị Thẩm An Bình gọi lại.
“Đừng tranh cãi với dì, làm cha mẹ cũng không phải là chuyện đơn giản”
“Được”Cố Bình An theo lời gật đầu “Ta biết cân nhắc”
Cô đến cửa liền nghe tiếng mẹ truyền ra, giọng nói cao vút giống như đứa trẻ đang tập hát:”Ôi thật là khách quý đến nhà! Cố đại tiểu thư của chúng ta thế nào mà cũng biết đường trở về nhà thế”
Cố ba đang ngồi trên sofa nghe thế thì nhướng mày, lập tức lên tiếng:” Con nó đã trở về bà có thể nói ít chút không, nói nhiều không chừng đem nó sợ quá bỏ chạy thì đừng có mà oán”
“Vậy a !,Tôi nào dám? Tôi còn hận không thể đem nó lập tức mà trở về! Thật là lòng lang dạ sói mà! Biết vậy lúc trước vừa mới sinh ra tốt nhất nên đem nó dìm trong phòng tắm cho chết ngay! Trong lòng nó nào có coi ai là cha mẹ đâu à?”
Cố ba xếp tờ báo trong tay lại, từ sofa đứng lên, tiếp hành lý trên tay Cố Bình An, quay đầu nói với Cố mẹ:” Được rồi, được rồi, bà làm ơn nói ít vài câu đi, bà không phải có nấu canh sao, trước hết múc cho nó một chén đã.”
Cố mẹ lúc này mới bình tĩnh lại, hai mắt đánh giá Cố Bình An, thanh âm cũng nhỏ bớt vài phần, lại như mang theo ủy khuất:”Ngươi đi ra ngoài ở, cớ gì lại cũng ốm tong ốm teo thế này? Thật cũng không biết phải nuôi ngươi làm sao nữa! Chưa có xuất giá đã không muốn về nhà, sau này có gia đình rồi chắc không quay về nữa chứ?”
Cố Bình An tinh tế liếc mắt nhìn Cố mẹ một cái. Hai mươi mốt tuổi bà đã sinh Cố Bình An, thật ra bà còn rất trẻ lại được bảo dưỡng tốt nên không nhìn ra tuổi thật của bà. Nhiều khi ra ngoài cũng nhau, người ta lại cứ cho bọn họ là hai chị em. Nhìn bộ dáng bà mắng Cố Bình An không khác gì như đang làm nũng ấy.
Kỳ thật Cố mẹ đối với Cố Bình An là vô cùng tốt, lại rất cưng chiều, chỉ là Cố Bình An tuy bề ngoài nhu thuận thật ra lại là đứa rất ngỗ nghịch. Cô từ nhỏ đã kêu mưa gọi gió, lúc nào cũng làm theo ý mình, sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi chính mình, thật cứng đầu mà. Còn nói gì đem cô lo sợ này nọ, cô là đứa không biết sợ đầu rơi máu chảy là gì. Đối với người khác chưa hề nương tay, nói chi với người dám tổn thương mình thì đừng mong cô khách khí. Cô không sai chính là người có thể làm cho người khác vừa yêu vừa hận đây mà.
Cô nhún vai, cả người ngả ngồi trên sofa, đối với oán giận cùng trách cứ của Cố mẹ tuyệt đối làm ngơ, không sợ nói:”Muốn đánh muốn chửi thì trước tiên cũng nên cho con ăn chút gì đã, lỡ như con đói chết thì mẹ sẽ không còn người để mắng đấy”
Cố mẹ chán nản, trừng đôi mắt đẹp về phía nàng, hừ lạnh một tiếng rồi uốn éo đi vào bếp. Cố Bình An mỉm cười nhìn Cố ba nghịch ngợm thè lưỡi.
Hai mẹ con thật là cứng cựa như nhau mà, cả hai mà giằng co cho dù có thiên hoàng lão tử cũng cản không nổi a. Đừng nói gì mà luân thường đạo lý, yêu trẻ kính lão chỉ là mây bay nước chảy mà thôi haiz.