Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1473



“Dao Dao, nàng không sao chứ?” Ôn Đình Trạm vẫn luôn canh giữ bên cạnh thân hình Dạ Dao Quang, tuy rằng hắn không tu luyện nhưng cảm giác được hơi thở Dạ Dao Quang di động rất lớn làm hắn lo lắng.

Hắn biết Dạ Dao Quang đây là đi lừa hai ma đầu sắp tới kia.
“Muội không có việc gì.” Nguyên thần hồi thể, Dạ Dao Quang lập tức nhắm mắt điều tức.
Ôn Đình Trạm cũng không nhiều lời, chờ đến khi Dạ Dao Quang điều tức xong mới ôn thanh mở miệng: “Ta đã gọi những món ngon nhất tửu lầu ở Hàng Châu tới cho muội.”
Lần trước bọn họ tính toán du ngoạn Tây Hồ tiện ghé qua tửu lâu, đáng tiếc trên đường có ngã rẽ, lần này bổ sung lại.
“Vậy còn chờ gì nữa, muội vừa lúc đói bụng.” Dạ Dao Quang nhanh chóng nhảy xuống kéo Ôn Đình Trạm đi ra ngoài.
Thời điểm dung bữa, Mạch Khâm vẫn luôn dung ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Dạ Dao Quang, không e dè Ôn Đình Trạm cũng ở đây, đương nhiên đáy mắt hắn có nhiều sự quan tâm cùng tò mò hơn là ái mộ.


Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều biết hắn là lo lắng với tu vi Dạ Dao Quang như vậy, nguyên thần xuất khiếu lại cùng người khác không giống nhau, có phải tu luyện loại bí pháp dục tốc bất đạt nào đó không.
Cơm nước xong, Dạ Dao Quang liền chủ động nói: “Mạch đại ca, cần bắt mạch cho muội không?”
Mạch Khâm nhìn về phía Ôn Đình Trạm, rốt cuộc Ôn Đình Trạm cũng là người thông y lý, thường xuyên đi lại ở thế tục, Mạch Khâm đối với những lễ nghi quy củ của thể tục cũng hiểu rất rõ.

Hắn hiện tại hy vọng từ tận tâm can, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang có thể hòa thuận vui vẻ mỹ mãn cả một đời.
“Làm phiền Mạch đại ca nhìn xem, Dao Dao thể chất đặc thù, nàng là người tu luyện, có một số chuyện ta cũng không thể hiểu rõ.” Ôn Đình Trạm ôn hòa mở miệng.
Nói vậy, Mạch Khâm liền duỗi tay, tay hắn huyền phù trên cổ tay trắng nõn của Dạ Dao Quang, khí Ngũ hành thâm nhập gân mạch, theo mạch đập của Dạ Dao Quang tiến vào trong thân thể du tẩu một vòng, sắc mặt mới buông lỏng xuống: “Thân mình Dao Quang không có gì đáng ngại.”
“Mạch đại ca, huynh cứ yên tâm đi, muội cũng không lợi dụng công pháp tu luyện đầu cơ trục lợi nào đâu.” Dừng một chút, Dạ Dao Quang liền đem công pháp Hoàng Ngạn Bách cho nàng miêu tả một lần, “Ngạn Bách tuy là Ma quân, nhưng hắn rất có chừng mực, hiện tại đã nỗ lực muốn làm phàm nhân, lại là đệ tử của A Trạm, hắn tất nhiên sẽ không hại muội.

Hơn nữa, muội cũng không biết trạng thái đặc thù này rốt cuộc vì khí Ngũ hành hay là bởi vì bộ công pháp này.”
Mạch Khâm nghe xong lúc sau mới phỏng đoán nói: “Chỉ sợ muội có quan hệ với tu luyện giả Ngũ hành sâu hơn nữa.”
Bởi vì nguyên thần xuất khiếu không áp chế tu vi, cùng thân thể chỉ có Độ Kiếp kỳ đỉnh mới có thể làm được, mà bất luận tu luyện một loại ngũ hành chi khí, cũng hoặc là hai ba loại đồng tu, tới Độ Kiếp kỳ đỉnh cả Ngũ hành mới toàn tề.

Trạng thái này của Dạ Dao Quang cùng đỉnh Độ Kiếp kỳ thực lực vẫn khác nhau như trời với đất, tình huống hiện tại hoàn toàn không có thứ hai.
“Muội cũng nghĩ như vậy.” Dạ Dao Quang gật đầu phụ họa.

Bởi vì kiếp trước nàng không gặp người tu luyện Ngũ hành nào tu luyện tới tu vi Luyện Hư kỳ, mà nàng chính mình càng là dừng ở Kim Đan kỳ, tính cả kiếp trước thì số tuổi của nàng kiếp này cũng đã không sai biệt lắm.
Nhìn đối lập như vậy, thực ra kiếp này của nàng đã có tiến bộ.


Kỳ thật trong long Dạ Dao Quang minh bạch, đây là bởi vì khí Ngũ hành ở thời xưa sung túc, linh khí thiên địa dày nặng, linh vật cũng đủ nhiều, đời sau căn bản không thể so sánh.
“Là ta quá lo lắng rồi.” Mạch Khâm bật cười nói.
“Sự lo lắng của Mạch đại ca, ta cùng Dao Dao đều đã biết.” Ôn Đình Trạm đối với Mạch Khâm cảm kích nói.
“Hài nhi, sự phu hắn đâu ——”
Đúng lúc này, một đạo thanh âm nhức óc rống phá phía chân trời truyền đến, ngay cả Càn Dương cũng không nhịn được hai tay bịt chặt lỗ tai, thực hiển nhiên người nọ còn đang ở rất xa, một lúc sau mới có cơn lốc thổi tới.
Dạ Dao Quang cả người khí Ngũ hành bành trướng, giơ tay ngăn lại cơn gió ập tới trước mặt.
“Sư phụ hài nhi của ta, ngươi như thế nào đùa nhi tử ta vào chỗ chết hả?”
“Nhi tử của ngươi còn sống sờ sờ ở kia kìa.” Dạ Dao Quang tức giận đem ánh mắt hướng tới Càn Dương, một người là cha cũng không cảm giác được hơi thở của nhi tử sao?
Càn Đoái liền lắc mình đi qua, nhìn lên nhìn xuống Càn Dương một vòng, rồi sau đó một câu cũng không có nói, liền nhanh chóng hướng tới ngoài cửa bay vút mà đi.

Dạ Dao Quang tựa hồ đã có chuẩn bị từ trước, thời điểm Càn Đoái vây quanh Càn Dương nàng liền thả người đứng ra cửa, Càn Đoái chạy tới vừa vặn bị nàng ngăn lại: “Càn đại sư, đã tới rồi, ôn chuyện một chút đi?”
Đối diện với nụ cười đầy âm hiểm của Dạ Dao Quang, Càn Đoái cảm thấy suy đoán của mình càng chính xác, con của hắn nếu không có việc gì, nữ nhân này lại dùng cách như vậy cấp tốc gọi hắn tới, khẳng định không có chuyện gì tốt: “Sư phụ hài nhi ta a, ngươi xem ta từng này tuổi rồi, nhưng vẫn là người độc thân.

Ngươi nhìn xem Càn Dương cũng đã lớn như vậy, cũng chưa từng nhận sự quan tâm của mẫu thân.

Ta lần này rất vất vả mới gặp một nữ tử lãnh nhiệt, mắt thấy phải cưới ngay người này về nhà, cho Càn Dương một gia đình ấm áp…..”
“Cha, ta có gia đình ấm áp mà.” Càn Đoái như người xướng tuồng, xướng được một nửa, Càn Dương lời lẽ chính đáng đi lên trước, vẻ mặt nghiêm túc nói với Càn Đoái, “Sư nương cùng sư cha đãi con giống như thân phụ mẫu!”
Càn Đoái có một loại xúc động muốn hất cẳng nhi tử phá đám này ra, đánh chết cũng được,

Nhưng mà hắn chưa kịp hành động, Càn Dương nghiêng đầu suy nghĩ sửa sao cho đúng rồi nói tiếp: “Không, sư nương cùng sư cha đãi con so với cha mẹ thân sinh còn tốt hơn.”
Hai cơ má Càn Đoái co giật, tức giận nói: “Một khi đã như vậy, ngươi chết cần gì cha đẻ này tới nhặt xác, bảo sư cha sư nương ngươi đi thu là được rồi, ngày sau đừng có gửi tin cho ta!”
Dứt lời, Càn Đoái liền đấm thùm thụp vào ngực tránh khỏi Càn Dương, còn chưa nguôi khí nóng, phía sau liền truyền tới giọng nói của Càn Dương: “Vậy người có phải muốn dứt tình với con không? Ngày sau khi người chết, con cũng không cần mặc áo tang có phải không?”
Càn Đoái lập tức trượt chân, suýt nữa té ngã quỵ.

Trời ơi đất ơi, hắn đã tạo nên nghiệt gì mà sinh hạ ra một nhi tử bất hiếu, hắn đang sống sờ sờ mà rủa hắn đi chết.
Dạ Dao Quang nén cười: “Càn đại sư, nếu đã tới, ta vừa lúc có việc thỉnh ngài tương trợ.”
“Không giúp, việc của ngươi thì có quan hệ gì tới ta?” Càn Đoái lúc này vẫn đang mặc phục trang diễn kịch, trên mặt vẫn còn phấn trang điểm, cũng không biết từ nơi nào chạy tới.

Hắn phất tay áo dài lên, rất kiêu ngạo nghểnh mũi lên trời.
“Ai da, Càn đại sư, ngài nếu không cứu tế cho viện thủ, vậy tốt nhất giúp Tiểu Dương chuẩn bị tốt một cỗ quan tài đi.” Dạ Dao Quang than nhẹ một tiếng.
“Ngươi đây là ý gì? Ngươi lấy tánh mạng tiểu tử ngốc này uy hiếp ta?” Càn Đoái tức khắc trợn mắt giận nhìn.
“Ta há là kiểu người này sao.” Dạ Dao Quang cũng không vui nói, “Ta đây chọc phải một người khó giải quyết, nguyên muốn thỉnh Càn đại sư tương trợ, nhưng Càn đại sư cự tuyệt, ta cũng không muốn làm khó người khác, ta làm sư phụ mà mạng của ta cũng khó bảo toàn…..” Nói xong, Dạ Dao Quang vẻ mặt đau thương nhìn Càn Dương, “Tiểu Dương a, nếu sư phụ đi, ngươi sẽ như thế nào?”
“Sư phụ nếu không còn nữa, ta cũng không muốn sống.” Càn Dương phẫn hận trừng mắt với Càn Đoái, ánh mắt kia chính là Càn Đoái thấy chết mà không cứu, chính Càn Đoái đã hại chết sư phụ hắn!.


Bình Luận (0)
Comment