Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 137

Thời tiết đầu đông ở phía nam Biện Kinh, sớm mất đi ngày xuân cảnh xuân tươi đẹp tiệc cầu nổi, chỉ còn lại những thôn hoang vắng, lá cây khổ héo trên đường và những con quạ trong ngày lạnh giá, mặt trời mọc trên những cây Dương trơ trụi, một cơn gió lạnh phần phật nổi lên, thổi đi những cành lá khô héo lạnh rung.

Chu anh nhìn từ xa ngói vỡ tường đổ, nghĩ đến đây từng là chiến trường xưa, trong lòng hơi sợ hãi, không khỏi rùng mình một cái. hắn nhìn Phó Dư Sâm, năn nỉ nói: "Đại ca, chúng ta trở về đi!"

Phó Dư Sâm không quan tâm hắn, mắt phượng híp lại nhìn chiếc xe ngựa bốn người Từ gia ngồi, sau đó liếc mắt ra hiệu Phó Quế.

Phó Quế ngầm hiểu, đi đến xe ngựa cách cửa xe bẩm báo nói: "Tiên sinh, chúng tahiện tại liền xuất phát!" Từ Thuận Hòa không muốn bọn họ xưng hô với mình là "Ngoại gia lão gia", lúc ở quân doanh mọi người đều thói quen gọi ông "Từ tiên sinh".

hắn vừa dứt lời, Từ Thuận Hòa liền mở cửa xuống xe. Phó Quế thấy ánh mắt ông ta hồng hồng, cũng không dám nói lời, nho nhã dẫn ông đi về phía Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm thấy Từ Thuận Hòa đến đây, vội vàng bày ra nụ cười tự cho là hòa ái dễ gần, thế này mới nghênh đón, chắp tay hành lễ: "Bái kiến nhạc phụ đại nhân!"

Từ Thuận Hòa sao có thể để một Thân vương hành lễ với mình, vội vàng ngăn hắn lại,nói: "Hiền tế, không được!"

Phó Dư Sâm kiên trì hành lễ.

Chu anh thấy thế, cười hì hì tiến lên chắp tay hành lễ: "Bái kiến thế thúc!" Thấy vẻ mặt Từ Thuận Hòa kinh ngạc, cười nói: "Ta là huynh đệ cô họ với vương gia!"

Từ Thuận Hòa kinh ngạc nhìn Chu anh lại nhìn Phó Dư Sâm, phát hiện hai huynh đệ ngày thường đúng là có điểm giống, liền nhìn Phó Dư Sâm, lại cười nói: "Hiền tế, đây biểu huynh của ngươi?"

Chu anh: "..."

Phó Dư Sâm cúi đầu mỉm cười: "... Đây là cô gia biểu đệ của ta, Chu anh."

Từ Thuận Hòa xấu hổ cười: "..." biểu đệ này sao lại thấy giống biểu ca, biểu ca lại giống biểu đệ!

Ông liếc nhìn Phó Dư Sâm một cái, không thể không thừa nhận hiền tế của ông tuy quyền khuynh triều đình, nhưng lại nhìn giống như một thiếu niên ngượng ngùng.

Mắt phượng Phó Dư Sâm nhìn thoáng qua xe ngựa của Từ Xán Xán, rũ mắt xuống, gọimột tiếng "phụ thân", nói: "Thời tiết không tốt, chúng ta xuất phát đi!"

Từ Thuận Hòa được Phó Dư Sâm gọi một tiếng "phụ thân", tâm tình kích động, mãi cho đến khi lên ngựa vẫn còn đang ở trong mộng.

Hộ vệ cưỡi ngựa vây quanh đoàn người Phó Dư Sâm hướng phía cửa thành nam màđi.

Trong xe ngựa, Từ Xán Xán rúc mình vào lòng Từ vương thị, nói: "Nương, các ngườikhông nên bỏ con!"

Từ Vương thị thấy nữ nhi tiều tụy như thế, trong lòng rất tự trách, ôm sát Từ Xán Xán, thấp giọng nói: "Nương không bao giờ rời xa con nữa..." mũi bà ê ẩm, ánh mắt ươn ướt. thì ra sinh nhi dưỡng cái đều là khoản nợ, luyến tiếc không bỏ được, chỉ có thể cả đời sống với con càng lâu càng tốt...

Từ Thuận Hòa nắm chặt dây cương, nhìn ba con thú trước cửa cao lớn nguy nga vàtrên cửa chính đề sáu chữ to "Sắc tạo Thanh thân vương phủ", lại đếm đếm lông maotrên đầu hai con sư tử đá, sau khi xác định mười hai cái, mang theo sùng kính nhìn Phó Dư Sâm —— sư tử đá có mười hai lông mao trên đầu, chứng minh Phó Dư Sâm Thân vương là hàng thật giá thật!

Phó Dư Sâm không hề để ý: "Nhạc phụ đại nhân, mời!"

Thị vệ hộ vệ đại môn nhìn thấy Phó Dư Sâm, lập tức không tiếng động khom mình hành lễ.

Từ Thuận Hòa nhìn thị vệ mặc giáp trụ hai bên cửa lớn, trong lòng hơi kính sợ. Ông đối hiền tế Phó Dư Sâm này luôn kính sợ có thừa thân cận không đủ, cũng không dám hỏi nhiều, giục ngựa đi vào theo Phó Dư Sâm.

Chu anh lần đầu tiên vào phủ Thanh thân vương vừa mới cải tạo xong, cực kỳ hiếu kỳ, cũng theo đi vào.

Phó Quế và Thính Vũ dẫn theo nhóm hộ vệ vội vàng cưỡi xe ngựa nhóm nữ quyến đitheo vào.

Sau khi vào đại môn, Từ Thuận Hòa ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước là một đường hẻm thanh tùng, phía sau Thanh Tùng là một sân lớn, ánh trăng trên cửa vẫn để lại một khoảng trống, chứng tỏ chưa ai đặt tên vườn.

Cuối đường ẩn ẩn là một tòa cung điện cao lớn nguy nga.

trên cột cung điện chạm trổ mái trùng điệp, phong cách cổ xưa thanh lịch rầm rộ, lộ ra vẻ mặt trời mờ mịt, giống như lầu các chốn tiên cảnh.

Phó Dư Sâm thấy nhạc phụ tò mò, lại lười giải thích, chỉ khoát tay áo.

Phía sau hắn có một tên là Bì Quang Huy, tham gia chuyện xây lại Thân vương phủ, thấy thế giục ngựa đi lên, lại cười nói: "Từ tiên sinh, phía trước là Thanh Vân đường."

Mọi người tiếp tục đi về phía trung lộ, Bì Quang Huy thúc ngựa theo sát sau Từ Thuận Hòa, vừa đi vừa giới thiệu cho ông.

Khi đoàn người đến quảng trường trước Thanh Vân đường, rẻ vào một con đường phía tây Thanh Vân đường.

Hai bên đường đá cũng là đường hẻm Tùng Bách, hai bên một là sân một là hoa viên.

Từ Thuận Hòa đi tới, không cần Bì Quang Huy giới thiệu, liền biết con đường này thông đến cửa tây vương phủ.

Bên phải cửa phía phía tây, có một tứ hợp viện thật to, ánh trăng trên cửa đề ba chữ"Phúc thọ viện".

Phó Dư Sâm xuống ngựa trước tứ hợp viện, ném dây cương cho Thính Vũ.

Mọi người đều xuống ngựa, đi theo hắn vào cửa ánh trăng.

Đoàn người đi qua bức phù điêu màu trắng, người bên trong nghe động tĩnh, hai ma ma dẫn theo bốn nha hoàn đi ra, thấy Phó Dư Sâm, vội vàng quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ tham kiến vương gia!"

Phó Dư Sâm nhìn Từ Thuận Hòa, khóe miệng mỉm cười khó nhận ra: "Nhạc phụ đại nhân, đây là sân tiểu tế chuẩn bị cho người." Đây chính là hắn chọn riêng cho nhạc phụ, chỗ thuận tiện nhất để ra vào cửa tây Vương phủ, mà cách cửa Tây một dặm là Quốc Tử Giám, thuận lợi cho tiểu cữu đến trường.

Bì Quang Huy làm môn khách bồi bút, khá hiểu ý đồ của vương gia, hắn bước lên từng bước cười nói: "Từ tiên sinh, cách cửa Tây một dặm là Quốc Tử Giám!"

Từ Thuận Hòa hiểu ra, trong lòng cực kỳ cảm động, nhìn Phó Dư Sâm há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ nói "Hiền tế phí tâm", rồi không nói gì nữa.

Xe ngựa củaTừ Xán Xán cũng tiến vào, Phó Quế tự mình vội vàng cưỡi xe ngựa Từ Xán Xán chạy vào đường nhỏ phía đông chính thất, dừng lại ở ngoài cửa.

Sau khi dàn xếp một nhà Từ Thuận Hòa xong, Chu anh biết ý, mang theo mọi người lui xuống.

Phó Dư Sâm an bài nhóm nha hoàn và ma ma thu dọn Phúc Thọ viện, một nhà Từ Thuận Hòa mang theo hành lý vào nơi ở.

Từ vương thị nhìn nội viện một lượt, cực kỳ vừa lòng.

Hai mẫu tử ngồi trong nhà chính nội viện uống trà ăn điểm tâm, bà cười hỏi Từ Xán Xán: "Xán Xán, hiền tế an bài tất cả sao?"

Kỳ thật, Từ Xán Xán cũng bị Phó Dư Sâm làm trở tay không kịp, nghe mẫu thân nóinhư vậy, không khỏi ngọt ngào nở nụ cười: "Chàng ấy cũng gạt con!"

Từ Vương thị vội vàng truy vấn: "Ngay cả con mà hiền tế cũng gạt?"

Từ Xán Xán gật đầu.

Từ Vương thị nghĩ nghĩ, lại hỏi một câu: "Hiền tế đối xử với con tốt không?"

Từ Xán Xán nhịn cười liên tục gật đầu: "Chàng ấy đối với con rất tốt."

Nhìn nữ nhi xấu hổ đến nỗi mặt đều đỏ, Từ Vương thị thế này mới yên lòng.

Đến giờ dùng cơm tối, Từ Vương thị dẫn Đinh ma ma và Tiểu Hương tự mình xuống bếp, làm một bàn ăn lớn chiêu đãi nữ nhi và hiền tế.

Từ khi Từ Xán Xán sảy thai, vẫn không ăn nhiều lắm. Nhìn thấy mẫu thân làm nhiều món ăn quê hương như vậy, nàng định để bụng làm một bữa no nê, ai biết lòng có mà dạ dày không đủ, ăn một chút thì ăn không nổi nữa.

Từ Thuận Hòa và Từ vương thị thấy Từ Xán Xán ăn ít như vậy, nhớ tới sức ăn lớn lúc trước của Từ Xán Xán, trong lòng chua xót không chịu nổi, nhìn Từ Xán Xán thì thấy thương tiếc hơn.

Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán như vậy, trong lòng lại không nóng nảy —— Từ Xán Xán là thiếu thực nhiều cơm, trở về Trúc Thanh Viện nàng nhất định sẽ lại ăn một chút đồ ăn khuya.

Dùng xong cơm tối, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán trở về, nhưng Từ Xán Xán luyến tiếckhông muốn đi, ngồi bên cạnh Từ vương thị, ôm cánh tay Từ vương thị không muốn trở về, một mặt làm nũng giả ngốc: "Đêm nay con ngủ với nương nhé!"

Từ vương thị cũng luyến tiếc khuê nữ về, lập tức trông mong nhìn Từ Thuận Hòa, lại nhìn Phó Dư Sâm, hy vọng hai vị này lên tiếng cho nữ nhi ở lại.

Nhưng mà hiền tế Phó Dư Sâm này cũng không muốn hy sinh tính phúc của mình, thấy Từ Xán Xán làm nũng giả ngốc không chịu rời đi, hắn cũng không nói gì, chỉ ý vị thâm trường đánh giá Từ Xán Xán, mắt phượng sâu thẳm khó dò.

Từ Xán Xán thấy hắn như vậy, liền biết trong lòng Phó Dư Sâm chắc là đang nghĩ cách xử lý mình. Sau khi nàng sảy thai, trong một tháng này, Phó Dư Sâm vẫn quy củ chịu đựng, nhịn đến bây giờ, sợ là không thể nhịn được nữa?!

Nghĩ đến Phó Dư Sâm nghẹn lâu như vậy, nếu cùng phòng thì nhất định sẽ vô cùng đáng ghét, Từ Xán Xán liền không muốn trở về, nàng đưa tay vòng quanh eo mẫu thân, có chỗ dựa thì liếc Phó Dư Sâm một cái, ngây thơ đáng yêu dán lên người mẫu thân: "Thiếp muốn ở lại với nương, Phó Dư Sâm tự chàng về trước đi!"

Phó Dư Sâm mỉm cười: "Nàng không quay về, ta cũng ở lại bồi nhạc phụ nói chuyện!"

Nụ cười của hắn như hoa quỳnh nở trong đêm trăng, như trăng sáng trong bầu trời đen, quả nhiên rất đẹp, Từ vương thị bị hiền tế cười mê hoặc, vội vàng ôm chặt nữ nhinói: "Hiền tế cũng ở lại đi!"

Dù sao, Từ Thuận Hòa cũng ở cùng với Phó Dư Sâm mấy tháng, biết tình tình hắncàng giận càng cười sáng lạn, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng bước ra hoà giải: "Xán Xán à, nữ đã gả lại mặt ở lại, cần bẩm cậu cô, cậu cô cho phép mới có thể ở lại!"

Phó Dư Sâm không nghĩ nhạc phụ lại nói như vậy, lập tức cực kỳ phối hợp làm ra bộ dáng ẩn nhẫn: "Xán Xán, phụ thân mẫu thân bọn họ..."

hắn muốn nói lại thôi, chính là khó xử nhìn Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán biết hắn diễn trò, nhưng Từ Vương thị lại bị dọa sợ, nghĩ đến thân phận thân gia, bà vội hỏi: "Xán Xán, nhanh trở về đi, về sau thời gian gặp mặt còn rất nhiều,không vội vào lúc này!"

Từ Xán Xán vốn dĩ nhất thời xúc động mới nói ở lại với mẫu thân, lúc nàng nhìn vẻ mặt Phó Dư Sâm trong lòng liền dao động, lúc này mượn thang xuống đài, nói: "Vậy được rồi, con nên trở về đi!"

Trong lòng Phó Dư Sâm vừa lòng, nhìn Từ Xán Xán xấu hổ bộ dáng e ấp, cảm thấy nàng đặc biệt nhu thuận đáng yêu, rất muốn xoa xoa đầu nàng, nhưng nhạc phụ nhạc mẫu và tiểu cữu đều ở đây, thật sự không tiện làm như vậy.

Lúc Trở về, Phó Dư Sâm không cưỡi ngựa, mà ngồi chung xe ngựa với Từ Xán Xán.

Bích Vân biết ý, liền dẫn Bạch Chỉ các nàng ngồi phía sau xe ngựa.

Đoàn người ở trong bóng đêm chạy nhanh về hướng phủ Định Quốc Công.

Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, không nói bất động, chờ Từ Xán Xán tự mình thức thời.

Từ Xán Xán như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn xem nơi này, sờ sờ nơi kia, chờ Phó Dư Sâm nói chuyện với nàng, ai biết Phó Dư Sâm vẫn bình tĩnh như thế, căn bản không quan tâm nàng.

Vụng trộm liếc nhìn Phó Dư Sâm một cái, Từ Xán Xán xác định Phó Dư Sâm còn tức giận, lập tức lén lút hoạt động mông hướng về phía Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm phát hiện động tác nhỏ của Từ Xán Xán, trong lòng mừng thầm, những vẫn dựa người vào đệm mềm, mi mắt rũ xuống đăm chiêu.

Xe ngựa này là Phó Dư Sâm sai người làm riêng cho Từ Xán Xán, bốn vách xe lót bông dày, cực kỳ kín gió, liền ngay cả mành cửa xe cũng là bông thật dày, bên ngoài căn bản không nghe được động tĩnh bên trong.

Phía trước toa xe gắn hai viên minh châu lớn, tản ra ánh sáng sâu kín, tạo lên khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm một tầng ánh sáng nhu hòa, làm hắn nhìn giống như thần linh.

Từ Xán Xán đối với khuôn mặt tuấn tú hắn không có sức chống cự, nhìn có chút động tình, tiếp tục lén lút hoạt động mông, rốt cục ngồi sát bên người Phó Dư Sâm.

Nàng thấy Phó Dư Sâm vẫn là lão tăng ngồi thiền không quan tâm mình, trong lòng có chút ủy khuất, dùng tay trái nắm tay Phó Dư Sâm, cằm tựa vào trên vai Phó Dư Sâm, tay phải linh hoạt tìm kiếm phía dưới, cách la bào cầm bộ vị đã có phản ứng của Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm tâm ý viên mãn, được nàng nắm chặt như vậy, phía dưới lập tức thô trướng dựng lên, Từ Xán Xán một tay căn bản cầm không được.

Nàng ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm.

Hai người mặt gần trong gang tấc.

Phó Dư Sâm da thịt cực kỳ tinh xảo, trắng đến mức trông suốt, lông mi đen dày dạt ra, che khuất sóng mắt sâu thẳm, nhìn rất ốm yếu, làm Từ Xán Xán tâm sinh thương tiếc.

hắn nhìn Từ Xán Xán mắt to trắng đen rõ ràng ướt đẫm, nói giọng khàn khàn: "Từ Xán Xán, ta ức đến khó chịu."

Lời này của Phó Dư Sâm một kích bên trong, lúc này đánh tan phòn bị của Từ Xán Xán, nàng lập tức quân lính tan rã, thấp giọng nói: "Thiếp giúp chàng!"

Từ Xán Xán đứng dậy quỳ gối giữa hai chân Phó Dư Sâm.

Theo Từ Xán Xán động tác, mắt phượng của Phó Dư Sâm lóe lên chút biến hóa kỳ lạ,hắn đưa tay nhấn đầu Từ Xán Xán, ngửa đầu thở dài một hơi, toàn thân lỗ chân lông đều đang hoan hô, đang nhảy nhót, hắn thoải mái đến mức xương cốt tê dại.

Rất nhanh Phó Dư Sâm đã làm xong.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Trúc Thanh viện.

Bích Vân mang theo bốn nha hoàn xuống xe, đi đến trước xe ngựa, mở cửa xe, mang lên chân đạp, quỳ gối hành lễ.

Phó Dư Sâm xuống xe trước, sau đó quay lại vươn hai tay bế Từ Xán Xán xuống.

Tiểu nha hoàn Thanh Ba phía sau Bích Vân lặng lẽ dò xét một cái, phát hiện vương phi buộc chặt áo choàng được vương gia ôm vào ngực, áo trùm che kín mặt rúc vào ngực vương gia, căn bản không nhìn thấy rõ mặt của nàng.

Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán trực tiếp vào nhà chính.

Dáng người vương gia cao gầy, vương phi xinh xắn lanh lợi, hai người rất xứng đôi.

Thanh Ba là nha hoàn tam đẳng, không có tư cách vào nhà hầu hạ, nàng trông mong nhìn Chu Nhan nhấc lên màn che đi vào nhà chính, đón vương gia ôm vương phi bước vào.

Trong phòng ánh nến cành hình chiếu sáng cả phòng ấm áp.

Từ Xán Xán tắm xong ngồi trước bàn trang điểm, Chu Nhan cầm khăn lụa lớn giúp nàng chà lau tóc.

Lúc Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán, phát hiện môi nàng không tô son mà đỏ lạ thường, giống như bị sưng, liền ghé sát mặt nhìn.

Từ Xán Xán bị nàng nhìn có chút thẹn thùng, vội vàng lấy tay che môi lại, không để Chu Nhan nhìn kỹ.

Chu Nhan vốn dĩ muốn hỏi vì sao môi Từ Xán Xán lại sưng như vậy, Bích Vân liền kéo gấu váy của nàng. Chu Nhan quay đầu nhìn, Bích Vân đang nháy mắt với nàng.

Nghĩ nghĩ, Chu Nhan hiểu ra —— nhất định là vương gia hôn làm môi vương phi sưng lên!

Nàng không khỏi hé miệng cười, trong lòng vui mừng: vương gia và vương phi cảm tình thật tốt!

Kính trang điểm của Từ Xán Xán từ Ba Tư, soi người cực kỳ rõ ràng, nàng nhìn trong gương thấy Chu Nhan mím môi cười, nghĩ đến Chu Nhan đoán ra nguyên nhân môi nàng sưng đỏ, không khỏi xấu hổ.

Phó Dư Sâm mặc áo tắm trắng đi ra.

Chỗ cổ áo Phó Dư Sâm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, áo rộng thùng thình càng làmhắn trong có vẻ gầy yếu hơn.

Chu Nhan và Bích Vân thấy thế, quỳ gối hành lễ rồi lập tức lui xuống.

Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, nói: "đi lấy đồ ăn khuya cho vương phi đến đây!"

Chu Nhan dừng chân: "Vương gia, trong phòng bếp có sẵn mấy món canh, mặn a cháo trứng muối thịt nạc canh gà ô, ngọt chè hạt sen hoa quế, nước lê chưng bách hợp và cháo gạo kê."

Phó Dư Sâm đang muốn nói chuyện, Từ Xán Xán xoay người nói: "Cho ta một chén canh gà ô!"

Nàng sóng mắt lưu chuyển liếc Phó Dư Sâm một cái: "Cho vương gia các ngươi mộtchén nước lê chưng bách hợp!"

Chu Nhan đáp "Vâng", lui xuống cùng Bích Vân.

Từ Xán Xán ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, vuốt môi hơi sưng sẳng giọng: "Đều tại chàng, nơi này của thiếp bị sưng lên rồi!"

Phó Dư Sâm nhìn nàng mỉm cười, Từ Xán Xán một chút khí kia liền biến mất khôngthấy bóng dáng tăm hơi, chỉ lo ngơ ngác nhìn Phó Dư Sâm. Phó Dư Sâm vốn dĩ ghét nhất người khác si mê khuôn mặt hắn, nhưng Từ Xán Xán nhìn mặt hắn hoa mắt si mê, trong lòng hắn lại khoan khoái: ít nhất nha đầu ngốc Xán Xán này yêu khuôn mặt của ta, không cách xa ta được chút nào!
Bình Luận (0)
Comment