Sau khi Hồ ma ma ra ngoài, Từ Xán Xán nằm xuống gối dựa, yên lặng nghĩ tâm sự. Nàng cảm thấy từ khi mình ở bên cạnh Phó Dư Sâm thì càng ngày càng tệ đi……
(editor: ý là chị nghĩ mình bị lây tính lầy lội của anh đó!)Thí dụ như Từ Xán Xán rất áy náy về việc lừa gạt Thôi thị.
Tuy nhiên khi nghĩ đến tên cặn bã Lam Du Linh kia, nàng liền cảm thấy mình làm không sai.
Sau 3 ngày dền dứ, ngày thứ tư Từ Xán Xán mới đồng ý gặp Thôi Thị.
Thôi thị được lời hẹn của Thái Tử phi liền trở về nói lại cho nhà mẹ đẻ, ai biết liên tục ba ngày muốn mà không gặp được Thái Tử phi, trong lòng sớm đã sôi như dầu trong chảo, bởi vậy hành lễ xong liền trông mong mà nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán cũng không nhìn nàng ta, chỉ lo bưng chén nước lê lên chậm rãi uống.
Thôi thị cũng được dâng nước lê đựng trong chén sứ xanh, như trong lòng còn chộn rộn nào có tâm trạng mà uống? Chỉ là tiếp tục trông mong nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán uống xong nước lê, đem chén đặt lên bàn trên giường đất, lúc này mới nhìn về phía các vị ma ma cùng nha hoàn hầu hạ ở chính đường nói: “Đều lui ra đi!”
Đợi mọi người đều lui xuống, Từ Xán Xán đưa tay lên ngắm cái nhẫn phỉ thúy, chậm rãi vào chuyện: “Ta đã nói chuyện này với Thái Tử điện hạ. Điện hạ tỏ vẻ cũng muốn khai cái ân tình này.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Thôi thị liếc mắt một cái.
Thôi thị đôi mắt tỏa sáng: “Điện hạ nói phải cần bao nhiêu ạ?” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Từ Xán Xán nhìn nàng, mắt to bình tĩnh không gợn sóng: “một trăm vạn.”
Thôi thị há to miệng: “Trời ơi!”
Từ Xán Xán thở dài một hơi: “Tẩu cũng biết Thái Tử đánh giặc quá nhiều, bạc vốn là không đủ dùng mà……”
Thôi thị hơi suy tư liền nói: “Thái Tử Phi xin cho thiếp thân trở về hỏi một chút!”
Từ Xán Xán thản nhiên: “Tẩu cứ tự nhiên. Bên này ta không vội.”
Thôi thị mắt đều đỏ —— Các án tử ở Đại Lương xưa nay thường định vào tháng 10, 11, 12. hiện giờ còn không đến mấy ngày nữa là sang tháng 10, bên kia sao có thể không vội đây?
“Thái Tử Phi thứ tội,” Thôi thị lập tức đứng dậy nói, “Thiếp thân cáo lui trước!”
Từ Xán Xán cười như không cười nhìn nàng ta, lời nói có ẩn ý nói: “Bất kể tẩu làm chuyện gì, đều nên cẩn thận suy xét, suy xét cho con gái, cũng nghĩ cho tướng công của tẩu nữa.”
Thôi thị nóng vội, cũng không thật để tâm, chỉ tùy tiện hành lễ rồi lui xuống.
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở trên giường, lẳng lặng nhìn bóng dáng Thôi thị đi xa, thở dài trong lòng.
Mấy ngày sau đó, Thôi thị lại tới nữa. Từ Xán Xán không muốn gặp, liền để Thôi thị trực tiếp đi nói chuyện với thân tín của Thái tử điện hạ là Lương Khánh Hạ.
Ngày 30 tháng 9, Chu Nhan bí mật bẩm báo Từ Xán Xán: “Thái Tử Phi, đã định được lượng bạc để chuộc, là 66 vạn lượng!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Từ Xán Xán mới đầu không nói gì.
thật lâu sau, nàng mới nói: “Chuyện này ta không hề tham dự, không cần nói cho ta.”
- -------------------------------
Trời càng ngày càng lạnh, nội viện trong chính đường sớm đã thay mành bằng gấm, Từ Xán Xán cũng chuyển sang mặc áo vạt dài, có khi còn cầm lò sưởi tay.
Nàng hiện giờ đã có thai gần 8 tháng, bụng càng thêm lớn, hành động cũng càng ngày càng không tiện.
Vì giúp Từ Xán Xán có thể sinh thuận lợi, dù vội thế nào Phó Dư Sâm đều kiên trì mỗi ngày bồi nàng tản bộ ở trong sân hoặc là trong hoa viên vào buổi tối.
Tối nay gió to nổi lên, thổi vào rừng cây bạch dương bên ngoài viện kêu xào xạc.
Trong phòng ấm áp mà yên tĩnh, Từ Xán Xán ngồi trên giường, trong tay cầm một quả táo trồng ở Túc Châu gặm, nhìn Chu Nhan cùng Bích Vân ở một bên làm quần áo cho em bé trong bụng mình.
Thấy Chu Nhan các nàng toàn dùng màu đen trắng xanh may quần áo, Từ Xán Xán nói: “Đều là màu sắc không nổi, nếu em bé sinh ra là tiểu quận chúa thì sao? Đến lúc đó ta xem các ngươi làm sao bây giờ!”
Chu Nhan cười nhìn về phía nàng: “Thái Tử Phi, nô tỳ nghe nói là thai phụ mà hành động nhanh nhẹn thì sẽ sinh con trai; thai phụ thân thể cồng kềnh thì là sinh con gái. Ngài hành động lưu loát như vậy, trong bụng ngài nhất định là một tiểu vương tử!”
Từ Xán Xán cắn một miếng táo nhai nhai rồi nuốt, nói: “Mượn lời nói tốt của ngươi!” Nàng tuy rằng không có quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng biết Vĩnh An Đế, Định Quốc Công cùng Phó Dư Sâm, thậm chí toàn bộ bá tánh đế quốc Đại Lương sợ là đều ngóng trông người thừa kế sinh ra đâu! Nếu con đầu mà là gái thì chắc sẽ làm rất nhiều người thất vọng a! (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Lại gặm một miếng táo, Từ Xán Xán ở trong lòng tự an ủi bản thân: Dù sao mình vẫn luôn ngốc trong cung Thái Tử, người bình thường không dễ gặp được; kể cả là mọi người có thất vọng đi nữa thì chỉ cần Phó Dư Sâm không oán trách, mình đây sẽ không sợ!
Hồng Phất vén rèm lên tiến vào, bẩm báo nói: “Thái Tử Phi, Tiêu đội trưởng cùng Phó Tùng cầu kiến!”
Từ Xán Xán có chút kinh ngạc: đã trễ thế này, Tiêu Hạ cùng Phó Tùng đến làm cái gì?
- -------------------
Tiêu Hạ cùng Phó Tùng đều mặc nhung trang, cánh tay trái kẹp mũ chiến đấu tiến vào quỳ một gối hướng Từ Xán Xán hành lễ.
Từ Xán Xán có một thời gian không gặp hai người bọn họ, vội bảo bọn họ bình thân rồi ban ghế ngồi.
Trong phòng của Từ Xán Xán không có chỗ nào không tinh xảo, thí dụ như ghế bành mà Tiêu Hạ cùng Phó Tùng ngồi là gỗ hoa lê trân quý, nệm trải trên mặt là gấm vân cẩm trứ danh: bên trên mặt có vân hoa thêu nổi, bông lót bên trong là loại bông miên thượng đẳng. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Tiêu Hạ và Phó Tùng bôn ba bên ngoài chiêu binh, huấn luyện dã ngoại; ăn, mặc, ở, đi lại luôn luôn đơn sơ, bởi vậy lúc được ban ngồi bọn họ liền cảm thấy dưới thân mềm mại tới mức không quen.
Tiêu Hạ ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán.
hắn phát hiện Thái Tử Phi khí sắc rất tốt, trên mặt dù chưa trang điểm nhưng lại có vẻ thanh nhã phong tình rất riêng.
Từ Xán Xán cũng đánh giá lại Tiêu Hạ và Phó Tùng.
Tiêu Hạ có vẻ lại đen thêm, cũng càng xốc vác, mắt mèo cũng từ trong trẻo ban đầu giờ trở nên sâu không thấy đáy.
Phó Tùng vẫn là bộ dáng cũ, mắt hẹp dài, môi hơi mỏng giống như chưa tỉnh ngủ.
Tiêu Hạ bắt đầu báo cáo sự tình mình và Phó Tùng đi Uyển Châu cùng Thanh Châu chiêu binh, lại đưa biên chế và chi phí trong quân cho Từ Xán Xán xem.
Từ Xán Xán lúc này mới nhớ tới, Tiêu Hạ Phó Tùng chịu trách nhiệm thiết lập đội thị vệ riêng cho nàng.
Nghĩ nghĩ, Từ Xán Xán quyết định người ngoài nghề không nên lãnh đạo người trong nghề, cười nói: “Các ngươi vẫn là đi tìm Thái Tử điện hạ hồi báo đi, ta mặc kệ những việc này!”
Sau khi Tiêu Hạ và Phó Tùng rời đi không bao lâu, Phó Dư Sâm liền trở lại.
- ----------------------
Từ Xán Xán thấy mặt trắng nõn của Phó Dư Sâm ửng đỏ, mắt phượng cũng mơ màng, đoán được là hắn uống rượu, liền phân phó Bích Vân bưng một ly nước táo lại đây.
Nàng đỡ Phó Dư Sâm vào phòng ngủ, hầu hạ hắn ngồi xuống giường, lúc này mới tiếp nhận chén nước táo trong tay Bích Vân giúp Phó Dư Sâm uống vào. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Phó Dư Sâm ngủ tới nửa đêm thì tỉnh, một hai bắt Từ Xán Xán phải nếm thử cái kia của hắn, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nàng không phải nói ta uống rượu xong thì cái kia có vị ngọt sao?”
Từ Xán Xán biết hắn là mượn rượu giả điên, chỉ phải hết sức chiều theo dỗ dành.
Ngày hôm sau sáng sớm Phó Dư Sâm vừa động, Từ Xán Xán liền đứng dậy: “Đêm qua chàng uống rượu say rồi phát tính tình, chàng biết không?”
Phó Dư Sâm thấy khuôn mặt nhỏ của Từ Xán Xán trắng bệch, mắt to ngập nước, môi có chút sưng đỏ, liền chột dạ mà dời mắt đi: “ Ta… không nhớ rõ.”
Từ Xán Xán tức giận, cách quần lót lụa trắng duỗi tay ra nắm cái đồ vật kia của Phó Dư Sâm, lại phát hiện nơi đó cũng không phải mềm sụp sụp như trong tưởng tượng của mình, mà đã sớm có phản ứng trở nên thẳng tắp. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Nàng chớp chớp mắt, lập tức dùng tốc độ lớn nhất của thai phụ hơn 7 tháng trượt xuống giường, đứng dậy đi ra ngoài.
Phó Dư Sâm nhìn theo bóng dáng của Từ Xán Xán: “……”
(editor: vc nhà này như phường chèo tấu hài kịch mỗi ngày a ~)- ----------------------
Chiều hôm nay lúc Hồ ma ma tới đưa các bái thiếp, thì có của Thôi thị.
Từ Xán Xán có chút chột dạ, mặc dù đã nói không quản nhưng vẫn cảm thấy mình như vậy là không trượng nghĩa, liền bảo Hồ ma ma truyền lời: “Báo đại thiếu nãi nãi vào gặp đi!”
Thôi thị vừa thấy Từ Xán Xán liền quỳ xuống: “Thái Tử Phi, rốt cuộc trung gian ——”
Từ Xán Xán vội cho người hầu hạ đều lui xuống, chỉ để lại Chu Nhan cùng Bích Ngọc đứng hầu bên cạnh, tránh để Thôi thị thẹn quá thành giận gây ra chuyện gì.
Thôi thị nước mắt lưng tròng nói: “Thái Tử Phi, thiếp thân bị người ta oán trách chết mất, người nhà mẹ đẻ cũng không dám gặp nữa, đến tột cùng là chuyện như thế nào? Bạc cần ra cũng đã đưa, vì sao người chết vẫn là Lam tam công tử ạ?”
Từ Xán Xán vẻ mặt vô tội: “Ta cũng không biết a!”
Lại trả đũa: “không phải ta để tẩu liên hệ với Lương tiên sinh rồi sao?”
Thôi thị lại khóc: “Nhưng mà Lương tiên sinh không thừa nhận……”
Từ Xán Xán than vắn thở dài: “Ai, vậy phải làm sao bây giờ a? Thái Tử điện hạ rất tín nhiệm Lương Khánh Hạ, ngay cả ta đều không bằng được Lương Khánh Hạ a!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Hai người nói qua nói lại nửa ngày, cuối cùng biến thành Từ Xán Xán chỉ trích Thôi thị quá không cẩn thận đến nỗi mắc mưu. Thôi thị bị Từ Xán Xán nói đến nỗi khóc lớn: “Ca ca bên nhà mẹ đẻ nói ta ăn cây táo rào cây sung, bảo ta sau này không cần trở về bên đó nữa……”
Từ Xán Xán thở dài, quyết định nói thật: “Đại tẩu, tẩu nghĩ xem, tính tính của Thái Tử điện hạ là không chịu nổi hạt cát trong mắt, chuyện thành ra như thế thật ra tẩu đã giúp nhà mẹ mình thoát khỏi họa lớn đó!”
Thôi thị hàm chứa nước mắt nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán vỗ vỗ tay nàng ta: “Đại ca cũng biết chuyện này, tẩu không tin có thể trở về hỏi ca ấy một chút.” Từ Nghi Bằng làm việc giỏi giang, làm người chính phái, hiện tại Phó Dư Sâm rất nể trọng hắn, chuyện này cũng không giấu Từ Nghi Bằng.
Thôi thị thất hồn lạc phách mà về.
- ------------------------
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đã đến tháng chạp.
Ngày này Xán Xán đang ngồi ở trên giường, phân công các hạng mục công việc ngày mùng 8 tháng chạp cho Phó Dương cùng Chu Nhan, thì bỗng nhiên cảm thấy bụng trì xuống eo phát đau, giữa 2 chân có nước chảy ra.
Nàng cúi đầu: “Mau kêu Trương ma ma Quản ma ma, Ta…… Ta giống như muốn…… Muốn sinh……”