Tết đoan ngọ vừa qua, các phiên vương đều lần lượt rời kinh, ngoại trừ Thành vương. Thứ nhất vì ông rất thích kinh thành, thứ hai Kỳ Huy là cháu ông, nhiều ngày ở chung, cảm thấy đứa cháu này thông minh quyết đoán, rất có phong phạm đế vương, lại càng vui mừng hơn, nên dù hôm qua Kỳ Huy không triệu kiến ông, thì ông vẫn nguyện ý ở lại trong cung chờ đợi một hồi.
Vì vậy, hôm nay gặp gỡ, Thành vương giơ chung rượu, nói: “Ngày lễ là thời điểm vui nhất ở kinh thành, hôm trước tết đoan ngọ thì xem thuyền rồng, hôm nay thì tới ngự hoa viên ngắm hoa, lần tới thì đi Bình Uyển săn bắn, Thanh Hồ câu cá, vô cùng thoải mái. Theo ta thấy không bằng ở thêm mấy ngày, chúng ta hiếm khi tới kinh thành, hoàng thượng lại nhiệt tình gửi thư mời, vinh hạnh biết bao!”
Lời này vừa nói ra, trong lòng mấy vị phiên vương đều âm thầm mắng chửi.
Bản thân Thành vương ông có bối phận gần gũi với Kỳ Huy, hơn hẳn những người khác, dĩ nhiên nóng lòng muốn bồi dưỡng tình cảm, nhưng còn bọn họ thì có là cái gì? Có câu ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, ai lại không muốn quay về chỗ mình làm đại gia? Chỉ là ai cũng rất để ý tới sắc mặt của Kỳ Huy, không ai dám nói ra suy nghĩ thật sự cả. Thuận vương là người đầu tiên hưởng ứng: “Nghe nói Bình Uyển có rất nhiều nai, hươu con, dê vàng, phong cảnh còn rất đẹp đẽ, thần có phần mong chờ.”
Hai vị phiên vương đã bày tỏ thái độ, những người khác tự nhiên cũng đồng lòng hưởng ứng.
Đến phiên Kỳ Thanh Mục, y cảm thấy hơi đau đầu, thế nhưng Kỳ Huy cứ nhìn mình chăm chăm, nên y đành cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi nói: “Kinh thành phong cảnh phồn thịnh, thần cũng muốn ở lại, nhưng Phúc Châu…”
“Phúc Châu có tuần phủ, khanh không ở đó thì hắn không quản lý sự vụ được sao?” Kỳ Huy thản nhiên nói, “Hơn nữa biên giới Việt quốc khá yên ổn, trẫm cũng nghe ngóng được, mấy năm trước vừa thay đổi quân vương, vị trí của hắn còn chưa ngồi vững, nào có bản lĩnh mà xâm phạm Đại Lương ta? Ngươi không cần lo lắng.”
Kỳ Thành Mục giật mình.
Trong thời gian ngắn vậy mà Kỳ Huy đã thăm dò được tình hình của Phúc Châu, vả lại còn nhắc tới tuần phủ, có thể thấy được quyết tâm của hắn, chỉ sợ đã có kế hoạch hết, xem ra lần này mình không thể không giao ra binh quyền rồi. Giương mắt nhìn Kỳ Huy, chỉ thấy đế vương trẻ tuổi điềm tĩnh thản nhiên, ánh mắt kiên nghị, y không kìm lòng được thầm nghĩ, đổi lại là mình, với tình thế này, thì không biết mình có thể làm tốt được như Kỳ Huy không?
Lại nói, vị hoàng đế này còn nhỏ hơn mình vài tuổi, Kỳ Thành Mục không khỏi sinh ra lòng kính nể.
Y chưa bao giờ muốn tạo phản, có điều khi Ngô thái hậu nắm quyền, dung túng Tào quốc công muốn làm gì thì làm, khiến Đại Lương dần suy bại, thì y có lòng mà không đủ sức, chỉ có thể tận tâm lo tốt chuyện của mình, quản lý Phúc Châu. Những năm gần đây, Phúc Châu vẫn bình yên vô sự, để tâm càng nhiều, tình cảm càng sâu, hiển nhiên, y cũng dần có tham vọng riêng, và không nỡ giao trả binh mã đi theo mình đã lâu.
Với tâm tư này, nên y rất hy vọng gặp may, có thể âm thầm đến rồi âm thầm đi.
Có điều xem ra là không được rồi.
Chang ta cười một tiếng: “Thần cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thấy y đáp ứng, Thành vương mới thở phào nhẹ nhõm, vui mừng thay Kỳ Huy. Chu vương có thái độ này thì ắt hẳn sẽ giao nộp binh mã thôi. Chu vương lại có tài lĩnh binh tác chiến, như vậy Kỳ Huy sẽ không khác gì thu phục được một viên tướng dũng mãnh, đến lúc đó có thể nhanh chóng trấn áp được các nơi phản loạn thôi.
Tất cả mọi người cũng đều nghe ra ý tứ này, Thành vương phi nhìn vị phiên vương trẻ tuổi, cười nói: “Thành Mục, ngươi còn chưa thành thân mà phải không. Hôm trước ở sông Bạch Hà, ta thấy có rất nhiều tiểu thư khuê các kinh thành khá thích hợp, chi bằng ngươi nhân cơ hội này chọn một cô nương, vừa lúc xin hoàng thượng tứ hôn rồi hoàn thành chuyện hôn sự luôn đi.”
Kỳ Thành Mục giật mình.
Chủ ý này là tự Thành vương phi nghĩ ra, Kỳ Huy cũng không ngờ đến, có điều từ trước đến nay chuyện hôn sự cũng là một cách thức lôi kéo tốt, chỉ là trong tay hắn không có công chúa, hơn nữa cũng không biết suy nghĩ của Kỳ Thành Mục thế nào, nên bèn nhẹ giọng nói: “Trẫm chưa từng làm mối cho bất kỳ ai, nên không biết yêu cầu của Chu vương thế nào, hay khanh nói xem thích một người thế nào?
Vốn cho rằng Kỳ Huy sẽ bức bách mình, nên trong lòng Kỳ Thành Mục rất không thoải mái, nhưng thấy dường như Kỳ Huy không hề biết chuyện này, mà còn chân thành hỏi ý kiến của mình, nên y cũng không có kháng cự.
Bởi vì ở Phúc Châu, y quả thực không gặp được cô nương nào khiến mình vừa ý, mà nay đã chấp nhận kết quả này, chuyện hôn sự cũng có lợi với mình, là một người thông minh, y bèn nói: “Nếu như hoàng thượng thấy có ai hợp ý, thần đương nhiên nguyện ý nghe theo.”
Kỳ Huy cười rộ lên, cùng hắn đối tửu.
Gặp gỡ người cùng chí hướng là một chuyện đáng vui vẻ.
Kỳ Thuấn Hoa nhìn thấy mà tim rét lạnh.
Trước khi đến kinh thành, nàng ta đã biết ý đồ của phụ thân, và cũng không muốn bị Kỳ Huy quản thúc, nhưng lúc này xem ra Kỳ Huy thực sự chẳng phải người hiền lành. Đầu tiên là lợi dụng Thành vương giữ chân bọn họ lại, sau đó lại đặc biệt nhằm vào Kỳ Thành Mục khiến y dễ dàng giao ra binh quyền. Kế tiếp, có khả năng hắn sẽ đối phó với Tĩnh vương phủ. Dù sao với lượng binh mã của Kỳ Huy và Chu vương thì đã có thể đánh lại bọn họ rồi.
Chẳng lẽ, khi trở về, nàng ta phải thuyết phục phụ thân, thuận theo thánh ý? Biết đâu Kỳ Huy sẽ khoan hồng độ lượng, bỏ qua cho bọn họ.
Nàng ta bồn chồn lo lắng, bỏ ra rừng tre gần đó tản bộ một mình, ở đây yên tĩnh, bình thường không có người tới. Nàng ta thích ở những nơi thanh tĩnh để chuyên tâm suy nghĩ. Đang tản bộ, thì chợt nghe có hai người đang nhỏ giọng bàn luận.
“Lần này hoàng thượng thu phục Chu vương, chỉ còn lại Tĩnh vương, nghe nói dưới trướng Tĩnh vương có mười vạn binh mã, có lẽ sẽ không dễ dàng gì.”
“Tĩnh vương này vô tình vô nghĩa, hoàng thượng sao có thể lại thu nhận, cho dù ông ta nguyện ý nghe theo lệnh điều động của hoàng thượng, thì ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ bỏ qua ông ta sao, ít nhất cũng phải lăng trì xử tử, tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội!”
Cả người Kỳ Thuấn Hoa run lên, lóng tai nghe tiếp.
“Ngươi chớ nói lung tung…”
“Là ngươi không biết đấy thôi, hai mươi năm trước Tĩnh vương đến kinh thành, lúc đó tiên đế cầu cứu ông ta, kết quả Tĩnh vương không niệm tình thân, trơ mắt nhìn Tào quốc công độc quyền độc đoán, về sau thì tiên đế bị sát hại. Ngươi cho rằng hoàng thượng không nhớ thù này à? Không nói tới chuyện này, ngươi nhìn mấy năm qua đi, Tĩnh vương ở Thái nguyên làm cái gì, ức hiếp bách tính, cướp đoạt của cải xương máu của dân, hoàng thượng sao có thể bỏ qua, ngài ấy đang chờ thời cơ giết ông ta thôi!”
Tiếng bước chân dần đi xa, Kỳ Thuấn Hoa chết đứng tại chỗ, cảm thấy chân mình từ từ mềm nhũn, không ngờ Kỳ Huy đã sớm muốn giết phụ vương, như vậy binh mã càng không thể giao ra, dù sao thế nào cũng đều phải chết!
Ánh mắt nàng tối lại.
Giải quyết xong một chuyện, tâm tình Kỳ Huy rất vui vẻ, hắn không ngờ Kỳ Thành Mục lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, xem ra y hoàn toàn không có âm mưu mưu phản, tính ra mình lại có chút tiểu nhân, nên nghĩ thần càng phải chiêu đãi Kỳ Thành Mục thật tốt.
Hắn đi tới nha môn Ti Lễ giám, gặp Thường Bính.
(“Thập tam nha môn” chuyên phục vụ cho nhà vua và Hoàng tộc, do một hoạn quan được tín nhiệm đứng đầu, bao gồm các cơ quan như Ti Lễ giám, Ngự dụng giám, Thượng thiện giám…) Thường Bính đã nhận được tin tức từ trước, nhưng vẫn làm bộ bất ngờ, ôi chao một tiếng rồi vội đi ra cửa: “Hoàng thượng, sao ngài lại tới đây? Nô tài không có chuẩn bị, có chuyện gì quan trọng sao ạ?”
“Cũng không phải chuyện quan trọng gì, trẫm vừa cùng các phiên vương dùng bữa, định sẽ đến Bình Uyển, nhưng trẫm chưa tới nơi này bao giờ, nên không biết làm sao.”
“Hoàng thượng muốn cùng các vị phiên vương săn bắn sao ạ?” Thường Bính giật mình nói, “Hoàng thượng, ngài…”
Mặt Kỳ Huy nóng lên, trước kia hắn phải giả vờ làm hôn quân, sức khỏe cũng không tốt, vì vậy cưỡi ngựa bắn cung đều không có kinh nghiệm. Thật ra lúc nhỏ đã từng học cưỡi ngựa sơ sơ, nhưng không biết giờ còn nhớ hay không. Mà nay Phó đại phu nói hắn không cần để rắn hút máu nữa, có thể thấy máu độc đã được giải trừ, chỉ c4n sau này chú ý luyện tập cho thân thể tráng kiện, vậy nên chắc hắn có thể luyện tập được rồi.
“Ừ, định đi săn thú.”
Thường Bính cười rộ lên: “Vậy hoàng thượng phải ngựa tốt, chuyện này nên hỏi Ngự mã giám Mạnh Thiên Năng, để nô tài đi gọi hắn.”
Kỳ Huy quan sát xung quanh: “Lần trước hoàng hậu nhờ có công công hỗ trợ, mà chuyện chiêu đãi khách từ xa đến không hề có sai sót gì, hoàng hậu nói may có công công.”
“Đó là việc nô tài phải làm.” Thường Bính dâng trà cho Kỳ Huy.
Nghe được lời ấy, tâm trạng Thường Bính nhất thời rối bời.
Có lẽ hoàng thượng vẫn còn tín nhiệm ông, có điều chuyện triều chính đại sự, hoàng thượng chỉ giao cho trọng thần, nói đi nói lại, dù sao ông chỉ là một hoạn quan, nếu không tại sao lại không thể được như Thái Dung ngày trước, còn Ngụy quốc công và Lục Sách mới là rường cột nước nhà, lưu truyền hậu thế? Cả đời này ông đều ray rứt vì điều này. Lúc Ngô thái hậu đương quyền, thì Thái Dung khinh thường hắn, đến Ngô thái hậu cũng coi ông là hoạn quan chỉ biết nịnh nọt.
Nhưng mà Kỳ Huy như vậy sao?
Thường Bính ông vốn không chỉ là một tên thái giám mà, có điều nếu lời này do chính ông chủ động nói thì không có ý gì nữa. Sau này hoàng thượng nhất định sẽ biết, Thường Bính ông là người quan trọng thế nào.
Ngự mã giám Mạnh Thiên Năng nhanh chóng chạy đến, vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán, sau khi thỉnh an xong thì nói: “Hoàng thượng thiên ân mênh mông cuồn cuộn, hàng năm các nơi đều dâng tuấn mã lên, đến nay trong chuồng đã có trên trăm con ngựa tốt, nhưng theo nô tài thấy, xứng với hoàng thượng chỉ khoảng năm bảy con.”
Kỳ Huy đứng lên: “Dẫn trẫm đi xem.”
“Vâng.” Mạnh Thiên Năng đi phía trước dẫn đường.
Trại ngựa ở hơi xa, ngồi long liễn mà một lúc lâu tới tới. Kỳ Huy được Mạnh Thiên Năng tiến cử, chọn một con ngựa hoa màu trắng. Đã lâu hắn không cưỡi ngựa, nên bèn gọi Lục Sách đến hướng dẫn, luyện tập đến khi trời tối mới trở về Duyên Phúc cung.
Nhìn thấy Trần Uẩn Ngọc, hắn cũng không nói gì, chỉ trực tiếp đi vào bên trong tắm.
“Hôm nay hoàng thượng làm gì vậy?” Nàng khó hiểu.
Trường Thanh đáp: “Hoàng thượng đi trại ngựa, cưỡi ngựa ạ.”
“Ồ!” Trần Uẩn Ngọc kinh ngạc, “Hoàng thượng còn biết cưỡi ngựa à?”
Trường Thanh thầm nghĩ, nếu không phải không biết cưỡi ngựa thì sao lại luyện lâu như vậy. May mà Cảnh Xuyên Hầu có phương pháp chỉ dạy, nên hoàng thượng mới nhanh chóng nắm được bí quyết. Trường Thanh không dám phá đám, chỉ gật đầu một cái.
Nói đến cưỡi ngựa, Trần Uẩn Ngọc chỉ biết nửa vời, phụ thân là quan văn, nhưng rất thích du sơn ngoạn thủy, nên cưỡi ngựa khá giỏi. Khi nàng còn nhỏ, phụ thân đã từng dạy một ít, chỉ là mẫu thân sợ nàng bị ngã nên không cho cưỡi ngựa, nhưng giờ nàng đã không còn nhớ gì.
Đến khi Kỳ Huy đi ra, nàng bèn đến nghênh đón: “Nghe Trường Thanh nói, hoàng thượng vừa đi cưỡi ngựa về à.” Hắn vừa tắm xong, cả người vô cùng thơm mát, nàng tiến đến vài bước, đứng sát bên.
Kỳ Huy kéo nàng đến tháp mỹ nhân ngồi xuống: “Ừ, mấy ngày nữa định cùng các phiên vương đi săn thú.”
“Hoàng thượng còn biết săn thú sao?” Trần Uẩn Ngọc càng kinh ngạc hơn. Nàng mới chỉ thấy hắn luyện đan, sau này thì ngày ngày đều ở Văn Đức điện phê duyệt tấu chương, không ngờ hắn còn có thể biết mấy chuyện này.
Trên mặt nàng đầy vẻ hâm
Đang tải...
mộ, Kỳ Huy vốn định nói với nàng tình hình thực tế, nhưng ngay sau đó lại nói như tự vả: “Mấy chuyện này cũng không phải việc gì khó khăn đâu, có điều mấy năm qua trẫm chỉ luyện sơ sơ, xác suất bắn trúng không cao lắm.”
“Vậy cũng rất lợi hại rồi, dù sao hoàng thượng cũng không phải con nhà võ mà.” Trần Uẩn Ngọc vô cùng hứng thú với dáng vẻ cưỡi ngựa bắn cung của hắn, bèn nói: “Ngày đó, thiếp có thể đi cùng không? Các phiên vương đều đi, nếu để các phiên vương phi ở nhà, thì có phải không vui lắm không ạ?
Bình Uyển vốn là nơi vui chơi của con cháu hoàng thất, chỉ là thân thể hắn ốm yếu nên chưa bao giờ tới, hai mươi năm qua không có ai đặt chân đến đó, nghe nói bên trong động vật hoang dã nhiều vô số, chắc hẳn cũng rất dễ săn được một con. Kỳ Huy nhếch mày: “Nàng muốn đi à, nàng biết cưỡi ngựa sao?”
“Không biết cưỡi thì hoàng thượng có thể dạy thiếp mà.” Trần Uẩn Ngọc kéo tay áo hắn, “Chàng mang thiếp theo đi, có được không?”
Nóng vội đến mức xưng thiếp ngọt xớt, có điều như vậy càng thân thiết hơn, nghe giọng điệu nũng nịu của nàng, tim Kỳ Huy mềm nhũn: “Đồng ý với nàng cũng được, nhưng nàng cần giúp trẫm một việc.”
“Chuyện gì ạ?”
“Chọn thê tử cho Chu vương.”
“Chu vương?” Trần Uẩn Ngọc nghĩ ngợi một chút, nhớ ra vị kia chính là Kỳ Thành Mục, dáng dấp anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, lưng dài eo thon, có điều hơi khó, “Thần thiếp…”
“Đừng thần thiếp thần thiếp mãi thế.” Kỳ Huy nói, “Trẫm ở bên ngoài nghe nhiều rồi, thần tới thần lui, sau này nàng không cần câu nệ.”
“Dạ.” Trong lòng Trần Uẩn Ngọc vui vẻ, “Thiếp muốn nói là, hoàng thượng thiếp chưa từng làm mối bao giờ, không biết nên chọn thế nào, ngộ nhỡ chọn phải cô nương mà Chu vương không thích thì làm sao?”
“Nàng không cần quan tâm, cứ việc chọn vài người tốt rồi mời vào cung, để hắn tự chọn là được, nếu thích tự nhiên sẽ chú ý.”
Vậy cũng phải, Trần Uẩn Ngọc liếc mắt quan sát Kỳ Huy, phát hiện dường như hắn khá quan tâm tới Chu vương: “Hoàng thượng, sao chàng lại nghĩ đến chuyện ban hôn cho Chu vương? Xem ra Chu vương không dễ gần gũi nhỉ.”
“Quả thực tính tình hắn khá được, Ngụy quốc công nói hắn quản lý Phúc Châu rất tốt, bách tính an vui, phồn thịnh hạnh phúc, hơn hẳn nhiều vùng đất phong khác. Sau này có khả năng trẫm sẽ trọng dụng hắn, cho nên cô nương này phải môn đăng hộ đối, trẫm đã đáp ứng nên không thể làm hắn bẽ mặt được.” Nói xong, Kỳ Huy lại thoáng nhìn sang Tống ma ma, “Nàng hỏi ma ma thử xem, bà ấy tốt xấu gì cũng ở kinh thành đã nhiều năm.”
Tống ma ma vội nói: “Nô tỳ không dám.”
Trần Uẩn Ngọc đồng ý, lại nghĩ đến chuyện cưỡi ngựa: “Hoàng thượng, cưỡi ngựa…”
“Ngày mai sẽ dạy nàng, nhớ mặc kỵ trang.”
“Trang phục cưỡi ngựa bắn cung, trong đồ cưới có đấy ạ.” Tống ma ma đã xem danh mục đồ cưới, nên nói, “Để nô tỳ sai người đi lấy ra cho nương nương, đến lúc đó nương nương cứ chọn bộ mình thích.”
Bà lập tức gọi Quế Tâm đi tìm.
Trần Uẩn Ngọc vội vàng hỏi Tống ma ma về mấy khuê nữ trong kinh thành.
Trước khi nàng vào cung cũng chỉ ở kinh thành vài tháng, lúc đó cũng không biết nhiều người, quả thực không nhớ được ai, cho nên chuyện này đối với nàng mà nói, thực sự có chút khó khăn.
May mà trí nhớ của Tống ma ma rất tốt, là người có thể trông cậy được, nhanh chóng liệt kê ra vài nhà, hai người thương lượng cùng nhau.
______________
Bởi vì nghe được những lời nói kia, nên cả đêm Kỳ Thuấn Hoa đều ngủ không được, cứ lật qua lật lại. Ngày hôm sau, nàng ta liền đi tìm Kỳ Thành Mục. hai người gặp nhau ở cửa Đông Ngũ viện, Kỳ Thành Mục cau mày, hỏi: “Đường muội, có chuyện gì vậy?”
“Sớm như vậy mà đường ca muốn đi đâu à?”
“Đi Ngự mã giám, hoàng thượng nói muốn cho ta một con ngựa tốt.”
Hoàng đế thật có thủ đoạn, thấy Kỳ Thành Mục thần phục, thì hết tìm vợ lại ban thưởng tuấn mã mà hắn yêu thích, nhưng chút ân huệ này thực sự lấy được lòng Kỳ Thành Mục sao?
“Vậy chúng ta cùng nhau đi đi, dù sao chẳng phải muốn săn thú sao, ta cũng xin hoàng thượng một con.” Kỳ Thuấn Hoa đi trước.
Kỳ Thành Mục không nói gì.
Hai người đi được một lúc, Kỳ Thuấn Hoa lại nói: “Từ nhỏ ta đã sinh sống ở Thái Nguyên, lần đầu tiên tới kinh thành, đúng là phồn hoa, ta nghĩ Phúc Châu chắc cũng không thể sánh bằng, thảo nào Thành vương lại muốn lưu lại một thời gian. Có điều dù ở đây rất tốt, nhưng chúng ta vẫn phải về đất phong, đường ca và ta đều như nhau, đều lớn lên ở đất phong, tình cảm với nơi đó không phải ai sánh được. Chỉ là hôm nay quê hương dần thịnh vượng, nhưng…”
Châm ngòi ly gián, định nói quả ngon này cuối cùng cũng bị Kỳ Huy lấy đi chứ gì?
Nhưng thiên hạ này có nơi nào không phải đất của vua, bọn họ là thần tử, từ khi sinh ra đã mang trọng trách giúp đỡ thánh quân. Nếu Kỳ Huy thật sự có thể chấn hưng Đại Lương, tuy hắn có chút không cam lòng, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không ngỗ nghịch. Đến lúc đó nếu xảy ra chiến loạn, thì chưa tính tới ai thắng ai thua, y vất vả thống trị Phúc Châu, nên chẳng nhẫn tâm nhìn phanh thây phơi khắp chốn, mà tin chắc Kỳ Huy cũng nghĩ như vậy. Không phải vạn bất đắc dĩ, y thật sự không muốn đụng tới đao kiếm.
Kỳ Thành Mục lạnh lùng hừ một tiếng: “Muội còn chưa từ bỏ ý định sao?”
“Đường ca!”
“Muội không cần phải nói nữa. Ý ta đã quyết, sẽ không thay đổi.” Kỳ Thành Mục quả quyết.
Sắc mặt Kỳ Thuấn Hoa tái xanh.
Hoàng thượng muốn giết phụ thân nàng ta, mà bây giờ biện pháp tốt nhất chính là mượn sức Kỳ Thành Mục, nhưng y nhất định không chịu nghe, cứ một lòng xưng thần với Kỳ Huy, vậy thì chớ có trách nàng ta!
Kỳ Thuấn Hoa giơ tay lên sờ kim trâm trên tóc.
Lúc đến Ngự mã giám, bọn họ thấy phía trước phượng liễn vừa tới cửa, Trần Uẩn Ngọc cả người mặc phục trang cưỡi ngựa màu xanh ngọc, chân đi giày da hươu, Tống ma ma bên cạnh dìu tay nàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng là vào tết Đoan Ngọ, địch y đỏ thắm tôn lên làn da trắng như ngọc của nàng, mảnh mai như nhánh ngọc lan, không ngờ lúc này mặc quần áo rộng rãi, kín đáo mà vẫn nổi bật vóc dáng hoàn hảo. Nơi thì đầy đặn, nơi thì mảnh khảnh tinh tế, Kỳ Thành Mục thấy mà khuôn mặt không khỏi nóng lên, quay đầu đi chỗ khác.
Kỳ Thuấn Hoa nhìn thấy mà thầm nghĩ anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Trần Uẩn Ngọc tới rất đúng lúc. Nàng ta đưa tay gỡ kim châm xuống, giấu trong tay áo, rồi nhìn Kỳ Thành Mục bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Đường ca, nương nương thật xinh đẹp, ngay cả nữ tử như ta thấy mà còn không kìm lòng được, huống chi là nam nhân, huynh thấy có đúng không?”
Giọng nói này như không phải của nàng ta, biến đổi mê hoặc lòng người, tim Kỳ Thành Mục run lên, nhưng không trách móc gì. Một khắc sau, Kỳ Thuấn Hoa bèn đi nhanh về phía trước. Y không tiện thất lễ, cũng đi theo, chỉ là vừa nhấc chân thì không hiểu sao cánh tay trái truyền đến một cơn đau nhẹ. Y dừng chân lại kiểm tra, nhưng không thấy có gì khác thường.
Hai người tiến đến thỉnh an, Trần Uẩn Ngọc cười nói: “Các khanh cũng tới cưỡi ngựa sao?”
“Thần nữ muốn mượn hoàng thượng một con ngựa, còn về phần đường ca, thì hoàng thượng bảo muốn tặng huynh ấy một con tuấn mã!”
Xem ra hoàng thượng thật sự rất thích Chu vương, Trần Uẩn Ngọc tò mò nhìn sang, thầm nghĩ Thành vương là tứ thúc của Kỳ Huy, Kỳ Huy cũng không quan tâm như vậy, quả nhiên là có lòng muốn trọng dụng Chu vương.
Đôi mắt đẹp của nàng vừa nhìn sang, Kỳ Thành Mục liền như nhìn thấy làn nước trong veo, ngại ngùng e lệ, khiến tim y đập liên hồi, một loại kích động đột ngột xuất hiện. Y hơi biến sắc, vội vàng chế ngự, rồi thản nhiên nói: “Nương nương, thần muốn đi chọn ngựa, xin phép đi trước một bước.”
Trần Uẩn Ngọc nói: “Ngựa tốt xứng với anh hùng, ta nghe nói chuồng ngựa này có rất nhiều tuấn mã, đừng khách khí, cứ chọn con tốt nhất đi.”
Giọng nói ngọt ngào, giống như ánh nắng ngày xuân, khiến cho lòng người ấm áp, nhưng Kỳ Thành Mục không dám nghe nhiều thêm một chữ, vội bước nhanh đi.
Vở kịch nhỏ:
Kỳ Huy: Lần sau không cho phép mặc trang phục cưỡi ngựa bắn cung nữa!
Trần Uẩn Ngọc: T_T