Quái Phi Thiên Hạ

Chương 170

“Ùng ùng!”

Lệ Thăng vừa nói xong thì cuối chân trời vang lên một tiếng sấm, mây đen cuồn cuộn kéo đến, tia chớp nhàn nhạt lóe lên. Rõ ràng tia chớp cách bọn họ rất xa nhưng không hiểu có chuyện quỷ dị gì xảy ra mà lại khiến cho những tia điện quang kia từ trên trời kéo tới nơi đây, dùng mắt thường của bọn họ cũng có thể nhìn thấy điện quang chuyển động bốn phía.

“Đại sư huynh, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Vân Đậu nhìn điện quang đan xen vào nhau ở bốn phía, sắc mặt cũng bị điện quang chiếu hiện lên vẻ tái nhợt.

“Vạn vật không tách rời khỏi ngũ hành, bất kể đối phương dùng thủ đoạn gì dẫn lôi điện qua đây đều là lấy ngũ hành làm trụ cột. Đã như vậy, lôi điện chính là thuộc tính Kim trong ngũ hành thì chúng ta sẽ lợi dụng thuộc tính Hỏa để khắc chế…” Lệ Thăng lạnh lùng nói, sau đó lập tức vận khí:

“Đúng lúc ta là Hỏa linh căn, mọi người trợ trận cho ta.”

Tay hắn khẽ động, chân khí quanh thân di chuyển đến hai lòng bàn tay, hai tay tấn công xuống mặt đất. Chỉ thấy từng luồng chân khí thuộc tính Hỏa lấy chân của hắn làm tâm điểm, tản ra thành từng vòng tròn, mà lôi điện trong không trung cũng lui dần giống như sợ hãi sức mạnh của Lệ Thăng.

Hai luồng sức mạnh chớp mắt đan xen vào nhau, tiếng va chạm không lớn lắm nhưng lại vô cùng kịch liệt, lửa văng khắp nơi. Mà trong hai luồng sức mạnh này thì rõ ràng lôi điện đang chiếm ưu thế. Đám người Lệ Thăng thấy vậy lập tức vận khí, xoay người bao quanh bảo vệ cho Lệ Thăng.

Ánh lửa bỗng nhiên phóng lên mạnh mẽ, trong không khí có từng chùm hoa lửa bốc cháy, ánh lửa kèm theo sức mạnh cường đại tấn công về phía lôi điện trên mặt đất. Lôi điện không chống đỡ được sức mạnh cuồng bạo của đám lửa này, chậm rãi đứt gãy, cuối cùng toàn bộ đều bị đám lửa kia nuốt chửng.

Bụi đất tung bay, mùi vị bùn đất ướt át nhanh chóng tràn ra khắp nơi. Đám người Lệ Thăng một tay che miệng một tay phủi bụi, nhanh chóng chạy đến trước cửa hang, sau đó Lệ Thăng trực tiếp nhảy xuống.

Mà ngay lúc này long tiên dịch đã chảy đến đoạn lưỡi của đầu rồng, Mạch Khâm đã chuẩn bị sẵn một bình ngọc ẩn chứa khí ngũ hành đưa cho Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang tiếp nhận sau đó đi tới bên cạnh tượng đá, đầu ngón tay cô bắt đầu vận khí tập trung vào long tiên dịch trước mặt, thúc giục nó nhanh chóng chảy xuống…

Đúng lúc này một luồng khí kéo tới, nhưng còn chưa đến gần Dạ Dao Quang đã bị sức mạnh của Mạch Khâm cản lại. Chỉ thấy ống tay áo của Mạch Khâm khẽ phất qua một cái, một bóng dáng bị đẩy ngược về phía sau xoay người lại, đó chính là Lệ Thăng.

“Mạch thiếu tông chủ!” Lệ Thăng vốn dĩ chỉ nhìn chằm chằm vào long tiên dịch, lúc này mới phát hiện ra Mạch Khâm.

“Lệ Thăng.” Mạch Khâm nhàn nhạt gọi một tiếng.

“Đại sư huynh…” Lúc này đám sư đệ của Lệ Thăng cũng rối rít đuổi theo đứng ở phía sau lưng hắn, nhìn thấy người phía trước là Mạch Khâm lập tức biến sắc.

Cửu Mạch tông vẫn là sự tồn tại đặc biệt trong cửu tông thập môn, phàm là tông môn nào cũng sẽ chịu ân huệ của Cửu Mạch tông. Bởi vì trong Cửu Mạch tông đều là thần y, trong khi người tu tiên bọn họ cũng sẽ có bệnh tật nhất định nhưng không phải những loại bệnh mà người phàm có thể chữa trị được… Trừ đi những thứ này, chỉ tính lúc bọn họ tu luyện cần đan dược phụ trợ cũng phải đi xin Cửu Mạch tông. Tuy các tông môn đều có luyện đan sư nhưng để so với Cửu Mạch tông thì đúng là múa rìu trước cửa Lỗ Ban, căn bản không cùng một cấp bậc!

Không nói đến Cửu Mạch tông, mà chỉ riêng Mạch Khâm ba tháng trước đã từ Kim Đan đột phá thành Nguyên Anh đã đủ khiến cho bọn họ khiếp sợ. Tu vi của tất cả bọn họ tập hợp lại cũng không thể chống đỡ nổi một chiêu, hơn nữa lúc phá Thiên Lôi trận vừa nãy bọn họ đã hao phí không ít tu vi, hiện tại đánh nhau với Mạch Khâm đúng là lấy trứng chọi đá.

Lời nói của Mạch Khâm rất bình thản nhưng cũng đúng sự thật, bọn họ đối đầu với Mạch Khâm hoàn toàn không có chút phần thắng. Nhưng sư tổ của bọn họ sắp đến lúc phi thăng, Lệ Thăng cũng không phải muốn lập công trạng gì đó mà hắn từ nhỏ vốn là cô nhi được sư tổ mang về Phiêu Mạc Tiên tông. Sư tổ lại để cho đệ tử đắc ý nhất thu hắn làm đồ đệ, nhiều năm như vậy sư tổ thật tâm nuôi dưỡng hắn như cháu trai của chính mình. Hắn vẫn luôn không biết phải làm thế nào để báo đáp ân tình này, nếu như một ngày sư tổ độ kiếp thất bại thì hắn sẽ mãi mãi không có cách nào báo đáp được. Vừa nghĩ tới vị trưởng bối hiền hòa kia sẽ phải chết dưới lôi kiếp, hắn lập tức đau lòng…“Dẫn theo các sư đệ của ngươi đi đi, mọi người không phải đối thủ của ta!” Mạch Khâm cũng không muốn trở mặt với Phiêu Mạc Tiên tông, hai tông phái căn bản cũng không có thù oán gì, càng không có xung đột lợi ích.

Nhìn thấy trong ánh mắt của Lệ Thăng có sự giằng co, Vân Đậu lập tức đi lên kéo ống tay áo của hắn: “Đại sư huynh, chúng ta đi thôi…”

“Mạch thiếu tông chủ, Lệ Thăng mời người đánh một trận.” Lệ Thăng không để ý đến Vân Đậu, chỉ chắp tay nói với Mạch Khâm. Hắn muốn liều mạng một phen, được thì quá tốt, còn không thì cũng không có gì áy náy với lương tâm của mình…

Mạch Khâm hơi nghiêng đầu, xòe bàn tay ra nói với Lệ Thăng: “Ra chiêu đi!”

Lệ Thăng rút trường kiếm phía sau lưng ra, hai tay vận khí. Một luồng lửa chạy dọc theo thân kiếm đi lên, đến khi ánh sáng thuộc tính Hỏa toàn bộ tụ vào ở mũi kiếm, Lệ Thăng nhanh chóng tấn công về phía Mạch Khâm.

Một kiếm kia ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo khiến cho cả sơn động đều lay chuyển, ánh lửa sáng rực rỡ bao quanh thân kiếm khiến cả sơn động như bừng sáng.

Nhưng dưới một kiếm đáng sợ như vậy Mạch Khâm lại không thèm chớp mắt lấy một cái, hắn nhẹ nhàng duỗi hai ngón tay ra chỉ vào không trung giữ chặt trường kiếm, vẻ mặt của hắn vẫn thong thả lãnh đạm như cũ. Cổ tay vừa động, năng lượng từ hai đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

Năng lượng vừa xuất hiện đã hóa giải hoàn toàn chiêu thức của Lệ Thăng, khẽ chạm vào mũi kiếm, chảy dọc theo thân kiếm đi xuống. Tay Lệ Thăng đang nắm chuôi kiếm lập tức run lên, chân khí cả người đều biến mất, hai chân nhanh chóng lùi về phía sau. Cuối cùng vẫn không chịu được, hai chân hắn mềm nhũn quỳ phịch xuống đất.

Ánh mắt Mạch Khâm hơi lóe sáng. Đối với người như bọn hắn chỉ có thể quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ, ngay cả gặp vua chúa cũng không cần quỳ. Hắn biết Lệ Thăng dồn rất nhiều năng lượng vào trên thân kiếm nhưng Mạch Khâm không ngờ hắn lại yếu đến mức không chịu được một chưởng như vậy. Mặt mũi của hai tông phái cũng khá quan trọng nên hắn tiến lên một bước, đang định đỡ Lệ Thăng dậy thì bỗng dưng có tiếng quát chói tai vang lên.

“Mạch thiếu tông chủ uy phong thật lớn, dám làm nhục đại đệ tử thân truyền của Phiêu Mạc Tiên tông!”

Giọng nói kia vang vọng khắp nơi truyền vào tai mọi người. Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh tự giác che lỗ tai lại, cảm giác màng nhĩ vô cùng đau đớn mà giọng nói kia vẫn còn vang vọng. Sau đó một sức mạnh mạnh mẽ đánh xuống mặt đất tạo ra hoa lửa, đánh thẳng về phía Mạch Khâm.

Mạch Khâm không ngừng lui lại, mãi đến khi gần sát vách tường mới đạp một chân lên vách tường, tung người bay vọt lên tránh thoát một chưởng kia. Sau khi Mạch Khâm bay lên, bức tường phía sau lập tức bị luồng năng lượng kia đánh trúng, tạo thành một vết nứt sâu nhìn không thấy điểm cuối.
Bình Luận (0)
Comment