Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 79

Anh đã cược thắng.

Thế giới dưới nước im ắng tĩnh lặng, toàn bộ lồng ngực của Tiết Phi Y đều đau nhói, nhưng vẫn ôm lấy Thanh Hà với sức lực lớn nhất.

Chết cũng không buông tay.

Trong phút chốc ra khỏi nước, Tiết Phi Y có cảm giác sống lại. Ánh nắng rất chói mắt, anh bị lóa không mở mắt nổi nhưng vẫn bình tĩnh nhìn. Trên mặt toàn nước là nước, chính anh cũng không phân biệt được đâu là nước mắt do bị tia sáng kích thích, đâu là nước đầm.

“Tiết Phi Y”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gọi mình, Tiết Phi Y vẫn không dám nhìn sang, nếu là già thì sao đây? Hay là ảo giác trước khi chết? Nếu là ảo giác, mình mà không nhìn thì chắc có thể giữ thêm được một lúc nhỉ?

Song đối phương không cho anh được toại nguyện, rất nhanh, ánh mặt trời đã bị Thanh Hà che khuất, “Tiết Phi Y?”

Thấy biểu cảm của đối phương như đang lo liệu mình có bị nước vào đầu không, Tiết Phi Y vội vàng “Ừ” một tiếng để chứng tỏ bản thân. Ánh mắt anh lơ đãng rơi vào mái tóc dài màu mực ướt đẫm của đối phương, vô thức duỗi tay cẩn thận sờ hai cái —— cảm giác tuyệt quá! Muốn sờ nữa!

Sau khi phản ứng lại, anh nhanh chóng rụt tay về, nhắc nhở bản thân không thể đắc ý vênh váo, nếu nói chuyện không hợp Thanh Hà ngủ tiếp thì làm sao đây.

Trên trán anh được bàn tay thấm lạnh đặt lên, bên tai là giọng nói lành lạnh của đối phương, “Vẫn ổn chứ?”

Giọng hay quá luôn! Tiết Phi Y không trả lời, chờ Thanh Hà hỏi một lần nữa mới bất thình lình mỉm cười rạng rỡ, “Anh tỉnh rồi thì gì cũng ổn hết.”

Có vẻ không ngờ Tiết Phi Y sẽ trả lời như vậy, nhưng Thanh Hà vẫn gật đầu, “Ừ, tỉnh rồi.” Y ôm Tiết Phi Y vừa bơi về phía bờ, vừa giải thích, “Đột nhiên phải ngưng tụ thành thực thể, chưa kịp nói với cậu đã ngủ say, khiến cậu lo lắng rồi.”

“Tất nhiên là rất lo lắng rồi ——” Tiết Phi Y nhìn chằm chằm sườn mặt của Thanh Hà, bỗng trợn tròn hai mắt, giãy giụa trong nước, “Khoan đã! Thực thể hình người? Đột nhiên? Vậy là nửa năm nay anh đang hóa hình hả?”

Cảm giác được Tiết Phi Y không muốn đi tiếp về phía trước, Thanh Hà chiều anh dừng lại luôn, chân thành nói, “Phải.”

Đủ loại suy nghĩ choán ngập đầu, Tiết Phi Y bày ra gương mặt khổ sở, “Thế anh đột nhiên xuất hiện, là do hóa hình chỉ thành công một nửa? Một phần? Năm phần sáu? Có khi nào một phần là thực thể một phần là hư ảnh không?”

Nói phát là anh lại xót xa, muốn khóc quá.

Có phải mình đã tìm đường chết rồi không?

Thế là tiếp đó, Tiết Phi Y khoác tay lên vai Thanh Hà, bắt đầu kiểm tra lần lượt xem có chỗ nào chưa hóa hình ổn không.

Quần áo trên người Thanh Hà sũng nước, dán vào da, vải rất mỏng, loáng thoáng nhìn thấy da. Đai lưng buộc lỏng lẻo, cổ áo mở rộng, có thể thấy cổ, xương quai xanh, cơ ngực, và cả ——

Tiết Phi Y khựng mắt, cảm thấy mình chịu không thấu, nhưng tay anh nhanh hơn suy nghĩ, đã đặt lên lồng ngực Thanh Hà.

Sờ ——sờ đã quá.

Thanh Hà rất dung túng cho Tiết Phi Y sờ lung tung trên người mình, thấy anh ngừng tay mới hỏi, “Xác định xong chưa?”

Tiết Phi Y ổn định sắc mặt, giả vờ bình tĩnh, “Đã xác định rõ, nửa người trên không có vấn đề.”

“Nửa người dưới cũng không có vấn đề.” Thanh Hà nói xong thì lại hỏi, “Muốn ngâm thêm một lúc hay là lên bờ?”

“Lên bờ lên bờ!”

Được ôm vào bờ, Tiết Phi Y bám lấy một tảng đá to bên đầm nước, thở hổn hển không ngừng. Chân mày xinh đẹp của Thanh Hà cau lại, “Nãy xảy ra chuyện gì vậy? Khí tức xung quanh không đúng lắm.”

Tiết Phi Y chỉ lên trên vách đá cheo leo, “Có thứ bắt nạt tôi!” Xong còn khoa tay múa chân, “Con rối to như này nè, xấu không chịu nổi! Bị tôi nổ nát thì hợp thành một gương mặt tử khí lao tới, tôi không đứng vững, còn… còn bị thương, lưng đau! Thế nên rơi vào đầm nước không nổi lên được.” Anh vừa nói vừa than thở, “Mạng sống thật sự yếu ớt quá.”

Thanh Hà ngồi xổm xuống, ánh mắt lo lắng, “Lưng bị thương à? Để tôi xem nào?”

“Giờ đỡ hơn rồi, chỉ là vẫn hơi nhưng nhức.” Nói rồi anh dời sự chú ý của đối phương, “Không biết cái mặt tử khí kia thế nào rồi, mình lên trên nhìn thử coi sao nhé?”

“Được”

Thanh Hà ôm Tiết Phi Y, trực tiếp đi lên trên mặt vách đá. Tiết Phi Y liếc cái đã thấy bên cạnh gốc cây vẫn còn vụn rối, phía trên có tử khí nhàn nhạt.

Đi qua xem xét cẩn thận, Thanh Hà xác định, “Theo những gì cậu nói, hẳn là nó đã dồn hết sức cho đòn tấn công sau cùng rồi tiêu tan ngay.”

“Tôi cứ cảm thấy gương mặt được ngưng tụ kia quen quen, có vẻ như là người của Ủy ban huyền thuật trước đây.” Tiết Phi Y dựa vào gốc cây to khỏe nhớ lại, “Trước đó bà Long đã lọc được một đống người, gần như đều là phe Kỷ Đông Ca. Tôi đoán chuyện lần này không phải để báo thù cho Kỷ Đông Ca mà là có kẻ trong lòng khó chịu, muốn trả thù Ủy ban huyền thuật, xem ra về phải nói với bà Long mới được.”

Nhớ tới Thanh Hà cũng không biết những chuyện xảy ra trong nửa năm này, Tiết Phi Y lại kể một cách đơn giản.

Thanh Hà gật đầu, cất mảnh vỡ rối đi sau đó hỏi Tiết Phi Y, “Đi được không?”

“Không.” Ánh mắt Tiết Phi Y muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu.

Thế là trên đường xuống núi, Tiết Phi Y được Thanh Hà cõng.

Ngón tay anh quấn quanh dây cột tóc của Thanh Hà, vui vẻ muốn hát một bài nhưng vẫn nhịn, “Đại Thanh Hà này, tôi có nặng không?”

“Không nặng”

“Thế anh có ghét tôi nói nhiều không?” Anh nhận ra cả chặng đường trước đó hình như toàn là mình nói không ngừng nên hiếm thấy tự mình biết mình, sợ bị ghét.

“Không nhiều.” Thanh Hà trả lời xong, ngẫm nghĩ đoạn bổ sung một câu, “Hồi bé cậu còn nói nhiều hơn bây giờ.”

“Tôi lại còn thụt lùi hả?” Cái tay quấn dây buộc tóc của Tiết Phi Y dừng lại, hứng thú, “Lúc tôi mấy tuổi thì nói nhiều nhất? Thích nói cái gì?”

“Một tuổi tới ba tuổi, vừa biết đi đã nói, ngày nào cũng chạy và té.” Thanh Hà nhớ lại, giọng cũng dịu dàng hơn, “Có một lần khóc lóc tìm tôi, nói nửa tiếng không ngừng tí nào.”

“Tôi nói gì thế?”

“Một hòn đá bắt nạt cậu, trán cậu rất đau. Cậu kéo tôi đi tìm hòn đá đó nhưng không tìm được, giận đến tối cũng không ăn cơm”

Tiết Phi Y cười như được mùa, cảm thấy hồi bé mình đáng yêu quá thể, thế là lại lôi kéo Thanh Hà kể rất nhiều chuyện thuở nhỏ. Trong rừng cây xanh um có chim tước bay tới lui, tâm trạng anh tươi đẹp trong chốc lát lại bắt đầu lo lắng, “Sau này thì sao? Anh còn biến về không?”

“Không, giống Huyền Qua”

Cái tay vòng quanh cổ Thanh Hà hơi thả lỏng, Tiết Phi Y chôn đầu ở lưng đối phương, cười thầm.

Về tới chỗ ở, Tiết Phi Y đầy máu sống lại, trước tiên báo cáo tình huống cặn kẽ cho bà Long rồi gửi tin nhắn khoe khoang với Lục Hào, thấy không có chuyện gì làm thế là lại bám Thanh Hà.

Thanh Hà thấy anh nhảy nhót xong rồi thì kéo người tới cửa phòng tắm, “Tắm rửa, thay quần áo.”

“Được được!” Tiết Phi Y gật đầu mấy cái, bật thốt, “Tắm chung đi! Anh cũng ướt sũng mà.”

Nói xong anh lại lập tức hoảng sợ, hai bước vào phòng tắm đóng cửa, mở nước, “Nãy anh nghe nhầm đó!”

Lớn tiếng nói xong, anh đứng luôn dưới vòi hoa sen, xả nước lên mặt mình, xối hết tưởng tượng lung ta lung tung rồi lau mặt, chuẩn bị tắm rửa.

Nhưng không chờ Tiết Phi Y cởi quần áo, cửa phòng tắm đã mở ra. Anh trơ mắt nhìn Thanh Hà đi tới, đối phương chỉ mặc một chiếc quần vải, lộ ra phần eo vô cùng mềm dẻo, nửa trên để trần, dáng người cao ngất.

Anh nhìn đến ngây người.

Thanh Hà duỗi tay tới tắt nước từ bên cạnh Tiết Phi Y, nhắc nhở, “Cậu chưa cởi quần áo kìa.”

“Hả? Đúng đúng đúng! Cởi cởi cởi!” Thế nhưng bây giờ tay anh không có sức, không cởi nổi.

Vốn lo Tiết Phi Y vì chuyện ban ngày mà sợ nước nên Thanh Hà mới quyết định vào. Bây giờ nhìn dáng vẻ anh thế này, cảm thấy mình đoán đúng, thế là dứt khoát đưa tay cởi áo giúp Tiết Phi Y, để qua một bên rồi lại cởi quần anh.

Như vậy sao được!

Tiết Phi Y như bị cái gì đó chích cho phát, nhanh chóng quay người, tay chân luống cuống tự cởi quần, “Tôi tự cởi được rồi!” Anh cứng kinh khủng, bị nhìn thấy thì giải thích thế nào đây?

Bẩm sinh cứng như sắt thép à?

Chờ Tiết Phi Y cởi được một lúc, tay Thanh Hà đã để trên lưng anh, trơn trơn, mùi sữa tắm lan ra. Tiết Phi Y cảm thấy máu toàn thân chảy nhanh hơn, tiếng tim đập cũng sắp rung rách màng nhĩ. Anh hít thở sâu mấy cái, lấy ra dũng khí cả đời, lùi về sau một chút, tựa lưng vào lồng ngực Thanh Hà, cúi đầu, “Đằng trước cũng phải thoa sữa tắm.”

“Rồi.” Thanh Hà lại bóp sữa tắm, bắt đầu xoa phía trước giúp Tiết Phi Y, vô cùng cẩn thận. Bởi vì Tiết Phi Y xoay lưng về phía y, lại còn cúi đầu nên y tạm thời không phát hiện sự khác thường của đối phương.

Chờ tay Thanh Hà bôi tới phần eo, Tiết Phi Y lúng túng, “Để tôi giúp anh.”

“Hửm?”

“Tôi giúp anh thoa sữa tắm”

“Được.” Thanh Hà buông tay, “Cần tôi quay lưng không?”

“Cần”

Tiết Phi Y bóp ra rất nhiều sữa tắm, nhìn Thanh Hà quay lưng về phía mình, run rẩy đè tay lên. Tỉ lệ cơ thể của Thanh Hà gần như hoàn mỹ, cơ bắp xinh đẹp, da rất trắng, không hề có chút tì vết nào. Tiết Phi Y nhìn một lúc, trong đầu tức thì xuất hiện hình ảnh trong mộng cảnh ngày trước, cùng với tổng kết của Lục Hào ——anh mơ thấy mộng xuân.

Trong phòng tắm ngập tràn mùi sữa tắm, trên người cả hai đều là bọt trắng. Tiết Phi Y cảm thấy còn xoa nữa sẽ xảy ra chuyện, thế là vừa sải chân tới dưới vòi sen, bắt đầu xả nước vừa nói, “Phía trước anh tự xoa nhé?”

“Ừ”

Một lúc sau, Thanh Hà cũng đứng dưới vòi sen, đặt tay lên lưng Tiết Phi Y.

Tiết Phi Y tí nữa nhảy dựng, mặt đỏ bừng, “Anh đang làm gì thế?”

“Không phải lưng cậu bị thương à?” Ngữ điệu của Thanh Hà rất bình thường, “Tôi xoa bóp giúp cậu.”

Giữa đồng ý và từ chối, Tiết Phi Y lựa chọn cam chịu, nhìn gạch sứ chằm chằm, cảm giác tay Thanh Hà xoay bóp ở lưng.

Xong, mình muốn xoay người ôm ảnh quá.

Không, không chỉ ôm ảnh, mà còn muốn hôn, muốn ——

Không được nghĩ.

Cuối cùng, Tiết Phi Y xối hết bọt trên người, đi ra trước, vội vội vàng vàng tìm quần ngủ mặc vào, che lại phản ứng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đứng trước tủ quần áo, tưởng tượng đủ loại hình ảnh, lại tích cực tìm một bộ quần áo của mình đưa cho Thanh Hà, “Anh mặc đỡ quần áo của tôi nhé?”

Chờ Thanh Hà nhận lấy, anh lại chờ ở cửa ra vào, không yên tâm.

Tiếng nước dừng lại, qua một hai phút, Thanh Hà mới mở cửa đi ra. Y mặc bộ quần áo của Tiết Phi Y trên người, hơi nhỏ nên không cài ba chiếc cúc áo ở cổ. Tóc đã khô, buộc chặt lên cao bằng dây cột tóc.

Tiết Phi Y chưa từng thấy Thanh Hà mặc quần áo hiện đại, không biết ngây dại lần thứ mấy.

Đại Thanh Hà nhà anh, đẹp quá thể đáng!

Thanh Hà cầm khăn lau tóc giúp Tiết Phi Y đang ngẩn người, rồi lại dùng bông ngoáy tai lau khô nước trong tai giúp anh, vô cùng kiên nhẫn, “Đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ anh ——” Tiết Phi Y buột miệng, lập tức lấy lại tinh thần, “Anh và tôi tối nay ăn gì.”

Buổi tối hai người gọi đồ ăn ngoài, Tiết Phi Y tràn trề tinh lực không chỗ xả, cầm cây lau nhà làm tổng vệ sinh, sàn nhà cũng lau tận hai lần. Sau khi xong còn cảm thấy mình vẫn có thể chạy mười vòng quanh khu chung cư.

Nhưng thấy Thanh Hà ngồi ở trên giường, anh lại lân lê qua, “Buổn ngủ à?” Nói rồi anh cũng cảm thấy buồn ngủ thật, ngáp một cái, nước mắt ứa ra.

Thanh Hà tiện tay lau vệt nước ở đuôi mắt giúp Tiết Phi Y, gật đầu, “Ngủ thôi.”

Nửa đêm, Tiết Phi Y mơ mơ màng màng tỉnh dậy, điều hòa bật nhưng vẫn nóng, là cơn nóng đang tỏa ra từ tận trong xương, nhất là nơi không thể nói, như muốn nổ tung. Ý thức của anh hãy còn mơ hồ, ôm lấy Thanh Hà từ phía sau, cọ theo bản năng.

Chưa cọ được mấy cái, bỗng phát giác tay mình bị nắm chặt, sau đó là giọng của Thanh Hà, “Cậu đang làm gì vậy?”

Tiết Phi Y bị hù tỉnh, giật bắn lên lao vào nhà vệ sinh, phát hiện trong quần vậy mà ướt đẫm, nháy mắt tràn đầy nghi ngờ về năng lực của mình ở phương diện nào đó. Đương lúc rối rắm nên làm gì, tiếng bước chân của Thanh Hà dừng ở cửa, “Gặp ác mộng à? Cần tôi vào không?”

Tiết Phi Y nhấc quần, sắp bật khóc.
Bình Luận (0)
Comment