Quái Phi Thiên Hạ

Chương 294

Dạ Dao Quang canh giữ thi thể Đổng Hạch Quân khoảng ba ngày, mỗi ngày đều dùng máu của Tiêu Sĩ Duệ chạy một vòng trên thi thể Đổng Hạch Quân. Mãi đến ngày thứ ba Dạ Dao Quang rót máu của Tiêu Sĩ Duệ lên xong mới thủ ấn ngưng tụ khí ngũ hành tạo một đồ án cổ xưa trên thi thể Đổng Hạch Quân, ánh sáng màu bạc ngưng tụ thành bùa chú. Dạ Dao Quang chỉ điểm nhẹ một cái bùa chú kia lập tức tiến vào thi thể Đổng Hạch Quân, sau đó mỗi đầu khớp xương của hắn đều có ánh sáng màu bạc lóe lên, xương ngực của hắn cũng xuất hiện bóng của bảy chiếc châm, trong đó hai cây đã châm sâu vào trong xương cốt. 

“Thành công rồi!” Dạ Dao Quang đang định tự tay lau mồ hôi trên trán, bỗng nhiên có một chiếc khăn tay trắng tinh đưa tới. Cô cầm lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên trán xong mới nói: 

“Hiện giờ có thể chuyển hài cốt của Đổng Hạch Quân ra nghĩa trang rồi!” 

“Đổng Hạch Quân cũng không phải là người có hậu nhân cần phù hộ, vì sao phải hao tâm tìm mộ cho hắn?” Trọng Nghiêu Phàm cũng biết mời được cao nhân chân chính chọn đất làm mộ cũng không phải chuyện đơn giản, bởi vậy có thể thấy được Dạ Dao Quang vô cùng tiêu tốn công sức. 

“Tuy hắn không có hậu nhân cần phù hộ nhưng phần mộ này lại có thể làm cho thi thể của hắn được yên bình.” Dạ Dao Quang cũng không tìm kiếm mấy phong thủy đại phú đại quý gì đó bởi vì đây mới là nơi thích hợp nhất với Đổng Hạch Quân. Âm trạch ảnh hưởng hậu nhân đời sau là có thật, nhưng nếu khiến cho người chết dễ chịu thoải mái thì sao có khả năng bất mãn mà không phù hộ con cháu được? Cho nên tìm mộ phần để mai táng thì chuyện đầu tiên nên suy nghĩ chính là bản thân người chết. 

“Đã như vậy không thể để Dạ cô nương phí công vô ích được, khoản thù lao này ta sẽ cho người đưa đến.” Trọng Nghiêu Phàm vừa dặn dò người đổi quan tài cho Đổng Hạch Quân vừa nói với Dạ Dao Quang. 

“Không cần, Đổng Hạch Quân đã tự mình trả thù lao cho ta, phần thù lao này cho dù là toàn bộ tài phú của Hầu gia cũng trả không nổi!” Dạ Dao Quang cười cười, sau đó quay người căn dặn mấy người phụ trách mai táng. Cô cũng tự mình đi xem quan tài, chọn giờ lành, dự định tiễn đứa trẻ này một đoạn đường. 

Giờ lành là buổi tối, Dạ Dao Quang ăn uống no nê, ngủ một giấc xong mới dậy đi đến vùng núi mai táng Đổng Hạch Quân. Đúng lúc đi qua phần mộ cũ của Đổng Hạch Quân lại nhìn thấy một ông lão đang khóc lóc, ông lão này cũng không phải ai khác mà chính là lão quản gia Đổng Hạch Quân đã nhắc tới. Đi đến gần cô chỉ nghe thấy tiếng hắn chửi kẻ táng tận lương tâm nào đã đào mộ của tiểu thiếu gia lên… 

Dạ Dao Quang đưa tay sờ mũi một cái, bĩu môi với Trọng Nghiêu Phàm, ý là để cho hắn giải quyết. 

Trọng Nghiêu Phàm chỉ có thể tiến lên: “Lão nhân gia, xin người đừng mắng nữa, là ta cho người đào thi thể tiểu thiếu gia nhà người lên…” 

“Ngươi nói cái gì?” Lão quản gia tuy rằng thân thể suy yếu bệnh tật nhưng lại đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Trọng Nghiêu Phàm như thể chuẩn bị cùng hắn liều mạng. 

“Lão nhân gia đừng nóng vội, tiểu thiếu gia của người ở kia!” Trọng Nghiêu Phàm vội vàng chỉ chỉ, ông lão lập tức chạy tới. Trọng Nghiêu Phàm cũng cùng đi qua. 

“Lão nhân gia, đây là quan tài đã được đóng, người đừng cố mở. Sở dĩ ta đào mộ tiểu thiếu gia nhà người bởi vì hắn đã báo mộng cho thiếu gia nhà ta.” 

“Ngươi nói cái gì?” Lão quản gia đang định mở nắp quan tài lập tức dừng tay, sững sờ nhìn Trọng Nghiêu Phàm. 

Trọng Nghiêu Phàm làm ra vẻ như đang nói thật: “Lão nhân gia, thiếu gia của người bị quan tài bằng gỗ đào vây khốn. Gỗ đào chính là vật trừ tà, thiếu gia nhà người không thể siêu thoát được, luôn luôn bị giữ lại ở chỗ này. Mà thiếu gia nhà ta trùng hợp lại cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với thiếu gia nhà người cho nên thường xuyên mơ thấy thiếu gia nhà người, lúc này mới phái ta tự mình đến xem có phải là như vậy hay không. Thật không ngờ mọi chuyện lại đúng như thế, vì không muốn thiếu gia nhà ta hằng đêm mất ngủ nên ta mới động đến phần mộ này, đổi cho thiếu gia nhà người một quan tài mới sau đó tìm cao nhân chọn một miếng đất đại cát. Tối nay đúng lúc giờ lành nên bọn ta đang chuẩn bị chôn cất thiếu gia nhà người. Ta nhìn thấy mộ phần này không có người hương khói nên tưởng rằng không còn người thân, hỏi những người xung quanh cũng không ai biết nên ba ngày trước mới động vào mộ phần.” 

“Ba ngày trước…” Lão quản gia lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ đến ba ngày trước hắn đã mơ thấy thiếu gia. Thiếu gia đứng im lặng nhìn hắn, đáng lẽ hắn bệnh nặng không thể rời giường nhưng từ sau hôm đó mặc dù không tốt lên nhiều nhưng tinh thần vô cùng sảng khoái, hôm nay có thể đi ra ngoài định tới đây thì lại thấy mộ thiếu gia đã bị đào lên. 

Nghĩ tới đây lão quản gia lập tức nước mắt đầy mặt, vội vàng quỳ xuống cám ơn: “Cám ơn ân nhân, cám ơn ân nhân…” 

“Lão nhân gia, đừng như thế…” Trọng Nghiêu Phàm nhanh tay dìu lão quản gia đứng lên. 

“Là ta vô năng, lúc đầu ta cũng muốn chuẩn bị cho thiếu gia một chiếc quan tài tốt nhưng lại bị những người kia khấu trừ tiền, về sau tiền trên người ta cũng bị lấy mất, cuối cùng chỉ tìm được chiếc quan tài bằng gỗ đào chôn cất qua loa tiểu thiếu gia ở nơi này. Mấy năm nay ta sợ bọn họ biết được chỗ chôn cất thiếu gia nên không dám tới cúng bái, chỉ có thể thanh minh và ngày giỗ mới tới. Năm nay thân thể ta không tốt lắm nên không đi được, có lẽ thiếu gia quá cô đơn mới quấy rầy quý phủ, xin các ngươi lượng thứ…” Lão quản gia vừa khóc vừa nói. 

“Lão nhân gia, chúng ta phải đi chôn cất thiếu gia nhà người, nếu trì hoãn thì không kịp giờ lành mất.” Dạ Dao Quang vội vàng tiến lên nói. 

Lúc này lão quản gia mới lau nước mắt, gật đầu đi theo đám người Dạ Dao Quang lên đỉnh núi. Lão quản gia không hiểu mấy chuyện này nhưng hắn biết quan tài mới của thiếu gia chính là gỗ lim thượng hạng. Thiếu gia không có gì cả, cũng không ai có thể lợi dụng lấy gì của thiếu gia cho nên lão quản gia mới dần tin tưởng những người này là người tốt. Sau đó hắn tận mắt thấy thiếu gia được chôn cất, lập bia mộ, liền cúi đầu cảm tạ đám người Trọng Nghiêu Phàm khiến cho mấy người bọn họ cũng không còn cách nào khác, vất vả lắm mới có thể khuyên nhủ rồi sai người đưa lão quản gia trở về. 

“Tỷ tỷ.” 

Dạ Dao Quang vừa xoay người thì có một giọng nói trong trẻo phát ra từ trong phần mộ khiến cho người đã quen thấy quỷ như Dạ Dao Quang cũng cứng đờ, cô quay đầu lại liền thấy Đổng Hạch Quân đứng ở bên cạnh phần mộ. 

“Sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ta đã đưa ngươi vào luân hồi rồi sao?” Dạ Dao Quang đã siêu độ cho vô số quỷ hồn, lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy nên có chút kinh hãi. 

“Sau khi ta đi vào bị một sức mạnh đẩy ra ngoài!” Đổng Hạch Quân cũng không biết chuyện gì xảy ra. 

“Vận khí của ngươi đúng là rất tốt.” Dạ Dao Quang day day trán. 

Trong lúc luân hồi có một luồng khí nghìn năm khó gặp, nếu quỷ hồn gặp phải sẽ bị nghiền nát ở trong đó. Người này gặp được còn chưa tính, hắn lại có thể bảo vệ cái mạng nhỏ mà quay ngược trở lại, đây cũng không phải số mệnh của người bình thường. 
Bình Luận (0)
Comment