Thân phận hoàng hậu không tầm thường nên Trần Uẩn Ngọc không thể mang đồ cưới vào cung được, mà dù có mang vào được thì khi lấy ra dùng chỉ sợ sẽ không phù hợp với hoàn cảnh xa hoa trong cung. Cho nên đồ cưới của hoàng hậu đều hoàn toàn do trung cung chuẩn bị, Trần gia không cần tiêu một đồng nào mà ngược lại còn tiết kiệm được không ít. Nhưng những việc khác thì Trần gia vẫn không hề làm hời hợt được, tiệc rượu phải trên trăm bàn. Thời điểm Trần Uẩn Ngọc đang cùng Thang ma ma học quy tắc thì mọi người trong Trần gia cũng không được nghỉ ngơi.
Một ngày trước khi xuất giá, sáng sớm Trần gia đã bắt đầu bận rộn. Hoàng hậu xuất giá nên không giống với những nhà bình thường, chạng vạng tối tân lang đến đón dâu là được, mà trước tiên phải tiến hành lễ sắc phong hoàng hậu, sau khi sắc phong, đến tối Trần Uẩn Ngọc mới có thể mặc lễ phục hoàng hậu vào cung. Cho nên Trần Uẩn Ngọc cũng phải thức dậy từ rất sớm, sau khi trang điểm xong thì cùng mọi người trong Trần gia yên lặng chờ đợi. Đến giữa giờ Thìn, thì có cấm quân mở đường, quan viên bộ lễ nữ quan và cung nhân mang phượng liễn tiến tới Trần gia. Phượng liễn dừng ở cửa thùy hoa, nữ quan nâng kim sách kim ấn đi vào chính sảnh, cung nhân bê lễ phục của hoàng hậu đi theo sao.
Mọi người nín thở tập trung tinh thần, không dám nhiều lời.
Quan viên bộ lễ đi vào cuối cùng, trước tiên họ cúi chào, sau đó nhận kim sách kim ấn từ tay nữ quan và đọc thánh chỉ. Trần Uẩn Ngọc đi ra, quỳ về hướng đông, hai tay nhận lấy kim sách kim ấn, đến khi thánh chỉ được đọc xong, nàng lại nâng kim sách kim ấn, rồi được nữ quan đỡ cúi lạy về hướng nam hai lần thì lễ sắc phong mới hoàn tất.
Mọi người trong Trần gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đón các quan viên và mời rượu họ.
Còn Trần Uẩn Ngọc vẫn chưa được nghỉ ngơi, vì trước khi trời tối phải xuất giá, nên trong cung phái hai vị nữ quan tới, một người chải đầu, một người trang điểm cho Trần Uẩn Ngọc, hai chuyện này đều rất mất thời gian và công phu.
Trần Uẩn Ngọc ngồi trước bàn trang điểm hai canh giờ.
La thị ngồi bên cạnh nàng, hốc mắt hồng hồng, ngày hôm nay bà đã khóc không biết bao nhiêu lần, đại phu nhân Giang thị nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng buồn nữa, muội hãy nghĩ tới thân phận của A Ngọc đi, đó là mẫu nghi thiên hạ đó, làm sao có thể chịu thiệt được? Hơn nữa, về sau có lẽ sức khỏe của hoàng thượng sẽ từ từ tốt hơn thôi, muội đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Cảm ơn đại tẩu.” La thị thở dài, “Ta cũng biết thế này là không tốt, nhưng vẫn không thể kìm lòng được.”
“Đây cũng là chuyện thường tình thôi, A Ngọc đáng yêu như vậy, ai cũng luyến tiếc nó mà.” Giang thị vỗ vỗ tay La thị: “Đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng vui vẻ đưa A Ngọc xuất giá đi.”
“Đúng vậy, sao lại không vui.” Cô* cả Trần Tĩnh Mai nâng lễ phục hoàng hậu nhìn La thị: “Nhìn xem, cái mũ phượng này thật tinh xảo, người bình thường cả đời cũng không có phúc được đội nữa, đá quý trân châu đính trên này cũng không dưới trăm viên đâu, còn hỉ phục này nghe nói phải mất nửa năm mới dệt thành đấy. Nói cách khác thì A Ngọc vừa được thái hậu nhìn trúng, thì trong cung đã bắt đầu làm giá y đó. Nhị tẩu, tẩu đừng lo lắng, A Ngọc vào cung sẽ sống tốt thôi, thái hậu sẽ không bạc đãi A Ngọc đâu.”
*cô: nhà gái gọi con gái đã lấy chồng. Trần Tĩnh Mai là con gái của Trần lão phu nhân. Lễ phục mũ phượng được mở ra, ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu khắp căn phòng, Quỳnh Chi thấy mà ngây người, trong lòng thầm nghĩ thật đáng tiếc, nếu hoàng đế không phải là hôn quân thì Trần Uẩn Ngọc thật đáng ngưỡng mộ.
Mọi người nhỏ giọng thảo luận, nhưng Trần Uẩn Ngọc lại không có sức để nghe, nàng cảm thấy dường như mình đã bị hai nữ quan kia giày vò đến hỏng rồi, vấn một kiểu tóc thôi mà, kiểu nào chẳng được, sao lại phải vấn một kiểu tóc phức tạp thế này, làm da đầu nàng muốn chết, một người khác thì không biết đã bôi cái gì lên mặt nàng, vẽ nơi này một cái nơi kia một cái, hoàn toàn không cho nàng động đậy.
Thật đói bụng.
Trần Uẩn Ngọc đột nhiên rất nhớ Tống ma ma, nếu như hôm nay Tống ma ma hầu hạ nàng xuất giá, thì lúc này không chừng đã chuẩn bị xong từ lâu, và cho nàng ăn mười tám món ăn luôn rồi.
Nàng thở dài, nhắm mắt lại.
Thật ra thì Tống ma ma cũng đang rất nhớ nàng, ở bên cạnh dạy dỗ nàng mấy tháng, sao có thể không có tình cảm được? Lúc bà sang đây xem, đã không kiềm lòng được thở dài một tiếng, không ngờ thái hậu nương nương lại độc đoán như vậy, không cho phép mang người nào trong Trần gia theo cả, xem ra sau này tiểu thư chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, bà âm thầm lau khóe mắt.
Chạng vạng tối, xa xa không ngừng vang lên tiếng kèn trống tưng bừng, quan viên do hoàng thượng phái đến, đến đón hoàng hậu vào cung.
Nữ quan vội vàng đội mũ phượng lên cho Trần Uẩn Ngọc rồi đỡ nàng dậy.
Phượng y đã mặc xong từ lâu, nhìn con gái xinh đẹp lộng lẫy, cao quý hơn người, La thị lại không kiềm lòng được rơi nước mắt, Trần Dung cũng nhào tới kéo tay Trần Uẩn Ngọc, hỏi: “Tỷ, bây giờ tỷ vào cung sao, vậy lúc nào đệ mới có thể gặp được tỷ?”
Mắt Trần Uẩn Ngọc đỏ lên.
Thang ma ma nghiêm giọng nói: “Khó khăn lắm mới trang điểm xong, đừng làm hỏng.” Bà nhìn về phía La thị: “Xin nhị phu nhân đừng khóc nữa, đừng khiến Hoàng hậu nương nương thương tâm.”
Thần sắc Thang ma ma nghiêm nghị, như đại diện cho thái hậu nương nương, trông vô cùng uy nghi. La thị bị dọa đến khóc cũng không dám khóc, Giang thị nắm tay La thị kéo đi, ngược lại Trần Dung vẫn còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, nên Thang ma ma lại không thể nổi giận với cậu được.
Trần Uẩn Ngọc ngồi xổm xuống, sờ đầu tiểu đệ: “A Dung, đệ ở nhà phải nghe lời cha mẹ, chăm chỉ đọc sách, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”
“Vâng ạ.” Trần Dung gật đầu.
Cuối cùng Trần Uẩn Ngọc nhìn lại La thị một cái, những lời muốn nói chỉ bao trọn trong cái nhìn này.
Nữ quan phủ khăn đỏ đội đầu phủ lên cho nàng, trước mắt liền tối lại.
Trần Uẩn Ngọc từ từ đi ra ngoài, ra tới cửa, chỉ thấy đến cả mặt đất cũng sáng lên, như có ánh lửa lay động, nàng thầm nghĩ, bên ngoài có lẽ cũng đang sáng như ban ngày. Nàng dừng lại rồi ngồi vào trong phượng liễn, tiếng trống nhạc rộn vang càng to hơn. Lúc phượng liễn đi ra, nàng như nghe thấy tiếng khóc thương tâm của mẫu thân… Vừa rồi, không thấy phụ thân, chắc ông vẫn ở ngoài cửa, cuối cùng nàng không cần được nước mắt nữa, bật khóc lên.
Phía trước cấm quân dẫn đường, tiếng nhạc rền vang, đội ngũ rước dâu hoành tránh đi từ Trần gia ra, cả kinh thành giăng đèn kết hoa khắp nơi, kiệu hoa cứ thế đi thẳng vào hoàng cung.
Vốn dĩ nghi thức cưới vợ của hoàng đế còn phức tạp hôm nay rất nhiều, chỉ là thân thể Kỳ Huy ốm yếu, không chịu được những chuyện phức tạp như vậy, cho nên tất cả đều được làm giản lược lại, vì thế phượng liễn đi thẳng đến cửa Duyên Phúc cung mới dừng lại, còn Kỳ Huy thì chờ ở nơi này. Nữ quan đỡ Trần Uẩn Ngọc xuống, để nàng đứng sau Kỳ Huy một chút rồi đi theo hắn vào trong điện.
Tân phòng nằm ở bên trái thiền điện Duyên Phúc cung, lúc này khắp nơi đều đỏ rực, từ màn trướng, đệm gấm, nến cao, chỉ có giữa giường là trải ra một mảnh vải trắng như tuyết. Trần Uẩn Ngọc ngồi ở đầu giường, thấp thỏm bất an, nghĩ đến những điều Thang ma ma dạy dỗ, không nhịn được mặt lại đỏ bừng.
Đến lúc đó nàng nên làm thế nào đây, hay là nên giả bộ ngủ cho rồi?
Lúc ngón tay đang xoắn xuýt không biết làm thế nào thì Kỳ Huy đưa ngân xứng tới vén khăn đội đầu của nàng lên.
Dưới ánh nến, Trần Uẩn Ngọc mở to mắt không biết làm sao, gương mặt chỗ trắng chỗ hồng giống y như con mèo hoa nhỏ, đây hoàn toàn ngoài dự đoán của Kỳ Huy, nên miệng hắn cũng
Đang tải...
khống chế được giật giật, cô gái này thực là… chắc trong kiệu đã khóc một trận ra trò rồi.
Thang ma ma cùng nữ quan sợ ngây người, đã dặn đi dặn lại nàng đừng khóc, thế nào vào kiệu lại không có nhẫn nhịn, làm mặt mày thế này còn có thể nhìn được hay sao?
Kỳ Huy nghiêm khắc nói: “Đi tắm đi.”
Thang ma ma vội vàng đỡ Trần Uẩn Ngọc đi rửa mặt, nhỏ giọng nói: “Nương nương, quy củ thành thân nô tỳ dạy, người đều quên cả rồi sao, khóc cái gì? Phượng vị này có chỗ nào không tốt chứ?
Phượng vị này có gì tốt chứ, thậm chí chỉ cần người khác cầm đại một cái bánh bao đến đổi, nàng sẽ không chút do dự đổi ngay. Trần Uẩn Ngọc không phục, tuy nàng khóc là không đúng nhưng nàng không thể kiềm lòng, tưởng tượng đến sau này không thể trở về nhà nữa, làm sao nàng nhịn được chứ?
Nàng buồn bực không nói gì.
Thang ma ma cẩn thận rửa mặt cho nàng, nhưng lại sợ lỡ giờ lành nên cũng không trang điểm lại, cứ như vậy dẫn nàng đến trước mặt Kỳ Huy.
Thật giống một đóa phù dung xinh đẹp động lòng người, Kỳ Huy nhìn nàng một cái, thầm nghĩ nếu vừa rồi nàng không khóc thì không biết sẽ có dáng vẻ gì đây. Nghĩ vậy, hắn nhíu mày, chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu, thái hậu chọn tiểu thư Trần gia làm vợ hắn,chung quy vẫn vì có lòng thiên vị họ thôi.
Hắn ngồi xuống, nhướn mi nói: “Còn không mang rượu và thức ăn lên?”
Cung nhân nghe vậy, liền bưng đủ loại thức ăn lên.
Cả ngày chưa được ăn chút gì, Trần Uẩn Ngọc đã đói bụng đến cuốn cuồn từ lâu, chỉ có điều đang trong giai đoạn đặc biệt cho nên khẩu vị cũng bị giảm một nửa, thấy Kỳ Huy bắt đầu dùng bữa, nàng cũng cùng ăn một chút.
Chờ hai người hạ đũa, cung nhân liền dọn thức ăn thừa xuống, sau đó lại mang rượu hợp cẩn tới.
Hai người cùng bưng lên, đối mắt uống cạn.
Sau đó cung nhân lại vào phục vụ bọn họ rửa mặt, Kỳ Huy không thích nữ nhân đụng vào người mình, nên gọi tiểu hoàng môn Trường Thanh vào hầu hạ hắn thay long bào. Trần Uẩn Ngọc lại không có lựa chọn nào khác vì không được mang người của Trần gia vào cung, nên đành để cho cung nhân muốn làm gì thì làm, mũ phượng trên đầu nàng được tháo ra, từng lọn tóc buông xuống, chải tóc xong, phượng y cũng được cởi ra, cả người nàng chỉ mặc trung y mỏng màu đỏ thêu phượng hoàng vờn mẫu đơn. Lúc này Thang ma ma đặt đôi giày nàng làm lên trên bàn ở đầu giường, dặn dò: “Ngày mai mang cho hoàng thượng, còn những chuyện khác nô tỳ đã dạy ngài cả rồi, ngài nhớ phải làm theo đấy.”
Thang ma ma bảo Trần Uẩn Ngọc nằm xuống, rồi xoay người đi ra ngoài.
Bên trong điện yên tĩnh lại, Trần Uẩn Ngọc đã vất vả cả một ngày nên vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ, nghĩ tới hôm nay là ngày động phòng, nàng miễn cưỡng vực dậy tinh thần.
Rốt cuộc Kỳ Huy cũng xuất hiện trước giường, kéo chăn ra nằm vào.
Tim Trần Uẩn Ngọc đập nhanh, mặt đỏ như anh đào, bên trong điện lại yên tĩnh, tiếng hít thở của nàng nhẹ như một làn gió.
“Không còn sớm, ngủ đi.” Nam nhân bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Trần Uẩn Ngọc run lên, cho là câu nói này có ẩn ý gì đó nên nằm chờ Kỳ Huy tới, kết quả một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, nàng nghi ngờ nghiêng người liếc nhìn Kỳ Huy, phát hiện hắn đã nhắm mắt lại, nhất thời vui mừng trong lòng, xem ra hắn cũng không muốn làm chuyện này.
Hoàng đế không muốn, hoàng hậu cũng không thể miễn cưỡng, nếu miễn cưỡng thì không phải là hiền thê.
Nàng giả vờ không nhớ tới lời Thang ma ma dặn dò – mọi chuyện phải chủ động, thở phào một cái, cũng đã buồn ngủ nhưng vừa nhắm mắt lại thì nhớ tới tính khí của Kỳ Huy khi thức giấc lần trước, lại bò dậy quỳ ở đầu giường khẽ gọi: “Hoàng thượng.”
Giọng điệu vừa mềm mại vừa dè dặt, Kỳ Huy thản nhiên trả lời: “Chuyện gì?”
“Hoàng thượng… hay thiếp xuống dưới trải chăn đệm ngủ nhé.”
“Ừ?” Kỳ Huy không hiểu, mở mắt nhìn nàng.
“Thiếp sợ lúc ngủ sẽ quấy rầy hoàng thượng.” Trần Uẩn Ngọc ấp a ấp úng, có chút ngượng ngùng đáp, “Tướng ngủ của thiếp không được tốt lắm.”
Kỳ Huy nghiêng đầu nhìn nàng, cô gái này ở trong kiệu biến mặt mình thành mặt hoa không nói, bây giờ còn muốn ngủ dưới đất, rốt cuộc là không muốn thành thân với hắn đến mức nào chứ? Còn kiếm cớ tướng ngủ không tốt, ha, thật hoang đường, hắn nhàn nhạt nói: “Không cần như vậy, ngủ thôi.”
“Nhưng mà…” Trần Uẩn Ngọc cắn môi, còn muốn nói tiếp nhưng chỉ thấy dưới ánh nến, gương mặt nam nhân bên cạnh lạnh như băng nên nàng không dám nhắc về chuyện này nữa, thấp giọng nói: “Đến lúc đó, mong hoàng thượng thứ tội.”
Kỳ Huy không trả lời.
Hắn không cho phép, Trần Uẩn Ngọc không thể làm gì khác hơn là nằm xuống một lần nữa.
Trong điện yên tĩnh lại, Trần Uẩn Ngọc thật sự đã quá mệt mỏi, nên trong chốc lát đã ngủ say.
Ngược lại Kỳ Huy không có thói quen ngủ cùng người khác trên một giường, nên trằn trọc trở mình mãi, đang lúc sắp ngủ, chăn đột nhiên động đậy một cái, ngay sau đó người bên cạnh liền trở mình, cũng chẳng biết từ lúc nào đã nằm gần hắn như vậy, ngực nàng ép sát ngực hắn, mùi sữa thơm tỏa xung quanh.
Cả người Kỳ Huy lập tức cứng đờ.