Quái Phi Thiên Hạ

Chương 251

Dạ Dao Quang quả thực đã bị vẻ mặt của người này chọc giận, nếu không phải cô nhìn thấy sắc mặt của Ôn Đình Trạm sa sầm đến mức sắp nhỏ ra mực, dáng vẻ của cậu dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào thì thực sự Dạ Dao Quang rất muốn chỉnh hắn thật tốt. 

"Quản gia của Liễu gia ở quận Dự Chương phải không?" Dạ Dao Quang cười như không cười vươn ngón tay dài và nhỏ tựa như ngọc ra. 

"Đến như thế nào thì trở về như thế đi, bản cô nương không thiếu tiền. Nếu như Liễu nhị gia có một căn nhà như vậy ở đường Quan Vân, ta có thể ra hai vạn hai để mua lại." 

Lời nói của Dạ Dao Quang khiến cho sắc mặt của quản gia Liễu gia thay đổi lúc trắng lúc xanh. Ngay cả ánh mắt mà cô cũng chẳng muốn bố thí cho đối phương, cô nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của Ôn Đình Trạm rồi nhẹ nhàng nhéo vào bàn tay của cậu, sau đó cô không nói lời nào liền kéo cậu vào nhà. Quản gia của Liễu gia muốn đuổi theo, Dạ Dao Quang phất nhẹ tay áo, cửa lớn liền tự động khép lại, suýt chút nữa đã đụng trúng vào mũi của quản gia. 

Điều này khiến cho quản gia không thể tin nổi mở to đôi mắt nhìn. Ở quận Dự Chương này, đây là lần đầu tiên hắn mang danh Liễu gia ra ngoài lại bị người ta lạnh nhạt như vậy, hơn nữa hắn còn nói đó là chi thứ hai và cũng là dòng chính của Liễu gia. Ngay cả tri phủ của quận Dự Chương còn không dám chậm trễ như vậy. 

“Đúng thật là đồ con nít không biết gì!” Quản gia tức giận mắng một tiếng, sau đó hắn phẩy tay áo ngồi lên xe ngựa của mình quay trở về. 

Tổ tiên của Liễu gia ở quận Dự Chương cũng không phải là ở đường Quan Vân như bây giờ bởi vì Liễu gia xuất hiện sớm hơn cả đường Quan Vân này, chỉ có điều sau này khi Liễu gia phát tài đã trải qua mấy lần xây dựng, bây giờ đã có bảy căn nhà lớn. Căn nhà còn lớn hơn cả Từ phủ, có đến mấy đời người nhà họ Liễu đều sống ở nơi này. Bây giờ Liễu gia đang ở thời kỳ con cháu thịnh vượng nhất, vì Liễu gia làm quan không ít ở bên ngoài, hầu hết đều có mang theo gia quyến, mặc dù có thu nhận không ít thân thích và chi họ, nhưng cũng không tính là quá chật chội. 

Hiện tại gia chủ của Liễu gia là Liễu Thị Nhẫm đã lui xuống làm lão thái gia, ông ta cũng đã gần bảy mươi tuổi và là bạn đồng môn của Chử đế sư, đích trưởng tử của gia chủ Liễu gia Liễu Thị Nhẫm chính là Liễu Cư Mân, hiện tại chính là Lại bộ Thị lang và là trụ cột của Liễu gia. Liễu thái gia có một vợ và một thiếp, lúc nào ông cũng sống chính trực và giữ mình trong sạch nên rất được người ngoài ca ngợi, nhờ ông mà Liễu gia mới cường thịnh như bây giờ. Dưới gối có năm trai và hai gái, đích thứ là Liễu Cư Côn, con trai đích thứ ba là Liễu Cư Yến, hai người con trai còn lại là con của vợ kế đã sớm sống riêng ở bên ngoài. 

Mặc dù ba vị con trai trưởng đã làm tổ phụ, nhưng lão thái gia vẫn còn sống, vì vậy họ không ở riêng. Trong Liễu gia bọn họ được xưng là đại lão gia, nhị lão gia và tam lão gia. Đại phòng đi theo sống ở Đế đô cùng với Liễu Cư Mân, tam phòng đi theo Liễu Cư Yến vẫn luôn sống ở bên ngoài, hiện tại căn nhà cũ của Liễu gia do Liễu nhị lão gia làm chủ xử lý các vấn đề chung của Liễu gia. Người muốn mua căn nhà của Dạ Dao Quang chính là Liễu nhị gia, đích trưởng tử của Liễu nhị lão gia, vốn dĩ nhị gia phải là đại gia nhưng lại bị xếp hàng thứ, bởi vì cả ba thế hệ lão đại của Liễu gia đều được sinh ra ở tam phòng. 

Vị Liễu nhị gia này tên là Liễu Hợp Bằng, lại nói về trưởng tử của hắn thành thân, bởi vì hắn đi theo phụ thân đọc sách nhưng lại không có tài trí nên hắn bị lão thái gia ghét bỏ, bây giờ cuối cùng hắn cũng có một đứa con trai biết đọc sách, hơn nữa lại còn là đích trưởng tử - là đứa con mà hắn có cùng với con gái quan lại nhà giàu ở quận Dự Chương. Hắn nói muốn rách môi mới khiến cho phụ thân mình vui vẻ, vung bút viết xuống hai vạn để cho con trai của hắn đi tìm một căn nhà tốt. Trên thực tế chẳng qua là mượn danh nghĩa, Liễu tam thiếu gia cũng không có chỗ ở riêng phải ở lại căn nhà cũ, chẳng qua mượn cơ hội từ quà biếu tặng mà đi mua căn nhà riêng. Lão thái gia đã sắp bảy mươi rồi, sớm muội gì căn nhà này cũng sẽ phân chia. Bọn họ sớm một chút tính toán xong đường lui chẳng phải sẽ tốt hơn sao? 

Bọn họ đã hoành hành hơn mười năm ở quận Dự Chương, tất nhiên bọn họ sẽ không rời khỏi địa bàn của mình, chỉ là bọn họ vẫn chưa tìm được căn nhà thích hợp. Trong hai tháng này bọn họ mới biết đến Dạ phủ, vốn dĩ căn nhà này không có trên danh nghĩa, bọn họ tìm hiểu mấy ngày vẫn không tra được chủ nhân sau lưng của căn nhà nhưng trong lòng họ vẫn không muốn bỏ qua. Mãi đến khi liên hệ được với Dạ phủ, bọn họ mới đi hỏi thăm nhưng người này lại vô cùng thần bí, một chút dấu vết cũng không có. Sau khi bọn họ theo dõi hơn một tháng thì cuối cùng chính chủ cũng đã trở về, nhưng chỉ là hai đứa nhóc. Dựa theo tin tức mà bọn họ nghe được thì quan hệ của hai đứa nhóc này có chút thân mật với mấy thương nhân ở quận Dự Chương, khi bọn họ muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa nhưng lại không nghe được gì. 

Đó là vì thân phận của Dạ Dao Quang hơi nhạy cảm, những người đã gặp qua cô cũng không dám tiết lộ ra ngoài cho nên đầu mối của bọn họ liền bị chặt đứt. Bọn họ cũng đã điều tra toàn bộ triều đình nhưng vẫn không biết có người quyền quý nào họ Dạ, bọn họ còn điều tra thân thích trong các chức quan từ tam phẩm trở lên nhưng vẫn không có gì. Nếu đã như vậy, bọn họ còn cố kỵ gì nữa? 

Cho nên hôm nay Liễu Hợp Bằng mới phái tay sai của mình đến đây. Ở trong mắt của hắn xem ra hai người họ là con mồ côi của nhà thương nhân nào đó, cho nên hai người mới qua lại với mấy nhà thương nhân thấp kém như vậy. Hắn muốn mua căn nhà của bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn không chịu dâng lên hai tay sao? 

Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng, hắn ngồi đợi ở nhà lại chờ được một tin tức không thể tin như vậy. Sắc mặt của Liễu Hợp Bằng tái xanh nhìn vào quản gia đang đứng cúi đầu trước mặt hắn: 

"Ngươi nói bọn họ còn chưa để cho ngươi nói xong đã đuổi ngươi ra ngoài rồi? Chẳng lẽ ngươi không có nói nhị gia ta muốn mua căn nhà sao?" 

"Tiểu nhân đâu dám không nói." Vẻ mặt của quản gia đau khổ nói: 

"Tiểu nhân vừa mở miệng đã nói nhị gia nguyện ý ra một vạn năm ngàn lượng để mua lại căn nhà của bọn họ nhưng tiểu cô nương Dạ gia đó đưa tay chỉ vào mũi của tiểu nhân, rồi có chút khinh thường nói một câu Liễu nhị gia của Liễu gia ở quận Dự Chương à, đến như thế nào thì cút trở về như thế đi. Sau đó bọn họ liền nhốt tiểu nhân ở ngoài cửa." 

"Làm càn!" Liễu Hợp Bằng nổi trận lôi đình đứng lên. Hắn lớn như vậy, vẫn chưa có người nào dám bảo hắn cút, ngay cả tổ phụ của hắn còn chưa từng làm vậy, một tiểu nha đầu vô căn vô cơ (1) vậy mà cũng dám sỉ nhục hắn, đôi mắt của hắn vô cùng tối tăm. 

"Tốt, tốt, ngược lại ta muốn nhìn xem tiểu nha đầu này dựa vào gì mà dám kiêu ngạo trước mặt ta. Ngươi cầm lấy thiệp mời của lão gia đi một chuyến đến nha phủ, ngươi nói là nhị gia ta mất đồ." 

"Tiểu nhân đi ngay!" 

Bên này Liễu Hợp Bằng đã bắt đầu sử dụng ám chiêu, bên kia Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm trở lại phủ đệ, Dạ Dao Quang lo lắng nhìn sang Ôn Đình Trạm: "Trạm ca..." 

Từ lúc vào phủ Ôn Đình Trạm vẫn luôn yên lặng, đột nhiên lúc này cậu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lo lắng của Dạ Dao Quang, cậu có chút áy náy nói: "Dao Dao ta không sao, chỉ là một quản gia nhỏ nếu có thể kích động đến suy nghĩ của ta thì ngày sau sao ta làm đại sự được?" 

Cô nhìn kỹ vẻ mặt của Ôn Đình Trạm, trông thấy không giống như cậu đang an ủi cô: "Vậy mới vừa rồi chàng..." 

"Chỉ là ta đang nghĩ kế tiếp Liễu gia sẽ có hành động gì." Ôn Đình Trạm cười nói: 

"Quản gia vừa nhìn đã biết là một kẻ tiểu nhân hai mặt, hắn bị chúng ta chặn lại ở ngoài cửa, lúc trở về không chừng còn thêm mắm thêm muối. Bây giờ Liễu gia chi thứ hai là chủ nhân căn nhà cũ của Liễu gia, từ khi Liễu nhị lão gia đi lên, phía trên hắn có ca ca phía dưới..." 

Ôn Đình Trạm dừng một lát mới nói: "Phía dưới đệ đệ đều thi đậu tiến sĩ, nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả cử nhân hắn cũng không có. Liễu nhị gia cũng giống như vậy, vì vậy trong lòng của bọn họ khó tránh khỏi cảm thấy không công bằng, biểu hiện của bọn họ vẫn tài trí hơn người cho nên bọn họ thường ỷ thế làm bậy ở quận Dự Chương, tất nhiên Liễu nhị gia sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi." 

***

(1) Vô căn vô cơ: Ý muốn nói là người không có quyền, không có thể lực ở sau lưng. 
Bình Luận (0)
Comment