Bá tánh đứng ở hàng đầu nhìn thấy đều nhịn không được kêu lên.
Tốc độ của mũi tên cực kỳ nhanh, cứ như sao băng, nhưng vì khoảng cách quá xa, cho nên lúc bay tới bên người Tào quốc công thì lực độ của nó đã giảm đi một nửa, sau đó bị hộ vệ bên người Tào quốc công dùng kiếm chắn lại, “phụt” một tiếng cắm sâu xuống mặt đất mấy tấc. Tuy nhiên Tào quốc công vẫn bị hoảng sợ, sắc mặt ông ta đại biến, đứng lên lạnh lùng nói: “Mau tìm ra thích khách cho ta!”
Giọng nói rất lớn, mấy trăm cấm quân đáp lại vang dội, bờ sông Bạch nhất thời vô cùng hỗn loạn.
Việc này ngoài dự kiến của Kỳ Huy, thầm nghĩ may mà hắn không hành thích Tào quốc công, bằng không lần này rút dây động rừng, sẽ làm hỏng đại kế rồi, không biết ai là người ra tay?
Sợ có người đục nước béo cò, làm Kỳ huy bị thương, Lục Sách thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, mời ngài hồi cung.”
Đúng là nên đi, Kỳ Huy đứng dậy ra khỏi nhà thuỷ tạ, đi được hai bước, bỗng nhớ tới Trần Uẩn Ngọc nên quay đầu lại nói: “Còn ngồi đó làm gì?”
Trần uẩn ngọc sững sờ, nàng thật sự không ngờ đi xem đua thuyền rồng cũng có thể gặp thích khách, nàng vừa giật mình lại vừa tiếc hận, hiếm khi được ra ngoài một chuyến, nàng vốn còn cảm thấy mới mẻ, từ trước đến nay nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng phồn thịnh của kinh thành vào Tết Đoan Ngọ bao giờ, kết quả còn chưa bắt đầu mà đã phải kết thúc.
Thấy Kỳ Huy thúc giục, nàng vội vàng đứng lên.
Đa số cấm quân đều đến bờ sông lùng bắt thích khách, nhưng Tưởng Thiệu Đình làm thống lĩnh lại không nhúc nhích, vẫn đứng bên cạnh canh giữ Trần Uẩn Ngọc, lúc này hắn đuổi theo, thấp giọng nói: “Nương nương đừng sợ hãi, vi thần sẽ bảo hộ người.”
“Đa tạ……” Trần Uẩn Ngọc khựng lại một chút, “Đa tạ Tưởng đại nhân.”
Nàng lại không gọi hắn là biểu ca nữa, trong lòng Tưởng Thiệu Đình không vui, hắn thầm nghĩ trước đây hắn không làm cái gì, nàng đã ngọt ngào gọi hắn là biểu ca, vậy mà bây giờ sau khi hắn giúp nàng hái hoa thì nàng lại tỏ ra xa lạ? Lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, luôn thật khó hiểu. Tưởng Thiệu Đình có chút buồn bực, mấy ngày nay không có ngày nào hắn không nhớ nàng, kết quả Trần Uẩn Ngọc lại lạnh lùng xa cách, làm hắn không thoải mái chút nào. Tưởng Thiệu Đình miễn cưỡng chế cơn bực trong lòng xuống, nói “Đây là bổn phận của vi thần, nương nương không cần cảm tạ, lại nói tiếp, cũng do vi thần thất trách, khiến thích khách lợi dụng sơ hở, làm nương nương mất hứng.”
“Tưởng đại nhân không cần tự trách, việc này không liên quan đến ngươi. Năm nay không xem được thì sau này còn có cơ hội mà.”
Nàng khẽ mỉm cười, tựa như làn gió xuân thổi vào mặt hắn, Tưởng Thiệu Đình đứng ở gần, cơ hồ có thể thấy rõ từng chiếc lông mi thật dài của nàng, đôi mắt lấp lánh như hồ nước, hàng mi khẽ chớp, giống như bảo vật thế gian, lộng lẫy động lòng người. Tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn, vội nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn lại, hắn sợ sẽ làm ra chuyện gì không thỏa đáng. Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm khắc vang lên: “Lề mề như vậy thì bao giờ nàng mới đi đến nơi?”
Tưởng Thiệu Đình ngẩng đầu, nhìn thấy một bộ long bào vàng rực đã ở trước mặt mình.
Vị hoàng đế trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, nhưng lại có một đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm giống như vực sâu, không thể thấy đáy. Ánh mắt Tưởng Thiệu Đình và ánh mắt hắn chạm nhau, trong giây lát, Tưởng Thiệu Đình sinh ra một loại ảo giác, giống như người này không phải tên hôn quân trong ấn tượng của hắn mà là một người khác, một người có thể sinh sát khí.
Hắn chợt rùng mình, bàn tay vô ý thức đặt vào chuôi kiếm.
Ngay sau đó, đã thấy Kỳ Huy nắm lấy tay Trần Uẩn Ngọc: “Đi chậm như vậy, có phải nàng muốn trẫm phải chờ ở long liễn một lúc không? Trẫm không có kiên nhẫn!”
Kỳ thật nàng cũng không trì hoãn bao lâu, chỉ cùng Tưởng Thiệu Đình nói hai ba câu. Càng chưa kể nàng chỉ chậm hơn hắn vài bước, Kỳ Huy lại cáu giận, làm như chậm mấy bước là tội rất lớn lắm không bằng. Đầu óc nàng không xoay chuyển nhanh được, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Kỳ Huy giữ chặt nàng, bước nhanh đi.
Trần Uẩn Ngọc bị kéo đến lảo đảo ngả nghiêng.
Hôm nay xuất cung nên nàng ăn mặc rất lộng lẫy, ngoài bộ hoa phục tuyệt đẹp này ra còn có búi tóc đầy công phu mà cung nữ búi cho nàng. Trên đó cắm rất nhiều trăm vàng quý giá, nên phục sức cả người nàng phải nặng đến vài cân! Làn váy lại xòe rộng, lúc đi như hoa nở, kể ra cũng đẹp, nhưng hiện tại nó lại khiến nàng thiếu chút nữa bị té ngã.
“Hoàng Thượng, ngài đi chậm một chút!” Trần Uẩn Ngọc kêu lên, “Thần thiếp sẽ ngã mất.”
Hắn dừng bước, thở hồng hộc.
Bàn tay lạnh băng của hắn hơi ẩm, hình như do đổ mồ hôi. Trần Uẩn Ngọc trộm liếc hắn một cái, phát hiện ngực hắn đang phập phồng, mặt ửng đỏ, thậm chí còn có mồ hôi chảy xuống từ thái dương hắn. Khi ở trong cung, hắn đều xiêu vẹo nằm trên long liễn như người không xương, có bao giờ đi nhanh như vậy đâu. Trần Uẩn Ngọc bất giác bật cười, không biết hắn sốt ruột cái gì mà tự mình chuốc lấy cực khổ như thế.
Tiếng cười rơi vào tai Kỳ Huy, hắn mím mím môi, đột nhiên dùng sức siết chặt tay nàng.
Trần Uẩn Ngọc bị đau, “a” một tiếng, vội vàng rút tay ra.
Hắn nắm chặt không buông, cười lạnh nói: “Vừa rồi nàng cười nhạo trẫm sao?”
“Không có.” Nàng vội lắc đầu.
“Vậy nàng cười cái gì?”
“Không cười gì cả.” Trần Uẩn Ngọc có chút sợ hãi, “Thiếp thân không có cười.”
“Ý nàng là trẫm nghe lầm?”
“Không phải…… Là, là do cổ họng thiếp không thoải mái.” Nàng giả vờ ho khan “Đi nhanh quá nên…bị sặc”
Trần Uẩn Ngọc lấy một cái cớ hoang đường như vậy khiến Kỳ Huy phải ngoái đầu liếc nhìn nàng một cái. Nàng cúi thấp đầu, chỉ để lộ cái trán trơn bóng, giống như đang rất khép nép cẩn thận, nhưng vừa rồi nàng dám cười nhạo hắn. Đôi mắt Kỳ Huy nheo lại, trong lòng có một ngọn lửa bùng cháy nhưng không có chỗ phát ra.
Lúc này xa phu đã đem long liễn tới trước mặt hai người, một bộ phận cấm quân cũng đã trở lại. Bị mọi người vây quanh, hai người còn đang tay trong tay, nên Trần Uẩn Ngọc mất tự nhiên, nàng rụt tay lại theo bản năng.
Đúng lúc không biết nên trừng phạt nàng như thế nào, Kỳ Huy khẽ nhếch môi, cầm tay nàng thật chặt, cho dù đã ngồi lên long liễn cũng không bỏ tay nàng ra.
Lòng bàn tay Kỳ Huy dần trở nên ấm áp, nàng có thể cảm nhận được từng ngón tay thon dài của hắn đang đè lên những ngón tay của mình. Trần Uẩn Ngọc đột nhiên nghĩ đến lúc cắm hoa, chỉ thấy đôi tay bạch ngọc này đẹp tựa kiếm lan (hoa lay-ơn), không ngờ bàn tay hắn cũng rất lớn, ôm trọn tay của nàng. Mặt nàng hơi ửng hồng như cánh hoa đào ngày xuân, nghĩ thầm không biết tại sao Kỳ Huy vẫn luôn nắm tay mình, chẳng lẽ hắn cảm thấy nắm như vậy thoải mái sao? Tim nàng đập hơi nhanh.
Kỳ Huy khép hờ mắt, hắn cảm thấy mình đang cầm một củ khoai lang phỏng tay …… Nhưng thả ra thì hời cho nàng quá, hắn không thả ra, nếu không nắm bàn tay mềm mại nho nhỏ này, cả người hắn sẽ không thoải mái giống như thể bệnh của hắn nặng thêm, đầu óc choáng váng.
Tình thế bỗng hơi khó xử.
Vất vả về đến hoàng cung, hắn nghĩ thầm trừng phạt như vậy cũng đủ rồi nên rốt cuộc thả tay ra, đồng thời cả người cũng thả lỏng. Hai người bước xuống long liễn, đến Từ An Cung thỉnh an Ngô thái hậu.
Nghe nói có thích khách, Ngô thái hậu chấn động: “Đệ đệ ta có bị thương hay không? Có bắt được thích khách không?”
“Không bị thương, thích khách cũng không bắt được.” Kỳ Huy ngáp một cái, “Thật là lãng phí thời gian, sớm biết như vậy trẫm đã không đi.”
Biết thân thể của hắn yếu ớt, hôm nay bị hoảng sợ, chịu đủ mệt mỏi, Ngô thái hậu từ ái nói: “Chuyện này ta sẽ cho người đi tra, con mau về nghỉ đi,” Rồi Ngô Thái Hậu lại nhìn về phía Trần Uẩn Ngọc, “A Ngọc, hôm nay không xem được đua thuyền rồng cũng đừng buồn, chờ sang năm con lại cùng Hoàng Thượng đi xem là được, bây giờ hai đứa trở về đi.”
Trần Uẩn Ngọc gật đầu rồi cùng Kỳ Huy cáo lui.
Nhìn bóng dáng hai người, Ngô Thái Hậu thở dài: “Không ngờ lại gặp phải thích khách, chẳng lẽ là Ảnh Tử sát thủ?”
Thường Bỉnh nói: “Nghe nói hôm nay thích khách là nữ, hành động cũng không chu toàn, có lẽ không phải sát thủ lần trước đâu ạ.”
“Cho dù có phải hay không thì vẫn làm ta phiền lòng!” Ngô Thái Hậu nói, “Cho gọi Đồng đại nhân, Mạc đại nhân.”
Một người là tổng chỉ huy binh mã năm quân, một người là tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, Thái hậu có ý muốn xới tung toàn thành để tìm thích khách đây mà. Thường Bỉnh tuân chỉ, sai người truyền lệnh xuống rồi xoay người trấn an Ngô Thái Hậu: “Nương nương cũng đừng lo lắng quá, đám sát thủ kia và thích khách này rốt cuộc cũng không thể làm ra đại sự gì, không sớm thì muộn cũng sẽ sa lưới thôi ạ.”
Ngô Thái Hậu lắc đầu, mặt lộ vẻ ưu sầu: “Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, mấy năm nay đều là ta sai, ta sơ sót, khiến A Thuận hắn……”
Năm đó sau khi tiên đế băng hà, Anh quốc công cùng Phi Kỵ tướng quân Lục Cẩm Lân mượn cớ “Thanh quân trác” lãnh binh đánh vào hoàng cung, muốn bức bà giao ra hết thảy. Lúc ấy nhờ Tào quốc công cứu mạng bà vào thời điểm mấu chốt, sau đó lại cùng Thái Dung giúp đỡ bà, làm quan lại cả triều thần phục, mà mới có thể yên ổn ngồi trên cái ghế Thái Hậu. Tào quốc công là đệ đệ ruột của bà, cũng là ân nhân cứu mạng bà, cho nên bà cực kỳ tin tưởng Tào quốc công, đa số binh mã đều giao cho hắn, ai ngờ rằng đệ đệ của bà dã tâm càng ngày càng lớn.
Mà hiện tại, bà cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
Nếu như tiên đế còn sống…… Ngô Thái Hậu thầm nghĩ, nếu Kỳ Diễn còn sống, ông ấy sẽ giải quyết thế nào đây?
Ông ấy nhất định sẽ có biện pháp.
Lúc còn chưa sinh bệnh, chưa thờ phụng đan đạo, Kỳ Diễn là một vị quân vương cực kỳ anh minh, Đại Lương hơn hai mươi năm thịnh vượng đều là do một tay ông gây dựng. Khi ấy Đại Lương phồn vinh, cường đại như thế nào, Ngô Thái Hậu dường như có thể đảo ngược thời gian, nhìn thấy hình ảnh huy hoàng năm xưa. Đáng tiếc, sau đó Kỳ Diễn lại bị bệnh, bà giúp ông phê duyệt tấu chương, giúp ông xử lý hết thảy…… Nhưng những điều ấy vẫn không thể giữ ông ở lại, ông vẫn buông tay mà đi.
Sau khi Kỳ Diễn chết, bà cũng bệnh nặng một trận, nửa tỉnh nửa mê, sau khi tỉnh lại thì ký ức của không rõ ràng lắm.
Nhưng tình cảm Kỳ Diễn dành cho bà sâu đậm ra sao bà vẫn nhớ rõ, cho nên dù có chuyện gì đi chăng nữa, bà cũng phải bảo vệ Đại Lương. Trước mắt bà chỉ có thể trọng dụng Thái Dung, so với Tào quốc công, Thái dung luôn lấy đại cục
Đang tải...
làm trọng, hơn nữa có thể kiềm chế Tào quốc công. Có lẽ cách này còn có chút tác dụng.
Ngô Thái Hậu thở dài.
Tào quốc công sợ lại có thích khách phục kích nên nhanh chóng chạy về Quốc công phủ. Vừa mới thay quần áo sạch sẽ, Tào quốc công liền nghe Tưởng Thiệu Đình cầu kiến, ông ta đi ra cười nói: “Thiệu Đình, sao ngươi lại đến đây?” Thiệu Đình là nhi tử của đại ca ông, lại hay tiếp xúc nên Tào quốc công cũng rất thích Tưởng Thiệu Đình, giọng điệu hết sức thân thiết, “Buổi trưa ngươi ở lại đây dùng bữa đi, ta sẽ bảo cô mẫu ngươi đến phòng bếp sai người chuẩn bị thêm vài món thức ăn.”
“Dượng, cháu trai là có chuyện quan trọng muốn nói cùng ngài.”
“Chuyện quan trọng?” Tào quốc công phất áo ngồi xuống, cũng bảo Tưởng Thiệu Đình ngồi, “Có gì chuyện quan trọng? Hôm nay ta còn suýt bị thương.”
Có nghĩa là không có chuyện gì quan trọng hơn việc bắt thích khách.
Tưởng Thiệu Đình nghiêm mặt nói: “Dượng, ta cảm thấy chuyện này có liên quan tới hoàng thượng.”
Tào quốc công giật mình, ngay sau đó bật cười ha ha.
Nhìn qua thì không đáng tin tưởng chút nào nhưng hôm nay Tưởng Thiệu Đình cảm nhận rất rõ sự khác thường của Kỳ Huy. Hắn mới cùng Trần Uẩn Ngọc nói mấy câu, còn chưa làm hành động thân mật gì, thế nhưng Kỳ Huy đã lộ sát khí. Chỉ muốn người phụ nữ đã có thể khiến hắn như vậy thì huống hồ là giang sơn?
Có lẽ, Kỳ Huy chỉ là giả vờ không thèm để ý thôi, không chừng hắn đã có những động tác ngầm.
“Thiệu Đình, tiểu tử kia ta nhìn hắn lớn lên, khi còn nhỏ còn có vài phần thông minh, nhưng sau khi bị bệnh liền giống như cha hắn, tham sống sợ chết, vội vã luyện đan…… Ngươi nói có liên quan đến hắn? Làm sao có thể, ngươi nói xem hắn phái ai tới hành thích ta? Thiệu Đình?” Tào quốc công uống một ngụm trà, giống như nghe thấy một câu chuyện cười không hài hước, có chút không kiên nhẫn, “Ngươi ngày nào cũng quan sát theo dõi hắn, nếu hắn thực sự có bản lĩnh như vậy, chẳng phải ngươi đã sớm phát hiện sao?”
“Nhưng nếu hắn ở đan phòng hoặc ở trong điện làm điều gì, thì cháu không biết được.” Tưởng Thiệu Đình nói, “Nhớ mấy năm trước hắn có đi tìm tiên thổ gì gì đó, ai biết hắn đã gặp những ai?”
Mấy năm trước, khi đó Kỳ Huy mới mười ba bốn tuổi, có thể đa mưu túc trí như vậy sao? Lại nói, Kỳ Huy luôn ở dưới mí mắt Tào quốc công, có thể phát sinh việc gì được? Tào quốc công cao giọng cười: “Đừng nghi thần nghi quỷ, hơn nữa cho dù bây giờ ta tiến thêm một bước, hắn ngoài không cam lòng ra thì còn có thể làm gì? Có thể làm cái gì chứ? Ngươi nói ta nghe chút, hắn có thể làm cái gì?”
“Điều này……” Tưởng Thiệu Đình nghẹn lời.
Hắn không thể trả lời, vì bản thân Tưởng Thiệu Đình cũng hiểu ngoài chuyện được Thái Hậu che chở ra thì Kỳ Huy chẳng có gì cả. Nhưng hôm nay cảm giác nguy hiểm đã khắc sâu, hắn khó dứt bỏ được. Hắn trơ mắt nhìn Kỳ Huy kéo Trần Uẩn Ngọc đi, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng bước lên long liễn.
Mà Tưởng Thiệu Đình hắn không thể làm gì.
“Dượng, cho dù hắn không cái tâm tư khác thì vẫn là một hòn đá chặn đường.” Tưởng Thiệu Đình gằn từng chữ một, “Hôm nay cháu tới đây là muốn nói với ngài một câu, chỉ cần dượng đáp ứng, phụ thân cháu cũng sẽ đồng ý.”
Mắt Tào quốc công chợt lóe lên, một lúc lâu mới nói: “Nếu cảm thấy nắm chắc thì tùy ngươi, tuy nhiên việc này không thể bại lộ, nếu bị Thái Hậu bắt được thì sẽ không xong đâu, dù gì Kỳ Huy cũng là con trai cưng của bà ấy…” Tào quốc công cười nhạo, trong giọng nói giấu không được sự trào phúng. Không biết đầu óc của chị ông hồ đồ thế nào, mà cứ muốn Kỳ Diễn có con, tìm khắp Đại Lương một người cho dung mạo giống bà, sau cùng bắt được Lưu Nguyệt. Kỳ Huy vốn là con trai của Kỳ diễn và Lưu Nguyệt, thế nhưng bà ấy lại coi như con đẻ, vậy không phải điên thì là gì? Chẳng phải Kỳ Diễn Không có con mới tốt sao, như vậy mình sẽ có thể làm hoàng đế. Cũng không biết Thái Hậu lấy đâu ra lòng dạ rộng lớn như thế nữa, ông ta cảnh cáo “Nếu bị bắt, cho dù là ta cũng không giúp được ngươi đâu.”
Dù người tỷ tỷ này có ngu xuẩn đi chăng nữa thì ông ta cũng không muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà.
Tưởng Thiệu Đình đứng lên: “Dượng hãy chờ tin tốt của cháu.”
Hắn cáo từ, rời khỏi Quốc công phủ.
Kỳ Huy đi vào Duyên Phúc cung, vừa vào đã nhìn thấy mấy bông hoa lần trước hắn cắm. Thật không ngờ Trần Uẩn Ngọc vẫn giữ chúng ở bình cao cổ, cánh hoa đã có hơi héo và úa vàng.
“Sao lại chưa ném đi?” Hắn nhướng mày.
“Vẫn đẹp mà, sau đó thiếp cắm thêm vài bình nhưng đều không đẹp như bình này.” Trần Uẩn Ngọc thở dài, “Tay nghề thiếp thân không tốt cho nên giữ bình này lại, lúc rảnh rỗi sẽ quan sát học tập.”
Mặc dù không phải chuyện đáng ngạc nhiên gì nhưng Kỳ Huy nghe xong vẫn rất hưởng thụ, thản nhiên nói: “Chỉ quan sát thôi thì cũng vô dụng.”
Hắn ngồi xuống, sai Trường Thanh cởi ủng thay ra bằng giày.
Trần Uẩn Ngọc ngồi bên cạnh hắn, cười nói: “Vậy Hoàng Thượng có thể chỉ giáo thiếp được không? Bây giờ hoa trong Ngự Hoa Viên nở rất nhiều, ngài muốn hoa gì hoa cũng có. Dù sao Hoàng Thượng cũng có nhiều thời gian rảnh, chi bằng mỗi ngày đến đây dạy thiếp cắm hoa đi, còn hơn là đến đan phòng nóng hừng hực kia.”
Những đạo sĩ đó đều gạt người, gì mà không có gì tốt hơn luyện đan.
Không nghĩ đến nàng còn quanh co lòng vòng khuyên nhủ hắn, Kỳ Huy hơi nheo mắt: “Dạy nàng cắm hoa, trẫm có thể trường sinh sao?”
“Chuyện này,” Trần Uẩn Ngọc cắn môi, “Nhưng luyện đan cũng chưa chắc có thể…”
“Câm miệng cho trẫm.” Kỳ Huy đột nhiên đứng lên, “Chuyện trẫm luyện đan, đến cả mẫu hậu cũng không xen vào, vậy mà nàng dám tới dèm pha? Sau này cấm nàng nhắc lại chuyện này, bằng không nàng xem trẫm sẽ phạt nàng như thế nào!”
Trần Uẩn Ngọc thật sự không ngờ hắn lại tức giận như vậy. Nàng còn nghĩ rằng qua cái nắm tay hôm nay, hai người có lẽ sẽ trở nên thân mật hơn chút, kết quả nàng nghĩ sai rồi, người này là một kẻ hỉ nộ vô thường, nàng vì tốt cho hắn, hắn lại không biết, thôi được rồi.
Nàng cúi đầu: “Hoàng Thượng yên tâm, thiếp sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
Trong giọng nói của nàng có chút buồn bã, khiến tim hắn cứng lại. Nhưng hôm nay hắn thật sự mệt mỏi, hắn không muốn giang sơn cùng chí hướng của hắn bị ảnh hưởng bởi một người phụ nữ, cũng không thể bởi vì vậy mà chịu thất bại trong gang tấc. Kỳ Huy đi đến trắc gian rửa mặt, lúc cúi đầu lại phát hiện túi thơm nàng tặng hắn vẫn treo ở bên hông.
Hình thêu búp bê phúc thọ trên túi giống như đang cười với hắn, khóe miệng kéo đến mang tai.
Hắn gỡ túi xuống, đặt ở trong tay, nghĩ thầm nếu còn treo trên người nữa thì mỗi lần nhìn thấy hắn lại nhớ tới nàng.
Đặt túi lên cửa sổ, Kỳ Huy nhất thời không biết nên ném ở chỗ nào, loay hoay mãi hắn lại cất vào trong tay áo. Đợi chút nữa về Văn Đức Điện, hắn sẽ ném bừa vào một chỗ là được.