Hồ ma ma mới vừa “dạ” một tiếng, bên ngoài liền truyền đến tiếng của Hôi Tuệ: “Thái Tử điện hạ đã trở lại!” Tiếp theo đó là một tràng tiếng thỉnh an của các ma ma nha hoàn chờ hầu hạ dưới hành lang.
Từ Xán Xán còn ôm Phó Thụy trong ngực, nghe tiếng liền vui vẻ, dặn Hồ ma ma: “Sửa lại là gặp Ngọc phu nhân vào buổi chiều đi!”
Hồ ma ma đáp “Lão nô biết” rồi lui sang 1 bên.
Từ Xán Xán đứng trước cửa che mành nhìn nhìn.
Hôi Tuệ nhấc rèm cửa lên, Phó Dư Sâm mặc áo choàng đeo quan ngọc thân mình thon dài đi đến, trong tay còn cầm một cái hộp tinh xảo.
Từ Xán Xán ôm Phó Thụy đi lên đón, cười hì hì làm bộ muốn hành lễ: “Thỉnh anThái Tử điện hạ!”
Phó Dư Sâm sau khi ở thư phòng bận rộn một lúc, có chút nhớ Từ Xán Xán cùng Phó Thụy, nghĩ tới liền đi về nội viện luôn.
Phó Dư Sâm liếc mắt nhìn Từ Xán Xán một cái, thấy Từ Xán Xán đầu búi tóc gọn, cũng không cài trâm thoa gì, trên tai chỉ đeo một đôi hoa tai ngọc trắng lóng lánh lúc ẩn lúc hiện, mặc áo màu trắng ngà thêu hoa bó sát và váy lụa dài màu xanh nhạt phác họa ra dáng người ngực cao eo nhỏ lả lướt mà lại có vẻ thanh nhã dịu dàng.
hắn không dấu vết đánh giá Từ Xán Xán một phen, đem hộp đưa cho nàng, bế lấy Phó Thụy từ lòng ngực Từ Xán Xán ôm vào phòng ngủ.
Từ Xán Xán lúc này liền nhàn hạ, đem hộp đưa cho Chu Nhan, sai Bích Vân chuẩn bị trà và điểm tâm cho Thái Tử điện hạ rồi tự mình bưng đi vào.
Phó Dư Sâm đang đặt Phó Thụy lên giường ngắm nghía, thấy Từ Xán Xán tiến vào, liền nói: “Ta cảm thấy Phó Thụy lại béo lên thì phải!”
Từ Xán Xán “Ừ” một tiếng, đem khay nước trà điểm tâm đặt trên bàn nhỏ ở đầu giường, dựa vào người Phó Dư Sâm, tay vòng quanh ôm lấy eo gầy của hắn , cằm đặt trên vai Phó Dư Sâm rồi cùng nhau nhìn Phó Thụy.
(ây gu ~ cảnh tình cảm j đâu á ~)Phó Thụy đang có tinh thần, mở to đôi mắt phượng giống cha y đúc nhìn 2 người, con ngươi đen láy nhìn rất có vẻ linh hoạt đáng yêu, nhưng môi nhỏ hồng nhuận lại phun nước miếng lập tức phá hủy hình tượng của bé.
Phó Dư Sâm tuy rằng có bệnh thích sạch sẽ, lại cũng không chê con trai mình, cúi đầu hôn 2 ngụm lên má Phó Thụy.
Phó Thụy lập tức liền khóc lên. Phó Dư Sâm có chút hoảng loạn hỏi Từ Xán Xán: “Con làm sao vậy?”
Từ Xán Xán “Xì” cười, không ôm Phó Dư Sâm nữa mà bắt đầu vừa cởi nút áo vừa dỗ bé: “Trường Nhạc a, con đói bụng rồi à? Mẹ cho con bú nha!”
Nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường bế Phó Thụy cho bú.
Phó Dư Sâm ngồi ở một bên, lại có chút đố kỵ hỏi: “Nàng không phải nói hết sữa rồi sao, sao còn có thể cho bú?”
Từ Xán Xán liếc hắn một cái: “Vẫn có nhưng có ít thôi a ~!” Sữa của nàng càng ngày càng ít, hầu như chỉ đủ cho Phó Thụy bú 1 lần mỗi ngày.
Thấy Từ Xán Xán cúi đầu cho con bú, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn mình một cái, Phó Dư Sâm giật mình liếc cái chỗ Phó Thụy đang bú kia, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, liền cầm tay Từ Xán Xán ấn vào nơi nào đó của mình.
Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm, trên mặt tuấn tú mang theo một tia chờ mong, liền thấp giọng nói: “Đợi thiếp dỗ con ngủ đã!” Phó Thụy bú xong thường sẽ ngủ luôn.
Phó Dư Sâm gật gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đợi hắn tắm xong mặc áo tắm, xõa tóc dài rối tung đi ra, phát hiện Phó Thụy đã được bế đi, mà Từ Xán Xán đang cúi đầu mặc lại yếm ngực thêu hoa hồng.
Phó Dư Sâm ngồi xuống bên cạnh, kéo yếm làm lộ ra chỗ Từ Xán Xán định che đi, nhìn xuống nơi Phó Thụy vừa ăn qua liền đẩy ngã Từ Xán Xán, cúi đầu dùng sức mút.
Từ Xán Xán bị Phó Dư Sâm làm cho ngứa không thôi, lập tức dùng sức đẩy hắn: “Chàng còn nhỏ hay sao?”
Lại nói: “Đừng mút hết sữa, để phần cho con với!”
Nhưng nàng đẩy cũng không đẩy được, chỉ phải để mặc Phó Dư Sâm. không bao lâu Từ Xán Xán cũng có chút phản ứng, liền ỡm ờ.
Nhất thời việc xong.
Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán xụi lơ thành 1 đoàn, liền bế nàng lên đi vào phòng tắm.
Chu Nhan cùng vú em ở tây sương phòng nhìn hoàng thái tôn ngủ, Bích Vân liền mang theo mấy nha hoàn cùng Phó Xuân Diệp Tà ở hành lang bên ngoài chờ hầu hạ, thấy Hoàng thái tử khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh đeo ngọc đái mặc áo choàng đen ra tới, liền ý bảo Phó Xuân Diệp Tà theo sau, còn mình mang theo bọn nha hoàn cung tiễn Hoàng thái tử rời đi.
Đợi Hoàng thái tử đi xa, Bích Vân trước bảo Hồng Phất đi nấu cháo tổ yến bách hợp, còn mình thì cùng Chu Tước Huyền Băng vào nội viện.
Quả nhiên đúng như Bích Vân nghĩ, Thái Tử Phi sớm đã xõa tung búi tóc ngủ rồi —— Thái Tử điện hạ đem Thái Tử phi bọc đến kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng trơn bóng, đôi mắt nhắm chặt, lông mi nhỏ dài, môi hơi sưng, chính là trạng thái ngủ đến mơ màng.
Thính Vũ Quan Tuyết cùng với bọn thị vệ đứng ngoài cửa nội viện đợi đón Thái Tử điện hạ, thấy Thái tử điện hạ mới đi vào một canh giờ, lúc ra đã thay đổi đái ngọc buộc tóc khác, mắt phượng trong trẻo da thịt oánh nhuận môi đỏ bừng thì đều đoán được chút chút, lại sợ tính tình của Thái Tử điện hạ nên cũng không dám nhìn nhiều, chỉ dám liếc mắt một cái rồi thôi, vây quanh Phó Dư Sâm đi ra thư phòng.
- -----------------
Từ Xán Xán ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là trước ngực đều bị xoa bóp đến hơi bầm, phía dưới cũng sưng đau, liền biết mình lại bị Phó Dư Sâm làm tới thật thảm. Nàng không có nam nhân nào khác, chỉ có mỗi Phó Dư Sâm nên cuối cùng kết luận: Loại sự tình này lúc làm thì thật là thoải mái, nhưng sau đó thì cũng rất nhức mỏi.
Từ Xán Xán đang vừa nghĩ may mắn hiện tại Phó Thụy đang được 2 bà vú cho bú nên mình có thể rời đi trong chốc lát cũng không việc gì, vừa duỗi tay rung chuông vàng gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Chu Nhan hiện giờ đang trông nom hoàng thái tôn, Từ Xán Xán liền để Chu Tước quản việc trang điểm cho mình, Bích Vân vẫn quản lý quần áo, Huyền Băng quản các việc hầu hạ lặt vặt như rửa tay gì đó. Vì Chu Tước được đưa sang quản trang điểm nên bị khuyết một chỗ, Doãn ma ma bèn tuyển trong đám nha hoàn nhị đẳng Cẩm Yên lên bổ sung, chuyên trách đấm chân bóp vai và làm các việc vặt vãnh cho Từ Xán Xán.
Bích Vân cùng ba đại nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng.
Bích Vân một bên hầu hạ Từ Xán Xán rời giường, một bên hỏi: “Thái Tử Phi, hôm nay ngài muốn trang điểm theo kiểu gì ạ?”
Từ Xán Xán nhắm mắt lại để Bích Vân hầu hạ mình mặc áo trong, nói: “không phải hôm nay Ngọc phu nhân sẽ đến sao? Liền chọn một bộ quần áo thanh nhã, trang điểm cũng nhẹ nhàng một chút!” Mỗi ngày đều trang điểm tinh xảo ăn mặc diễm lệ, Phó Dư Sâm không phiền nhưng nàng cũng tự thấy phiền, thường thường thay đổi phong cách cũng không tồi.
Bích Vân đáp “Vâng”.
- ---------------
Ngọc phu nhân mang theo bốn cô con gái đi vào chính đường, thấy Thái Tử Phi ngồi ngay ngắn trên giường gấm, vội đồng thời hành lễ.
Trước kia bốn vị cô nương Ngọc gia chưa thấy qua Thái Tử Phi, hỏi Đại ca Nhị ca Thái Tử Phi là dáng vẻ gì, đại ca nói “rất đẹp”, nhị ca nói “rất ôn hòa”; đến đi hỏi mẫu thân, mẫu thân lại nói “rất có phúc khí, nhưng cũng rất dễ sinh khí (tức giận)”
hiện giờ đã được gặp, bốn vị Ngọc cô nương đều lặng lẽ đánh giá một phen, thấy Thái Tử Phi nũng nịu, đại khái chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vóc dáng tuy không thấp, nhưng khung xương lại nhỏ, quả thực rất đẹp.
Lại nhìn đến phục sức của Thái Tử phi, thấy nàng trên đầu chải búi tóc đọa kế, đeo một bộ trang sức ngọc trắng nạm bạc tinh xảo, trên người mặc áo sam tay bó màu tím nhạt, phía dưới là váy dài màu trắng thêu hoa tử đằng quanh eo nhìn rất giống thần tiên, lập tức liền cực kỳ ngưỡng mộ.
Từ Xán Xán tuy cùng ngọc phu nhân hàn huyên, lại cũng lặng lẽ nhìn ngắm bốn vị Ngọc cô nương này. Nàng vốn tưởng rằng Ngọc Minh Ngọc Tinh hai anh em đều da đen, bốn vị Ngọc cô nương chắc cũng không thể trắng cho lắm, ai biết lại là bốn vị giai nhân thanh tú.
Ngọc phu nhân nhất nhất giới thiệu, tam cô nương Ngọc Lâm, tứ cô nương Ngọc Hạm, ngũ cô nương Ngọc Tinh cùng lục cô nương Ngọc Cầm, ba người trước đều là con vợ cả, chỉ có lục cô nương Ngọc Cầm là con vợ lẽ.
Trong đó tam cô nương Ngọc Lâm là nổi bật nhất, tướng mạo đẹp nhất trong số các tỷ muội, hơn nữa nói chuyện cũng linh lợi rõ ràng, phản ứng mau lẹ.
Từ Xán Xán lập tức liền nhớ kỹ nàng.
Trước khi Ngọc phu nhân đến, Từ Xán Xán đã sai Chu Nhan chuẩn bị 4 phần lễ gặp mặt —— bốn cái vòng tay nạm ngọc trắng.
Ngọc Trắng là ngọc của Ba Tư vốn rất hiếm lạ ở Đại Lương, mà các vòng tay này lại là loại ngọc trắng thượng hạng nước ngọc rất trong, các viên lại đều đặn to như viên đậu —— Thái Tử Phi ra tay thật đủ hào phóng!
Năm mẹ con rất tán dương Từ Xán Xán một phen, khiến khách và chủ rất là tương đắc.
Bốn vị cô nương Ngọc gia lớn nhất mười lăm tuổi, nhỏ nhất mới chín tuổi, mỗi người một tính cách nhưng ở chung lại rất hài hòa.
Phút cuối Ngọc phu nhân muốn cáo từ, Từ Xán Xán chưa đã thèm nói: “Nếu rảnh thì mời phu nhân và các cô nương lại đến đây!”
Ngọc phu nhân cười: “Thiếp thân còn muốn dựa vào Thái Tử Phi giúp con trai tìm vợ đâu!”
nói chuyện, bà lại nhìn đám con gái liếc mắt một cái.
Từ Xán Xán lúc này minh bạch, liền nói ngay: “Nếu ngài không chê, vậy để ta giúp cho!” Nàng đáp ứng thật sự sảng khoái.
Lại nói giỡn hỏi một câu: “Phu nhân muốn chọn con rể con dâu như thế nào?”
Bốn vị cô nương Ngọc gia lập tức đều xấu hổ cúi đầu.