Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 239

- Uh, vào thành thôi, luôn tiện nghe chút tin tức, xem có gì đặc biệt không. Mấy năm nay ở trong núi rừng thật sự là đã mất liên lạc với bên ngoài.

Nhất Thành áo đen gật đầu, cũng không chen ngang mà xếp hàng thứ tự vào thành. Lúc đến trước cổng thành, một tên linh định tiến lên kiểm tra xem hai người này là ai nhưng liền bị một tên lính cấp bật cao hơn vỗ cho một cái, răng dạy. Cách ăn mặc cả hai đều là pháp sư, tên lính cấp bật cao kia liếc qua liền biết vì thế tên kia không kiểm tra mà cung kính mời hai người vào thành.

Vào trong thì phát hiện Huyết Nguyệt Thành vẫn nhộn nhịp như thường. Hai bên đường các cửa hàng san sát nhau, pháp sư đi đầy đất. Rất nhiều người liếc nhìn bọn họ nhưng không có một ai dám gây chuyện vì cây đao được bọc vải sau lưng bản sao kia cũng như chính khí tỏa bốn phía của hắn. Nhất Thành bản thể chỉ có thể cười khổ, không hiểu vì sao, hắn rất khiêm tốn nhưng bản sao lại nổi trội đến như vậy, lâu lâu hắn còn nghi ngờ là lúc hắn thi phép Nhân Bản đã xảy ra vấn đề gì đó mà hắn không biết.

Hai người đi một đoạn thì phát hiện một Tửu Lâu, vừa là Tửu Lâu vừa là quán trọ. Cả hai quyết định ở lại đây. Vừa vào thì bên trong rất nhộn nhịp, vì không đói nên cả hai mướn hai phòng ở lầu hai trước, đưa tiểu nhị it bạc bảo hắn mang nước nóng đến phòng để tắm rửa.

Sau khi ngâm nước nóng cả ngày trời để thư giãn thì bên ngoài trời cũng vừa tối. Hai người quyết định xuống lầu ăn tối, sau đó lại nghe ngóng ít chuyện xảy ra trong mấy năm qua.

Ở dưới lầu khách đã giảm bớt rất nhiều chỉ còn bốn bàn vẫn còn khách nhân. Bọn họ đều mặc trang phục pháp sư. Nhất Thành thấy vậy thì nhíu mày, mặt trời vừa xuống núi, bây giờ không nên quá vắng vẻ như vậy chứ, hơn nữa lại không có người thường dùng bữa tối.

Tiểu nhị là một tên thanh niên mới lớn, thấy hai người đi xuống lên chạy đến nói:

- Khách nhân không biết ngài muốn dùng bữa tối hay ra ngoài?

Nhất Thành áo đen nói:

- Ta muốn dùng bữa tối, có món gì ngon thì mang lên cũng mang thêm một bình rượu nữa.

Tiểu nhị nghe vậy liền vội vàng đưa bọn hắn đến một bàn trống, sau đó liền rời đi thông báo dưới bếp làm thức ăn cho hai người Nhất Thành. Tiểu nhị vừa rời đi thì bản sao liền lên tiếng:

- Ngươi thấy trong quán này lạ không? Mặt trời vừa xuống núi thì đã không thấy khách nhân đâu, trong này chỉ còn các pháp sư dùng bữa. Hơn nữa có chuyện gì với đám pháp sư này vậy. Rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh đây.

Nhất Thành áo đen liền kinh ngạc, đúng là bản sao của mình rồi, ý nghĩ rất giống nhau. Hắn đã chú ý đến mấy tên pháp sư trong quán, nam có nữ có, lúc hai người ngồi xuống bàn thì đám người kia liền cảnh giác tra xét bọn hắn. Dù biết vậy nhưng Nhất Thành bản thể cười trả lời:

- Lạ thì có lạ nhưng ta không ngạc nhiên. Ở thế giới này, lúc nào cũng có nguy hiểm, không biết lúc nào đám quái dị xuất hiện, với giờ thêm đám Dị Giáo người. Hơn nửa, số lượng quái dị mấy năm nay tăng lên rất nhanh vì thế tối đến ít ai rời nhà hoặc tìm nơi trú ẩn cũng bình thường.

- Vậy ngươi nghĩ xem đám Dị Giáo và Quái Di bỗng nhiên tăng nhanh có liên quan đến chuyện kia không?

Nhất Thành áo đen nghe thì hiểu ý, chuyện kia của Nhất thành áo trắng nói đến chính là ‘Diệt Thế’. Hắn gật đầu nói:

- Tất nhiên là có liên quan. Có điều không nghĩ đám Dị Giáo kia lại biết chuyện sớm như vậy. Có vẻ tình thế trên Đại Hoang đang biến hóa nhanh chóng, không biết trung đại lục có biến chuyển gì lớn không. Phải biết trung đại lục là nơi tập trung cường giả của nhân tộc, nếu xảy ra chuyện thì chắc chắn bốn đại lục khác sẽ lâm vào thế bị động.

Nhất Thành áo trắng lại nói:

- Ngươi nghĩ nếu xảy ra chuyện thì trung đại lục có gửi yêu cầu trợ giúp từ bốn đại lục khác không?

Nhất Thành áo đen cười lạnh nói:

- Có chứ, bọn họ sẽ gửi, yêu cầu nhiều trợ lực càng lớn. Việc này chủ yếu kéo lên vài bia đỡ đạn giúp bọn họ kéo dài thời gian.

Hai người Nhất Thành nhỏ giọng nói chuyện, đúng lúc này bàn bên cạnh có một thanh niên pháp sư bỗng nhiên đứng dậy đi đến bàn hai người nói:

- Không biết hai vị có phải là đệ tử của Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện?

Nhất Thành áo đen chỉ liếc nhìn người này mà không nói gì. Nhất Thành áo trắng liền cười nói:

- Đúng vậy, không biết huynh đệ có phải là Ma Pháp Đế Tắc Thư Viện đệ tử? Không biết chúng tôi có giúp được gì không?

Ngươi thanh niên liên khua tay cười nói:

- Không, không có gì quan trọng cả. Ta nghe thấy hai vị đang nói đến chuyện xảy ra gần đây nên hiếu kỳ muốn qua bắt chuyện mà thôi. Thư viện là đồng khí liên chi, vì thế mà muốn làm quen với hai vị.

Nhất thành áo trắng liền cười nói:

- Vậy mời huynh đệ ngồi. Ta cũng muốn biết một số chuyện xảy ra mấy năm qua đây. Lâu rồi mới xuống núi, không biết tình hình mấy năm qua thế nào rồi?

Thanh niên không ngồi xuống mà nói:

- Ta có mấy đồng bạn, tiện thể cũng muốn làm quen. Không biết hai vị có phiền không?

Nhất Thành áo trắng cười nói:

- Không phiền, không phiền. Càng đông càng vui.

Hai người Nhất Thành cũng đang muốn tìm hiểu thông tin mấy năm qua nên cũng không từ chối người đến. Bàn bên kia đi lại hai nam, một nữ. Đều là pháp sư trẻ tuổi, Nhất Thành nhìn qua cảnh giới thì đoán mấy người này đều cùng lứa với hắn. Mạnh nhất chính là người bắt chuyện lúc nãy, Silver Plate cảnh giới ba sao thiên ưng đỉnh phong. Còn hai nam một nữ kia kia thì ba sao Thiên Ưng trung cấp và thượng cấp, không đáng nhắc đến.

Thanh niên đến bắt chuyện kia liền đi chuyển thêm một cái bàn rồi bắt đầu giới thiệu:

- Ta là Phong Nam, còn đây ba vị sư đệ và sư muội của ta, theo thứ tự là Ly Ly, Bạch Hạc, và Nhan Bắc. Không biết hai vị tên gì?

Nhất Thành áo trắng cười nói:

- Ta là Nhất Nam, hắn là Du Thần, đều là đệ tử thư viện. Chúng ta lần này trở về quê hương nên mới xuất hiện ở đây.

Phong Nam kia nghe thấy thế cũng ‘ồ’ lên kinh ngạc. Hắn cũng liền cười nói:

- Chúng ta còn có một vị sư huynh nữa. Sư huynh chúng ta cũng về thăm nhà nên chúng ta đi theo.

Nhất thành áo đen nghe thế thì mắt lóe lên, trong lòng thầm nghĩ, trùng hợp đến thế sao?
Bình Luận (0)
Comment