Quả Tử Kì Duyến

Chương 2

Đúng là, thôn này không phải là cái thôn xóm hẻo lánh phổ thông a.

Bất quá, Giang Bách Xuyên trực tiếp tìm mất nửa ngày, đến cuối cùng, mới coi như là đã tìm tới.

Đến nơi thì mặt trời cũng đã xuống núi. Ánh tà dương bao phủ lên ngôi làng nhỏ bé. Trên từng cái nóc nhà đều đang bay lên từng làn từng làn khói bếp lan tỏa trong không trung, tạo nên bầu không khí yên tĩnh bình an khó có thể diễn tả ra lời được, khiến cho Giang Bách Xuyên đang ở trong thực tại vì hình ảnh đó mà say lòng một phen.

Hỏi một mục đồng qua đường sau khi mục đồng chăm chú lắng nghe, hắn nói là tìm một đại hán rất giỏi chơi cờ, liền không nhịn được mà nở nụ cười:

– Người mà ngươi đang nói là Đại Hải thúc đi? Ở trong thôn của bọn ta chỉ có mỗi y là người chơi cờ tốt nhất, đến Mộ Dung tiên sinh còn phải hoàn toàn nể phục y nữa là. Y thường thích vẽ ra bàn cờ ở trên mặt đất, lấy mấy hòn đá nhỏ tự chơi cờ với chính mình. Có phải, người mà ngươi muốn tìm là y đi?

Giang Bách Xuyên ở trong lòng nói: ta nào có biết, có phải đúng là y hay không a. ta nào có biết là không phải hắn a. Có điều, hắn vừa nhớ lại lời kể của Thức Kiếm. Chính là, biểu ca của tên này đã nhìn thấy một vị đại hán vẽ bàn cờ ở trên đất tự chơi cờ với chính mình. Vậy hẳn chính là vị Đại Hải thúc này, không sai đi.

Hắn hỏi đứa nhỏ để biết rõ về nơi ở của Đại Hải thúc là ở đâu. Tâm tình của Giang Bách Xuyên liền háo hức, tinh thần cũng vô cùng phấn chấn. Hắn vừa đi một đường đến đó, vừa khẽ hát đi tới trong sân của cái nhà ở tít phía tây trong thôn này. Nhưng trong nháy mắt, hắn lại bị kinh sợ đến mức ngây người.

Không thể nào. Làm sao lại có thể như vậy? Làm sao lại có thể, ở nơi này lại nhìn thấy thứ này được chứ? Này… Này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi đi.

Hắn si ngốc nhìn một nhánh cây vươn thân ra, vượt ra ngoài bờ tường. Trong đám lá xanh mướt xum xuê ở trên nhánh cây đó, đang lấp ló hai quả đỏ tươi mọng nước, vừa nhìn thấy liền khiến người ta thèm thuồng đến nhỏ dãi a.

Thật muốn hái xuống mà. A? Đây, không phải chính là tiên quả cực phẩm. Nhìn không hề kém hơn ngọc long quả đã được phát hiện ra, ở trên núi Bích Thanh của tên Thẩm Thiên Lý a. Chỉ có hai quả này thôi, lại có thể kết ra quả to mọng đến vậy. Đây, đúng là chuyện hiếm có nha.

Nhưng mà, nếu như thật sự hái nó xuống, lại là cây của người khác. Thì, tóm lại là, vẫn có chút không đúng a.

Giang Bách Xuyên vẫn đang rơi vào trong sự giãy dụa sâu sắc.

Một lát sau, hắn quyết đoán mà ngẩng đầu lên, thầm nghĩ: có cái gì mà phải lưỡng lự nha? Chỉ là cái cây của một tên nhà quê mà thôi. Sợ là, tên đó vốn còn không biết mấy quả này có bao nhiêu quý giá nữa là. Đến lúc bị bắt được, thì cứ hứa cho tên đó nhiều thêm chút bạc là ổn rồi a.

Nghĩ đến đây, tay trái đã không tự chủ nổi nữa, mà duỗi ra, chỉ kéo nhẹ một cái, liền đã hoàn toàn hái hai quả này xuống tay.

Trong lúc hắn đang kích động không ngừng thì, chợt nghe thấy ở trong sân đã vang lên tiếng chó sủa, tiếp theo đó lại có một giọng nói, vang lên:

– Là ai, đang ở bên ngoài?

Giang Bách Xuyên đang nghĩ, giọng nói này, làm sao mà lại nghe quen tai đến vậy ta. Thì, sau đó, hắn đã liền được nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.

Cả một đời này của Giang Bách Xuyên, trải qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện mà bản thân đã tự trải qua đó, đều không được xem là cái gì cả, với một màn hình ảnh xuất hiện ở trước mắt hắn ở ngay bây giờ cả.

Bởi vì, người mà đang đứng ở trước mặt hắn, lại chính là vị nhà quê vào buổi sáng nay, đã bất chợt chỉ hắn là kẻ đã trộm tiền của y đây. Trong lúc nhất thời, hắn hoàn toàn sững sờ đứng ngây ra ở nơi đó, đến hai quả đang hái xuống vẫn ở trên tay đều hoàn toàn quên mất phải giấu vào trong người mà để đi tới.

Trương Đại Hải cũng sửng sốt. Có điều, ngay lập tức, y đã hồi thần mà phản ứng lại: phi, tên trộm này thật là khinh người quá đáng. Sáng nay vừa trộm mất mấy trăm đồng tiền của mình, đã chạy mất vẫn còn chưa kịp tính toán xong với hắn. Bây giờ lại còn dám tới tận nhà để trộm tiếp trái cây trong vườn của mình nữa chứ.

Y xoay người lại đi vào trong sân, chụp lấy một cái đòn gánh liền vọt ra:

– Được lắm. Cái tên trộm trời đánh nhà ngươi. Ở trên đường cái, chỉ sợ là đã trộm đi quá ít tiền còn chưa đã nghiện nữa, phải không hả? Lại còn dám rình theo ta về tới tận nhà. Trên tay của ngươi đó là cái gì vậy hả? A? A a a a a a a a ……

Y thấy rõ hai quả mà Giang Bách Xuyên vẫn còn đang cầm ở trong tay, lại liếc mắt một cái nhìn về nhánh cây ở trong vườn nhà mình, lập tức oang oang kêu lên:

– Cái tên trộm trời đánh nhà ngươi, mau chóng trả hai quả trái cây đó của ta lại cho ta. Cái cây này đã trồng suốt hai mươi năm. Năm nay không dễ gì mới kết trái ra hai quả. Ta lại hoàn toàn không nỡ ăn ngay, vẫn còn đang muốn giữ hai quả quý đó chờ đến tết mới dám hái xuống đây. Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi lại liền hái mất trái cây quý giá này của ta. A a a a. Nhanh lên, trả lại đây cho ta. Bằng không, ta đánh chết ngươi. Có nghe không hả?

Trả lại hai quả này, đó là không thể.

Bởi, dù sao thì, Giang Bách Xuyên cũng là người đã tự hái quả trước tiên a. Vì lẽ đó, hắn đã dùng một giọng điệu không được tự nhiên mà nói:

– Cái kia …… Ta thật sự không phải tên trộm vặt…..

Một câu còn chưa kịp nói xong, Trương Đại Hải đã căm phẫn đập đòn gánh lên trên đất một phát, vươn ngón trỏ chỉ thẳng vào hai quả trái cây đang ở trong tay của hắn, mắng lên:

– Phi. Ngươi còn có mặt mũi nào mà dám tự nói, ngươi không phải là kẻ trộm hả? Đến hai quả trái cây này mà ngươi cũng đều không buông tha. Tốt thôi, ngươi nói, bản thân ngươi không phải là kẻ trộm. Vậy ngươi nói coi, là ai xúi ngươi hái xuống hai quả trái cây này hả? Là cái cây này đã vẫy cành gọi ngươi, hay là nó gật đầu cho ngươi hái xuống hả? Hành vi này của ngươi, không gọi là trộm, thì phải gọi cái gì hả? Ân, hay thôi, không gọi là trộm nữa đi, mà phải gọi là cướp mới đúng. Nói chung, đến cùng là ngươi có trả lại hai quả đó cho ta hay không hả?

Y vung đòn gánh lên, nhìn dáng vẻ hung hăng này của y, thì chỉ cần Giang Bách Xuyên dám nói ra một chữ “không” nha, là sẽ gây ra một trận chiến đấu máu me, không thể tránh khỏi.

– Ngươi nghe ta nói đã a. Ta thật sự không phải muốn hái trộm trái cây của ngươi, ta chỉ là ….

Trên đời này, nào có người hiền lành như cục đất mà đứng ì ra một chỗ, nhìn tên trộm sáng vừa trộm tiền mình, tối lại đến hái trộm trái cây nhà mình, giờ còn muốn y phải tâm bình khí hòa ngồi nghe tên đó giải thích a.

Vị nhà quê đây, không còn sót lại một chút bình tĩnh nào nữa, hét lớn một tiếng liền vọt lên. Còn la lớn lên một câu:

– Phi. Có tên trộm nào, lại tự chịu thừa nhận là mình đi ăn trộm đồ của người khác sao.

Y nện xuống một đòn gánh, lại bị Giang Bách Xuyên nhẹ nhàng né qua.

Ta nện, ta nện, ta lại nện xuống a. Ta liền không tin là ta không đập trúng ngươi.

Trương Đại Hải ỷ vào một thân sức mạnh hung bạo đuổi theo Giang Bách Xuyên chạy khắp nơi ở xung quanh sân nhà, rượt đuổi vòng vòng a.

Một đám thôn dân cũng quanh đều vừa bưng bát cơm tràn ra đứng ở trước cửa sân đang mở toang của y, vừa nhìn vào, hóng hớt a.

– Nghe nói chưa? Thật giống như là đã nghe, Đại Hải thúc mắng hắn là tên trộm tiền của y hồi sáng nay đi?

– Ân. Đúng đó. Ta cũng nghe y la lên, nói tên trộm này, bây giờ lại còn dám tới nhà y trộm trái cây tiếp a.

– Chậc chậc. Đúng là, bản tính của kẻ trộm cắp vốn không thể thay đổi mà. Ai ở trong thôn này mà không biết là, cái cây ăn quả đó ở trong sân nhà của Đại Hải là loại quý hiếm khó trồng a. Qua hai mươi năm rồi, mới kết ra được hai quả. Cho nên, chẳng trách, y lại muốn liều mạng đánh tên trộm này đến vậy nha.

– Mà, tên trộm vặt này cũng thật đáng trách nha.

Giang Bách Xuyên vốn rất thú vị mà nhìn Trương Đại Hải đang thở hồng hộc đuổi theo mình. Có điều, chờ sau khi hắn vừa nghe thấy mấy lời bàn tán kia, liền càng lúc càng bực mình.

Do hắn cảm thấy, nếu dùng khinh công để đấu với vị Trương Đại Hải không có chút võ công này, thì đúng là, bản thân mình có chút chơi xấu a.

Nhưng sau khi nghe xong vài lời bàn tán ồn ào ở xung quanh, sự bực mình của hắn, thăng cấp lên thành phẫn nộ, đến cuối cùng thì tâm tình của hắn lập tức nâng lên đến mức độ ác liệt đến cao cấp nhất. Đặc biệt là khi mọi người ở xung quanh vu tội cho hắn, càng ngày càng quá đáng, sát khí ở trong đôi mắt hắn liền lóe lên, đột ngột đứng lại, quay người về phía sau nhìn Trương Đại Hải đang rượt hắn, hung ác nói:

– Đừng nghĩ ta cho ngươi giữ lại chút thể diện mà ngươi lại không cần.

Vừa nói xong, thân thể của hắn lóe lên, lại đáp nhẹ xuống đất, hất văng cái đòn gánh ở trong tay, túm lấy cổ áo phía sau của đối phương, nhấc lên, tiếp theo lại tung ra một cước đá cái đòn gánh đó trước khi nó rớt xuống đất, văng ra đến cửa sân. ‘Đùng’, một tiếng vang vọng rung trời. Cái đòn gánh này liền rớt xuống mặt đất ở trước mũi chân của mọi người, hung hăng nện mạnh xuống tạo ra một cái hố to.

Tất cả mọi tiếng bàn luận đều im bặt lại. Lúc này, Giang Bách Xuyên mới cảm thấy tâm tình đã tốt lên hơn một chút rồi. Hắn vừa định cúi đầu giải thích rõ ràng với Trương Đại Hải là đã xảy ra chuyện gì. Thì, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa lớn có một giọng nói gào lên:

– Các vị hương thân phụ lão, làm sao bây giờ? Đại Hải huynh đệ đang bị cái tên giặc cướp trời đánh kia bắt lại rồi? Chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể vọt vào a. Đại Hải huynh đệ, sẽ bị nguy hại đến tánh mạng mất a.

Sau đó, bên ngoài liền vang lên một mảng ồn ã gồm tất cả mọi tiếng nói của một đám người đáp lại.

Giang Bách Xuyên chỉ cảm thấy hắn đã tức điên đến lỗ mũi cũng muốn nổ tung rồi đi. Trương Đại Hải vẫn bị hắn túm chặt cổ áo ở phía sau, vẫn còn mạnh miệng hướng ra phía ngoài, hô to:

– Các vị hương thân phụ lão, không cần lo cho ta. Mọi người mau mau đi báo quan. Để cho Lưu bộ đầu lại đây bắt lấy cái tên trộm trời đánh này ném vào đại lao đi a. Các vị hương thân phụ lão, ta chết đi rồi cũng không sao. Quan trọng nhất, chính là, nhất định phải diệt trừ cái mầm tai hoạ này a. Các người nhanh đi lên quan phủ báo án đi thôi. Đừng để ý đến ta. Chậm chạp nữa là nha môn liền đóng cửa mất.

Tại sao cái tên Thẩm Thiên Lý lại thích nổi cái loại người nhà quê này đây?

Giang Bách Xuyên sắp bị làm tức đến thất khiếu chảy máu, máu nóng dồn lên óc, đỉnh đầu đều sắp bốc lên mấy làn khói trắng rồi đi, bỗng nhiên hét lớn:

– Đều nghe cho rõ đây. Ta không phải là tên trộm vặt. Phi. Đừng nói là chỉ mỗi một mình nhà ngươi. Dù cho cả một đám các ngươi ở trong cái thôn này gộp lại, ta cũng không thèm chấp a.

Hắn từ trong lồng ngực áo, móc ra một thỏi vàng mười lượng ném đến trước mặt của Trương Đại Hải:

– Đây là tiền mua hai quả trái cây của ngươi. Ngươi xem, coi có đủ hay không hả?

Trương Đại Hải ngừng giãy dụa.

Cả đám người thôn dân ở ngoài cửa cũng lập tức dừng lại sự bàn tán nhiệt tình, liền bắt hai vị đại hán đang định chạy như bay ra ngoài để đi báo quan, lôi người trở về a. Tất cả mọi người đều đang chăm chú quan sát mức độ tiến triển đang diễn biến của một màn ở trước mắt này đây. Bởi, có ai trong thôn mà lại không biết, vị Trương Đại Hải này đây, lại là kẻ yêu tiền như mạng của mình a.

– Cái này …… Này là đồng thau …… Sao …… Sao là sáng loáng đến vậy a?

Trương Đại Hải ngồi xổm người xuống đất, mau lẹ nhặt thỏi vàng này cầm vào trong tay:

– Má ơi. Cái này …… Một thỏi này có thể luyện ra biết bao nhiêu tiền đồng đây a? Ít nhất, cũng làm ra được khoảng hơn trăm đồng tiền đi?

Y cẩn thận ôm ấp thỏi vàng này ở trước ngực, nhìn về phía Giang Bách Xuyên:

– Ngươi nói là, ngươi muốn dùng cái khối đồng thau này, mua hai quả trái cây kia của ta à?

Thau? Đồng thau?

Ở trước mắt của Giang Bách Xuyên nảy sinh ra một trận mê mang.

Vị nhà quê ở trước mặt của hắn đây, có chút, quá quê mùa, ngốc nghếch, chỉ có hơn vị Lý Đại Hỉ kia, chứ không hề kém cạnh gì hết.

– Vàng! Đây là vàng thật! Ngươi có biết hay không hả? Là vàng chính tông móng ngựa a.

Hắn vô lực uể oải nói. Dĩ nhiên, nếu đi so đo với một vị không nhận biết nổi cái cục kim loại này do Giang Bách Xuyên – hắn ném tới là đồng thau hay là vàng mà nói, thì đây tuyệt đối, nỗi sỉ nhục đối với hắn a.

– Vàng …… Vàng?

Giọng nói của Trương Đại Hải đột ngột cất cao lên đến quãng tám. Bất chợt, thân thể của y cũng run rẩy lên, nhìn dáng vẻ của y như là có thể bị té xỉu ở bất cứ lúc nào vậy, mà thật sự thì y cũng đã mất cân bằng mà thân thể đang bắt đầu trượt xuống rồi.

Không cách nào mà. Bởi, y lớn đến như vậy, vẫn còn chưa từng thấy được thỏi vàng chân chính là có bộ dạng gì nha. Đối với một vị mê tiền như y mà nói, chỉ là một xu tiền đồng thôi, cũng đều được y coi là rất quý giá giàu có rồi a. Loại từ ngữ gọi là ‘thỏi vàng’ này, thật sự là đã kích thích y quá mức kịch liệt rồi đi. Y cần phải té thật đau để chứng minh là bản thân mình vốn không phải là đang nằm mơ a.

Ngay trước khi cả thân thể của y tiếp xúc thắm thiết với mặt đất, thì bỗng có một cánh tay vươn ra, chộp lấy người của y, mạnh mẽ kéo y lại. Y vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đang xanh méc lên của Giang Bách Xuyên:

– Không đến nỗi làm đến mức này đi? Cái cục đó, bất quá, chỉ là một thỏi vàng mười lượng mà thôi. Bây giờ, ngươi lại còn cứ khẳng định ta là kẻ trộm nữa hay không hả?

Hừ hừ. Ta nhìn thấy cả cái thôn rách nát này gộp lại, thì cũng không hề có cửa, mà tìm đủ được một thỏi vàng mười lượng này đi.

– Ngươi nhất định là hải tặc mà.

Trương Đại Hải lầm bầm một câu, tiếp theo nhảy cẫng lên, phóng thẳng một đường đi đến đám người đang bu đông bu đỏ ở trước cửa sân.

– Lưu lão gia. Ngươi giúp ta nhìn thử xem. Cái cục này có phải là vàng hay không? Thật sự là vàng à?

Trong thôn này, tại nơi này, chỉ có mỗi Lưu Đại Đồng tài chủ là đã từng thấy vàng thật rồi mà thôi. Vì lẽ đó, việc đầu tiên mà Trương Đại Hải nghĩ ra, đó là tìm gã giám định một chút.

– Ấy. Lưu lão gia, ngươi bị làm sao thế này? Làm sao lại bị té xỉu rồi? Nha. Này, Lưu Ngũ, Lưu Tứ. Lão gia nhà các ngươi bị té xỉu rồi đây này.

Đám người lại huyên náo lên lần nữa. Giang Bách Xuyên nhạt nhẽo, tìm một thân cây to để dựa người vào, nhìn một đám thôn dân này hỗn loạn.

Chỉ sau chốc lát, hắn liền cảm nhận được ở trên đùi mình, bỗng nhiên, làm sao mà lại nóng lên hầm hập nha. Vừa cúi đầu xuống vừa nhìn, hắn chỉ thấy một chú chó to màu vàng, chính là thân thiết mà liếm láp lấy ống quần của hắn, thỉnh thoảng còn vươn ra cái đầu chó nhỏ đầy lông vàng bóng loáng, dụi vào thân thể của hắn còn cọ đến cọ đi.

Giang Bách Xuyên không khỏi nổi lên hứng thú. Từ trước đến nay, hắn vốn không quá có duyên với động vật, liền ngay cả con tuấn mã nhỏ của hắn, cũng rất có tính khí cũng không thèm để ý đến hắn. Ai ngờ được, chú chó nhỏ này, hiển nhiên lại thân thiết với hắn đến vậy. Quan trọng hơn, đó chính là, đối với loại chó này mà nói, hắn tuyệt đối là một kẻ xa lạ xâm chiếm lãnh thổ của nó, vốn đã phải hung hăng bị cắn đến đau điếng rồi đi.

Xoa xoa cái đầu nhỏ của chú chó này, cảm giác được lớp lông xù này này cũng không tệ nha. Chú chó này, thấy động tác của hắn vuốt ve nó rất ôn nhu, nên không khỏi, tiếp tục càng dụi càng cọ càng thêm hăng hái. Thật là khiến cho Giang Bách Xuyên nghĩ mãi vẫn không hiểu ra mà.

Bỗng nhiên, nghe thấy giọng nói êm tai, phát ra từ phía sau hắn, cười nói:

– Đại Hoàng. Ngươi cũng biết hắn là người có tiền nha? Ân. Không tồi, không tồi a. Biểu hiện của ngươi rất tốt. Không hổ là đứa nhỏ được thường ngày đã ở cùng ta lâu đến vậy nha, cũng đã học được vài món tài lẻ biết nhìn người rồi ha.

Người đang nói là Trương Đại Hải. Sau khi y kêu hai gã Lưu Ngũ, Lưu Tứ tự đi khiêng lão gia của hai gã trở về, liền giải tán một đám hàng xóm tụ tập đông đúc từ trái kéo đến phải về nhà ăn cơm, tiếp theo, vừa bước về sân nhà mình, liền nhìn thấy chú chó to, bảo bối của nhà y, đang tự giúp y bán manh lấy lòng tên đại gia có tiền này a.

Giang Bách Xuyên vừa nghe xong, suýt chút nữa đã bị té ngã rồi đi. Hắn chưa từng nghe nói có loại vật nuôi nào lại còn biết học lỏm món nghề, tài lẻ của con người nha. Đặc biệt là chú chó này vốn là do một vị nhà quê dạy dỗ ra a.

Hắn đứng lên chỉ là muốn thăm dò một chút, liền nói ra một câu:

– Đại Hoàng a. Lần tới, ta đến đây, mang thịt chưng tương cho ngươi ha.

Đại Hoàng liền vui mừng đến cái đuôi ngoe nguẩy liên tục, vừa sủa lên ‘gâu gâu’ nịnh nọt hắn.

Lúc này, Giang Bách Xuyên thật sự là đã phục rồi a. Hắn quay đầu lại nhìn Trương Đại Hải, hỏi:

– Làm sao mà ngươi có thể dạy dỗ nó trở thành giỏi đến vậy a?

Đúng là, hắn rất hiếu kỳ. Ai ngờ đối phương bỗng khoát tay một cái, lại nói:

– Chuyện này thì có cái gì khó. Đại Hoàng của nhà ta đều là theo ta mà lớn lên hàng ngày. Ta lại luôn tôn kính mấy kẻ có tiền như các ngươi. Nó nhìn riết rồi quen, lại học được cách lấy lòng người có tiền là bình thường thôi. Đương nhiên, điều này cũng không phải chứng minh là, nó liền đối xử không tốt với người nghèo. Ta cũng không phải là cái loại chủ nhân mang dáng vẻ trọng giàu khinh nghèo a.

Y vừa liếc nhìn hai quả trái cây ở trong tay của Giang Bách Xuyên:

– Cái kia, ngươi thật sự muốn dùng cái cục vàng này để mua hai quả trái cây kia à? Ân. Mặc dù, coi như giống cây này hiếm có lại thật khó ra quả. Thế nhưng, hai quả đó, cũng không nên đáng giá đến mức này. Tuy rằng, ta yêu tiền. Nhưng, ta là người luôn biết lý lẽ, luôn rất công bằng. Ngươi có thể nghĩ lại, rồi trả giá lại đi.

Giang Bách Xuyên không khỏi bật cười:

– Nghe ngươi nói vậy, tựa hồ như thật sự là mua được hai quả này cũng rất đáng giá a. Không bằng như vậy đi, ta trả cho ngươi mười lượng bạc, đã được chưa.

Hắn vừa nói xong, lại liền nhìn thấy hai tay của Trương Đại Hải liền mau mắn giấu ra sau lưng. Tiếp theo, trên mặt của y liền bày ra dáng vẻ muốn khóc lên đến nơi, rồi mới chậm chạp, rụt cánh tay từ phía sau lưng, từ từ duỗi tay ra phía trước, còn chậm hơn cả rùa bò, mà đưa ra một nắm tay đang siết chặt thỏi vàng kia, tới trước mặt của hắn, lại chậm thật chậm, mới xòe ra được một ngón tay mở ra:

– Cái kia …… Được rồi, ngươi …… Cầm lại đi.

Ô ô ô. Trái tim của ta đang bị rỉ máu a. Quá đau a. Thật khốn kiếp mà. Sớm biết vậy thì lúc sáng nay, ngươi liền lấy bạc đưa ra đi a. Ta cũng không cần phải khó chịu như vậy a.

Y hung tợn mắng ở trong lòng.

– Ta ghẹo ngươi chơi mà thôi a.

Giang Bách Xuyên nở nụ cười, không thể chọc ghẹo tiếp được a. Nhìn vị nhà quê này xem, nước mắt đều đảo quanh trong hốc mắt rồi đây.

Hắn thực sự là không thể hiểu nổi. Chỉ đơn thuần là một thỏi vàng mười lượng mà thôi, nước mắt của nam nhi đâu dễ rơi xuống a.

– Thỏi vàng này vẫn cho ngươi a. Kỳ thực, căn bản là ngươi vốn không biết hai quả trái cây này có giá trị thế nào đâu. Trái lại, có nói cho ngươi nghe, ngươi cũng không hiểu. Vậy, coi như thuận mua vừa bán, xong rồi đi.

Hắn nhìn xem xung quanh một chút, ánh mắt lại rơi xuống trên thân cây vừa nãy hắn vừa hái trái:

– Có điều, nói thật thì, loại cây tiên cho ra loại quả cực phẩm cao cấp này, bình thường đều chỉ có thể mọc lên ở nơi có mảnh đất màu mỡ thuộc loại tốt nhất. Ngươi làm sao lại có thể trồng xuống ở đây. Hơn nữa, lại còn chăm sóc tốt nó tốt đến vậy. Hiển nhiên, vừa mới qua hai mươi năm liền kết quả ra trái. Đây thực sự là điều khó mà tin nổi.

Trương Đại Hải cũng quay đầu liếc mắt nhìn cái cây đó, gãi đầu một cái, đáp lại:

– Đây là do cha ta mang về trồng a. Khi đó, ta mới bảy tuổi đi. Nếu nói là khó chăm sóc, nó khó lớn lên, vốn là không thể nào nha. Bởi, ta vốn trồng, chăm nó không gì với mấy cây trái khác a. Ngươi lại gạt ta nữa rồi đi.

Sắc mặt của Giang Bách Xuyên lại biến đổi, “hừ” lạnh nói:

– Đối với cái loại người nhà quê như ngươi đây, căn bản là ta không cần gạt để làm gì đi.

Vừa dứt lời, Trương Đại Hải cũng đổi sắc mặt:

– Ngươi, cái tên này, sao vừa nói trở mặt liền trở mặt vậy hả? Ta cũng không nói cái gì đụng chạm đến ngươi cả. Ngươi cứ luôn kêu ta là loại nhà quê này loại nhà quê nọ. Phi. Không có đám nhà quê bọn ta, thì mấy tên ở trên thành thị như các ngươi đây, ăn cái gì, mặc cái gì hả?

Giang Bách Xuyên nhìn dáng vẻ hận không thể giơ chân lên đá hắn một cước của y. Chợt nhớ lại, lúc trước, Lý Đại Hỉ đã mắng bọn hắn trong biệt viện đang nở đầy hoa cỏ, không khỏi thấy buồn cười: có câu nói, mọi con quạ ở trên thiên hạ này thường đều đen a. Xem ra, mọi vị nhà quê ở trên thiên hạ này cũng gần giống như vậy đi.

Hắn nhún nhún vai:

– Không có a. Ta chỉ là vẫn chưa biết tên của ngươi. Nếu ngươi nói cho ta biết, tên của ngươi là gì, thì ta cũng đã không cần phải luôn kêu ngươi là nhà quê nha?

– Ta gọi là Trương Đại Hải.

Sắc mặt của Trương Đại Hải vẫn còn rất thối:

– Hừ hừ. Đừng nói nghe hay đến vậy. Ta biết ở trong lòng của ngươi vẫn là đang xem thường ta đi. Loại người thành thị như các ngươi đều là đám ôm đầy một bụng, tâm địa gian giảo. Ngoài miệng thì nói nghe hay lắm, nhưng căn bản không hề giống với suy nghĩ ở trong lòng.

Y vừa nói xong lại nhìn sắc trời đang dần tối lại một chút:

– Được rồi. Trời cũng tối rồi. Ngươi còn không đi à? Nếu như ngươi không có chỗ để đi ….

Nhìn thỏi vàng đang ở trong tay một cái, y hung hăng cắn răng một cái:

– Được rồi. Xem như tính vào thỏi vàng này luôn rồi đi. Ta liền chiêu đãi ngươi một trận vậy, có điều, chỉ có một lần này thôi a.

Giang Bách Xuyên vừa nghe xong cái loại lời lẽ này xong liền bực mình, còn lại thêm vô cái gì mà “chỉ có một lần này thôi” nữa chứ. Hắn phẫn nộ, xoay người định rời đi:

– Ta không cần ngươi phí công chiêu đãi, ta …..

Đôi chân của hắn đột ngột khựng lại, liền nghĩ thầm, không đúng a. Bản thân mình tự lết tới đây là làm gì nha? Không phải là vì muốn chơi cờ à? Vừa nghĩ tới đây, liền mạnh mẽ dừng bước chân lại, cũng lập tức xoay người lại:

– Ta không cần ngươi phí công chiêu đãi. Ta lại trả cho ngươi thêm bạc có được không?

Hắn ở trên người lấy ra thêm năm lạng bạc nhỏ, lại đưa cho Trương Đại Hải. Quả nhiên liền thấy cả khuôn mặt của y, lập tức trở nên cực kỳ sáng bừng lấp lánh nha:

– Tốt tốt. Ngươi tới đây ở với ta nha. Ngươi nhìn trời này cũng tối rồi a. Ngươi cũng không phải là không còn có nơi nào để đi nữa hay sao? Cho nên, đơn giản là nên nghỉ ngơi một đêm ở nhà ta đi thôi. A. Đương nhiên là, tiền thuê này liền không cần nộp đâu.

Giang Bách Xuyên vì lời này mà giận dữ nha. Hắn sai rồi. Vị nhà quê này, căn bản là không hề có bản chất thuần phác như Lý Đại Hỉ, vốn là tên tiểu nhân hám lợi mà. Tuy rằng, loại trừ đi mấy cái tật xấu này, thì kì thực, hai người bọn họ đều gần như giống nhau cả thôi. Chỉ có điều là, vị Trương Đại Hải này, có thêm một cái tốt nữa là tìa chơi cờ của y rất giỏi mà thôi.

Đợi đến sau khi Trương Đại Hải bận rộn mất nửa ngày, mới bưng thức ăn lên, Giang Bách Xuyên liền không khỏi há hốc mồm. Trên bàn ăn này, đều bày đủ bốn món ăn, đều là món mà hắn không thể nào kêu tên ra nha.

Hắn chỉ vào một cái dĩa, hỏi:

– Cái dĩa này…. Đây là cái gì?

Trương Đại Hải cười nói:

– Đó là cọng cải trắng xào tương a, ăn ngon lắm.

Giang Bách Xuyên nghĩ thầm: cải trắng, ta cũng không phải là chưa từng ăn qua. Làm sao lại nấu ra thành cái bộ dạng này đây. Có điều, trái lại là, ta thật nhìn không ra nổi, cây cải trắng lớn lên sẽ thành ra cái dạng này sao. Lẽ nào, chính là cái thứ đang được để trong cái dĩa này à?

Đang nghĩ như vậy, thì Trương Đại Hải đã chỉ từng dĩa một, giới thiệu cho hắn nghe:

– Đây là của cải xào tương. Đây là canh củ cải. Còn đây là đậu hũ xào trứng gà. Ha ha, bởi vì ngươi đã ra nhiều tiền đến vậy. Ta cũng không thể nào chỉ bưng lên dưa muối cho ngươi ăn, có đúng hay không a?

Giang Bách Xuyên tự cho mình tuyệt đối là tinh mắt đến trình độ xuất sắc rồi nha. Nhưng, xoay đến xoay đi nhìn hết một vòng cái dĩa đậu hủ ở giữa một bàn đồ ăn lớn này, vẫn không thể nào nhìn thấy một chút trứng gà chiên thành phẩm nào cả. Hắn thở dài. Thế là xong. Lẽ nào, đồ ăn ở nơi này còn đắt hơn cả Đắc Ý lâu đi? Năm lượng bạc, đã có tế gọi được một bàn đồ ăn lớn thượng đẳng rồi a.

Bất quá, cũng may là, vẻ ngoài cửa mấy món đồ ăn này vốn không ra sao, nhưng ăn vào miệng, vẫn tính là không khó ăn mấy đi. Đến cuối cùng, cũng coi như là đã lấp đầy đến nửa bụng a.

Ăn xong cơm, hắn vừa hỏi, quả nhiên, người mà hắn muốn tìm để chơi cờ, chính là vị Trương Đại Hải này nha.

Giang Bách Xuyên nổi lên hứng thú dạt dào, liền lôi Trương Đại Hải muốn lập tức đấu hai bàn cờ với hắn.

Nhưng xem ra, Trương Đại Hải lại không phải quá có hứng thú, lại không chịu nổi sự lôi kéo của hắn. Cho nên, không thể làm gì khác hơn là, mở ra một tờ giấy do y tự vẽ ra một bàn cờ, còn lấy ra hai bát đựng mấy hòn đá nhỏ, bày ra xong. Giang Bách Xuyên vừa nhìn thấy liền muốn té xỉu, sợ sệt chỉ vào bàn cờ:

– Này …… Đây, chính là đồ để chơi cờ của ngươi sao?

Không, không thể nào! Cờ vây a! Loại thú vui tao nhã đến vậy, làm sao lại có thể dùng trên cái loại đồ vật thô kệch này hả.

– Đúng đấy, tìm một đám đá đen với trắng này, đã khiến ta phải tốn công, mất cả ba tháng đã tìm ra đấy.

Trương Đại Hải mới là người không thèm để ý tới cái gì gọi là cảnh tượng phong nhã a. Y vừa bày xong bàn cờ, đã là người đầu tiên đặt xuống một hòn đá ở ngay ô cờ hướng đông nam ở trên tờ giấy, đã hạ xong một nước cờ. Giang Bách Xuyên thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cũng lấy ra một con cờ đặt xuống ở ô trên góc tây bắc. Hai người chính thức mở ra một trận sát phạt bằng cờ vây.

Bất quá, càng đặt từng nước cờ xuống, càng đánh, thì Giang Bách Xuyên liền càng trở nên hưng phấn. Dường như nhớ đến lời kể của Thức Kiếm đã nói, kỳ nghệ của vị Trương Đại Hải này vốn không phải là dạng tài giỏi phổ thông bình thường. Hơn nữa, đại khái là bởi vì y chưa từng đọc qua bất cứ quyển kỳ phổ nào cả. Cho nên, khi đi ra bất kì nước cờ nào cũng không cần phải do dự, kiêng kị quá nhiều, công thủ đều có thứ tự, mà gian xảo chồng chất. Có lúc lại bất chợt đi ra một chiêu rất kì diệu. Chỉ khiến cho Giang Bách Xuyên vui sướng đến mức hận không thể nâng cả khuôn mặt của y lên mà hung hăng hôn xuống hai cái a.

Sau khi đã thoải mái dâng trào mà đặt xuống một nước cờ cuối cùng, lại kết thúc thêm một ván nữa. Thì đến cuối cùng, Giang Bách Xuyên đã thua mười ba bàn a.

Bất quá, hắn lại không có chút ảo não nào cả. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, có người thắng được hắn. Hơn nữa, y lại còn thắng đến ung dung như vậy.

Nhân tài khó kiếm a. Ở trong lòng, hắn đang quỳ xuống cảm tạ trời xanh. Hắn vừa ngước lên, thấy Trương Đại Hải ở đối diện, đánh ra một cái ngáp, đẩy một đám cục đá này một cái, mơ hồ nói:

– Được rồi. Không chơi được đâu. Ngày mai, ta còn muốn làm việc đây. Giờ đã trễ rồi, còn không ngủ thì đến sáng lại dậy không nổi a.

Nói xong, đứng dậy, bò đến đầu giường, liền muốn thả màn xuống nằm ngủ.

Nhưng, chỉ là Giang Bách Xuyên vẫn còn đang phấn khích dâng trào còn chơi cờ chưa đã, nào có thể dễ dàng mà thả y đi ngủ nha. Có điều, đây chính là việc không thể cưỡng cầu được. Mắt của hắn thấy, Trương Đại Hải ngả đầu nằm xuống. Bỗng nhiên, hắn nhiệt huyết sôi trào, bày ra dáng vẻ giống như tráng sĩ chặt tay vậy, mà rống lên một tiếng, nói:

– Không phải là công việc làm nông thôi à? Ngày mai ta giúp ngươi đi làm việc.

Mặc kệ, nói cái gì cũng được a. Chỉ cần, có thể kéo vị này dậy lại chơi cùng mình một ván nữa a. Thực là… Mình còn dự định muốn đánh thắng bàn này để gỡ gạc lại đây. Mặc kệ, nói cái gì cũng đư. Hắn đã suy nghĩ ra vài nước đi cờ kì diệu rồi, bây giờ chỉ chờ hắn tự nhìn xem mấy nước cờ đó, có thể phá giải được hay không, thì làm sao có thể để y đi ngủ được đây.

Trương Đại Hải trở mình một cái, lại bò lên, tính toán cẩn thận trong một chốc lát, tiếp theo lại nghi hoặc hỏi:

– Ngươi –? Ngươi sẽ làm gì? Biết xới đất cày cấy à? Biết nhổ củ cải sao? Biết thu hoạch bắp không?

Y nhất thời liền hỏi ra chuỗi lời lẽ như vậy. Mấy từ này, sau khi Giang Bách Xuyên vừa nghe xong liền trợn tròn mắt lên.

Hắn rất muốn hỏi Trương Đại Hải một chút: “khoai lang là cái món đồ gì vậy? Củ cải không phải là mọc ra từ trên cây à? Bắp là cái gì kia? Bắp không phải chính là cơm tẻ hay ăn hả? Món đồ đó làm sao mà thu hoạch, không phải đổ trực tiếp vào nồi sau đó chưng lên, liền xong rồi sao?”

Bất quá, nếu nhất thời hỏi ra mấy cái tên này, thì càng tỏ ra rõ ràng là hắn vốn không biết gì cả. Cuối cùng khẳng định là y sẽ liền ngã đầu liền ngủ. Vì lẽ đó, Giang Bách Xuyên mặc kệ hết, nhắm mắt đưa chân, cố sức biểu hiện ra mình lí lẽ thẳng thắn, khí thế hùng hồn, hồi đáp:

– Mấy việc này thì có cái gì khó? Khi ta còn bé, cha mẹ cũng là nông dân trồng trọt, có cái việc gì mà ta chưa từng làm qua.

Bây giờ, hắn hết sức cảm thấy bản thân đã luyện kiếm là may mắn a. Bởi trên mấy ngón tay thon dài lẫn lòng bàn tay ở cả hai tay đều hình thành ra mấy cái vết chai sần lên. Hắn chỉ vào đó:

– Ngươi nhìn đây này. Mấy cái vết chai này, đều là do trong lúc làm mấy công việc đó mà lưu lại đây.

Trương Đại Hải chìm đắm trong sự vui sướng, khi nghĩ đến, ngày mai sẽ có thêm một người giúp đỡ y làm việc a. Vì lẽ đó, nên y đã dễ dàng liền tin tưởng Giang Bách Xuyên. Y không hề biết được, đó chính là, khi cha mẹ của Giang Bách Xuyên còn sống, vốn là đã được hoàng thượng đích thân phong cho nhất phẩm cáo mệnh công thần, cùng với nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Cả đời này, đến hình dạng cái cuốc ra sao cũng còn không biết nữa là.

Ngay khi y lại bò lên, lại bày ra bàn cờ giấy lần nữa, Giang Bách Xuyên lại bị vài nước cờ kì diệu kia mà kích thích hắn đến trở nên càng thêm hưng phấn. Sau một trận chém giết, Giang Bách Xuyên lại thua thêm hai mươi ván nữa, đã là lần thứ hai phải cam chịu bại trận a.

Ánh mắt nhìn người của Giang Bách Xuyên về Trương Đại Hải đã triệt để thay đổi. Hắn chẳng thể nghĩ tới nổi, cái vị nông dân chỉ biết có mỗi việc kiếm tiền với cả trồng trọt mà thôi, lại có thể có được một tay chơi cờ tài giỏi đến vậy. Hơn nữa là, thấy kẻ yếu hơn mình thì lại mạnh hơn kẻ đó, còn gặp kẻ mạnh hơn thì y lại càng mạnh hơn loại người đó a.

Nghe y ồn ào nói nhất định phải đi ngủ, nếu không thì phải cả một ngày đều không thể làm việc thì làm sao sống được nữa. Nhìn y thu dọn bàn cờ cùng với hai bát đá nhỏ kia gọn gàng rồi.

Trong ánh mắt của hắn bỗng nhiên tinh thần phấn chấn sôi trào: quá tốt rồi, rốt cục mình cũng có chuyện để làm a. Không triệt để đánh bại vị Trương Đại Hải này. Mình liền không trở về Long Hổ sơn đi
Bình Luận (0)
Comment