Tiết Phi Y ngồi thẳng, tỏ ý mình cũng rất nghiêm túc, thấp thỏm nhìn Thanh Hà, chờ đối phương lên tiếng. Bề ngoài anh bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng vô cùng căng thẳng.
Đèn ngủ chiếu tới, khuôn mặt của Thanh Hà dưới tia sáng lờ mờ càng khiến người ta choáng ngợp. Tiết Phi Y nhìn một lúc, cảm thấy chú nai con trong lòng lại bắt đầu đụng quàng, gần như sắp đụng đến hôn mê.
Anh kìm cái tay chộn rộn, há mồm, “Chúng mình… nói chuyện gì thế? Yêu đương hả?”
Nói xong anh vội bụm miệng mình lại ——móa nó sao mình lại nói lời trong lòng ra? Có còn ổn không đó?
Trong mắt Thanh Hà có ý cười nhỏ bé, “Chưa nói chuyện yêu đương.”
Tiết Phi Y giả vờ mặt mình dày như cái tường thành, phối hợp gật đầu, “Được, thế nói chuyện gì?”
Thanh Hà không trả lời câu hỏi này ngay mà kéo tay Tiết Phi Y qua, nhìn biểu cảm của anh, nhẹ giọng nói, “Muốn yêu đương với tôi lắm hả?”
“Muốn chứ, muốn lắm, cực muốn, siêu muốn, nằm mơ cũng muốn! Em còn nằm mơ thấy em ——” Tiết Phi Y không nói hai chữ chịch anh ra khỏi miệng, hết sức tự nhiên tìm đường sống trong chỗ chết, “Mơ thấy em và anh ngọt ngào hạnh phúc cả đời!”
“Phi Y”
“Ừm!” Giọng Tiết Phi Y lâng lâng, anh cười ngu, “Anh mới gọi em là gì cơ? Gọi lại lần nữa đi!”
“Phi Y”
“Sao bỏ cái họ xong lại nghe hay hơn thế nhỉ! Không được không được em phải ghi lại!” Tiết Phi Y muốn xuống giường đi lấy điện thoại nhưng bị Thanh Hà kéo lại.
Nụ cười trên mặt anh nhạt dần, sau lại nghe Thanh Hà nói, “Nói xong đã.”
“Được rồi, ba nghe theo con hết.” Tiết Phi Y vẫn cười, nhưng nụ cười không đẹp như bình thường. Anh rất muốn đổi chủ đề, không muốn nghe những lời Thanh Hà nói sau đó ——dù sao chắc chắn cũng chẳng phải lời hay ho gì.
Nhưng ánh mắt đối phương làm anh không có cách nào từ chối, thế là anh lại ngồi xuống, “Anh nói đi.”
Thanh Hà không sửa lại cách gọi “ba” của Tiết Phi Y, y khiến cho bản thân nhẫn tâm, một lần nói rõ ràng, “Chúng ta không có cách nào bên nhau cả đời.”
Câu đầu tiên là đòn chí mạng, Tiết Phi Y nắm chặt chăn, giương mắt nhìn, “Ừm, em biết, anh nói đi.”
“Trên người Lục Hào có Nguyên Thủy, có thể ngăn cản tử khí giúp cậu ấy, cho nên tuổi thọ của cậu ấy sẽ rất lâu”
Tiết Phi Y gật đầu, cố gắng cười, “Em biết.” Anh nhìn Thanh Hà với vẻ mặt nghiêm túc, “Vấn đề này em từng nghĩ đến từ lâu rồi, em cũng biết anh muốn biểu đạt cái gì. Anh đừng nói, nghe em trước đã.”
Anh bắt đầu bẻ ngón tay đếm cho Thanh Hà nghe, “Giờ em hai mươi hai tuổi, hẳn là trông rất đẹp trai. Đến khi em ba mươi hai tuổi thì sẽ bắt đầu có nếp nhăn, nhưng chắc là trông vẫn nhìn được, dù sao đàn ông tứ tuần một nhành hoa, em chắc chắn là đóa hoa đẹp nhất.”
“Chờ em bốn mươi hai tuổi, nếp nhăn sẽ nhiều hơn, nhưng em nhất định có thể tránh được trung niên phát tướng, dáng người cũng cao ngất. Tiếp qua mười năm là em năm mươi hai tuổi, không cao thẳng được nữa, sẽ rất già, sẽ loãng xương, sẽ đau lưng, không thể một mạch lên được tầng sáu. Sáu mươi hai tuổi, tóc bạc, người ngợm đâu đâu cũng có vấn đề, phải thường xuyên đi bệnh viện”
Anh nhìn Thanh Hà, “Nhưng bất kể em hai mươi hai, hai mươi hai, bốn mươi hai hay là năm mươi hai, sáu mươi hai, thậm chí là một trăm linh hai tuổi, anh cũng không thay đổi gì, anh vẫn sẽ đẹp trai như thế.”
Nói rồi, yết hầu Tiết Phi Y đau rát, ánh mắt trở nên mơ hồ. Anh cố gắng mở to hai mắt, chun cái mũi ê ẩm, ánh mắt bướng bỉnh, “Nhưng em vẫn muốn yêu đương với anh.”
Anh duỗi tay, ngoắc lấy một ngón tay của Thanh Hà, “Em đã nghĩ kỹ rồi, yêu đương với anh hai mươi năm. Hai mươi hai tuổi, đến bốn mươi hai tuổi, khi đó hẳn là vẫn chưa già chưa xấu, đi ra ngoài cùng anh cũng sẽ không có ai nói anh là con em, em là ba anh.”
Nói đến chữ “ba” khóe miệng anh cong lên cười, nhưng nước mắt cũng chảy xuống theo.
Tiết Phi Y khóc chẳng nói chẳng rằng, nhìn ngón tay Thanh Hà mình ngoắc lấy, yên lặng rơi nước mắt. Nước mắt men theo cằm, rơi xuống chăn màu trắng làm ướt một mảng nhỏ.
Anh khóc, đột nhiên không nhịn nổi, trực tiếp đè Thanh Hà xuống giường, nằm nhoài lên ngực đối phương, khóc ra tiếng, tiện thể quệt hết nước mắt lên.
Thanh Hà không nhúc nhích, dung tung tất cả của anh.
“Mợ nó chứ ai muốn yêu đương hai mươi năm với anh, hai trăm năm cũng chả đủ, hai ngàn năm mới có thể hơi hơi xem xét!”
Tiết Phi Y khóc đến thở không ra hơi, nói chuyện nghẹn ngào, đứt quãng, nhưng ánh mắt rất hung dữ, “Nhưng hai mươi năm là tốt nhất, vừa vặn. Sau này em già rồi, có thể hồi tưởng cực kỳ lâu. Sinh mệnh của anh dài như thế, em chiếm một đoạn ngắn trong sinh mệnh của anh, anh cũng có thể quên em rất nhanh.”
Nói xong hai chữ cuối, nước mắt anh càng chảy kinh hơn, như vòi nước bị rỉ.
Nước mắt thấm vào vải quần áo, như đâm thẳng vào tim. Thanh Hà cũng khó chịu theo, từ lúc Tiết Phi Y còn nhỏ y đã chăm nom anh, nhiều năm vậy mà chưa từng thấy anh khóc như thế này.
“Phi Y, đừng khóc”
“Em cứ muốn khóc đấy!” Tiết Phi Y gào lại, sau đó kéo áo Thanh Hà lau mắt, “Trừ phi anh dỗ em!”
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ đề nghị này, Thanh Hà bắt đầu hát. Đó là một bài hát dân gian giai điệu rất chậm, âm thanh dịu dàng như hòa tan trong bóng đêm. Tiết Phi Y không khóc nổi, nhìn Thanh Hà chằm chằm, không nỡ để lọt một tiếng nào, bỏ lỡ một khẩu hình nào.
Hát xong một bài, anh đã thấy khóe miệng Thanh Hà tràn ngập ý cười, “Hồi bé em cũng thế, hát cho em nghe là em không khóc nữa.”
“Chứng tỏ em không quên sơ tâm chưa từng thay đổi.” Tiết Phi Y lại cẩn thận nhéo ngón tay Thanh Hà, “Này là đang dỗ em à?”
“Ừ, đang dỗ em”
“Thế anh và em yêu đương không?”
“Yêu”
“Vậy anh ——” Giọng Tiết Phi Y khựng lại, sững sờ, “Anh vừa mới nói cái gì cơ? Lặp lại lần nữa xem?”
“Tôi nói, tôi muốn yêu đương với Tiết Phi Y”
Một giây này, Tiết Phi Y cảm thấy chú nai con trong lòng đã đụng chết. Anh thì đang ngồi cười ngu, trong mắt như lấp đầy tinh tú.
Thanh Hà duỗi ngón tay, cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt anh, “Về sau đừng khóc.”
“Cười còn chả kịp, khóc cái gì mà khóc, em còn lâu mới cống hiến tài nguyên nước ra ngoài.” Tiết Phi Y nhìn Thanh Hà chòng chọc, “Vậy anh lặp lại lần nữa có được không?”
“Tôi cũng muốn yêu đương với em”
“Lại lần nữa lại lần nữa!”
“Tôi muốn yêu đương với em”
Cuối cùng Tiết Phi Y còn lấy điện thoại ghi âm lại, thỏa mãn, “Sao đột nhiên anh lại nghĩ thông vậy? Nãy chẳng phải còn bảo,” anh bắt chước giọng Thanh Hà, “Chúng ta không có cách nào ngọt ngào hạnh phúc cả đời à?”
“Xin lỗi.” Thanh Hà nhìn anh, nhưng còn chưa nói tiếp đã bị Tiết Phi Y cắt ngang.
“Em biết em biết, giúp em làm rõ được và mất, sau đó để em chọn.” Anh nghịch ngón tay Thanh Hà, “Trước kia lúc em quyết định không phát triển nghề tay trái, tập trung vào thuật chiêm tinh anh cũng như vậy. Lấy phong thủy rồi xem bói ra phân tích, sau đó phân tích tốt xấu của chiêm tinh, cuối cùng để em chọn.”
“Ừm”
“Anh xem, lúc đó anh muốn để em làm nghề tay trái, em không học, giờ cũng chẳng chết đói, chất lượng sống lại còn tốt.” Bây giờ toàn thân Tiết Phi Y đều sảng khoái, trận khóc lóc vừa rồi như mây khói thoảng qua, “Thế nên anh có thể tin tưởng lựa chọn của em, chưa biết chừng chúng mình không chỉ có hai mươi năm, đúng không? Không thử thì sao biết được.”
“Không chỉ hai mươi năm”
“Hả?”
“Em sống bao nhiêu năm, chúng ta yêu đương bấy nhiêu năm.” Thanh Hà nói vô cùng trịnh trọng, “Tôi là một khí linh, không phân biệt được nhân loại đẹp xấu, già yếu, trẻ tuổi, tôi chỉ biết rằng, em là Tiết Phi Y duy nhất, đẹp nhất, độc nhất vô nhị trên đời.”
“Ừm”
“Thế nên đừng sợ, chờ em già rồi, nếu lo người khác hiểu lầm, tôi sẽ biến trở về lại tinh bàn, ngưng tụ thành hư ảnh ở bên cạnh em, chỉ cho một mình em thấy. Tôi có thể đi bệnh viện cùng em, chậm rãi leo cầu thang cùng em, cùng em đếm tóc bạc, đều cùng em”
Thấy hốc mắt Tiết Phi Y lại đỏ lên, Thanh Hà hơi bất đắc dĩ, “Nói khóc là khóc, còn chẳng bằng ngày bé.”
Tiết Phi Y khụt khịt mũi, tỏ ý không phục, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, “Đại Thanh Hà nè, vậy anh đang chơi dưỡng thành à?”
“Dưỡng thành?” Thanh Hà không hiểu nghĩa của từ này.
“Đúng thế, đó là nghe theo lòng mình, nuôi lớn người mình yêu từ nhỏ!” Nhưng nói xong chính Tiết Phi Y lại phá ra cười trước, “Nếu mà thế thật, vậy chắc em là một sản phẩm thất bại rồi, ha ha ha.”
Hiểu ý của Tiết Phi Y, Thanh Hà ngẫm nghĩ, “Trước kia em là người huyết khế của tôi, tôi bằng lòng chăm sóc em lớn lên. Về sau, em không chỉ còn là người huyết khế của tôi.”
“Ế, nói thế, anh bắt đầu cảm thấy, em không chỉ là người huyết khế của anh từ lúc nào vậy?” Tay Tiết Phi Y đan vào năm ngón tay của Thanh Hà, buông lỏng siết chặt, xoay rồi vặn không ngừng nghỉ.
“Tôi cũng không biết, có lẽ tình không biết từ đâu đến”
Tiết Phi Y tự nhiên nói tiếp câu sau “sâu hồi nào chẳng biết*”, cảm thấy mình phải nhớ câu này cả đời. Suy nghĩ hai giây, anh bỗng đứng lên, “Chờ tí! Em đi toilet cái đã!”
(*Hai câu trên trích từ lời tựa của vở kịch “Mẫu đơn đình”)Tiết Phi Y vội vội vàng vàng đi vào toilet, tiện tay đóng cửa lại, gọi điện thoại rất nhanh.
“Dư địa chủ ơi, cầu viện trợ ngoài sân!” Tiết Phi Y thấp giọng.
“Tiểu Tráng?” Dư Trường Sinh xác định người gọi, “Cậu nói đi.”
“Có kiểu tỏ tình nào mà chưa có ai dùng bao giờ, rất mới lạ, cũng cực dễ nhớ không?”
Dư Trường Sinh nghĩ một lúc, “Có. Cậu có thể nói, tựa như cos² cộng sin², bằng một, trong tim tôi em chính là duy nhất, không thể nghi ngờ.”
“Đúng là chưa nghe bao giờ, còn rất thuận miệng dễ nhớ nữa!” Tiết Phi Y nhẩm hai lần, nhớ kỹ, “Cảm ơn cảm ơn, lần sau mời cả Tiểu Lục Hào cùng đi ăn cơm nhé!”
Sau khi hỏa tốc cúp điện thoại, Tiết Phi Y lẩm nhẩm đi ra khỏi toilet, đứng ở bên giường nhìn về phía Thanh Hà, “Em muốn tỏ tình.” Nói xong thì hắng giọng một cái.
“Được.” Thanh Hà nhìn chăm chú vào đôi mắt Tiết Phi Y, nửa tấc không dời.
Nhưng Tiết Phi Y đã dồn khí đan điền chuẩn bị sẵn sàng, bỗng không nhớ nổi, câu kia như nào ấy nhỉ? Anh chỉ nhớ “trong tim em anh là duy nhất”.
Thất bại!
Thế là cuối cùng Tiết Phi Y vẫn lựa phiên bản mộc mạc nhất, anh kéo tay Thanh Hà, mười ngón đan xen, “Đến chết mới tách ra.”
“Ừm.” Thanh Hà nhìn Tiết Phi Y, ở trong lòng im lặng nói, “Vĩnh viễn cũng không rời.”
TOÀN VĂN HOÀN