Quả Tử Kì Duyến

Chương 8

Đi tới bích thanh sơn đã qua nửa tháng, nhưng Giang Bách Xuyên vẫn bày ra dáng dấp cái xác chết di động không khác gì với cái lúc mới tới đây.

Thẩm Thiên Lý cùng Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Dù mọi người đều biết, cái bộ dạng nửa sống nửa chết này, nhất định là có dính dáng đến vị Trương Đại Hải. Là cái người mà hắn vốn đã nói rằng, muốn mang người ta tới đây để kết hôn. Nhưng, bây giờ, kết quả lại là chỉ có mình hắn đến đây. Cho nên, cả ba tên này chỉ đành phải phái kẻ khác đi thám thính tình hình của người nọ xem đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vẫn chưa quay về. Mà, Giang Bách Xuyên lại không chịu mở miệng nói ra bất cứ một chữ nào cả. Cho nên, ba tên này không thể lơi lỏng mà đi làm bất cứ việc gì, chỉ chuyên chú canh chừng tên bạn tốt này, đến mức một tấc cũng không rời, phòng ngừa hắn sẽ làm ra cái chuyện gì điên rồ a.

Tuy, cả ba đều cho rằng, vẫn nên để Giang Bách Xuyên có cơ hội làm chuyện điên rồ phát tiết ra vẫn tốt hơn là cứ phờ phạc, vất vưởng đến thế này. Nhưng, mỗi khi vừa nhìn thấy hắn bày ra một bộ dạng hồn bay phách lạc này, thì mỗi một tên đều không dám lơ là, buông lỏng.

Tuy, thời tiết cuối mùa thu ở trên bích thanh sơn vốn không phải là mùa đẹp nhất trong một năm, nhưng mà, lại là thời điểm vô cùng sung sướng.

Bởi, đây là một mùa bội thu từ mấy thửa ruộng đất do Lý Đại Hỉ khai hoang, tự tay trồng trọt. Cho nên, tất cả mọi lâu la trên bích thanh sơn đều tình nguyện phụ giúp cái vị áp trại phu nhân đây hái đậu, bẻ bắp, thu hoạch cao lương(*), lượm trứng gà. Có lẽ, là bởi vì tiếng ca hát không đủ ngũ âm của Lý Đại Hỉ hoàn toàn cảm hoá một đám người đang hăng say này, cho nên, vào lúc này, ở trên bích thanh sơn, đều vang vọng lên một mảng reo ca đồng đều vui vẻ.

Giang Bách Xuyên đang ngồi ở đầu thửa ruộng đất hoang do Lý Đại Hỉ khai khẩn ra. Trong chốc lát, đôi mắt của hắn vẫn luôn không rời khỏi trên người của Lý Đại Hỉ. Bởi, phảng phất như là hắn đang nhìn thấy được hình dáng của Trương Đại Hải một tháng trước vậy, y cũng đã bận bịu trên ruộng đến mồ hôi đầm đìa, nhưng mặt mày đều luôn cười rạng rỡ thế này đi.

– Bách Xuyên, khụ khụ ……

Cả ba tên Thẩm Thiên Lý, Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên đều không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Rốt cục, trong lòng của Thẩm Thiên Lý đã ghen tuông đến không nhịn nổi nữa, hắn tận lực thử dùng giọng điệu mà hắn coi như là ôn hòa nhất, mở miệng.

– Cái kia, ta biết ngươi, tuyệt đối sẽ không gây ra cái loại chuyện không trượng nghĩa, xấu xa, như là thích lão bà của bằng hữu này đi. Thế nhưng, cái kia, dù sao thì Đại Hỉ đã là người của ta. Cho nên, ngươi có nhìn chằm chằm đến mấy, cũng không thể nào chạm vào được đâu. Vì vậy…… Vì vậy …… Khụ khụ, ngươi hiểu rõ ý tứ của ta muốn nói rồi chứ?

– Ta hiểu rất rõ.

Giang Bách Xuyên cười khổ một tiếng. Đây là câu nói đầu tiên của hắn, sau khi đến bích thanh sơn, hắn lại nói tiếp:

– Thiên Lý, ngươi không cần phải suy đoán lung tung đâu. Chẳng qua, là ta cảm thấy Đại Hỉ thật sự rất giống Đại Hải, đặc biệt là dáng vẻ khi cả hai đều bận bịu làm lụng.

– Cái kia …… chẳng phải cả một đám huynh đệ đều đang cùng y bận rộn à?

Thẩm Thiên Lý nhấp nhấp môi, có ý tốt dẫn dụ:

– Ngươi cũng có thể nhìn bọn họ xem a. Dáng vẻ của tất cả mọi người khi đang bận rộn làm lụng, đều không khác nhau mấy đi?

Giang Bách Xuyên lắc đầu:

– Cái dáng vẻ khi bọn họ làm lụng đều không hề giống vậy, sẽ không thể khiến cho ta nhìn thấy hình bóng của Đại Hải được…… Đại Hải……

Hắn thở dài, nhẹ một tiếng, lại đột ngột đứng bật dậy, lẩm bẩm nói:

– Ngươi nói đúng, bất luận ta có nhìn nhiều đến thế nào, thì Đại Hỉ vẫn chính là Đại Hỉ. Y vĩnh viễn cũng sẽ không biến thành Đại Hải được…..

Hắn nhấc bước, ủ rũ mà rời đi một đường, dưới ánh tà dương, chiếc bóng của hắn kéo dài lê thê, vừa nhìn liền cảm nhận được nỗi thê lương lại vừa cô đơn.

– Hắn không sao chứ?

Nhiếp Thập Phương nhìn bóng lưng cô tịch của tên bạn tốt, bật thốt:

– Chúng ta, hẳn là người vô cùng kiên cường nhất ở trên đời này đi, sẽ không dễ gì, bị đánh bại bởi bất kỳ cái đả kích nào đi, có đúng hay không?

– Khó nói lắm.

Thẩm Thiên Lý do dự lắc đầu:

– Nếu như, ta ở lúc trước, ta cũng sẽ đồng ý với ngươi. Nhưng mà, hiện tại, căn bản là ta lại không dám tưởng tượng nổi, nếu như đến một lúc nào đó không có Đại Hỉ ở bên cạnh, thì ta còn sống nổi thế nào nữa đây.

Đây là lời nói thật, lúc trước, vào lúc hắn đã cho rằng Đại Hỉ đã chết đi, hắn dự định giết cái ả lão thái bà kia, sau đó, liền tự sát đi theo cùng y.

– Đừng lấy bọn ta ra mà so sánh với ngươi a.

Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên cùng kêu um lên. Đổi lấy, một cái liếc mắt của Thẩm Thiên Lý:

– Sẽ có thôi. Sẽ có một ngày, các ngươi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ này giống như ta bây giờ thôi.

– Phi phi phi. Cái miệng quạ đen.

Nhiếp Thập Phương nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, mà Phượng Cửu Thiên thì lại lo lắng nhìn về phương hướng mà bóng dáng của Giang Bách Xuyên đã biến mất:

– Các ngươi nói xem…… Không phải là hắn sẽ đi tự sát đi?

– Sẽ không làm quá đến vậy chứ.

Hai tên kia cùng kêu to lên. Thế nhưng, vừa dứt tiếng kêu, cả ba đều không hẹn mà cùng đứng lên, chạy về phía dưới núi.

– Đều do ngươi cả a. Bất quá, hắn chỉ là nhìn thêm Đại Hỉ vài cái thôi à. Ngươi tự nhìn lại ngươi một chút đi, ghen cái gì mà ghen a? Ít nhất, cũng vẫn còn có thể để cho hắn yên phận đợi ở chỗ này đi.

Nhiếp Thập Phương vừa đang nhanh nhẹn chạy về trước, vừa oán giận nói.

– Phí lời. Tất nhiên, người hắn nhìn không phải là lão bà của ngươi cho nên ngươi mới nói dễ đến vậy đi. Hắn cứ nhìn chằm chằm Đại Hỉ như vậy. Ta là lo lắng, vạn nhất bởi vì dưới ảnh hưởng xấu từ việc ái tình chia ly, hắn lại đâm đầu, mì quáng đi thích Đại Hỉ của ta, thì làm sao bây giờ hả?

Thẩm Thiên Lý lầu bầu đáp.

– Vì vậy, ngươi liền không thể không lên tiếng nhắc nhở hắn không nên thích lão bà của bạn tốt hả. Ngươi đúng là cái tên gia hỏa trọng sắc khinh bằng hữu a.

Phượng Cửu Thiên chỉ còn thiếu mỗi động tác nhổ nước miếng lên người Thẩm Thiên Lý mà thôi a.

Bước chân của cả ba vẫn luôn thoăn thoắt, đang chạy như bay về phía trước. Cả ba đột ngột đứng khựng lại. Bởi ở phía trước tầm mắt của ba tên này, là một màn hình ảnh Giang Bách Xuyên đứng ở trên vách núi. Từng trận gió thu thổi đến, hất cánh tay áo màu trắng của hắn, bay lên phần phật. Cả thân người của hắn tựa như lúc nào cũng có thể sẽ cưỡi gió mà biến mất ngay lập tức ở trước mặt vậy.

– Xong rồi, xong rồi, xong rồi a……

Nhiếp Thập Phương nhỏ giọng nói:

– Không ngờ được, tên gia hỏa Giang Bách Xuyên này luôn bày ra một bộ dạng không tim không phổi, mà chỉ mới có chịu một chút xíu đả kích này mà đã muốn tự sát rồi sao. Trời ạ, cái thứ ái tình này, thật má nó, khiến cho ngườ ta chẳng biết suy nghĩ cái gì vậy a.

– Đừng la to. Cẩn thận một chút, nếu để hắn nghe thấy, liền trực tiếp nhảy xuống. Thì thật không xong a.

Thẩm Thiên Lý tức giận gầm nhẹ. Nhưng mà, tiếng rống lên của hắn, chỉ to tiếng hơn so với tiếng la um lên của Nhiếp Thập Phương chứ không kém hơn bao nhiêu đi.

– Các ngươi đang ở đây làm gì vậy?

Đột nhiên, Giang Bách Xuyên xoay người lại, nhìn cả ba, lại mỉm cười nói:

– Chẳng lẽ, các ngươi cho rằng, ta sẽ đi tự sát đi? Thực nực cười a. Chỉ là một chút thất bại tình trường mà thôi. Giang Bách Xuyên – ta, muốn tìm hạng người gì mà lại không có a? Ai nói, ta nhất định phải treo cổ chết dí ở trên cái cây Trương Đại Hải méo mó, xấu xí kia chứ.

– Đúng đúng đúng a. Cái loại nhà quê kia, có thể kiếm được người coi trọng là quý hóa lắm rồi đi. Vậy mà bọn họ lại không biết giữ a, chắn chắc là đầu óc đã bị úng nước rồi đi.

Phượng Cửu Thiên hăng hái gật đầu, tiếp theo, liền cảm nhận được, một tâm mắt muốn giết người nhẹ nhàng bay lại đây.

– Lúc này, không phải nên cần nói ra mấy lời lẽ này an ủi Bách Xuyên à? Cho nên, bằng hữu tốt, ngươi liền nhịn xuống, chịu oan ức một chút đi a.

Hắn thấp giọng nói, tiếp theo, lại nhìn thấy Giang Bách Xuyên bước đi tiêu sái, từ trên rìa vách núi, bước xuống từng bước một, lại gần đây. Tâm đang treo cao của hắn, coi như là, mới triệt để được thả xuống.

– Cửu Thiên, ngươi nói không sai a. Chỉ là một vị nhà quê mà thôi. Ta chỉ là mới yêu say đắm y thôi. Nếu đã nói ra lời chia ly, thì lại càng không thể dây dưa, dài dòng. Ta và y, đều đã quay lại cuộc sống trước đây vốn chưa từng gặp nhau, cho nên, từ đây về sau, ta chỉ có thể đứng ở phía chân trời xa xa mà chúc phúc cho y thôi.

– Nghe xong cái lời này, làm sao mà khiến ta rất muốn nghĩ đến là ngươi đang nói một đằng mà tâm lại một nẻo a.

Thẩm Thiên Lý nhỏ giọng thốt lên lầm bầm, tiếp theo, hắn đã bị Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên hung hăng trừng mắt một cái, hắn liền vội vã, vỗ tay nói:

– Không sai, không sai a. Bách Xuyên, ngươi mới không nên không có tiền đồ giống như ta bây giờ đi. Cầm lên được thì cũng buông xuống được nha. Từ đây về sau, ngươi cũng không thèm nhớ nhung cái vị Trương Đại Hải kia nữa, đến tên họ của cả hai cũng không phải đã nói lên, chuyện ngươi và y, vốn đã xung khắc rồi nha.

– Tên xung khắc với nhau sao?

Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên đều thốt lên kinh ngạc, hỏi. Đến, Giang Bách Xuyên đang mang theo cõi lòng chằng chịt vết thương, nghe xong, cũng đã bị hiếu kỳ thay thế nỗi bi tình, hỏi lại:

– Thiên Lý, lời này của ngươi vừa nói là sao đây?

– Cái này, còn phải hỏi nữa sao? Tên của ngươi là Giang Bách Xuyên, không phải là một dòng sông luôn chảy xuyên suốt sao. Mà, sông nào lại không đổ về biển đông, càng không thể ngược dòng xuôi về phía tây được đi. Ngươi nhìn lại một chút xem, y lại tên là Trương Đại Hải a. Tức là mặt biển rộng lớn, mênh mông. Cho nên, Bách Xuyên – ngươi đây, một con sông lớn đến mấy vừa đổ vào trong biển rộng, cũng liền không thể ngược dòng đi ra ngoài được nữa. Cái tên như vậy, đến lúc cưới Trương Đại Hải về được, thì ngươi không phải sẽ bị y khác đến gắt gao hay sao a.

Thẩm Thiên Lý bày ra vẻ nghiêm túc, phân tích như thật mà gật gù.

Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên cũng không nhịn được nổi lên khinh thường, “hừ” hai tiếng, nói:

– Thiệt tình a. Cái tên này, điều ngươi nói cũng không có chuẩn xác chút nào đi. Bởi, tên của ngươi cũng nào đâu có xung khắc gì với Lý Đại Hỉ nha. Kết quả cho ra sao nào, còn không phải là ngươi vẫn bị y khắc đến gắt gao sao hả.

– Được rồi, được rồi a. Từ đây về sau, các ngươi không cần nhắc lại chuyện này nữa được không? Các ngươi không thấy, ta vừa mới thật vất vả đi ra khỏi sự đả kích của việc thất tình đây.

Giang Bách Xuyên khá là cảm khái, lập tức được ba vị hồ bằng cẩu hữu tán thành nhiệt liệt.

Đồng thời, cả bốn đều đi trở về. Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên cùng với Thẩm Thiên Lý liều mạng nghĩ nát óc, tìm chút chuyện cười, nói ra. Cả bốn người vừa đang cùng nhau cười đùa, đột ngột, xuất hiện nhị đương gia ở sơn trại này, vừa chạy như bay tới, vừa lớn tiếng nói:

– Thủ lĩnh, kẻ đi thám thính đã trở về rồi, mọi tin tức liên quan đến Trương Đại Hải, đều đã thăm dò được hết rồi a.

Ở trên mặt của Thẩm Thiên Lý, Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên đều đồng loạt chảy xuống một loạt vạch đen. Trong lòng lại chửi um lên, lẽ nào con mắt của cái tên này bị đui à? Gã không nhìn thấy Giang Bách Xuyên đang ở đây sao, lại còn dám lớn tiếng ồn ào nhắc đến tên người nọ a.

Bất quá, sau khi Giang Bách Xuyên vừa nghe xong liền biến sắc, đúng là, rất nhanh liền đã khôi phục thái độ bình thường, nhìn ba tên hảo hữu vẫn đang lúng túng nở cười. Hắn lại mỉm cười nói:

– Đi vào thôi. Trở về, ngồi nghe một chút xem, thám tử hồi báo cái tin tức gì a. Còn có nơi nào thiếu sót, không hiểu gì thì cứ hỏi ta a.

– Ha hả …… Ha hả ……

Ba tên này chỉ có thể cười gượng thôi a. Lại nghe, Giang Bách Xuyên nghiêm túc nói tiếp:

– Không sao cả a. Nếu ta đã hạ quyết tâm buông tay rồi, thì mặc kệ là ta có nghe được bất cứ tin tức gì về y, tâm của ta cũng đều sẽ hoàn toàn bình lặng như mặt nước a. Hiện tại, dù thám tử nói cho ta biết, mấy ngày sau, y sắp phải thành hôn đi nữa, ta cũng sẽ không cảm thấy đau lòng đâu a.

Cả bốn người cùng nhau đi đến sảnh chính. Quả nhiên, có hai gã thám tử, lộ ra dáng vẻ khôn khéo đang ngồi ở một chỗ, vừa nhìn thấy bốn người đến, đều khom lưng cúi đầu bái kiến. Nhưng, vừa ngước mắt lên lại thấy Giang Bách Xuyên cũng ở đây, cả hai lại ấp úng không biết nên nói cái gì mới tốt đây.

– Có chuyện gì thì nhanh chóng mở miệng nói đi.

Thẩm Thiên Lý cùng ba vị bằng hữu tốt đồng loạt ngồi xuống. Nếu Giang Bách Xuyên đều đã không ngại, thì hắn cũng không cần thiết dây dưa dài dòng.

– Không phải là có chuyện muốn bẩm báo sao? Trương Tam, Lý Tứ có gì thì nhanh nói, lại bị câm à?

Màn đêm vừa buông xuống, Lý Đại Hỉ cũng đã thu hoạch xong rồi, sau khi tắm rửa, thay một thân quần áo sạch, tinh thần thoải mái liền chạy tới đây, đang chuẩn bị kêu Thẩm Thiên Lý đi ăn cơm.

Vừa nhìn thấy ái nhân của mình xuất hiện, cả mặt này của Thẩm Thiên Lý đều cười đến như một đóa hoa lớn nở bừng lên, liền vươn tay, ôm lấy thân thể của Đại Hỉ, vừa định để y ngồi ở trên đùi của mình, liền nghe thấy Phượng Cửu Thiên, Nhiếp Thập Phương cùng một lúc ho khan lên một tiếng, ý tứ kia rất rõ ràng: hai người các ngươi nghĩ muốn lời chàng ý thiếp ân ân ái ái, thì làm ơn, hãy đến đến sảnh phía sau đi, nơi vốn không có ai đi. Còn ở nơi này, vẫn còn có một tên vừa mới chịu tổn thương tình cảm nặng nề đây.

Thẩm Thiên Lý thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để cho Lý Đại Hỉ ngồi ở bên cạnh mình. Hắn lại nhìn thấy y bày ra bộ dạng vui vẻ, rạng rỡ, phấn chấn, lại hiếu kỳ. Thì, trong lòng của hắn, liền cảm thấy hạnh phúc đã sắp dâng tràn lênh láng rồi đi.

Thủ lĩnh đã lên tiếng, áp trại phu nhân lại bày ra một bộ dáng thích thú, cho nên, Trương Tam Lý Tứ chỉ suy nghĩ đơn giản, liền không kiêng kị với sự có mặt của Giang Bách Xuyên nữa. Mà, cả hai liền thuật lại rõ ràng mười mươi toàn bộ mọi tin tức đã nghe ngóng được. Chỉ là do bị vướng phải người ở trong cuộc vẫn đang ở đây ngồi nghe cùng, cho nên, cũng biết ngại ngùng mà không dám thêm mắm dặm muối. Cả hai đều tự giác giảm đi mức độ khoa trương xuống không ít.

– A? Giang Bách Xuyên, ngươi …… Làm sao mà ngươi cũng lại yêu thích một vị nông dân trước nha? Lẽ nào, bốn tên huynh đệ các ngươi này đều có bệnh à? Thanh niên trai tráng, thân thể lại khỏe mạnh, lại không đi yêu khuê nữ đại gia, lại chuyên đi yêu thích nam nhân như ta đây. Cái này thì không nói tới nữa đi. Còn cần phải là xuất thân nông dân chất phác. Các ngươi vốn không phải đều rất là xem thường bọn ta, cái loại mà vẫn hay bị các ngươi gọi là người nhà quê sao?

Lý Đại Hỉ thuần túy bày tỏ, chỉ là hiếu kì đơn thuần mà thôi.

Giang Bách Xuyên cảm thấy khóe miệng của mình chắc là sắp bị rút gân đi.

Này…. Vị Lý Đại Hỉ này lại bày ra một dáng vẻ thuần khiết, vô tội… Lẽ nào, y đã thật sự quên, kết cục bi thương này của mình đang phải gánh chịu đây là do kẻ nào đã mở miệng nguyền rủa hả?

– Đại Hỉ a, tất cả những thứ này …… Ta đều phải nên bái tạ ngươi đi. Ngươi hẳn là sẽ không quên mất đi?

Giang Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi đáp.

Quả thật là phải gánh chịu lời nguyền rủa kia mà, đã yêu phải cái tên Đại Hải nhà quê này thì cũng thôi đi. Nhưng, điều khiến cho hắn phiền muộn nhất, đó chính là:

Cái tên Thẩm Thiên Lý này, rõ ràng là trực tiếp dùng cường để bắt ép Lý Đại Hỉ về tay. Nhưng, làm sao mà đến cuối cùng, hắn vẫn được cùng Lý Đại Hỉ song túc song phi a. Trong khi, mình đối xử với Đại Hải vừa ôn nhu, săn sóc, lại vừa cưng chiều, dung túng. Lại, có thể bị rơi vào kết cục là, đơn thân chiếc bóng chứ hả. Ông trời ơi. Cái này thật sự là không công bằng mà.

– Bái tạ ta?

Quả nhiên, Lý Đại Hỉ đã quên mất lời nguyền rủa do chính miệng mình nói ra lúc trước, nghi hoặc nhìn về phía lão công của mình:

– Không đúng nha. Cái kia, vị Trương Đại Hải gì đó, vốn là người ở tận thôn gần thành Lạc Dương a, căn bản là ta không hề quen biết được y a. Làm sao ta lại có thể làm mai cho hai người được nha?

Một câu nói này của y vừa nói xong, đều lợi hại hơn so với cái gì gọi là tuyệt đỉnh thần công đi, bởi vì, khiến cho bốn người đều suýt chút nữa lập tức bị té ngã xuống rồi.

– Làm mai a?

Lý Tứ vừa nhớ tới ngày đó trước khi đi còn nghe được một chuyện liền nói:

– Nói đến làm mai, ta liền nhớ ra một chuyện đã nghe được. Từ khi Giang công tử – ngươi đi rồi, nghe nói, bà mai liền mau lẹ, nhiệt tình vào tổ chức lễ dạm ngõ(*) náo nhiệt rồi đi. Trước khi hai ta đi, tựa hồ như có gia đình tới cửa để xem mắt rồi đi. Dựa theo tập tục ở nông thôn, nếu hôn sự này, đều đã được song phương đồng ý, thì không tới hai tháng là liền có thể thành thân rồi đi.

– Thành thân?

Giang Bách Xuyên lập tức đứng bật dậy, kích động đến mức cả thân thể đều có chút run rẩy dữ dội:

– Y …… y muốn thành hôn?

Hắn tựa hồ như là từ trong mấy kẽ răng mà rít gào ra mấy chữ này vậy.

– Đúng đấy.

Trương Tam, Lý Tứ kỳ quái nhìn về phía vị sơn đại vương này:

– Bọn ta còn nghe nói, trước đây, nhà của cô nương đã sớm có ý định mà gả con gái cho Trương Đại Hải rồi đi. Mà, Trương Đại Hải cũng rất vừa ý đối phương. Chỉ bằng vào hai điều này, bọn ta nghĩ, chỉ sợ là hôn sự này sẽ được nhanh chóng tổ chức đi.

“Ầm” một tiếng, Giang Bách Xuyên liền tàn nhẫn vỗ nát một góc bàn ở bên mình.

Chỉ nghe, hắn cắn răng nghiến lợi, oán hận nói:

– Thành thân? Trương Đại Hải, ngươi đúng là sống tốt đến mức phong lưu khoái hoạt rồi a. Ta mới đi không đến một tháng. Ở bên kia, nhà của ngươi đã liền có bà mối nhanh nhẹn tới tổ chức lễ dạm ngõ náo nhiệt rồi a. Hơn nữa, còn nóng vội đến mức định ra cả ngày tháng tổ chức hôn sự, thành thân cũng nối liền sắp đến. Ngươi ngươi ngươi ngươi …… Coi như chỉ là vì để an ủi ta một chút, ngươi cũng có thể do dự, chần chờ thêm một chút đi, chỉ cần chờ thêm nửa năm đến một năm, rồi hãy suy nghĩ đến chuyện thành thân này nọ vậy đi?

Hắn càng nói lại càng phẫn hận, cuối cùng, là trực tiếp đứng lên, vô thức nhấc bước đi lòng vòng ở trong phòng, một lúc lại chỉ lên trời kêu mắng không ngớt nha.

Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên, Thẩm Thiên Lý, Lý Đại Hỉ cùng nhau ngồi ngây người, sững sờ ở nơi đó. Phải qua mất nửa ngày, Phượng Cửu Thiên mới thở ra một hơi dài thườn thượt, nhẹ giọng nói:

– Một canh giờ trước, không biết là ai vừa mới nói qua. Nếu bản thân hắn đã hạ quyết tâm buông tay, thì mặc kệ có nghe thấy bất cứ chuyện gì về người ta đi nữa, cũng đều có thể tâm tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Hiện tại, dù cho thám tử có nói cho hắn biết, mấy ngày sau, vị Trương Đại Hải – người ta liền muốn thành hôn đi nữa, thì hắn cũng sẽ không cảm thấy đau lòng nữa đâu a. Thập Phương, ngươi còn có nhớ là ai nói hay không nha? Thật giống như không phải là ta đi. Thiên Lý lại càng không thể nói ra mấy lời này rồi đi. Ồ. Lẽ nào, là ngươi à?

– Ta? Phượng Cửu Thiên a, ngươi lại muốn ta chịu oan thay cho tên gia hỏa nào đó, bây giờ, đang bị kích động đến mức đi tới đi lui như con kiến bò loạn ở trên chảo nóng, à?

Nhiếp Thập Phương liếc mắt một cái, mỉa mai tiếp:

– Trí nhớ của ngươi thật không tốt a. Ta đây nhắc cho ngươi nhớ lại. Cái tên gia hoả nào đó vẫn đang phát rồ ghen tuông bậy bạ, vô căn cứ, lại vừa mới dứt lời mắng Trương Đại Hải – người ta sống đến thật phong lưu khoái hoạt đây, chính là cái tên vừa ở một canh giờ trước, phát ra lời thề son sắt rằng, dù cho người ta thành hôn đi nữa, cũng sẽ không bị lung lay ý chí, thay đổi quyết định nha.

– Nha? Là vậy à? Nói như ngươi, vậy thì đúng là trí nhớ của ta không tốt rồi sao? Nào có nha, trí nhớ của ta vẫn rất tốt a. Hay nên nói là, cái tên nào đó đang là loại người lập tức trở mặt quá nhanh, hành động quá mức kịch liệt, khiến cho ta không thể tin nổi, nên mới hoảng hốt nhớ lầm đi?

Phượng Cửu Thiên khoa trương thốt to lên. Nhiếp Thập Phương cũng bày ra dáng vẻ nghiêm túc như thật, mà gật đầu, nói:

– Không sai, không sai a. Nhất định là do cái tên nào đó đã trở mặt quá nhanh, gây nên hành động mức kịch liệt, nên mới khiến ngươi hoảng hốt đến mau quên vậy nha.

Hai tên này chung tay biểu diễn một màn tung hứng điệu nghệ, kẻ hỏi người đáp đến xuất sắc a, suýt chút nữa khiến cho Giang Bách Xuyên tức chết rồi đi.

Hắn nào đâu biết được, định lực của bản thân lại không đáng tin tưởng đến vậy a, rõ ràng là đã tự nhắc nhở mình, tựa hồ như thất tình, chia ly cũng không phải cái việc gì khó. Nhưng vì sao, vừa nghe thấy tin y sắp kết hôn, thì lồng ngực vẫn sẽ bị khó chịu, khó thở đến sắp chết a, làm sao kêu hắn không thể nào không phát rồ lên được đây? Bằng không, hắn sẽ cảm thấy mình sẽ liền bị phẫn nộ, bực tức đến không thở nổi đây.

Ở một bên, Lý Đại Hỉ vẫn còn đang hỏi Thẩm Thiên Lý xem, bản thân y là đã từ lúc nào mà se duyên cho Giang Bách Xuyên a. Mà, cư nhiên, Thẩm Thiên Ly lại không quá muốn giải thích vấn đề này. Tâm tư của hắn rõ ràng đã bay tới nơi khác rồi đi, cuối cùng, hắn liền trực tiếp đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Giang Bách Xuyên, để lại một câu rất có ý tứ sâu xa:

– Huynh đệ, ngươi nên một mình ở lại nơi này mà phát tiết một hồi đi thôi. Huynh đệ, xem như ta tiếp đãi ngươi không chu đáo a.

Vừa nói xong, liền trực tiếp, kéo Lý Đại Hỉ vẫn còn đang hiếu kỳ không ngừng ở trong lòng, dù không muốn rời đi, cũng buộc phải lôi đi.

Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên liếc mắt nhìn nhau, cũng đều nhún nhún vai, rời khỏi sảnh lớn. Chỉ còn lại mỗi một mình Giang Bách Xuyên ở trong phòng liền có thể phát điên lên được rồi đi. Hắn lại nhấc chân liền lại ra cửa, ngẩng đầu, nhìn một chút. Vầng trăng tròn sáng vằng vặc ở trên bầu trời đêm, dường như giống với cảnh tượng vào buổi tối hôm ấy, hắn cùng Trương Đại Hải đi suốt cả đêm vậy.

Tâm tư của hắn bất giác liền bay trở về đêm hôm ấy, có thể được xem như là một buổi tối rối loạn a. Dần dần, lại hiện ra từng hình ảnh lướt qua, đến tình cảnh hai người đang mắc kẹt, bị treo lơ lửng giữa lưng chừng ở trên vách núi, lúc bấy giờ dừng lại ở trong đầu.

Khi thì hiện lên vẻ mặt yếu đuối, lo sợ của Trương Đại Hải khi sợ sệt nghĩ rằng hắn định thả tay của y. Lúc thì, hiện lên, vẻ mặt xúc động, ôm ý định chịu chết, quyết tuyệt của y khi tóm lấy cái con rắn to kia. Còn có, một màn khi hắn thừa nhận tình cảm của bản thân đã dành cho cái vị nhà quê này. Cả cảnh tượng khi hắn chỉ có thể trơ mắt, đứng nhìn y bị rắn cắn, lại dâng lên cái nỗi thống khổ, đau đớn, tuyệt vọng, khi đã mất hết cả niềm tin đó.

“Đùng” một tiếng, lại giáng xuống một chưởng ác liệt, chiếc bàn đá ở trong viện, cũng không thể tránh được kiếp nạn lớn, mà vỡ tan thành mấy tảng đá vụn lớn, chất đống lại ở đó.

– Đại Hải chỉ có thể là của ta. Y chỉ có thể là của ta. Dựa vào cái gì, ta lại muốn mặc cho kẻ khác đến, đoạt y đi được sao.

Giang Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi rống lên. Vừa dứt lời, ngay lập tức, cả thân thể như bị trút hết khí lực, giống như quả bóng bị xì hơi mà ủ rủ xuống.

– Nhưng mà …… Nhưng mà ta lại muốn cho y có được hạnh phúc. Nếu như ép buộc y ở lại bên cạnh mình, thì chỉ có thể khiến cho y chịu đựng nỗi thống khổ mà thôi a. Lẽ nào, nhìn y như vậy, thì ta sẽ vui sướng được sao?

Hắn tự lẩm bẩm, xoắn xuýt lại vừa rơi vào trong bể thống khổ.

Cuối cùng, sau khi đã tự lặn ngụp chìm vào một bể hồ dán ở trong đầu, bỗng nhiên, linh quang chợt lóe, Giang Bách Xuyên lập tức kích động, bật dậy, lập tức đứng lên.

Đúng rồi. Ở bên cạnh mình, chẳng phải đã có sẵn một ví dụ sống sờ sờ rồi sao. Lúc trước, tên Thẩm Thiên Lý kia đã bức ép Lý Đại Hỉ gả về đây hay sao? Hiện tại, cả hai người họ không phải đều vẫn sống với nhau rất hạnh phúc hay sao. Tại sao mình lại không chịu đi hỏi một chút ý kiến từ tên huynh đệ tốt đã có sẵn kinh nghiệm rồi đi?

Hắn hoàn toàn liền bị rơi vào trong phấn chấn cuồng loạn, hoàn toàn không có chú ý tới lúc này đây đã là thời gian nào trong ngày, mà lại hăng hái muốn đi hỏi dò ý kiến của tên huynh đệ tốt kia. Lúc này nha, lại đi quấy rầy chuyện tốt của người ta, thì sẽ khiến người ta phẫn nộ oán trời trách đất a.

Bên trong phòng ngủ tinh xảo, một cây nến đỏ đang im lặng bừng cháy, tỏa ra ánh sáng vàng vọt ấm áp. Ngẫu nhiên, ánh nến này lại nhảy nhót, lay động, tựa hồ như là đang mỉm cười vì một màn nói chuyện giữa hai người đang có mặt ở trong phòng này.

– Không muốn a, Thẩm Thiên Lý. Ngày hôm nay, ta đã quá mệt mỏi rồi a.

Lý Đại Hỉ bất đắc dĩ vừa khước từ con sói to đang nhiệt tình nhào lên trên người của y, vừa liên tiếp ngáp dài.

– Không phải đã dặn ngươi đừng ra tay làm việc quá sức hay sao a? Có việc gì nặng nhọc linh tinh, cứ để đám người kia làm là được rồi mà. Thực là …, từ khi ngươi bắt đầu thu hoạch hoa mầu đến giờ, ngươi đều nói mệt mỏi đã đến mười ngày rồi đi. Ta không đành lòng khiến ngươi mệt mỏi thêm nữa, cho nên, mới luôn bị cấm dục đến tận bây giờ rồi a. Ngươi nói xem, ta có dễ chịu hay không đây?

Thẩm Thiên Lý vừa bày ra vẻ oan ức tố khổ, vừa không nhịn nổi dục hỏa mà sờ soạng lên trên thân thể thon gầy của ái nhân, hai đầu ngón tay linh hoạt liền bắt đầu xoa nắn hai nụ hoa hồng phấn đang nhô lên trên lồng ngực, hai nụ hoa liền nổi cộm lên.

Lý Đại Hỉ nghe Thấy Thẩm Thiên Lý nói vậy. Y tự ngẫm lại tựa hồ như cũng xác thực đúng là có như vậy a. Cho nên, trong lòng lại nổi lên hổ thẹn, y liền ngưng giãy dụa, vì vậy, đã bị kỹ xảo thành thạo của con sói to kia khiêu khích đến nổi lên ham muốn.

Hai người trêu đùa đến bắt đầu thở dốc. Thẩm Thiên Lý đã thủ thế chờ đợi từ lâu, đang muốn bắt lấy hộp thuốc mỡ, thì đột ngột vang lên một trận tiếng gõ cửa “thùng thùng thùng” xôn xao, nghe thấy tiếng gõ dồn dập đến vậy, tựa hồ như là đang có chuyện khẩn cấp gì đó đã xảy ra vậy.

Thẩm Thiên Lý tự nhiên không phải là loại người chỉ vì tiết dục mà lơ là chính sự mà không thèm để ý được mọi chuyện được. Hắn khẽ hạ xuống một cái hôn lên trên khuôn mặt của Lý Đại Hỉ, tiếp theo, hắn lập tức từ giường nhảy xuống mặt đất, đưa tay tung ra một chút nội công, cánh cửa đang đóng kín liền bật mở, Giang Bách Xuyên liền ló đầu chui vào.

– Bách Xuyên?

Trên mặt của Thẩm Thiên Lý nhất thời chảy xuống hắc tuyến dày đặc:

– Ngươi đến đây để làm gì đây?Trời đã muộn đến vậy rồi. Còn ồn ào tới chỗ của ta a. Có lời gì muốn nói, thì không thể để mai nói sau, được không đây?

Má nó! Giang Bách Xuyên, tốt nhất là ngươi cho ta một cái lí do chính đáng hợp tình hợp lí mà đến tìm ta ngay lúc quan trọng này. Bằng không, ta sẽ bổ ngươi ra làm thành mấy miếng a.

Tên nào đó đang bất mãn mà ở trong lòng hung tợn gào thét lên.

– Thiên Lý, ngươi nghĩ xem, ta nên trở lại đó đoạt lấy Đại Hải mang đi hay không đây?

Căn bản là Giang Bách Xuyên không thèm để ý đến sắc mặt của tên bạn tốt. Trong lòng của hắn đã hoàn toàn bị cái ý nghĩ của bản thân mình xâm chiếm toàn bộ rồi đi.

– Chính là bởi vì cái vấn đề này nên mới tìm đến ta ngay lúc này sao?

Thẩm Thiên Lý không dám tin nổi, bật hỏi. Lẽ nào tên bạn tốt này của hắn đang ngứa xương ngứa da muốn đánh nhau với mình một trận à?

Bằng không, làm sao mà cái tên này lại sẽ tìm ra một cái lí do thối nát đến thế hả.

– Đương nhiên. Ngươi nghĩ xem, hiện tại, ở trong lòng của ta, còn có thể nghĩ đến cái chuyện khác gì khác được nữa à?

Giang Bách Xuyên có chút bất mãn a. Vẻ mặt này của Thiên Lý là cái thái độ gì đây hả. Có điều, vừa nghĩ đến bản thân hắn đến đây là có việc muốn cầu người ta, cho nên, hắn vẫn nhẫn nhịn xuống khó chịu, mà nói tiếp:

– Thiên Lý, ngươi nhớ lại một chút xem. Lúc trước, ngươi cùng Đại Hỉ vốn là một đôi oan gia. Sau đó, ngươi lại cướp y về đây, thì hai người các ngươi vẫn sinh hoạt rất hạnh phúc như trước. Mà, ta cùng Đại Hải đã có nền tảng tình cảm nhất định. Nếu như ta cũng đoạt Đại Hải về như vậy, thì bọn ta nhất định sẽ trải qua cuộc sống còn hạnh phúc hơn so với các ngươi, có đúng hay không hả?

– Một chút cũng đều không sai. Vì vậy, bây giờ, ngươi nên nhanh nhanh đi về phòng thu thập rồi ngủ sớm, chuẩn bị tinh thần phấn chấn đi. Trời vừa sáng sớm thì liền xuống núi đi cướp người đi. Quan trọng nhất, chính là, ngươi lập tức rời khỏi nơi này cho ta. Đừng quấy rầy ta làm chính sự a.

Thẩm Thiên Lý nghiến răng nghiến lợi mà rít gào ra từng câu từng chữ. Mà, lúc này, Giang Bách Xuyên mới phát hiện ra trên người của tên bạn tốt trước mặt này, đang tỏa ra một luồng khí tức cầm thú bị cấm dục a. Hắn bất giác tỉnh ngộ, gật gù liên tục, đáp:

– Cố lên a. Đi a. Vậy thì ta đi ngay đây.

– Đại Hỉ, Đại Hỉ. Cái tên gia hỏa sát phong cảnh đáng bị thiên đao vạn chém đã đi rồi a.

Một lần nữa, Thẩm Thiên Lý lại trở nên hưng phấn, tiểu đệ ở thân dưới cũng đang bừng bừng ý chí chiến đấu, tinh thần sung mãn sôi sục. Hắn vừa vén màng giường, lập tức nhào lên trên thân thể của ái nhân. Nhưng, một khắc tiếp theo, hắn liền hoá đá ngay ở trên người của Lý Đại Hỉ.

Bởi, Lý Đại Hỉ đang nằm ở dưới thân của hắn, đang nhắm mắt an tường, từ trong miệng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ, chứng minh một điều rằng, chủ nhân của âm thanh này là đang ngủ say rồi a.

– Giang Bách Xuyên …… Ta muốn làm thịt ngươi ……

Giữa đêm khuya yên ắng, trên bích thanh sơn, đột ngột, truyền ra một tiếng rống to cực kỳ tức giận, khiến cho một đám đông chim chóc nhỏ bé đáng thương đã chăn chỉ, mệt nhọc cả một ngày, mới vừa tiến vào mộng đẹp liền bị kinh động, giật mình mà ríu rít, bay lên tán loạn.

– Thẩm Thiên Lý, Thẩm Thiên Lý, không xong rồi, không xong rồi……

Hừng đông, trên bầu trời vừa lộ ra một tầng sáng lờ mờ. Bên ngoài phòng ngủ của Thẩm Thiên Lý liền truyền đến một trận tiếng gào to hoang mang, hoảng loạn.

Thẩm Thiên Lý thật đáng thương a. Tối hôm qua, bởi vì thân thể vốn đang trong cảm xúc hưng phấn vô cùng, lập tức liền tuột thẳng xuống, cảm xúc trống vắng, hụt hẫng, ủ rũ vô cùng. Cho nên, tâm lí bị kích thích quá lớn. Lại, thêm vào còn việc phải xoa dịu tiểu đệ nửa thân dưới của hắn đang hưng phấn tưng bừng lại bắt buộc phải nhẫn nhịn xuống, khiến cho hắn phải mất ngủ đến hơn nửa đêm. Vừa đến canh tư, cuối cùng mới coi như là đã bình ổn cảm xúc bất mãn, mà ngủ thiếp đi, say như heo chết. Ai ngờ đâu, còn chưa tới một canh giờ, liền bị một trận tiếng kêu gào này kinh động đến thức giấc.

– A.

Lý Đại Hỉ đang ngủ say ở sát bên, đột ngột ngồi bật dậy, hoảng hốt kêu lên:

– Thẩm Thiên Lý, cái gì không xong a? Không phải là bị cháy chứ?

Y hoang mang lập tức nhảy xuống giường, trên thân của y lại chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót ngắn, lại ở trong một khắc tiếp theo, liền bị ái nhân kéo người trở lại.

– Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên. Tốt nhất là hai ngươi có thể nói ra chuyện lớn chân chính có thể khiến cho ta cảm thấy được nó kinh hoàng đến mức khiến hai ngươi thất thố xông vào đây đến vậy. Bằng không, ta dám cam đoan, một khắc sau, các ngươi đừng trách sao, đại họa lâm đầu giáng xuống hai ngươi a.

Hắn mang theo một bụng phẫn nộ, giận dữ lại không thể phát tiết ra ngoài. Bây giờ, hắn vừa buồn ngủ muốn chết, lại không thể không rời giường nữa chứ. Thẩm Thiên Lý điên cuồng gào lên. Hắn thật sự cực kì, vô cùng hoài nghi, lần này, ba tên hồ bằng cẩu hữu kia, đến sơn trại nhà hắn, không phải là đang cố ý muốn dằn vặt hắn khó chịu đến chết thì ba tên nọ không sống nổi hay sao đó.

– Giang Bách Xuyên đã mất tích rồi a.

Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên xông vào, nhất thời đều nhìn thấy thân thể trần trụi chỉ xuyên một cái quần lót của Lý Đại Hỉ, tiếp theo, cả hai lập tức hoang mang xoay người còn e sợ hơn cả người bị nhìn thấy đang đứng trước mặt đây a.

– Xin lỗi, Thẩm Thiên Lý. Bọn ta vốn không nhìn thấy cả a.

Trời ạ. Đến chuyện này dẫn đến việc cái bình dấm chua này sôi trào lên, thì cả hai đều sẽ không phải một chuyện tốt đẹp gì.

– Ngươi cần gì phải xoay người a. Ta lại không phải là nữ nhân.

Lý Đại Hỉ rất không cao hứng, bật thốt. Y nhìn thấy ánh mắt của hai tên này là cái ý tứ gì a.

Thân thể của mình lại không phải là của đại cô nương nha.

– Trước tiên, ngươi lên trên giường nằm xuống cho ta.

Thẩm Thiên Lý gầm nhẹ, nhấn cả thân thể của Lý Đại Hỉ tiến vào chăn bên trong, hai tên này mới dám xoay người lại.

Phượng Cửu Thiên vội vã nói

– Thiên Lý, Bách Xuyên đã mất tích rồi a. Ngươi nói xem, có phải do hắn nghĩ không thông rồi đi làm chuyện xằng bậy hay không đây? Tuy rằng, ngày hôm qua, hắn đã phát ra một lời thề son sắt. Sau đó, hắn vừa nghe thấy tin tức Trương Đại Hải muốn thành thân, thì biểu hiện kích động đó của hắn, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó. Đây chính điềm báo trước không hề có chút tốt đẹp gì cho kết cục của chuyện này hết a.

Thẩm Thiên Lý cười lạnh một tiếng, nói:

– Các ngươi sốt sắng xông tới đây, là vì chuyện này à? Hai tên ngu ngốc này. Cũng không nhớ rõ một chút, mấy ngày nay vốn luôn có mấy người chúng ta luôn ở quanh, canh chừng hắn. Nếu hắn nghĩ không thông, làm ra chuyện điên rồ thì chúng ta đã phát hiện lâu rồi đi. Với lại, hắn còn có cái gì mà nghĩ không ra nữa đâu? Yên tâm đi, Bách Xuyên cũng là bởi vì đã nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa, đã nghĩ tới vô cùng thông suốt, cho nên, tối hôm qua, hắn đã lập tức xuống núi rồi.

– Nha, hắn đang quay về Long Hổ sơn rồi à? Cái này là ổn rồi.

Nhiếp Thập Phương vỗ ngực một cái. Cũng còn tốt, hắn liền tự hỏi bản thân mình, làm sao mà bằng hữu của mình lại không có tiền đồ đến vậy a. Kẻ cầm lên được thì cũng buông được, đó mới là Giang Bách Xuyên a. Bất kể là, hắn đã từng yêu say đắm Trương Đại Hải đến mức nào, thì chuyện đó cũng đều sẽ bị hắn vứt qua một bên đi. Một năm sau, lại là tên nam nhân tốt, luôn phấn chấn, lỗi lạc, tiêu sái, phong lưu.

– Hắn là quay về thôn của Trương Đại Hải a. Nghe ra ý định ở trong lời nói của hắn, đại khái, chính là muốn đi cướp hôn nha.

Thẩm Thiên Lý hời hợt nói, tiếp theo, cũng không thèm để ý, mà phất tay chào hai vị bằng hữu đang há hốc mồm đến có thể chứa đủ một quả trứng gà, bắt đầu trực tiếp mặc quần áo lên người.

– CHÚ THÍCH:

(*) Cây cao lương: hay còn gọi miến mía, cao lương đỏ, (cỏ) miến to, bo bo; cây ngũ cốc quan trọng thứ năm trên thế giới sau lúa gạo, lúa mì, ngô và đại mạch. Cao lương là cho ra hạt thu hoạch hàng năm, nhưng thân cây lại có thể trồng lâu năm.

(*) Lễ dạm ngõ: còn gọi là lễ xem mặt, lễ chạm ngõ;) là một nghi lễ trong phong tục hôn sự, là buổi gặp gỡ chính thức giữa hai gia đình.
Bình Luận (0)
Comment