Quái Phi Thiên Hạ

Chương 177

Dạ Dao Quang đã sớm biết Trọng Nghiêu Phàm không phải là một bình hoa, nội tâm bên trong nhất định là loại xấu tệ. Thấy Thẩm Triệu bị chặn họng không nói nên lời, lập tức nháy mắt với Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm hiển nhiên hiểu được ý của Dạ Dao Quang, nên nói: "Mấy người chúng ta đã ở Quỳnh Vũ sơn trang vài ngày nay. Thẩm trang chủ tuyệt đối không có ý đồ đánh lén người triều đình phái tới. Sau khi chúng ta phát hiện ra mỏ vàng, cũng chưa từng tiết lộ tin tức ra ngoài. Nơi này chỉ có người của Quỳnh Vũ sơn trang và Dao tộc. Hai bên đều bị nhiều việc bám víu nên sẽ không có ai phát hiện ra mỏ vàng mới đúng. Người truyền tin cho tướng quân có thể nói chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối đã chắc chắn chuyện mỏ vàng. Nếu không tra rõ việc này, sợ rằng tướng quân và Hầu gia khai khoáng sẽ không thuận lợi."

Minh Nặc không khỏi nhìn thiếu niên nho nhỏ kia. Bởi vì bọn họ ít nhiều gì cũng nghe những lời khen ngợi Ôn Đình Trạm từ miệng đế sư nhưng vốn chưa từng để trong lòng. Đế sư là một nhà nho lớn, đối với người thông minh có thiên phú đọc sách dĩ nhiên sẽ coi trọng nhưng sau khi hắn nhận nhiệm vụ này, vì thiếu niên này mà đế sư tự tìm hắn dặn dò mấy câu, có chút ý tứ bảo vệ cho Ôn Đình Trạm. Môn đồ của đế sư nhiều vô số, dù thu nhận bao nhiêu đệ tử cũng chưa từng thấy đích thân quan tâm.

Giờ khắc này, Minh Nặc gần như hiểu được sự coi trọng của đế sư đối với Ôn Đình Trạm đến từ đâu. Một thiếu niên mười tuổi có thể nhạy bén đến mức nhanh như thế đã chỉ ra vấn đề mấu chốt, không khỏi làm hắn kính trọng thêm vài phần. Ngón tay của hắn gõ nhẹ trên mặt bàn nói: "Đã có Ôn công tử và Dạ cô nương đảm bảo, bản tướng tin ngươi một lần. Theo ý của ngươi, người nào sẽ cấu kết hãm hại người của Quỳnh Vũ sơn trang."

Thẩm Triệu tất nhiên muốn nói người của Bàn gia nhưng hắn cũng rõ người Bàn gia lúc này đang bị hắn gây phiền phức đến nỗi sứt đầu mẻ trán, sao có thể rảnh rang thế này. Hơn nữa đại quân của Minh Nặc mới đến được ba ngày, hôm qua đã có người truyền tin. Nhanh như vậy đã biết ý đồ Minh Nặc đến đây, vả lại cũng không để lại dấu vết truyền tin, đến hắn cũng chưa chắc đã làm được nên chỉ có thể trầm giọng nói: "Thẩm mỗ chỉ có thù của với người Bàn gia."

Mọi người đều là người thông minh, biết lời Thẩm Triệu nói chỉ có nghĩa là hắn và người Bàn gia có ân oán nhưng hắn cho rằng không phải người Bàn gia làm.

"Có thể cho ta xem lại bức thư không." Ôn Đình Trạm bỗng chìa tay về phía Thẩm Triệu.

Thẩm Triệu đương nhiên cũng đưa bức thư cho Ôn Đình Trạm xem lại. Ôn Đình Trạm cầm lấy lá thư nhìn cẩn thận, lại cúi đầu ngửi thử.

"Đây là loại giấy bình thường có thể mua được, mực cũng là mực bình thường, còn chữ này chắc là chữ của một người đàn ông." Thiếu niên tuấn tú nhìn thấy hành động của Ôn Đình Trạm liền nói:

"Sau khi tiếp xúc với những thứ này, bọn họ đã kiểm tra cẩn thận rồi."

"Giấy đúng là giấy bình thường nhưng toàn bộ không phải là giấy của quận Dự Chương." Ôn Đình Trạm giương mắt nói:

"Mực cũng là mực bình thường nhưng mực này cũng không xuất xứ từ quận Dự Chương, còn chữ cũng không phải chữ của nam tử, mà là chữ của nữ tử."

"Ngươi nói cái gì?" Thiếu niên tuấn tú trừng đôi mắt màu nâu nhìn Ôn Đình Trạm.

Dạ Dao Quang cũng tự mình lấy tờ giấy từ tay Ôn Đình Trạm rồi quan sát thật tỉ mỉ, học theo Ôn Đình Trạm ngửi ngửi nhưng không phát hiện bất cứ điều gì. Sau đó cô đưa cho Mạch Khâm. Mạch Khâm nhìn xong cũng lắc đầu. Cuối cùng lá thư lại trở về tay của Minh Nặc, mọi người đều hướng mắt về phía Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm cười giải thích: "Tiền triều chia mực ra thành mực thơm và mực không thơm. Thời Thái Tổ, quận Dự Chương sinh ra một người thợ chế tạo mực vô cùng điêu luyện. Trong lúc chế tạo mực, do vui mừng hắn đã để hương liệu lọt ra ngoài làm cho con trai duy nhất của hắn tình cờ ăn nhầm hương liệu chưa kịp cất, trúng độc không trị mà chết. Từ đó hắn không cho hương liệu vào mực nữa, vì thế mực của hắn vừa tốt lại vừa rẻ, được cả quận Dự Chương ưa chuộng. Người đã từng dùng mực của hắn không thể không biết chuyện này, do đó dần dà cũng ảnh hưởng đến toàn bộ người của quận Dự Chương. Quận Dự Chương cũng không phải là không thêm hương liệu vào mực nhưng rất hiếm thấy. Ta nghĩ người truyền tin sẽ không phí nhiều công gây trắc trở, cố tình mua một khối mực không giống người khác làm bại lộ thân phận. Vì thế chỉ có một khả năng, mực này không phải của quận Dự Chương, mà người viết thư cũng không biết việc này cho nên mực chỉ xen mùi hương thoang thoảng."

"Vậy giấy này..." Thiếu niên hỏi lại.Mọi người nghĩ chắc cũng có chuyện như vậy, người mỗi nơi một tập tục, nếu đây là do người Dao tộc hoặc Thẩm gia làm ra, chắc chắn sẽ biết điều cấm kỵ này.

"Cái này có xuất xứ từ Ngưng Quang..."

"Nói bậy, giấy Ngưng Quang cực kì quý báu, sao lại thế này?" Thiếu niên lập tức trách mắng.

"Ta vẫn chưa nói đây giấy Ngưng Quang, chỉ nói là có xuất xứ từ Ngưng Quang Đường." Ôn Đình Trạm lạnh nhạt giải thích rõ ràng:

"Năm Quang Diệu thứ mười ba xuất hiện một lượng lớn giấy Ngưng Quang giả mạo, suýt chút nữa làm cho Ngưng Quang Đường bị hủy hoại trong nháy mắt. Nhờ gia chủ đương thời dốc hết tâm huyết tạo ra một kí hiệu đặc biệt, hơn nữa chỉ cần xuất xứ từ Ngưng Quang Đường, dù tốt hay xấu đều có kí hiệu này."

Ôn Đình Trạm nói xong, Minh Nặc liền đưa giấy về hướng sáng. Quả nhiên khi nhìn giấy xù xì này dưới ánh sáng, một chùm tia sáng xuyên qua mặt theo quy luật từ trên xuống dưới tản ra. Đây là kí hiệu không thể bắt chước của Ngưng Quang Đường. Ngưng Quang Đường có nguồn gốc từ quận Đan Dương, huyện Giang Ninh. Quận Dự Chương không phải không có nhưng muốn mua giấy Ngưng Quang xù xì này ở quận Dự Chương thì còn khó hơn mua được giấy thượng đẳng của nơi khác, trừ khi là thằng ngốc.

"Vậy ngươi nói là do nữ nhân viết thì giải thích thế nào?" Ánh mắt thiếu niên nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm.

"Bút pháp này mạnh mẽ, ngòi bút thô cứng điên cuồng, thoạt nhìn chắc chắn là của một người đàn ông." Ôn Đình Trạm thong dong cười, tự tin càng khiến cậu được người ta nhìn cung kính:

"Có thể khống chế lực cẩn thận, nét cuối của mỗi chữ đều lộ ra một chút mềm yếu. Nếu cổ tay bị thương, không thể chữ mạnh chữ yếu như vậy, chỉ có khả năng càng viết sức càng yếu. Nếu là tình hình này, ta nghĩ ắt hẳn là người nọ cố tình làm cho chữ nào nhìn vào cũng thô cứng như chữ đàn ông nhưng cuối cùng làm cho lối hành văn không được lưu loát. Ngoài ra, trên giấy có dấu tay."

"Dấu tay?" Tất cả giật mình, nhao nhao nhào tới mở to mắt chăm chú nhìn một lát cũng không thấy được dấu tay.

Đôi mắt đen láy như trân châu của Ôn Đình Trạm tỏa ra ánh sáng rực rỡ: "Tướng quân có thể vẩy nước vào chỗ không có chữ dưới góc phải bức thư."

Minh Nặc nửa ngờ nửa tin, còn Trọng Nghiêu Phàm thì hơi chờ mong, vẩy nước lạnh lên, còn làm ướt một ít nét chữ, đổi lấy một ánh mắt hình đao của Minh Nặc. Có điều rất nhanh bọn họ đã bị một dấu tay nhàn nhạt trên giấy làm cho kinh sợ.

"Cái này... cái này... cái này... cái này... Dấu tay sao ở đây được?" Thiếu niên xinh đẹp ngạc nhiên hơi cà lăm. Đây chỉ đơn giản là ảo thuật bình thường nhưng dưới ánh nhìn Ôn Đình Trạm dường như đã trở thành bất thường.

Cánh môi đỏ thắm của Ôn Đình Trạm khẽ nhếch: "Mẹ ta thích nhất là giấy Ngưng Quang, từng kết giao với con của gia chủ Ngưng Quang Đường nên tình cờ biết được kí hiệu của giấy Ngưng Quang như thế nào. Trong đó chứa một vị thuốc có thể hút dầu, nếu dầu được in trên đó, khi không phát hiện sẽ nhanh chóng lắng xuống không thấy nữa. Vừa rồi ta ngửi được mùi dầu trên giấy, hơn nữa nhìn phạm vi tổng thể, ngay chóc là một dấy tay. Và có khả năng người đó chỉ vừa chạm thử thì đã in dấu tay dính dầu mỡ xuống. Nói rõ ra là người này không tình cờ cầm vật dính dầu, mà là người tiếp xúc lâu dài với dầu mỡ."
Bình Luận (0)
Comment