Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1515



“Tiểu Oản, tội gì, không đáng giá.” Tưởng Nghị Mân vẫn cứ khuyên bảo, “Ta tất nhiên sẽ nhờ cha mẹ tìm cho nàng một người thiệt tình đối đãi.”
Không thể không nói Tưởng Nghị Mân là một người cẩn thận, hắn lập tức phát hiện Thu Tiểu Oản vô cùng cảm kích hắn, vả lại hắn cũng từ Mị biết được những chuyện Thu Tiểu Oản đã trải qua, hắn không đành lòng nhìn cô nương đáng thương như thế, nửa đời sau lại vì hắn thủ tiết cả đời.

Nàng mới có bao nhiêu tuổi, nhân sinh nàng còn dài biết bao.

Nhưng nếu không thủ tiết vì hắn, nàng thế nào lưu lại Tưởng gia, Thu gia đối với nàng mà nói như một hố lửa, hắn muốn cha mẹ coi như thỏa mãn di nguyện của hắn, sắp xếp thật tốt cho nàng, nhưng lại không nghĩ tới cô nương này lại là người kiên định như thế.
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy.” Thu Tiểu Oản nhìn Tưởng Nghị Mân, hai hàng nước mắt liền chảy xuống, “Nếu hôm nay Tiểu Oản chưa từng tới, chưa từng nhìn thấy tam gia, Tiểu Oản có lẽ sẽ mặt dày nhận hảo tâm từ tam gia.”
* Tằng kinh thương hải nan vi thủy: câu danh ngôn Trung Quốc về tình yêu, đã có một tình yêu đẹp thì không muốn yêu thêm lần nữa.
Ánh mắt Tưởng Nghị Mân nháy mắt phóng tới khuôn mặt Thu Tiểu Oản, hắn cho dù hiện tại là quỷ hồn vô tâm, giờ khắc này nghe được câu nói của Thu Tiểu Oản cũng bị chấn động, trong lúc nhất thời cũng không biết mở miệng thế nào.
Tưởng Nghị Mân dù sao cũng là quỷ hồn, ánh mắt kia một khi chuyên chú liền trở nên âm lãnh, nhưng Thu Tiểu Oản lại không né tránh, trực tiếp đón nhận, cùng đôi mắt quỷ đen nhánh tĩnh mịch nhìn thẳng nhau.


Dạ Dao Quang nhìn thấy trong mắt Tiểu Oản, là dũng khí khi yêu,
“Ôn phu nhân, ta có thể cầu ngài một chuyện không.” Tưởng Nghị Mân đột nhiên nói với Dạ Dao Quang.
“Ngươi nói đi.”
“Ta muốn cùng Tiểu Oản bái đường.”
Lời Tưởng Nghị Mân vừa dứt, cả phòng liền tĩnh lặng, Thu Tiểu Oản gắt gao cắn môi, không cho chính mình khóc thành tiếng.

Hắn là người tốt như vậy, vì sao ông trời lại tàn nhẫn như thế.

Hắn muốn cùng nàng bái đường, muốn tận mắt kính nàng ly trà phu thê, là vì muốn cho nàng một danh phận danh chính ngôn thuận.

Biết nàng cố chấp không muốn tái giá rời khỏi Tưởng gia, lại lo lắng nàng ở Tưởng gia chịu đãi ngộ bất công, nếu mới rồi chỉ là cảm động, như vậy giờ khắc này tâm Thu Tiểu Oản hoàn toàn bị bắt giữ, từ đây không còn người nào có thể quan trọng hơn Tưởng Nghị Mân.
Thu Tiểu Oản suy nghĩ cẩn thận, Dạ Dao Quang nghĩ thế nào cũng không ra, nàng rất bội phục Tưởng Nghị Mân, cũng nguyện ý giúp vui cho người khác: “Được, ta thành toàn cho ngươi, ta tạm thời thu ngươi trong Âm châu, ta để cho Tưởng gia hai ngày chuẩn bị, ban đêm hôm sau, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
“Đa tạ Ôn phu nhân.” Tưởng Nghị Mân thực lòng biết ơn.

Thu Tiểu Oản cơ hồ đồng thời quỳ gối trước mặt Dạ Dao Quang, cung cung kính kính cúi đầu.
Dạ Dao Quang không tránh, nhận nhất bái của Thu Tiểu Oản, đem Tưởng Nghị Mân thu vào Âm châu: “Tưởng phu nhân, Tưởng lão gia, tâm nguyện của lệnh lang, hai người hẳn đã biết.”
“Biết, biết, ta đây liền đi phân phó, nhất định làm vô cùng náo nhiệt.” Tưởng Xương Hưng vội vàng lau nước mắt.
Tưởng phu nhân cũng một bên lau nước mắt một bên nói: “Ta muốn đích thân đi tuyển lễ phục.”
“Tưởng lão gia, tình huống của lệnh lang đặc thù, khách khứa không nên quá bừa bãi.” Dạ Dao Quang nhìn đáy mắt đôi phu thê, rốt cuộc có ánh sáng lóe lên, cũng không thể không nhắc nhở.
“Ôn phu nhân yên tâm, chúng ta biết đúng mực.” Tưởng Xương Hưng liên tục bảo đảm.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm lúc này mới trở về phòng chính mình, trước lúc ngủ không khỏi cảm thán: “Thế gian này tình duyên thật đúng là không thể nói rõ.”
Nguyên bản hai người chưa từng gặp mặt, một người đã chết, thế nhưng một người một quỷ cứ nhất kiến chung tình như vậy.
Ôn Đình Trạm không nói gì mà lẳng lặng ôm Dạ Dao Quang.


Một đường đi cùng Dạ Dao Quang đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn thật sự cảm thấy chính mình may mắn, ở thời điểm đẹp nhất gặp gỡ Dạ Dao Quang.

Giữa bọn họ không có trời xui đất khiến, không có cao đường cản trở, không phân biệt dòng dõi, cũng không giống như Tưởng Nghị Mân cùng Thu Tiểu Oản, yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, đây là hạnh phúc bao lâu mới có thể thành?
Vì thế, hắn chắc chắn càng thêm quý trọng, càng nhiều cảm kích trời xanh.
Tưởng phủ cứ như vậy bận rộn, bọn họ không phát thiệp rộng rãi tới bạn bè thân thích, căn bản thời gian cũng không đủ, nhưng toàn bộ Phượng Hoàng thành đều biết nhà bọn họ ngày mai có hỉ sự, liền có không ít người tới hỏi thăm.

Tưởng Xương Hưng sớm đã chuẩn bị, cho hạ nhân đối đãi khách tới.
Nguyên bản bọn họ chỉ muốn một cô nương đã chết cùng nhi tử, nhưng ai biết bọn họ bị người Thu gia lừa gạt.

Hai vợ chồng Thu gia vì tiền tại, thế nhưng đem nữ nhi đang sống sờ sờ nèm vào trong quan tài lừa b ọn họ.

Cũng may ông trời có mắt, trước khi hạ tang có người phát hiện cứu Thu cô nương ra.

Tưởng gia bọn họ quả quyết không làm ra chuyện thương thiên hại lý tới bực này, bọn họ chung quy cũng thiếu Thu cô nương, vì thế được nàng đồng ý, nếu Thu cô nương nói thẳng hai bên đã trao đổi thiếp canh, nàng chính là người Tưởng gia, như vậy Tưởng gia cũng không thể ủy khuất nàng.
Cho nên, họ vẫn là tổ chức hôn lẽ với cô nương còn sống, ngày sau Thu Tiểu Oản chính là hoàng tam nãi nãi được Tưởng gia cưới hỏi đàng hoàng.

Bởi vậy cho nên cũng không thể thiếu yến tiệc đãi khách khứa trước buổi lễ.

Chỉ thông báo một tiếng, những người tới tuy vội vàng nhưng đều mua hạ lễ đem tới.
Tới buổi tối hôm đó Dạ Dao Quang đi ra nấm mồ, đem chuyện này nói với Mị, để hắn chờ một chút, chờ nàng siêu độ cho Tưởng Nghị Mân rồi sẽ tới giải quyết sự tình của nó.


Mị cảm thấy chuyện này khá tốt, hắn cũng đã đợi lâu như vậy, không để bụng chờ thêm một hai ngày.

Thái độ này làm Dạ Dao Quang nhìn hắn có hảo cảm hơn không ít.
Tới ngày đại hôn của Tưởng Nghị Mân cùng Thu Tiểu Oản, Tưởng phủ tuy rằng lụa đỏ tung bay, nhưng đóng cửa từ chối tiếp khách.

Hai ca ca Tưởng Nghị Mân tới cũng không dẫn theo thê tử, ngoại trừ phu thê Tưởng Xương Hưng cùng Tưởng Xương Đức, chỉ có Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm xem lễ.

Dạ Dao Quang làm thuật, dùng Âm châu bao phủ Tưởng Nghị Mân, toàn bộ Tưởng phủ không đốt đèn, cũng may hôm nay ông trời tác hợp, chẳng những không có tuyết rời, còn có ánh trăng sáng ngời, Tưởng Xương Hưng cũng tìm tới không ít dạ minh châu tới chiếu sáng.
Thu Tiểu Oản cùng Tưởng Nghị Mân tay nắm lụa đỏ từ trong viện đi tới, đi đến sân trước cửa đại đường, quỳ gối trước mặt Tưởng Xương Hưng, không có khua chiêng gõ trống, không có ti nghi hô lớn, chỉ có nhị ca Tưởng Nghị Mân hồng hốc mắt, dựa theo trình tự cho bọn họ bái thiên địa, bái cao đường, cuối cùng phu thê giao bái.
Một khắc phu thê họ bái xuống, hình tượng Thu Tiểu Oản trong lòng mọi người ở Tưởng gia đều trở nên đáng kính.
Sau khi kính trà, Thu Tiểu Oản hướng về phía Tưởng Nghị Mân thân thiết hô một tiếng: “Tướng công.”
Tưởng Nghị Mân lộ ra ý cười, rất muốn ánh mắt mình ấm ấp một chút, nhưng đôi mắt hắn vẫn tĩnh mịch âm trầm như cũ.

Hắn muốn nhìn nàng bằng đôi mắt trượng phu nhìn thê tử, nhưng tất cả đều quá xa vời.

Hắn chỉ có thể dùng khuôn mặt tái nhợt, vô lực nói với nàng: “Tiểu Oản, nếu có kiếp sau, nàng chờ ta tới cưới nàng.”
“Được…..” Thu Tiểu Oản nghẹn ngào mỉm cười, lại ngăn không được nước mắt chảy xuống.
Lúc sau, bọn họ không còn lời nào khác để nói, thời điểm Dạ Dao Quang dẫn Tưởng Nghị Mân đi siêu độ, cũng đưa theo Thu Tiểu Oản, nàng cực lực muốn giữ chặt tay hắn, nhưng vô pháp nắm lại, chỉ có thể chảy nước mắt nhìn hắn đi tới thế giới khác thật xa..


Bình Luận (0)
Comment