Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 132

Nhất Thành lắc đầu nói:

- Đệ không thích con trai, huynh bỏ ý định đó đi.

- Cái...đéo

Tiểu Tiểu bó tay với tên này, bên kia hai nữ nhân cùng Bằng Hoắc thì cười ra tiếng. Mọi người kéo nhau ngồi dưới một góc cây hàng huyên. Thì ra là Tuyết Nhan và Tuyết Dung gia nhập Đông Viện. Lan thì lại ở Tây Viện, Mập Mạp thì giống Bạch Tư Thường, gia nhập trung viện. Bọn họ được các viện chủ chọn vào, thiên tài mới được để mắt, còn mấy tên lếu lếu thì tùy ý gia nhập cho đủ số lượng, hầu hết muốn vào viện nào thì vào. Đúng lúc mọi người đang nói chuyện thư viện thì Lan đổi chủ đề, nói về Bạch Tư Thường và Mập Mạp:

- Bạch Sư Huynh đã trở thành đệ tử thiên tài của trung viện. Năm Năm đã đột phá đến cấp hai sao Thiên Nga. Mập Mạp cũng không kém, đã đột phá trung cấp Thiên Cầm, cũng sắp đến thượng cấp.

Ngay đúng lúc này thì Lan dừng lại, quay sang nhìn Nhất Thành hỏi:

- Ngươi biết chuyện của Mập mạp không?

Nhất Thành nhíu mày nói:

- Chuyện gì, lần cuối ta gặp Mập Mạp cũng đã là Năm Năm trước.

Lan nhíu mày, định mở miệng nhưng khó nói, bên kia Tuyết Nhạn lại nói:

- Để ta nói đi! Chuyện là thế này, nghe nói nơi gia Tộc Mập mạp cư ngụ có yêu ma cực mạnh xuất hiện. Giết rất nhiều người thường, thư viện phái rất nhiều nhóm đệ tử đến đó làm nhiệm vụ nhưng đều bỏ mạng. Sau mấy nhóm đệ tử được phái đi cuối cùng cũng có người trở về, đệ tử về đến nơi thì sức cùng lực kiệt, hơi thở yếu dần. Thư viện đã tốn rất nhiều sức lực mới cứu sống tên kia. Lúc tỉnh lại thì tinh thần hắn trở nên thác loạn, la hét điên cuồng. Sau một tháng trời mới tỉnh táo lại được một chút và kể lại chuyện đã xảy ra. Hắn kể rất lộn xộn nhưng có người phát hiện ra mấy ý chính đó là nửa đêm không đầu quái dị gõ cửa, rồi thì Dị giáo người, còn có quỷ thú. Tên đó giờ tinh thần vẫn không ổn định, còn được chăm sóc ở trung viện.

Nhất Thành nhí mày càng chặt hơn hỏi:

- Việc này có liên quan gì Mập Mạp? Hắn đã trở lại gia tộc nên gặp rắc rối?

Lan gật đầu:

- Đúng, hắn đã trở lại gia tộc một tuần. Nghe nói gia tộc hắn cũng có pháp sư mạnh mẽ tọa trấn nhưng hắn vẫn rất lo lắng nên trở về. Ngay sau một ngày lúc Mập Mạp rời đi, có một lão sư mang đến tin tức quan trọng từ nơi đó, nói là các gia tộc ở đó phần lớn đã đầu hàng Dị Giáo. Lúc đó, người trong gia tộc gặp Mập Mạp trên đường trở về gia tộc, kéo hắn chạy ngược trở lại thư viện cầu cứu, bảo Dị giáo gây áp lực cực lớn lên gia tộc bọn họ, bọn hắn muốn mời người thư viện giúp đỡ. Sau đó vì lo lắng cho người thân nên người Mập Mạp gia tộc vội vàng rời đi. Chuyện này dẫn đến tranh chấp ở thư viện, các lão sư có người thì đồng ý giúp đỡ, người thì bảo không, vì nếu giúp đỡ thì thư viện sẽ phải đối đầu trực diện với Dị Giáo. Nếu như vậy thì sẽ không có lợi cho thư viện. Lúc Mập mạp rời đi, ta có gặp hắn, hắn nói hắn phải trở về gia tộc, người thân hắn ở đó hắn không thể bỏ. Hắn bảo nếu gặp ngươi thì nói hắn sẽ không sao, đừng đến tìm hắn.

- Sau đó ta gặp Bạch Sư Huynh làm nhiệm vụ trở về. Hắn nói chúng ta biết ngươi ở đây nên chúng ta mới đến tìm.

Nhất Thành đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn lạnh lùng hỏi lần nữa:

- Vậy thư viện quyết định sai ngươi đi trợ giúp gia tộc Mập Mạp không? Chuyện này viện trưởng biết không?

Lan lắc đầu:

- Ta nghĩ Viện Trưởng hẳn biết việc này nhưng chưa thấy phái ai đi trợ giúp gia tộc Mập Mạp.

Bằng Hoặc bên kia nói vào:

- Viện Trưởng đã cho gọi nòng cốt đệ tử, tất cả lão sư và các phong chủ tập trung ở Huyết Nguyệt Điện hôm nay. Nghe nói việc này không đơn giản, nếu thư viện nhúng tay, tất là tuyên chiến với Dị Giáo người. Ta cũng sắp phải trở lại, đến Huyết Nguyệt điện tham dự náo nhiệt lần này.

Nhất Thành ồ lên kinh ngạc, nếu vậy thì thật đúng lúc. Hắn đứng dậy nói:

- Vậy chúng ta đi thôi, đến Huyết Nguyệt Điện. Tiểu Tiểu, cùng đi đi, sư huynh có vẻ đã ở đây quá lâu rồi. Ra ngoài tham gia náo nhiệt thôi.

Tiểu Tiểu gật đầu, đúng là hắn cũng ở lại đây quá lâu. Với lại việc này lại ảnh hưởng đến cả thư viện, thế nên dù không thích tranh giành nhưng hắn cũng không thể trốn ở đây được.

Thấy Nhất Thành và Tiểu Tiểu quyết định đi thì Bằng Hoắc cũng gật đầu đứng dậy. Thế là cả đám người kéo nhau đi đến chủ phong Bắc Viện. Mộc Sinh Tiên và lão sư đã đứng đó cùng một số đệ tử chờ đợi. Trên không thì lơ lửng một Ma Pháp THuyền nhỏ.

Mộc Sinh Tiên quan sát Nhất Thành một lúc, hắn khá bất ngờ là vị tiểu sư thúc lần này cũng đi cùng. Trong sáu năm qua, hắn đến thăm vị tiểu sư thúc này một lần nhưng lúc đó vị tiểu sư thúc này vẫn bế quan không ra. Hắn đã từng nghe chuyện của Nhất Thành, có vẽ vị tiểu sư thúc này đã hồi phục lại vóc dáng như xưa. Trong lòng lại nghĩ không biết cấm thuật gì lại biến cơ thể nhỏ lại và có thể sống sót trong bụng Linh thú lâu như vậy.

Nhất Thành đi đến chào hỏi Mộc Tiên Sinh:

- Phong chủ vẫn khỏe?

Mộc Sinh Tiên cười nói:

- Đa tạ tiểu điệt quan tâm, ta vẫn rất tốt. Vậy chỗ ở đó rất hợp với tiểu diệt chứ?

Nhất Thanh gật đầu:

- Chỗ kia, ta rất thích. Phong cảnh rất đẹp, nếu có cơ hội ta lại tới ở lại thêm một thời gian.

Vừa nói chuyện, hai người cũng tiến lên Ma Pháp Thuyền, phía sau để lại mấy vị lão sư cùng đệ tử không biết chuyện há hốc mồm kinh ngạc. Bọn họ ít thấy ai lại có được quan tâm nhiều như vậy từ Phong chủ.

Bắc Viện cách Trung viện cũng không quá xa, chỉ một lúc là đến nơi. Trước Huyết Nguyệt Điện giờ đây đã tập trung rất nhiều đệ tử. Thấy người Bắc Viện đến liền tránh ra một đường đi để bọn họ tiến vào Huyết Nguyệt Điện. Hai người Tuyết Ngạn và Lan vội vàng rời đi, trở về viện của mình.

Bên trong Huyết Nguyệt Điện đã tập trung khá là đông người. Dù điện rất rộng nhưng đệ tử và lão sư quá nhiều nên cũng không còn nhiều chỗ trống. Trên cao thì đã có ba vị phong chủ, viện trưởng và phó viện trưởng, Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ, cả sư huynh Hồng Nhân của Nhất Thành cũng xuất hiện. Mộc Sinh Tiên cũng gia nhập vào.

Phía dưới là các Lão sư đang ngồi chia thành sáu thế lực khác nhau.

Ra phía ngoài cửa điện, các đệ tử lại chia thành sáu thế lực, theo ký hiệu trên áo mà chia ra trái phải mà đứng. Có một nhóm thế lực Nhất Thành mới thấy lần đầu chính là Pháp Đội, trên áo có một chữ ‘Huyết’ đỏ. Nhất Thành gật đầu, nhóm này đứng thẳng tắp thành hàng không lộn xộn như đám đệ tử của năm phong.
Bình Luận (0)
Comment